TOP 100+ áng thơ tình Xuân Diệu “sống” mãi với thời gian

Thơ Xuân Diệu nói chung, thơ tình Xuân Diệu nói riêng là những áng thơ “sống” mãi với thời gian, được đông đảo bạn đọc yêu thích. Ông được mệnh danh là “ông Hoàng thơ tình” với tuyển tập thơ tình đồ sộ, xuất sắc.

Sau đây, Thecoth xin giới thiệu những bài thơ tình hay nhất của Xuân Diệu đi cùng năm tháng. Bạn chia sẻ nhé !

Đôi nét về tiểu sử cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Xuân Diệu

Thi sĩ Xuân Diệu được mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình”. Ông là một cây đại thụ của thơ ca Việt Nam và được xem là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới của thi ca Việt Nam.

Trong suốt quá trình sáng tác, Xuân Diệu đã viết khoảng 450 bài thơ và còn một số lớn tác phẩm chưa được công bố. Ông còn là một nhà văn, nhà phê bình nổi tiếng của văn học Việt Nam. 

Chân dung nhà thơ Xuân Diệu

Tiểu sử

Nhà thơ Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, với bút danh là Trào Nha, sinh ngày 2-2-1916 tại Tỉnh Bình Định, nhưng sống và làm việc chủ yếu ở Tỉnh Hà Tĩnh.

Ông qua đời ngày 18 tháng 12 năm 1985. Hiện nay, nhà tưởng niệm và nhà thờ của ông được xây dựng tại làng Trảo Nha, thị trấn Nghèn, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh.

Sự nghiệp sáng tác

Nhà thơ Xuân Diệu bắt đầu gây tiếng vang từ phong trào Thơ mới qua tập Thơ thơ và Gửi hương cho gió, cùng nhiều bài thơ tình, lãng mạn.

Ông là thành viên của nhóm Tự Lực Văn Đoàn và cũng chính là thành viên chủ soái của phong trào “Thơ Mới”.

Tác phẩm tiêu biểu của ông ở giai đoạn này: Thơ thơ, Gửi hương cho gió, truyện ngắn Phấn thông vàng, Trường ca.

Hai tập “Thơ thơ” và “Gửi hương cho gió”, được giới chuyên môn đánh giá là kiệt tác của văn học.

Thơ của Xuân Diệu xoay quanh đề tài ca ngợi quê hương đất nước, tình yêu và thiên nhiên… Thơ của ông phong phú về giọng điệu, có giọng trầm hùng, tráng ca, có giọng chính luận, giọng thơ tự sự trữ tình. Tiêu biểu là: Ngọn quốc kỳ, Một khối hồng, Thanh ca, Tuyển tập Xuân Diệu.

Năm 1996, Xuân Diệu được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh đợt I về văn học nghệ thuật. Để vinh danh và tưởng nhớ đến Xuân Diệu, tên của ông đã được đặt cho nhiều tuyến đường và trường học ở nhiều thành phố lớn của Việt Nam.

Top những bài thơ tình Xuân Diệu hay nhất 

Đọc thơ tình Xuân Diệu ta như đang được trải nghiệm chính cuộc sống và tình yêu của mình. Những cảm xúc trong tình yêu được nhà thơ lột tả một cách chân thực với đầy đủ những cung bậc vốn có.

Ai đang yêu hẳn sẽ rất đồng điệu với những bài thơ tình của ông. Hãy trải lòng cùng những áng thơ tình bất hủ của Xuân Diệu mà THECOTH sưu tầm dành tặng dưới đây.

Một tình yêu

Xuân Diệu sống để yêu

Chỉ có một tình yêu thứ nhất

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em kèm với một lá thư

Em không lấy là tình anh đã mất

Tình đã cho không lấy lại bao giờ

Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo

Tình thì buồn như tất cả chia ly

Xếp khuôn giấy để hoài trong túi áo

Mãi trăm lần mới gấp lại đưa đi

Em xé như lòng non cùng giấy mới

Mây dần trôi hôm ấy phủ sơn khê

Thôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đất

Cười trên cành sao được nữa em ơi!

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất

Đem cho em là đã mất đi rồi!

Với những người yêu thơ tình Xuân Diệu hẳn đều rất ấn tượng với bài thơ này. Đó là thứ tình yêu thật lòng thật dạ, tình yêu chỉ có một, duy nhất. Chỉ những ai yêu cuồng say, yêu chân thành mới cảm nhận được hết được cái tình đằm sâu ấy

Yêu

Yêu là chết ở trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu

Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu

Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt

Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,

Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!

– Yêu là chết ở trong lòng một ít

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt

Những người si theo dõi dấu chân yêu

Và cảnh đời là sa mạc cô liêu

Và tình ái là sợi dây vấn vít

Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu

Nhà thơ đã cho chúng ta thấy quy luật trong tình yêu: “yêu là chết trong lòng một ít. Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu…” Đúng vậy, tình yêu đem đến cho con người ta những dư vị thật ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc vô biên.

Nhưng yêu cũng khiến con người ta rơi vào trạng thái khổ đau tột cùng. Những khúc mắc trong tình yêu, con đường tình trắc trở sẽ là liều thuốc giết chết tâm hồn con người…

Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê…

Bờ đẹp đẽ cát vàng
– Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Bài thơ Biển tác giả mượn biển và cát trắng. Bài thơ là những ca từ bay bổng nói về một mối tình tuyệt đẹp, ánh pha lê, cát vàng, mơ mộng là những gì tác giả nói về chuyện tình đẹp đó. Lời bài thơ còn thể hiện tình yêu mãnh liệt và mãi mãi với người con gái.

Vô Biên

Như kẻ hành nhân quáng nắng thiêu,
Ta cẫn uống ở suối thương yêu;
Hãy tuôn âu yếm, lùa mơn trớn,
Sóng mắt, lời môi, nhiều – thật nhiều!

Chớ nên tiết kiệm, hỡi nàng tiên!
Ta được em chăng, lại mất liền:
Với bạn ân tình hay với cảnh,
Nơi nào ta cũng kiếm Vô biên.

Những phen reo hót, những cơn say,
Những lúc mây đen ám mặt mày,
Là lúc lời xa muôn thế giới
Đến vờn trong dạ cánh chim bay…

Trời cao trêu nhử chén xanh êm;
Biển đắng không nguôi nỗi khát thèm;
Nên lúc môi ta kề miệng thắm,
Trời ơi, ta muốn uống hồn em!

Bài thơ Vô Biên tác giả viết về một tình yêu vô biên. Lời bài thơ viết với nhiều ẩn dụ, nhưng không thiếu lời ngọt ngào, âu yếm, mềm mại. Bài thơ kể về những ân tình, được em chăng, những phen reo hót, những cơn say.

Đứa con của tình yêu

Anh ước đôi ta có con

Con giống em đẹp nhìn không chán

Giống đôi mắt, giống hình gương trán

Con mang tình xán lạn đôi ta

Con giống em, con cũng giống cha

Giống cái mũi thật thà thẳng sống

***

Nhìn gần giống trông xa cũng giống

Cũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn

Nhưng con ta nó giống em hơn

Giống đi đứng, nghĩ suy, ăn nói

Duy chẳng giốngcái nư khi dỗi

Lúc em hờn, trời cũng phải thua

Muốn hoà kẽ tóc với chân tơ

Muốn thịt xương ta nở vạn mùa

Em hỡi! Đứa con tình ái ấy

“Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”

Bài thơ là ước ao rất thật của nhà thơ và cũng là mong muốn của biết bao cặp tình nhân yêu nhau. Khát vọng được sống cùng nhau, được có một nhân chứng cho tình yêu mạnh liệt ấy.

Đứa con giống em, giống cả anh sẽ là sợ dây kết nối bền chặt hơn nữa tình yêu của hai ta. Cái chân thành trong thơ Xuân Diệu thực sự làm người ta thấy yêu thơ ông, bởi chính ông đã nói hộ nỗi lòng của biết bao người.

Tương tư chiều

Chiều tà và nỗi nhớ

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;

Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.

Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.

Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;

Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;

Mây theo chim về dãy núi xa xanh

Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ

Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ

Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!

Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.

Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,

Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.

(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)

Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều

Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh

Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh

Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi

Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,

Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.

Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!

Gió bao lần từng trận gió thương đi,

– Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi…

Tương tư là vốn là bệnh của tình yêu và chỉ có Xuân Diệu mới mạnh dạn lột tả hết tất cả mọi cung bậc cảm xúc của căn bệnh tương tư ấy. Toàn bộ bài thơ là nỗi nhớ người yêu da diết: anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh…, nhớ đôi môi, nhớ đôi mắt….

Nhà thơ không ngần ngại dùng những ngôn từ rất gợi cảm, bộc lộ một cách trực tiếp nỗi nhớ yêu đương. Chính vì thế, phong cách thơ Xuân Diệu hoàn toàn khác với các thi sĩ đương thời.

Nếu Tình yêu trong thơ Nguyễn Bính dịu dàng, mộc mạc, ngại ngùng bao nhiêu thì tình yêu trong thơ Xuân Diệu là mạnh dạn và cuồng nhiệt bấy nhiêu.

Muộn Màng

Anh biết yêu em đã muộn màng,
Nhưng mà ai cưỡng được tình thương!
Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc
Anh chỉ xin về một chút hương.

Một chút hương phai của ái tình
Mà em không thể gửi cùng anh;
Để lòng ướp với tình phai ấy,
Anh tưởng từ đây bớt một mình.

Mắt ướt trông nhau lệ muốn tuôn,
Gượng cười anh phải khóc thầm luôn:
Em là người của ai ai đấy,
Lưu luyến chi nhau để sớt buồn.

Dầu chiếm tay em, anh vẫn hay
Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay;
Bao giờ có được người yêu dấu!
Chất chứa trong lòng vạn đắng cay.

Anh chỉ như con chim bơ vơ
Lạnh lùng bay giữa gió, sương, mưa;
Qua gần tổ ấm đôi chim bạn,
Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ.

Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa,
Số anh là khổ, phận anh là
Suốt đời nuốt lệ vào trong ngực,
Đem ái tình dâng kẻ phụ ta.

Chưa đi mà đã xa cách nhau,
Lúc biệt ly rồi, xa đến đâu?
Thôi hãy để anh đi hốt hoảng,
Gấp đem thương nhớ khuất mây mù.

Thôi hãy để anh đi thất thơ,
Mặc luồng gió lạnh, mặc mưa to
Đánh vào thân thể run như sậy.
– Tôi chẳng cần ai thương hại cho.

Bài thơ Muộn Màng tác giả viết cho tình yêu muộn màng. Ngay từ đầu các bạn biết được tình cảm muộn màng chàng trai với cô gái, dẫu biết là muộn nhưng vẫn thương, ngậm ngùi tặng trái tim lạc nhưng chỉ lấy về chút hương.

Một chút tình cảm ái tình, nhưng lại không gửi cho chàng trai, để lòng ướp với tình phai ấy, mà tưởng từ đây bớt một mình.

Xa cách

Tình yêu trong thơ Xuân Diệu

Có một bận em ngồi xa anh quá

Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn

Em xích gần thêm một chút: anh hờn.

Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.

Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã

Đến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”

Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.

Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!

Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!

Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều

Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.

Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.

Em là em, anh vẫn cứ là anh.

Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành

Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất

Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.

Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,

Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió

Anh muốn vào dò xét giấc em mơ.

Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ

Cũng như em giấu những điều quá thực…

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!

Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!

Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!

Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!

Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt

 Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;

Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:

“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”.

Thơ tình Xuân Diệu luôn mạnh mẽ, nồng nàn, tha thiết. Cái nồng nàn, rạo rạo rực ấy nó được thể hiện một cách mạnh bạo trong thơ: gần gần hơn chút nữa, sát đôi bầu, kề đôi ngực, trộn hai mái tóc dài ngắn….

Nhưng Xuân Diệu rất sợ khoảng cách, dường như ông vẫn thiếu niềm tin về một tình yêu vĩnh cửu.

Vì Sao

Xa cách – một bài thơ tình hay của Xuân Diệu

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay; – thế cũng vừa.

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

Bài thơ Vì Sao (Xuân Diệu), tác giả viết về một tình yêu dưới cái nắng chiều. Là một buổi chiều hẹn hò dưới cái nắng chiều, cô gái đã hỏi “vì sao”, một thoáng cười yêu thỏa khát khao. Sau đó là những câu hỏi vì sao ngay trong buổi gặp đầu tiên, đã đày thân giữa xứ phiền, không thể vô tình, biết rằng gặp gỡ đã vô duyên.

Hôn

Trời ơi, ôm lấy say sưa
Mặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng
Hôn em nước mắt chảy ròng;
Em ơi! Như ngọn đèn chong vẫn chờ.
Em hôn anh suốt một giờ
Anh hôn em mấy cho vừa lòng đau
Sao mà xa cách giữa nhau
Để cho tháng thảm ngày sầu thế em?

Chao ôi mãi mãi mắt tìm
Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về
Hôn em ngàn thuở chưa xuê
Ấp yêu da thịt, gắn kề tâm linh
Chiêm bao mà chẳng mơ mòng
Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời.

Bài thơ Hôn (Xuân Diệu), tác giả viết về một lần hôn nhưng trong chiêm bao. Mở đầu bài thơ là sự ôm ấp say sưa, sự khao khát, hôn em nước mắt chảy ròng, như ngọn đèn chong vẫn chờ. Em hôn anh suốt một giờ, anh hôn em mấy cho vừa lòng đau.

Phải Nói

Tình yêu mạnh liệt trong hồn thơ Xuân Diệu

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?

Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,..

Anh biết rồi, em đã nói em yêu;..

Sao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?

-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng;

Không tỏ hay, yêu mến cũng là không .

Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích

Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài

Sự thật ngày nay, không thạt đến ngày mai .

Thì ân ái có bao giờ lại cũ?

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ

Phải nói yêu, trăm bận đến nghìn lần

Phải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuân

Đem chim bướm thả trong vườn tình ái

Em phải nói, phải nói và phải nói

Bằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu mày

Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say

Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết

Cốt nhất là em chớ lạnh như đông.

Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng

Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.

Tình yêu vốn có muôn vàn cung bậc cảm xúc. Có ngọt ngào lãng mạn, có khổ đau bi lụy, có ham muốn trần tục, có si mê, lỗi lầm…

Đối với Xuân Diệu, tình yêu là sự hòa quyện cả về tâm hồn lẫn thể xác, đã yêu phải luôn hết mình, tha thiết thế vẫn còn chưa đủ. Bởi thế thơ tình của ông luôn mang đến một sức sống tràn đầy, rất đời thực.

Tuyển tập thơ Xuân Diệu “sống” mãi cùng thời gian với chủ đề đa dạng

Ngoài những bài thơ tình, Xuân Diệu còn viết về nhiều đề tài khác mùa xuân, thiên nhiên, quê hương, đất nước…Mỗi bài thơ đều để lại dấu ấn rất riêng. Sau đây là những bài thơ hay của Xuân Diệu với các chủ đề phong phú.

Đây Mùa Thu Tới

Đây mùa thu tới – một bài thơ làm nên tên tuổi của Xuân Diệu

Tặng Nhất Linh

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới – mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá…
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…
Non xa khởi sự nhạt sương mờ…
Đã nghe rét mướt luồn trong gió…
Đã vắng người sang những chuyến đò…

Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

Đây mùa thu tới” là một bài thơ thu tuyệt bút của Xuân Điệu. Bao nhiêu nét thu là bấy nhiêu nét vẽ tài hoa. Dáng thu, sắc thu, tình thu đều đẹp mà buồn, bao nên cái hồn thu mênh mang, xao xuyến.

Đáng yêu nhất là hình ảnh thiếu nữ, một dáng thu yêu kiều mộng tưởng “Tựa cửa nhìn xa nghĩ ngợi gì”. Một trái tim đa tình, một ngòi bút tài hoa. Cách cảm và cách diễn tả rất mới, rất thơ.

Đằng sau những sắc thu của đất trời, hoa lá, cây cỏ, của núi xa, của nàng trăng, của làn gió thu se lạnh,… là tiếng thu xôn xao, rung động trong tâm hồn thi sĩ tuổi đôi mươi và trong lòng thiếu nữ tuổi trăng tròn.

Cây đời mãi mãi xanh tươi

Mọi lý thuyết đều màu xám
Và cây đời vĩnh viễn xanh tươi
(Câu của Goethe)

Vĩnh viễn chim ca, vĩnh viễn nắng cười
Vĩnh viễn anh yêu em, như yêu sự thật
Và cây đời mãi mãi xanh tươi
Mãi mãi em ơi
Cây đời trĩu trái
Gió trong lá mùa thu rồi trở lại
Rì rào đôi ta tình ái muôn đời
Trong mắt đen em mãi mãi ánh trời
Ngời qua một sợi tóc buông rũ trán
Mãi mãi môi em nhuỵ đời vô hạn
Và cây đời ôi! Xán lạn xanh tươi.

Đây là một bài thơ mang triết lí sâu xa, lấy cảm hứng từ chân lí sống của Goethe: “Mọi lý thuyết đều màu xám, chỉ có cây đời vĩnh viễn xanh tươi”. Bài thơ ca ngợi vẻ đẹp muôn màu, tràn đầy sức sống của cô cây, hoa lá xung quanh ta.

Vội vàng

Quan điểm nhân sinh mới mẽ của ông hoàng thơ tình Xuân Diệu

Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất;

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi.

***

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;

Này đây hoa của đồng nội xanh rì;

Này đây lá của cành tơ phơ phất;

Của yến anh này đây khúc tình si.

Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;

Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;

Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:

Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.

Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,

Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,

Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.

Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,

Không cho dài thời trẻ của nhân gian,

Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,

Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;

Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,

Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…

Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,

Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?

Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,

Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?

Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

***

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,

Ta muốn ôm

Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;

Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,

Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,

Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều

Và non nước, và cây, và cỏ rạng,

Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng

Cho no nê thanh sắc của thời tươi;

Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Với những người yêu thơ tình Xuân Diệu hẳn không còn xa lạ gì với bài thờ “Vội vàng” của ông.

Lần đầu tiên trên diễn đàn thi ca Việt nam, có một hồn thơ yêu cuộc sống đến cuồng nhiệt, một tâm hồn tươi trẻ không ngại ngùng thể hiện hết lòng mình: muốn ôm cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn muốn thâu trong một cái hôn nhiều, muốn say cánh bướm với tình yêu….

Dại khờ

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kiềm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Dại khờ – một bài thơ hay của Xuân Diệu

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

Đây là bài thơ khá hay của Xuân Diệu trích trong tập thơ “Gửi hương cho gió”, bài thơ viết về nỗi khổ, nỗi dại khờ của con người khi gửi tình yêu không đúng chỗ, khổ vì bao dục vọng cuốn con người đi không biết lối về, khổ  vì thói sân si, ghen tỵ ….

Nguyệt cầm

Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

Bài thơ “Nguyệt cầm” của nhà thơ Xuân Diệu là một bài thơ mang những cảm xúc rất đặc biệt của nhà thơ. Bởi độc giả thường quen với hồn thơ Xuân Diệu, một hồn thơ dạt dào cảm xúc tươi mới, sự hối hả, vội vàng đầy đắm say với tình yêu, với cảnh sắc, vẻ đẹp của “thời tươi” thì trong bài thơ này tuy vẫn đạt ào cảm xúc, song lại mang âm vị trầm buồn, chất chứa những nỗi suy tư, những bí mật không thể dãi bày, không thể tâm sự.

Lời Kĩ Nữ

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi.
Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá.

Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,
Tay em đây, mời khách ngả đầu say;
Đây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em!
Trăng về viễn xứ
Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn;
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.

Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh,
Tóc không phải những dây tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo,
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già;
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.

*

Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt,
Cuộc yêu đương gay gắt vì làng chơi.
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.

*

Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
Du khách đi.
– Du khách đã đi rồi.

Xuân Diệu đã hóa thân, đã mượn lời kỹ nữ để phát ngôn cho cảm quan của lòng mình về con người; về những thân kiếp tưởng như tan hòa vào đọa lạc mà vẫn khát cháy sự gặp gỡ và tình yêu thương thành thực. Có lẽ vẻ đẹp và vóc dáng nhân văn của “Lời kỹ nữ” của Xuân Diệu chính là ở tiếng lòng thiết tha và khao khát ấy!

Buồn Trăng

Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.

Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc;
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…

Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.

Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya.

Thơ Xuân Diệu về trăng

Bài thơ Buồn Trăng tác giả viết về một chàng thi sĩ buồn đêm trang. Bài thơ tình thơ thẩn dưới ánh trăng rộng nguy nga gió, mây trăng ngang hàng tự bao giờ, sao vàng thì lẻ loi, trăng thì một chiếc, đêm buồn tê người men với tơ…

Nỗi buồn cô đơn thể hiện qua trăng lặng lẽ như bong tuyết, trong suốt không gian tịch mịch đời.

Nhị Hồ

Tặng Thạch Lam

Trăng vừa đủ sáng để gây mơ,
Gió nhịp theo đêm, không vội vàng;
Khí trời quanh tôi làm bằng tơ.
Khí trời quanh tôi làm bằng thơ.

Cây cỏ bình yên; khuya tĩnh mịch.
Bỗng đâu lên khúc Lạc âm thiều
Nhị hồ để bốc niềm cô tịch,
Không khóc, nhưng mà buồn hiu hiu…

Điệu ngã sang bài Mạnh Lệ Quân
Thu gồm xa vắng tự muôn đời,
Sương nương theo trăng ngừng lưng trời,
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi…

Tiếng đàn thầm dịu dẫn tôi đi,
Qua những sân cung rộng hãi hồ.
Có phải A Phòng hay Cô Tô?
– Lá liễu dài như một nét mi

… Và nàng Lộng Ngọc lấy Tiêu Lang,
Cưỡi hạc một đêm bay lên trời.
Vua Trần Hậu Chúa ngắm trăng vàng,
Khúc Hậu Đình Hoa đang lên khơi.

Linh hồn lưu giữa bể du dương…
Tôi thấy xiêm nghê nổi gió lùa:
Những nàng cung nữ ước mơ vua,
Không biết bao giờ nguôi nhớ thương.

Tôi yêu Bao Tự mặt sầu bi
Tôi yêu Ly Cơ hình nhịp nhàng.
Tôi tưởng tôi là Đường Minh Hoàng
Trong cung nhớ nàng Dương Quý Phi.

Bài thơ này được trích trong tập Thơ Thơ vang danh của ông. Với những vần thơ đậm chất trữ tình mà Nhị Hồ luôn thu hút sự quan tâm của bạn đọc. Bài thơ mang những tâm tư và cảm xúc của ông. Thi Phẩm này được nhiều nhà bạn đọc yêu mến và tìm kiếm. 

Ý Thu

Ý thu tình tứ

Tặng Nguyễn Lương Ngọc

Những chút hồ buồn trong lá rụng
Bị nhàu ai tưởng dưới trăm chân.
Bông hoa rứt cánh, rơi không tiếng;
Chẳng hái mà hoa cũng hết dần.

Dưới gốc, nào đâu thấy xác ve,
Thế mà ve đã tắt theo hè.
Chắc rằng gió cũng đau thương chứ;
Gió vỡ ngoài kia, thu có nghe?

Hôm nay tôi đã chết theo người
Xưa hẹn nghìn năm yêu mến tôi;
Với bóng hình xưa, tăm tiếng cũ,
Cách xa chôn hết nhớ thương rồi.

Yêu vui xây dựng bởi nguôi quên.
Muốn bước trong đời, phải dậm trên
Muôn tiếng kêu than thầm lẳng lặng.
Nhưng hoa có thể cứ lâu bền.

Ờ nhỉ! Sao hoa lại phải rơi?
Đã xa, sao lại hứa yêu hoài?
Thực là dị quá – Mà tôi nữa!
Sao nghĩ làm chi chuyện nhạt phai?

Bài thơ Ý Thu (Xuân Diệu), tác giả viết về một mùa thu lá rụng nhạt phai. Bài thơ nói về chút hồn buồn trong lá rụng, bông hoa rứt cánh rơi không tiếng, chẳng hái mà hoa cũng dần hết. Một khung cảnh mùa thu khá tẻ nhạt khi dưới gốc cấy đầy xác ve, và ve cũng tắt theo hè, và gió cũng đau thương chứ.

Thăm Pác Bó

Nước từ gốc đá chảy tuôn
Suối xanh ngăn ngắt một nguồn vô biên,
Xuôi xa rồi lại trào lên;
Cây thài lài tía mọc bên đá ghềnh.

Một vùng thuần khiết non xanh
Như mang ánh mắt tinh anh Bác Hồ.
Hãy còn bàn đá nhấp nhô
Bác ngồi dịch Sử, nghĩ cho muôn đời.

Rau măng cháo bẹ dâng Người,
Ngày ra bờ suối, tối thời vào hang.
Nơi đây Bác vạch đường quang
Mở ra sông núi, gồm sang biển trời.

Cải soong dưới suối đâm tươi;
Xuống làng: mái ngói điểm vui các nhà.
– Thăm hang trước, nhớ ngày xa
Bác trồng khóm trúc nay đà xanh um.

Thơ Xuân Diệu cũng như thơ tình Xuân Diệu luôn mang đến cho chúng ta những cái nhìn rất mới về tình yêu. Đọc thơ ông ta chiêm nghiệm được bao điều, có cái nhìn sâu sắc, lạc quan hơn về tình yêu và cuộc sống.

Hy vọng với những ánh thơ tình bất hủ THECOTH sưu tầm nói trên sẽ giúp bạn có những giây phút thư giãn tuyệt vời.

>>> Xem nhiều hơn: TOP NHỮNG BÀI THƠ BÙI GIÁNG HAY NHẤT ĐỘC ĐÁO, KHÁC LẠ

Chia sẽ bài viết

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *