“Ta vẫn biết trần gian là quán trọ”
Đến rồi đi tựa cơn gió thôi mà
Nhưng sao lòng không thôi khỏi xót xa
Ai nuối tiếc…. khi ta về cát bụi ?
Đời là thế dù sống bao nhiêu tuổi
Mười hay trăm cũng chỉ một kiếp người
Nếu một ngày ta xa khỏi trần đời
Xin hãy cười…. đừng tuôn rơi dòng lệ.
Người ghét ta, ừ…cứ cười ngạo nghễ
Ta bận chi, chuyện nhân thế thôi mà
Người thương ta, đừng kêu la, thương xót
Để ta tìm…. chút mật ngọt nơi kia.
Đừng đau khổ mãi bởi chuyện chia lìa
Ai cũng thế cũng trở về cát bụi
Lá xanh – Vàng cũng buông về nguồn cội
Tiếc chi hoài… đổi được lại tháng năm?
Nếu có thể xin hãy sống thật tâm
Đừng dối gian gieo âm thầm đau đớn
Cuộc đời đã quá nhiều cơn bão động
Ta trở về …cát bụi… hóa hư không.
Hoàng Hiền