Một đời tâm sự. Cho L. Thanh và L. Thy
1
Kể từ mang nặng trong lòng
Con xinh như một nụ hồng trẻ măng
Mẹ như cây đã nẩy mầm
Rể dài đã bám sâu bên dưới đời
Mẹ nghe gần lại với người
Tuy nhiêng cũng thấy với trời liền hơn
Lờ mờ giữa cõi âm dương
Mẹ trông đã thấy con đường mẹ đi
Lá xanh mai mốt rụng về
Vàng trong đất mẹ thắm chia tình người
Con mai mốt sẽ ra đời
Vỡ tung ngực mẹ đâm chồi thanh xuân
2
Hôm nay con một tuổi rồi
Con chưa biết nói chỉ cười bao dung
Chắc con yêu mẹ vô cùng
Nhưng chưa biết nói nên không nói gì
Nhìn con mẹ tưởng đang đi
Chân êm trên thế giới đầy tình thương
Mở ra từ mắt con trong
Hồn con nguyên thủy tấm lòng con xanh
Mẹ như nước mắt chợt mềm
Rồi tan đi dưới tia nhìn của con
3
Con ơi đêm lạnh vô cùng
Ngọn đèn u ám, mẹ không thấy đời
Mẹ nhìn chỉ thấy con thôi
Lắc lư nhịp võng xa vời lênh đênh
Vòng tay con nhỏ êm đềm
Mộng đưa mẹ chẩy xa miền nhân gian
Vầng trăng thiên cổ chưa tàn
Thiên đường chợt mở mắt con rộng mời
Con dìu mẹ với con ơi
Bước lên trên cả cuộc đời mà đi
4
Mẹ nhìn, rung động mênh mông
Niềm yêu trong trái tim hồng vì con
Mối say mê cũ không còn
Nhưng tin yêu lại nhờ con mà đầy
Bàn tay với tới tương lai
Đã bôi xóa dấu hận ngày xa xưa
Mẹ yêu con mẹ bây giờ
Với tình yêu thưỡ ban sơ ngậm ngùi
Lòng đầy nước mắt reo vui
Mẹ nghiêng cho giọt lệ cười trên con
5
Giác mơ nặng trỉu nôi hồng
Trán con xinh tóc lượn vòng hào quang
Gió lùa bốn phía không gian
Cuốn theo tay mẹ nhịp nhàng đưa con
Đưa con chót vót lên ngàn
Non cao rừng thẳm trải buồn mênh mông
Đưa con bát ngát qua đồng
Phất phơ lá cỏ tím trong mây trời
Đưa con dồn dập ra khơi
Sóng xanh chất ngất nghiêng trời lênh đênh
Đưa con đã mỏi tay mềm
Vẫn không thoát nổi trần duyên lại về
Nôi hồng con vẫn nằm mê
Có hay đâu mẹ nặng nề oan khiên
6
Đêm qua lá rụng không ngờ
Sáng nay mẹ thấy mùa thu chợt về
Không gian dài xám lê thê
Con yêu mẹ có nghe gì hay không
Mẹ nghe buồn nặng bên lòng
Khi cơn gió chở sâu đông tới gần
Hoa kia nở có một lần
Rồi không thấy nữa mùa xuân bao giờ
Cuộc đời hết sức thờ ơ
Con ơi đâu có ai chờ đợi ai
Mùa thu đã tới xuân đời
May thay xuân mẹ còn dài nhờ con
7
Mưa bay giăng lụa quanh trời
Gối nhung nằm tưởng cuộc đời cũng êm
Tình nồng ấm một vùng đêm
Kia chăn tơ đó bông mềm thiết tha
Mật đời ngọt cả thịt da
Con ơi hạnh phúc ai ngờ là đây
Bên chồng âu yếm vòng tay
Bên con quấn quit sợi dài tóc tơ
Mẹ tìm đâu nữa cho xa
Nụ hồng đời đã nghiêng vừa tầm tay
Hương xưa dù thoảng bên ngoài
Mưa trôi gió tạt phai rồi còn chi
8
Nắng vàng phai nhạt từ lâu
Bâng khuâng còn mẹ bên lầu với con
Mây vương mờ cả tâm hồn
Mắt con nhìn mẹ buồn hơn mọi ngày
Hoàng hôn lướt thướt mây bay
Chiều trôi gió cuốn ngày dài về khuya
Dầu ngây thơ chửa biết gì
Mẹ ngờ con đã thoáng nghe đời buồn
Ngập ngừng như cánh chim non
Con sà xuống mẹ gởi hồn bơ vơ
9
Rồi con tiếp nối mạch sầu
Ngàn xưa cho mẹ qua cầu nhân gian
Đường đi chưa ráo lệ hờn
Mẹ mong con với tâm hồn như thơ
Lại tìm ra cõi trời mơ
Người yêu không thể bao giờ đến nơi
Để cho mộng vẫn còn dài
Cho đời mãi vẫn còn người đau thương
Hồn như trăng vẫn mơ màng
Mẹ nhìn theo suốt con đường con đi
10
Tư ngày mẹ có con thơ
Mới hay mình chữa bao giờ thật yêu
Chưa cho đòi mất bao nhiêu
Mẹ còn nguyên tấm lòng sầu cho con
Còn hơn nửa mái tâm hồn
Chưa rêu phong để chờ con bây giờ
Mẹ còn cả giấc mơ xưa
Cả trăng sao cũ không ngờ vẫn tươi
Dành cho con đó con ơi
Lớn lên đi biết yêu thương rồi mẹ cho
` 11
Dưới trời trong suốt pha lê
Nắm tay con dắt mẹ về vườn xuân
Trong cơn nắng ấm ngập hồn
Có con bướm đẹp tần ngần không bay
Mẹ đâu ngờ có phút này
Cõi đời chợt hóa ra ngay thiên đường
Rộn ràng ngọn cỏ trong sương
Xôn xao hoa lá bên đường hân hoan
Tươi sau từng bước chân son
Con đi thế giới tưng bừng lên theo
Mặt trời lóng lánh tan mau
Qua đôi mắt mẹ rơi vào vườn xanh
12
Nhìn con tươi thắm nhu hoa
Mẹ nghe vũ trụ cũng vừa đổi thay
Sáng nay trong nắng vườn đời
Hoa kia bướm nọ cũng vui như lòng
Chắc bên trong má con hồng
Vẫn luân lưu chút máu nồng mẹ xưa
Và trong đáy mắt ngây thơ
Mộng như mây cũ thẫn thờ chưa tan
Mẹ còn lộng lẫy dung nhan
Trên con lại bắt đầu xuân thuở nào
13
Trời xanh xanh quá đi thôi
Mùa xuân lâu lắm chưa cười với ai
Mẹ giơ tay đón mây trời
Chiều nay bỗng tới gần ơi là gần
Tóc nhung trìu mến ôm lưng
Mắt trong in bóng dương hồng xa xa
Mùa xuân con dẫn về nhà
Mang trên áo cả rừng hoa mai vàng
Mẹ ôm đầy một tay ôm
Mùa xuân với dáng xuân tròn thật xinh
14
Long lanh trong mắt con nhìn
Ngôi sao êm ái sáng trên linh hồn
Ai làm rơi đóa trăng tròn
Nghe pha lê vỡ trong vườn nhân gian
Mẹ nghe đời bỗng dịu dàng
Và thiên nhiên bỗng vô vàn mến thương
Trăng như sáng tự thiên đường
Đã soi sáng cả đêm đen nhân loài
Yêu con lòng rộng biển khơi
Mẹ nghe sóng ấm qua đời cao dâng
Yêu con hồn nhẹ như trăng
Mẹ cùng mây bạc dìu ngang ngân hà
15
Đưa con chập chửng vào đời
Ngập ngừng chân mẹ bồi hồi đường xưa
Đã đi qua vẫn không ngờ
Hồn như lụa mỏng vẫn chưa dạn dầy
Lòng nguyên một khối thơ ngây
Trăng xuân năm cũ tròn đầy như gương
Mong con chẳng gặp thiên đường
Cũng không vướng phải đau thương ngày nào
Mong con vào mộng mĩ miều
Có tay người biết lụa đào nâng niu
16
Mẹ ngồi trước biển mênh mông
Bên con với một tấm lòng bao la
Thuyền trôi càng lúc càng xa
Chìm trong sóng biết bao giờ về đây
Lòng nghiêng theo ngọn triều đầy
Mẹ như sống lại những ngày bơ vơ
Nếu không nhờ có con thơ
Còn lênh đênh tới bến bờ nào đâu
Con ơi đừng có khi nào
Rời xa mẹ đẩy mẹ vào trùng dương
Mẹ như thuyền đã lạc đường
Chỉ còn trôi nổi theo con suốt đời
17
Rồi ra con cũng trôi theo
Dưới cầu nước chẩy xế chiều mẹ nghiêng
Nắng thu vàng vọt bên thềm
Nét gầy hiu hắt hoa in mắt buồn
Mẹ vừa tới dốc cô đơn
Đường đi sắp hết mộng còn xa khơi
Mẹ quay nhìn lại ngậm ngùi
Một đời đằm thắm buồn vui cuối đường
Lòng như trời đất mang mang
Vẫn nghe thương nhớ một vầng trăng xưa
Làm sao cho mẹ quay về
Đường đi đã tới mộng chưa hề gần
18
Chân đi quá nửa đường đời
Mắt sầu mẹ vẫn dài trôi một dòng
Con hiền như đá bên sông
Bên con mẹ ghé ngồi trông chiều tàn
Nước mây hờ hững trôi ngang
Thuyền đi trên bóng mây vàng ngẩn ngơ
Nặng nề mẹ vướng con thơ
Lòng như sông nước buồn chưa hề đầy
Ôm con nhìn nắng chiều nay
Nghe đời ấm một vòng tay bùi ngùi
19
Mỗi ngày mẹ lại mòn hơn
Đâu như trăng có khi tròn khi hao
Nhưng lòng tươi thắm thương yêu
Cho con chan chứa càng dào dạt xuân
Mỗi ngày như cỏ thanh tân
Con vươn lên để tới gần mẹ thêm
Mẹ nghe mùi gió thông ngàn
Lẫn trong làn tóc con mềm lá thơm
Rừng nhân gian bỗng mịn màng
Như công viên trải bên đường cỏ xanh
20
Trên cao, cao khỏi cuộc đời
Là trăng sao vẫn xa xôi ngàn trùng
Con ơi sầu rộng vô cùng
Chìm sâu nào biết tìm không thấy bờ
Mai nầy con cũng làm thơ
Thương thân thế đã buồn từ ngàn xưa
Và thương mẹ với bây giờ
Sầu trăm năm mới dài chưa nửa đời
Nặng nề bước giữa trần ai
Hai vai gánh một kiếp người lê thê
21
Con ơi thức dậy đi con
Ra đây mẹ chỉ trăng tròn con xem
Không gian rộng mở êm đềm
Muôn sao lấp lánh trôi trên suối vàng
Người ta đã tới cung trăng
Đem theo bui đỏ làm hoen ố rồi
Nhưng mà trăng vẫn không phai
Mẹ tin, trong những cuộc đời như con
Mẹ đem tình mẹ vẹn toàn
Cho con thế giới hãy còn nguyên trinh
22
Yêu con nên cũng yêu người
Mẹ quen tha thứ cho đời đã lâu
Thế gian trăm khóc ngàn sầu
Giận hờn chi nữa cho đau đớn dài
Nghe lời mẹ dặn con ơi
Yêu thương dù chẳng ai người yêu ta
Lòng như vườn cứ nở hoa
Mặc cho mưa gió đi về nhẫn tâm
Hồn bay cao với trăng rằm
Mặc cho đời ngủ, âm thầm ta mơ
23
Nhìn con tóc xỏa ngang đời
Như mây buông tím khung trời ngày xưa
Mắt trong sầu lắng bao giờ
Còn như in dấu bao mùa thu xa
Có tia nắng cũ mơ hồ
Chiều vương khói mỏng buồn như tơ vàng
Vẫn hay đời đã muộn màng
Hồn mơ mẹ vẫn thầm mong gió chiều
Thổi về chút mộng xanh xao
Phất phơ sợ tóc thũa nào ngây thơ
24
Con ơi ngồi lại cho gần
Để cho mẹ ngỡ còn xuân cận kề
Gió đi qua, gió đi về
Hồn nghe trống trải đời xa vắng buồn
Mẹ chìm trong giấc cô đơn
Tưởng đâu thế giới chỉ còn con thôi
Chung quanh phai với mộng rồi
Chung quanh cùng với ngày vui đã tàn
Gió ơi mang lại một lần
Chút mây xưa để mẹ cầm thật lâu
25
Làm sao mẹ giữ con hoài
Trong mơ hoa với trong đời vô tư
Cho con không thấy chiều tà
Cho con không thấy cành khô lá vàng
Cho con đừng bước lạc đường
Vào chua xót mộng vào thương tiếc người
Cho con còn mãi thơ ngây
Như cô tiển của chuyện dài ngày xưa
Sao cho con chẳng bao giờ
Một đời như mẹ làm thơ ngậm ngùi
26
Mùa đông không rét bao nhiêu
Nên khong gian chẳng nghe chiều tái tê
Gió xa thổi nhẹ sầu về
Ngập ngừng rơi xuống đường đi lá vàng
Mẹ chờ chưa thấy xuân sang
Nên không biết nữa đông tàn hay chưa
Đời như ngừng lại không qua
Cho con của mẹ mặn mà dung nhan
Thở ra từ miệng hoa hồng
Xuân con ấm cả mùa đông lạnh lùng
27
Dưới trăng soi ngọn nến vàng
Giở trang tình sữ me nhìn người xưa
Hồn tan xương nát bao giờ
Máu đào vẫn thắm câu thơ mỹ miều
Con ơi dừng lại đừng vào
Cõi tình nhân ở hận nhiều hơn vui
Mong manh lệ chẩy qua đời
Bao nhiêu dòng suối dài trôi đến giờ
Nhìn thôi cho đẹp giấc mơ
Mẹ khuyên con chớ bao giờ vào đây
28
Rồi xuân êm ái qua đi
Con theo hạnh phúc mẹ thì về không
Với môi hoa đã thôi hồng
Với mây tóc đã phai cùng thời gian
Trong đêm xám phủ tâm hồn
Mẹ nhìn theo ánh sao hôm cuối đời
Vẫn long lanh sáng trên trời
Dẫn đưa hồn mẹ lẻ loi tìm về
Ngậm ngùi lối nhỏ vườn xưa
Mùa thu của mẹ đang chờ sang đông
29
Nhìn con mấy ngón tay ngà
Nhẹ nhàng mang tiếng nhạc xa về gần
Mẹ nghe lòng xuống thật chùng
Đợi chờ hứng giọt lệ hồng rơi mau
Nhạc bay qua núi qua đèo
Chở trên cánh gió hồn chiều bâng khuâng
Bổng đâu sương khói não nùng
Từ muôn kiếp trước về trong mắt đời
Tiếng đàn như sợi tơ rơi
Nối duyên thiên cổ với người hôm nay
30
Buồn đâu từ đáy biển về
Tràn theo bọt sóng vật vờ bên chân
Mẹ nghiêng nhìn mãi dưới ghềnh
Còn như trông thấy trời xanh một thời
Chiều thu ngày ấy con ơi
Vẫn xanh ngăn ngắt một đời không phai
Bóng trăng lên giữa lòng trời
Long lanh mắt lệ ngậm ngùi một phương
Mây dài che khuất quê hương
Biển sâu chôn lấp thiên đường xa xưa
Lênh đênh lòng mẹ bây giờ
Vẫn nghe bọt sóng vật vờ trôi quanh
31
Cánh hoa rơi nhẹ ngoài vườn
Hồn thơm gió gởi nhân gian chút sầu
Một đời nhan sắc về đâu
Còn chi lộng lẫy thưở nào mới xuân
Con ơi lòng vẩn vơ buồn
Mùa thu chết chẳng ai chôn lá vàng
Vội vàng gió đã bay ngang
Mang theo nốt mớ tro tàn lên mây
Trừ con một chút xuân gầy
Mẹ còn gì nữa mai đây cho đời
32
Chỉ vì một thoáng mây bay
Lòng đang vui bỗng buồn ngay một đời
Nắm giùm tay mẹ con ơi
Trời bao la quá tình người bơ vơ
Mùa thu nhân thế lại về
Đã nghe mây nước não nề chung quanh
Chở theo đồi núi lênh đênh
Dòng sông xa sắp tràn lên mắt gần
Mẹ nhìn con, thấy xa xăm
Như cơn mộng cũ vuột tầm tay ôm
Đã trôi khỏi mắt mẹ buồn
Lại tan mất hẳn vào sương khói chiều
33
Nào ngờ gặp lại mộng quen
Trăm năm tưởng đã không nhìn thấy nhau
Chiêm bao nằm lại từ đầu
Thấy trăng vương vất mây sầu mắt con
Linh hồn thiếu nữ cô đơn
Năm xưa mẹ đã vô vàn xót xa
Con ơi sao lụa quá mềm
Sao trăng quá đẹp và đêm quá buồn
Và sao đời vẫn còn luôn
Trong khi tình chỉ một lần đi qua?
34
Nữ trang mẹ để cho con
Muôn vui sương sớm ngàn buồn chiều mây
Lụa là xanh mướt rừng cây
Kim cương lóng lánh sao đầy dòng sông
Yêu thương đằm thắm một lòng
Mộng mơ chan chứa một vùng trần gian
Chăn tơ có nắng thu vàng
Gấm đào có cả tà dương chiều hè
Ngày nào con bước vu quy
Trái tim như ngọc mẹ thì tặng thêm
35
Nữa đây con lớn lên rồi
Lại như nước, sẽ qua đời mẹ đi
Hai mươi năm sẽ còn gì
Mẹ về với cõi đời kia ngỡ ngàng
Lối sầu mẹ lại lang thang
Bước chân lạc lõng trên đường cô đơn
Hét thu đời cũng võ vàng
Vườn đông xơ xác lá vương gốc sầu
Bấy giờ mới thật dài lâu
Đi theo thương nhớ mẹ vào thiên thu
36
Không gian mấy lớp mây chìm
Có nghe thao thức trăng miền xuân xưa
Hoa xưa tàn úa bao giờ
Nhìn con, mẹ mới hay là xuân đi
Mới hay đời hết xuân thì
Máu đào cũng nhạt từ khi là vàng
Rơi buồn khắp nẽo nhân gian
Mẹ thương không biết bao lần nhìn thu
Con ơi thương mấy cho vừa
Xuân đi vội quá, đời chưa kịp hè
37
Máu xuân nguội đã bao giờ
Mà hoa xưa đó bây giờ lại tươi
Mới nghe ấm lửa mặt trời
Tình chôn sâu bỗng bồi hồi tái sinh
Má đâu hồng tựa bình minh
Để cho sương sớm giựt mình vỡ ra?
Con ơi đời có đâu già
Mà trong mẹ có ai ngờ còn xuân
Nắng lên xanh thắm cây cành
Nắng nghe thức dậy mối tình ngủ quên
38
Bỗng dưng mẹ thấy đêm dài
Vấn vương mây khói một thời xa xăm
Đã lâu đời hết trăng rằm
Nên không gian lẫn thời gian lạnh lùng
Trôi qua thăm thẳm vô cùng
Hồn mơ mẹ nổi trên dòng âm dương
Ngập ngừng mẹ tới biên cương
Sương pha lảng đảng đôi đường tủ sinh
Thiếu con gần gụi bên mình
Mẹ rơi vào lại cõi tình lảng quên
39
Không ngờ trăng đẹp não nùng
Như tia mắt ngọc trăng trong suốt hồn
Long lanh một khối thật tròn
Treo cao trên cõi không gian thật buồn
Mẹ đi qua ánh trăng vàng
Tưởng trông thấy giấc mơ tan với mình
Nghe trăng trong máu êm đềm
Nghiêng theo với sóng dâng lên với trời
Thoát ra vũ trụ cao vời
Trăng trôi khỏi mộng, khỏi đời, trăng bay…
40
Làm sao mẹ ngủ cho yên
Trong khi trăng sáng lại gần như mơ
Giấc mơ không có ai chờ
Vẫn trôi trở lại để cho đời buồn
Con ơi trăng rất nhẹ nhàng
Đã qua muôn gió mà hương vẫn nồng
Chôn sau mấy lớp mây chùng
Vẫn nghe thao thức trong lòng mỗi đêm
Đêm nay đời thật êm đềm
Nên trăng lại tới gần thêm quá rồi
41
Gió lên xao xuyến cả trời
Bao nhiêu cây lá trên đời rung theo
Không gian trăm mối tơ chiều
Buông lơi theo tiếng sầu gieo nửa vời
Mẹ đi theo gió lên đồi
Vấn vương thấy nước qua đời theo mây
Chiều như mắt biếc chở đầy
Nhớ thương muôn kiếp sầu dài ngàn thu
Nhạc xưa xa vắng bao giờ
Có về tiếp nối dòng thơ lạc loài
42
Mẹ tin rồi cuối cuộc đời
Bao nhiêu sông sẽ hòa vui một dòng
Bên trong nấm đất lạnh lùng
Thịt xương mẹ sẽ tưng bừng nở hoa
Lá non thay thế cây già
Và con tiếp nối tình xưa lỡ làng
Mộng xưa lại đẫm trăng vàng
Xuân như ý sẽ dài luôn bốn mùa
Nhạc chiều êm ả lời ru
Ngủ quên dưới đất mẹ chờ tái sinh
43
Mộ ai nằm dưới chân đồi
Bên cây hoa trắng trong trời thật xanh
Người xưa ngủ giấc ngàn năm
Có nghe xuân mới lại gần giấc mơ
Bâng khuâng lòng mẹ đợi chờ
Biết đâu hồn cũ trở về theo mây
Long lanh giọt nước xuân đầy
Tuôn rơi qua những cành cây xuống đời
Người xưa nằm mộng lâu rồi
Có nghe nắng ấm vào nơi đáy mồ?
44
Trời trong mà nắng vẫn buồn
Mùa xuân có những nhớ thương âm thầm
Chim bay về chốn xa xăm
Gió ngưng không thở trên làn nước xanh
Cây im buồn bã một mình
Nước như ngọc biếc vô tình vẫn tươi
Con ngây thơ vẫn mỉm cười
Mẹ nhìn con thấy lòng vơi bớt sầu
Để cho đời cũng vui theo
Nắm tay con mẹ bước vào giữa xuân
45
Vết thương lành lặn lâu rồi
Mẹ con giữ lại máu tươi nồng nàn
Để yêu người với yêu con
Cánh tay âu yếm mang hờn lấp sâu
Đời như nước chẩy qua mau
Cuốn theo cát bụi trôi vào sông xa
Trái tim trong trắng không ngờ
Vì con mẹ lại bây giờ yêu hơn
46
Con không trông thấy nắng hồng
Xuân như mắt biếc và lòng như mây
Mẹ về phơi phới hồn bay
Trên không gian của một ngày thật êm
Nhớ nhung như vướng tơ vàng
Mà thương tiếc cũng mịn màng hơn xưa
Con ơi đời đẹp như thơ
Đã lâu không viết bây giờ chẩy xuôi
Xin cho dài mãi phút này
Tình như mây trắng còn bay một đời
47
Lòng con có đẹp như hoa
Sáng nay mới nở ngoài mơ mộng hồng?
Vườn xuân có giọt sương trong
Long lanh nhưng vẫn ngập ngừng không tan
Mẹ không dừng được yêu con
Như yêu vũ trụ đang còn trinh nguyên
Phất phơ bay sợi tóc mềm
Má phơn phớt nắng con nghiêng nhìn trời
Trái tim nặng chỉu thêm rồi
Mẹ yêu luôn cả cuộc đời vì con
48
Trong sâu thăm thẳm chiều tà
Bỗng nghe gần gủi bài ca thánh đường
Mẹ đi vào nhạc thênh thang
Những mong tiếng hát mang hồn về quê
Thiên thần cánh nhẹ như tơ
Bay qua có áng mây chờ dưới chân
Lung linh ánh sáng nhạt dần
Giấc mơ êm ái như trăng tới gần
Hồn như nước mắt âm thầm
Mẹ tan theo khói hương trầm bay cao
49
Soi gương mẹ thấy đáy hồ
Mắt xưa lóng lánh bây giờ mờ sương
Lâu nay như ánh trăng vàng
Tình con chiếu sáng cõi hồn âm u
Nhưng trăng rồi sẽ về đâu
Hoang vu đêm vắng dựng sầu cho ai
Cỏ hoang mọc kín đường đời
Bóng mây hạnh phúc cuối trời bay xa
Hắt hiu bóng nhỏ về nhà
Võ vàng trong ánh đèn khuya, mẹ buồn
50
Mẹ về trong lúc hoàng hôn
Tà dương mây đã nhuộm hồng núi xa
Nền cao trong vắt trời thu
Long lanh một ánh sao chờ đã lâu
Đời như ngưng đọng cùng chiều
Để cho mẹ bước đi vào thời xưa
Tưởng nghe tiếng sóng lên bờ
Bóng trăng thiên cổ trong hồ chìm sâu
Ngậm ngùi một phút nhìn nhau
Rồi thôi, trăng sẽ tan vào với đêm
51
Mong manh hồn mỏng như chiều
Vàng phai ánh nắng buồn theo ngày tàn
Sao cài lên tóc hoàng hôn
Long lanh như giọt lệ tròn chưa rơi
Đêm mang mộng trải lên đời
Trên cơn gió mịn chiều trôi ngập ngừng
Có nghe tim mẹ phập phồng
Sau làn áo lụa mềm buông hững hờ
đời qua rồi hẳn hay chưa
giấc mơ trinh nữ bao giờ mới tan?
52
Bóng mây tan tác trên trời
gió xa đã thổi bay rồi mộng xưa
dưới trời con có nằm mơ
thấy mây thấp thóang bên bờ mắt xanh?
lòng như mặt biển mông mênh
mẹ không giữ được bóng thuyền lẻ loi
nước lên trắng hết mây trời
và mây xanh tới muôn đời biển sâu
con thuyền như giấc chiêm bao
đã tan trong cõi đời nào không tên
53
Rơi từ muôn lớp mây xa
Mưa bay theo gió sầu chưa tới đời
Một mình mẹ hứng, con ơi
Bao nhiêu nước mắt trong trời cho mưa
Dòng sông dài tự ngàn xưa
Chở theo mây của bao mùa thu xanh
Có mang giọt nước âm thầm
Vỡ trên môi của một lần ra đi?
Dòng sông dài chắc còn nghe
Đêm đêm tiếng khóc mưa về lẻ loi
54
ngày nảo mộng đã tàn phai
và đêm cũng hết ai người nằm mơ
con theo mẹ tới sương mờ
kiếp xưa của những mùa thu không còn
để xem chiều mãi chưa tàn
mảnh trăng hư ảo còn xanh góc trời
nổi buồn gió vẫn xa xôi
trên hoa của những nụ cười mong manh
và sao của những mộng bền
vẫn rơi nước mắt vàng lên tình sầu
55
mây xanh cao vút nền xuân
trời trong thấy đáy linh hồn ngàn xưa
chẳng nghe làn gió nào qua
biển như một phiến gương chờ nắng lên
mẹ đi tới trước bình minh
long lanh nắng chiếu kinh thành sau lưng
dốc lên lên mãi vô cùng
đường đi thấp xuống dần trong vực đời
nơi đâu đất mới gặp trời
và mơ mộng của một thời gặp nhau?
56
Nhìn con tóc xỏa ngang đời
Như mây buông tím khung tròi ngày xưa
Mắt trong sầu lắng bao giờ
Còn như in bóng bao mùa thu xa
Có tia nắng cũ mơ hồ
Chiều vương khói mỏng buồn như tơ vàng
Vẫn hay đời đã muộn màng
Hồn mơ mẹ vẫn thầm mong gió chiêu
Thổi về chút mộng xanh xao
Phất phơ sợi tóc thưở nào ngây thơ
57
Gió lên xao xuyến cả trời
Bao nhiêu cây lá trên đời rung theo
Bâng khuâng trăm mối tơ chiều
Buông lơi theo tiếng sầu gieo nửa vời
Mẹ đi theo gió lên đồi
Vấn vương thấy nước qua đời theo mây
Chiều như mắt biếc chở đấy
Nhớ thương muôn kiếp sầu dài ngàn thu
Nhạc xưa xa vắng bao giờ
Có về tiếp nối dòng thơ lạc loài?
58
Con ơi ngồi lại cho gần
Để cho mẹ ngỏ còn xuân cận kề
Gió đi qua gió đi về
Hồn nghe trống trải đời xa vắng buồn
Mẹ chìm trong giấc cô đơn
Tưởng đâu thế giới chỉ còn con thôi
Chung quanh phai với mộng rồi
Chung quanh cùng với ngày vui đã tàn
Gió ơi mang lại một lần
Chút mây xưa để mẹ cầm thật lâu
59
biết không thuộc cõi đời này
tình bơ vơ đã theo mây bay rồi
mộng còn lại chút này thôi
mẹ cho con để quên đời quạnh hiu
lẻ loi trong cõi trời chiều
ngôi sao muôn thưở còn hiu hắt buồn
con nhìn cho mẹ hoàng hôn
vẫn xanh đắm đuối linh hồn ngàn năm
con tìm cho mẹ vầng trăng
vẫn chìm trong đáy trùng dương kiếp nào
60
Nghe trong làn gió xa về
Có dư hương của mùa đi mất rồi
Tinh không sống mãi trên đời
Làm chi hoa cỏ học đòi dài lâu
Nhưng như lòng đất mềm sâu
Mẹ yêu con tới khi nào mới nguôi
Dãu như tinh tú trên trời
Nhìn nhau thôi chớ muôn đời xa nhau
Xin con khoan vội quay đầu
Để cho dòng lệ mẹ vào mắt con
61
Khói tan theo với mặt trời
Lửa còn âm ỉ đêm dài mùa đông
Đáy tim còn ấm tro hồng
Mẹ yêu con để đời không lạnh lùng
Bao lần nơi mắt con trong
Mẹ nhìn vẫn thấy khói mong manh buồn
Đời trôi vào mãi hoàng hôn
Tình muôn kiếp nữa vẫn còn xa nhau
Mẹ về đôt cháy niềm đau
Đem tro nhẹ thả rơi vào ngàn thu
` 62
Mai kia tình chết theo người
Hồn xưa có trở về nơi đã buồn
Đã yêu và đã cô đơn
Để nghe trời cũ hãy còn thiết tha
Ôm trong tay những mộng hờ
Những trăng vàng úa những mưa lạc loài
Bây giờ để lại cho ai
Cả nhân gian có bao người vẫn yêu?
Nếu con chôn mẹ ngày nào
Xin chôn luôn vũ trụ sầu theo nghe
63
Lại nghe làn nước mênh mông
Cuốn quanh thế giới một dòng thu mưa
Đưa người yêu hẹn bao giờ
Trôi qua thiên cổ thẫn thờ tìm nhau
Mẹ tư cất bước qua cầu
Vì con không muốn quay đầu lại trông
Sông xưa ràn rụa trong lòng
Khôn theo nước mắt ngược dòng thời gian
Mẹ theo đời chẩy miên man
Cùng con ngày một xa dần từ đây
Mặc cho dòng nước lạc loài
Mang theo thiên cổ ngậm ngùi ra đi
64
Gió khuya nức nỡ trong lòng
Thương ngôi sao nhỏ mất trong trời buồn
Nửa đêm đời bỗng lạnh lùng
Giấc mơ nghe cả gối chăn thở dài
Hồn cô đơn lắm con ơi
Da sao chẳng ấm hơi người thân yêu
Mẹ như thế giới nào đâu
Xa xôi hơn vũ trụ sầu của con
Cách nhau nhiều lớp không gian
Gió bay muôn kiếp không mang lại gấn
65
Sớm mai trời nhạt như thu
Cơn mưa xa vắng từ lâu chưa về
Biển đầy bọt sóng đam mê
Giấc mơ trắng vỡ bên lề vực sâu
Mẹ nghe lòng cũng nghiêng theo
Không gian chìm nổi theo triều sóng đưa
Thuyền mơ rời bến ngày xưa
Đứt giây neo chẳng quay về nữa đâu
Còn con, buồn một con tầu
Chờ trong bãi mẹ lúc nào ra khơi?
66
Đường đưa con tới tương lai
Cỏ nhung êm trải thật dài mộng xanh
Nhìn con nhẹ bước chân lên
Mẹ quên sỏi đá một lần đi qua
Đường con đi sẽ nhiều hoa
Gió mưa không đến bây giờ nữa đâu
Và con sẽ gặp tình yêu
Trăm năm hạnh phúc mỹ miều vào xuân
Mẹ nghe nước mắt ngập ngừng
Rơi trên hồn của con đường ngày xưa
67
Đêm còn một nửa trăng thôi
Sầu nguyên đã vỡ làm đôi bao giờ
Một lần khi sóng về qua
Khối trăng tan nát trong hồ đầy sao
Con ơi lồng ngực còn đau
Trăng đi để rớt máu đào lại đây
Trời còn êm ái nhờ mây
Niềm đau mẹ biết vai ai tựa đầu
Tay mềm như lụa con đâu
Nâng niu cho mẹ chút sầu trăng xưa
68
Cuối đường sóng biếc long lanh
Hoàng hôn theo biển tràn lên cuộc đời
Xe qua mẹ thấy bồi hồi
Tà dương giọt nước vàng rơi đáy lòng
Buồn sao đầy tới mênh mông
Và bao la tới muôn trùng nước mây
Biển chiều ngập hết lòng ai
Núi xanh có ướt sầu dài hay không
Làm sao cho mẹ tan cùng
Nắng vàng kia dưới trùng dương một lần
69
Lòng sao buồn bã lạ lùng
Tìm đâu cho mẹ thấy bông hoa cười
Mùa xuân dù hãy còn tươi
Cỏ xanh như đã nghe đời héo hon
Trong chiêm bao thấy lá vàng
Và trong hồn có mùa tang bắt đầu
Người yêu thì đã xa nhau
Còn con với mẹ lúc nào biệt ly?
Sầu không ngừng lại trên mi
Mẹ nghe giọt nước tràn ly rượu hồng
70
Mê man hồn nhẹ ngừng trôi
Trong mây muôn thưở trên trời còn xanh
Lạ lùng gió bỗng vờn quanh
Cho xuân run rẫy trên ngàn lá reo
Trời xanh huyền hoặc như chiều
Nâng linh hồn mẹ chìm sau mặt trời
Nghe êm ái lớp mây dài
Thiên đường buông thả gần tay lắm rồi
Hồn tan theo với mầu trời
Mà thân thể mẹ rã rời về đâu
71
Chiều rung như tiếng chuông ngân
Mỗi khi nghe gió qua gần ngàn cây
Đường đi đầy nắng và mây
Bên trên sóng biển miệt mài xôn xao
Mẹ nghe lòng ngợp tình yêu
Dâng theo mây nước dạt dào chung quanh
Tưởng chừng như cả mùa xuân
Nằm trong ngực mẹ gió căng thật đầy
Giơ tay mẹ muốn ôm hoài
Cả con lẫn mộng một thòi đam mê
72
Mai này khi đã nằm sâu
Bên trong đất lạnh dưới chiều mênh mông
Ai đem theo mặt trời hồng
Để cho mẹ ấm mùa đông dưới mồ
Và ai nhặt lá vàng kia
Đê cho mẹ nhớ nhung về nhân gian
Và tình xưa có còn không
Để yêu thương vẫn mặn nồng thịt xương
Mẹ nghe sầu thảm linh hồn
Mùa xuân đẹp quá ai chôn theo mình
73
Nghe trong làn gió xa về
Có dư hương của mùa đi mất rồi
Tình không sống mãi trên đời
Làm chi hoa cỏ hoc đòi dài lâu
Nhưng như lòng đất mềm sâu
Mẹ yêu con tới khi nào cho nguôi
Dẫu như tinh tú trên trời
Nhìn nhau thôi chớ muôn đời xa nhau
Xin con khoan vội quay đầu
Để cho dòng lệ mẹ vào mắt con
74
Đã nghe lạnh lẽo vào hồn
Mùa xuân chưa hết rừng thông đứng buồn
Đêm về trước cả hoàng hôn
Để cho ai nhớ nắng vàng hôm qua
Đời nghiêng vào lại giấc mơ
Vẫn theo đuổi mẹ bao giờ không hay
Dẫu trôi xa được môt ngày
Vẫn rơi trở lại một đời mà thôi
Tìm đâu ra lửa mặt trời
Để cho mẹ đốt đêm dài bỏ đi
75
Chiều nay con bỏ học về
Đứng bên hồ lặng tràn trề nước thu
Để con nhìn thấy trời cao
Và trông thấy nữa chiều sâu cuộc đời
Chắc con đã biết sầu dài
Và nghe đươc cả niềm vui chóng tàn
Nước lên đầy mắt con xanh
Mong manh mẹ thấy bóng mình ngày xưa
Thời gian ngừng lại trong hồ
Nghe cơn sóng cũ thẫn thờ vờn quanh
76
Dịu dàng nắng phủ lên vai
Mùa xuân theo đuổi con hoài không thôi
Con đi lơ đảng giữa đời
Không nhìn hoa cỏ buồn vui bên đường
Ở đâu còn cõi thần tiên
Mắt xanh hoàng tử đi tìm người yêu
Để cho mẹ dẫn con vào
Tìm cho con một chổ nào nằm mơ
–Nhưng ngàn năm hãy còn xa
Làm sao mẹ biết con chờ hay không?
77
Đi qua bao nẽo đường đời
Nửa chân trong mộng, nửa ngoài giấc mơ
Vẫn như sương khói vật vờ
Mẹ không dừng lại bến bờ trần gian
Mẹ dừng lại ở bên con
Trái tim nặng chỉu đâu còn bay xa
Máu hồng thắm cả dòng thơ
Dẫu pha lệ trắng bao giờ nhạt phai
Con dầu có bỏ đi rồi
Mẹ như như nước mắt một đời chẩy theo
78
Khói tan theo với mặt trời
Lửa còn âm ỉ đêm dài mùa đông
Đáy tim còn ấm tro hồng
Mẹ yêu con để đời không lạnh lùng
Bao lần nơi mắt con trong
Mẹ nhìn vẫn thấy khói mong manh buồn
Đời trôi vào mãi hoàng hôn
Tình muôn kiếp nữa hãy còn xa nhau
Mẹ về đốt cháy niềm đau
Đem tro nhẹ thả rơi vào ngàn thu
` 79
Nắng thiêu xám cánh hoa hồng
Mùa xuân cháy cả hồn trong nắng vàng
Nỗi buồn nung nấu tâm can
Nước đâu cho mẹ tưới vườn héo khô
Bao năm mòn mõi đợi chờ
Dòng sông mát vẫn đi chưa trở về
Đất gầy sao vẫn nằm mê
Nhớ thương những giọt mưa hè qua mau
Con đưa mẹ tới sương chiều
Hỏi xem còn chút lệ nào cho hoa
80
Đêm như dài cả một đời
Vừng trăng đã mất vào nơi gió ngàn
Mọt vùng thăm thẳm không gian
Ngôi sao rụng nốt linh hồn lẽ loi
Mẹ trôi qua giấc mộng rồi
Nghe chăn gối lạnh dưới trời đẩm sương
Đêm đen mở dưới chân giường
Đất sâu một nấm mồ chôn tuyệt tình
Mảnh hồn tê tái như kim
Mẹ ôm gối lụa cho mềm xót xa
` `81
Lênh đênh sau gót chân ngày
Sương như mây khói dâng đầy trần gian
Con về có thấy hoàng hôn
Đã chôn cả cuộc đời buồn dưới mây
Rạc rời đây đó mồ ai
Nhà kia lầu vắng màn dài khăn tang
Giáo đường mất bóng trong sương
Tiếng chuông hấp hối tiển hồn thôi ngân
Mẹ còn thoi thóp vì con
Cả nhân gian đã lìa trần từ lâu
82
Nhẹ nhàng xuân mới qua đi
Có đem chút nắng gởi về cho con?
Mưa mềm rơi xuống hoàng hôn
Đất sâu nghe ướt trong hồn nhớ xuân
Mẹ nghe lòng cũng buồn hơn
Nhớ thương về những mùa xuân nhạt mầu
Đời qua tình đã vàng theo
Tóc mây xưa tới khi nào hết xanh
Con về phơi nắng hồng lên
Đem may áo lụa đẻ dành hương xuân
83
Gió ngưng hơi thở phập phồng
Cả không gian cũng ngừng run rẩy chờ
Ngàn năm chừng đã trôi qua
Những ngôi sao cũ tới giờ gặp nhau
Mẹ nằm im dưới trời sâu
Xót thương cho những tình yêu lạc loài
Khi xưa sao ghé thăm đời
Lỡ theo nước mắt vàng rơi xuống hồ
Không về được nữa ngân hà
Đẻ đêm đêm đứng bên bờ nhớ nhau
84
Mai kia tình chết theo người
Hồn xưa có trở về nơi đã buồn
Đã yêu và đã cô đơn
Để nghe trời cũ hãy còn thiết tha
Ôm trong tay những mộng hờ
Những trăng vàng úa những mưa lạc loài
Bây giờ để lại cho ai
Cả nhân gian có bao người vẫn yêu
Nếu con chôn mẹ ngày nào
Xin chôn luôn vũ trụ sầu theo nghe
85
Cơn mưa về tím mây chiều
Long lanh giọt nước rơi vào hồn thu
Con ơi đời lại nằm mơ
Vì đêm cũng đến bên bờ trần gian
Mẹ đi tìm nắng còn xanh
Cho con ngắm kẽo con nằm ngủ quên
Nhưng mây kia đã vô tình
Đem mưa nhỏ giọt buồn lên lòng người
Giấc mơ dài quá đi thôi
Theo nhau hết cả cuộc đời chưa tan
86
Mưa đang rơi mát đất trời
Và rơi cho cả cuộc đời nở hoa
Tạm quên lòng đã vàng thu
Mẹ đem con tới đây chờ nước xanh
Theo mưa chẩy ngọc qua cành
Cho hoa cỏ thấm nhuân thêm tình người
Nụ hồng đã nặng cành cây
Quả tròn cũng chin gần ngay trên đấu
Mẹ tìm hái hết thương đau
Để bao nhiêu trái ngọt ngào cho con
` 87
Một bông hoa đỏ lạc loài
Nở riêng trong góc vườn đầy cỏ xanh
Nêu không được mắt ai nhìn
Làm chi hoa sống lâu trên cõi đời
Mẹ mong con sẽ một ngày
Nở tung ra giữa đất trời, con yêu
Cánh non cháy với nắng đào
Và hồn say đắm tan theo gió vàng
Một ngày con sẽ không quên
Vì xuân chỉ đến một lần con ơi
88
Một lần tan vỡ vì trăng
Nước đâu còn nữa lệ vàng cho ai
Dòng sông buồn mãi mà thôi
Đêm nghe tiếng sóng qua đời khóc nhau
Vầng trăng lạc lõng về đâu
Nước thu xanh dưới chân cầu ngủ mơ
Ngây thơ con chắc không ngờ
Người yêu đâu có bao giờ gặp nhau
Trăng lên thì nước chìm sâu
Ngàn năm xa cách lúc nào chẳng hay
89
Hai đường đôi ngả song song
Hẹn nhau đến chốn vô cùng gặp nhau
Qua đời đường phải vòng theo
Dốc lên đá mỏi, cuối đèo sương rơi
Cả trong giấc mộng ngậm ngùi
Đường đi cũng đã chia đôi mối tình
Vì con mẹ vẫn đi lên
Trăm năm chân bước dài thêm nỗi buồn
Một ngày không có thời gian
Sẽ đi đến chỗ con đường hẹn nhau
90
Những ngày êm ái hôm nay
Đang như xuân rót mật đầy lòng con
Hoa xuân con nở cho tròn
Hương xuân con giữ cho thơm một đời
Gió mưa nào có xa xôi
Bảo giông cũng tới chân trời không lâu
Giấc mơ con sẽ tàn mau
Và trôi theo nước sông nào thờ ơ
Hôm nay còn được đợi chờ
Xin con thương trước mùa thu chưa vàng
91
Con thuyền trôi ngược dòng mơ
Ngàn xưa về lại đây chờ người yêu
Con đừng bỏ mặc mùa thu
Lang thang trong khói sương mờ chiều nay
Nhìn nghiêng cho nét mi dài
Êm đềm khép nửa làn mây dưới hồ
Môi hồng con thấy gần chưa
Đóa hoa âu yếm trên bờ ngước trông?
Thẹn thùa rung động vì trăng
Mới ra khỏi mộng lại gần hôn con
92
Mẹ buồn hơn cả hôm qua
Cả hôm kia lẫn hôm xưa ngàn lần
Suốt đêm tầm tả mưa dầm
Sáng nay mắt lá còn ngâm lệ đầy
Một đời thương nhớ không hay
Niềm đau ai biết lại dài ngàn năm
Tưỡng đâu mộng mãi êm đềm
Bên con tinh đã chôn quên thật rồi
Nấm mồ cạn quá con ơi
Làm sao kỷ niệm lại vùi được sâu
93
Nắng phai cùng với chiều tà
Trần gian còn lại sương mờ không thôi
Mùa thu buồn bã một đời
Làm sao mẹ bảo con vui bây giờ?
Tình yêu nào nở như hoa
Mà nay nằm đó sầu trơ lá vàng
Giấc mơ nào đẹp hơn trăng
Giờ đây cũng chết trong hồn mờ sương
Nói ra lòng chỉ thêm buồn
Con ơi đời đã hoàng hôn lúc nào
` ` `
94
Lạc loài mưa vẫn đang rơi
Trong không gian trống, trong đời vắng nhau
Mưa càng hiu hắt rơi mau
Đất thêm chan chứa giọt sầu không tan
Gốc cây đã ngập lá vàng
Những hoa xuân muộn bên đường đã rơi
Giọt mưa yêu dấu đâu rồi
Năm xưa rơi suốt đêm dài vì nhau
Con ơi lòng đã ngập sầu
Giọt mưa xanh đã chìm sâu dưới đời
95
Con về đi để mưa theo
Để mây thương nhớ để chiều tương tư
Con về để mộng nằm mơ
Suốt đêm mỏi mắt trăng chờ ngoài hiên
Đời đang quỳ dưới chân mềm
Hững hờ con bước đi trên mối tình
Mai đây con sẽ một mình
đi về trong giấc mơ tan tác buồn
Chỉ còn lại khối cô đơn
Con ôm theo với mảnh hồn tả tơi
96
Cuối cùng cũng mất nhau thôi
Một đời đã khép từ đây dưới mồ
Tình đi về lại bụi tro
Tóc nâu mẹ sống thêm chờ đợi ai
Có chôn kỷ niệm theo người
Khói hương cũng hắt hiu rồi mộng xanh
Lệ xưa còn lại âm thầm
Chẩy theo giọt nến vàng lên mộ chiều
Trở về thế giới đìu hiu
Mẹ nghe đời lạnh hơn nhiều, con ơi!
97
Xin mang theo với, xuống mồ
Trăng sao của những bài thơ không làm
Nửa đêm của mộng bang hoàng
Xót xa của những chờ mong não nề
Mẹ xin hồn hãy nằm mê
Thiên thu trong bóng đêm về lẻ loi
Giấc mơ chưa chết theo người
Cũng không sống nỗi trên đời nữa đâu
Xin rơi theo bóng tinh cầu
Qua không gian để tan vào hư vô
98
Giờ còn lại một mình con
Tình xưa đã chết và chôn theo người
Mẹ về đã hết niềm vui
Mà đời cũng chẳng còn ai để buồn
Vô cùng một khối cô đơn
Trăng đen sáng giữa đêm trường vắng tanh
Mắt ai âu yếm có nhìn
Như sao u tối từ bên kia đời
Để cho giọt lệ ngậm ngùi
Sẽ trôi qua khỏi bờ môi, xuống mồ
Share this:
Like this:
Like
Loading…