Status Về Tháng 9! Hay & Ý Nghĩa Nhất.
Dòng status tháng 9 báo hiệu cho những ngày mùa thu bình an đã trôi qua. Có những ngày nỗi nhớ dậy sóng trào dâng, lại nhớ về một người từng thương trong một ngày tháng 9 mùa thu dần xa. Tháng Chín của biệt ly. Tháng Chín của những nhớ thương khắc khoải. Tháng Chín của sự chờ mong và hy vọng mơ hồ.
Tháng 9! Nó như khúc giao hưởng giữa mùa hạ và thu, tháng 9 mùa thu miền Bắc làm cho nhịp sống trong lòng Hà Nội thêm trầm đục, không gian như lắng lại để chào đón một mùa thu mới. Còn với tiết trời Sài Gòn, tháng 9 về những cơn mưa cuối hè như đua nhau trút xuống ồ ạt, làm mát dịu tâm hồn để chuẩn bị bước vào một mùa thu hanh hao nắng.
Status Chào Tháng 9 Cuối Thu
1. Tháng 9 năm nay mình cũng bắt đầu một năm học mới. Một năm học không khai giảng, không có tiếng trống tựu trường nên nó bao nhiêu hụt hẫng… Nhưng cuộc sống mà, cuộc sống rồi sẽ phải thay đổi, phải có thêm bao nhiêu lo lắng.
2. Lang thang suốt con đường dài quen thuộc trong công viên thành phố trong một buổi chiều mưa tháng 9, tự sâu trong lòng em lại bất chợt bật lên những nhịp nhói đau buốt giá. Mùa thu dễ khiến người ta buồn, người ta nhớ, người ta thương những gì từng rất đậm sâu, khiến người ta khao khát có một bàn tay nắm lấy, để bước qua những ngày thu tháng 9 dài đăng đẳng, buồn buồn như thế này.
3. Có những ngày nỗi nhớ dậy sóng trào dâng, lại nhớ về một người em đã từng yêu rất nhiều trong một ngày tháng 9 mùa thu đã xa. Đi đâu cũng thấy mình mang theo nỗi nhớ anh, chẳng biết tự khi nào. Em thực sự nhớ anh đó, rất nhớ anh!
4. Tháng 9, thu sang để cho hanh hao, để cồn cào nơi đáy mắt, cứ lang thang hoài trên phố để rồi bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi 1 con đường.
5. Tháng 9 ùa về kéo theo những cái lạnh đến se lòng. Tháng 9 lại về để kéo thu sang, dọn đường cho đông tới. Tháng 9, thu sang để cho hanh hao, để cồn cào nơi đáy mắt. Có những lúc, cứ lang thang hoài trên phố để rồi bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường.
6. Tháng 9, người ta gọi là mùa yêu. Mùa dễ khiến người ta buồn, suy nghĩ, rồi lại nhớ thương vu vơ để bước qua những ngày thu dài đăng đẳng.
7. Tháng 9 rồi mà em, trời đã sang giữa thu rồi, em cứ thả lòng mình vào gió thu để gió mang hết đi những phiền muộn nơi con tim em cất giữ, để em đón chào những hân hoan giữa bộn bề cảm xúc, em vẫn còn có nhiều lắm những yêu thương hết đỗi ấm áp yêu thương.
8. Cô gái tháng 9 – em mang trên mình chút dịu dàng của mùa thu, chút buồn vương trên mắt như cái tiết trời thu u ám, xám xịt, chút lạnh lùng như cái gió se se lạnh mùa thu, đủ khiến con người ta xao xuyến và trái tim khẽ bối rối với những âm vang không rõ lời. Em cứ là em đi, là cô gái tháng 9 ấy, buồn thì khóc, vui thì cười, mệt mỏi quá thì em cứ thả trôi vài dòng suy nghĩ, để cảm xúc trong em hoà nhịp điệu đúng với những thổn thức của con tim.
9. Người ta viết về tháng 9 là tháng của mùa thu, tháng của mùa hoa sữa, của những chiếc lá vàng rơi, của làn không khí se se buồn, của những đợt gió heo may bất chợt, của u buồn, của nhớ nhung, của dĩ vãng và hoài niệm.
10. Này em tháng 9, em sẽ dành cho tôi một tháng trọn vẹn 30 ngày chăng? Hay em chỉ đến với tôi khi em buồn? Khi em cô đơn? Khi em không còn ai bên cạnh?
11. Sài Gòn tháng 9 đón những cơn mưa bay bay, mưa lất phất. Còn ta, tháng 9 thảnh thơi đón mùa về. Sài Gòn làm chi có phân biệt bốn mùa, làm chi có mùa thu. Chỉ là do ta tưởng tượng ra, ta muốn mùa thu có phút lạc đường vào thành phố này.
12. Tháng 9 có lẽ những cơn mưa đã thôi rả rích ngoài khung cửa, thay vào đó là những cơn gió vi vu bên thềm nhà, là những con trăng tròn vành vạnh, là những phút miên man, xao xuyến vì một điều gì đó, mong chờ những điều mới mẻ của mùa thu. Gió thu nhẹ nhàng, lãng đãng lắm mà không mạnh mẽ, oai nồng như mùa hạ, không âm ấm như mùa xuân, càng không rét buốt như mùa đông.
13. Tháng 9, người ta gọi là mùa yêu, mùa những người yêu nhau nắm tay, bước trên phố, để gió buông lơi trên tóc. Là mùa để những mảnh ghép chưa vẹn cứ mải thất lạc nhau, đang trên con đường đi tìm một nửa.
14. Tháng 9, hạ đã lùi vào cuối đường để nhường bước cho thu về. Tháng 9 trong ta là trời xanh ngắt, cao vun vút trên xa kia, nơi những đám mây bồng bềnh, lượn lờ.
15. Tháng 9 kết thúc thật rồi. Cớ gì trời vẫn chưa chịu vào thu?
16. Có quá là nhiều chuyện khó chịu xảy tới với mình. Bản thân mình cũng tỏ ra khó chịu với cái tháng này. Ừ thì nhắm mắt lại, lúc tỉnh dậy sẽ là tháng 10 rồi, mình sẽ vui lên, vui lên, vui lên bằng mọi cách.
17. Tháng chín này nắng bớt vàng rồi anh nhỉ, những ngày có nắng là những ngày mà thu còn muốn vương lại trong lòng người ta chút gì đó tươi vui. Nắng hanh hao, vàng đượm, trong những ngày mưa thì chao ôi là quý giá.
18. Tháng chín này có người đã đi xa em rồi anh cũng biết nhỉ, sau một cuộc cãi vã mà chẳng ai mong muốn… người đi mãi, không chắc có ngày nào gặp lại, thấy có lỗi vì những lời cuối sao nặng nề quá. Nếu có gặp lại lần nữa, xin được chúc những lời tốt đẹp, nói câu cảm ơn, hẹn ngày đó nhé.
19. Tháng chín này mưa nhiều hơn anh nhỉ, em cũng thích mưa, nhưng mưa nhiều thì em không muốn, chỉ thoáng trong đêm thôi thì tốt. Mưa đến gột hết những bụi đường mà vô tình khi ta đi ngang qua nơi nào đó vương lại, bụi ở đó, như chỉ chờ có mưa đến rồi sẽ đi. Không đọng thêm một vết. Để sớm mai cuộc đời lại tươi mới, những sắc màu thêm rực rỡ, như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
20. Tháng chín này thu đẹp anh nhỉ. Thu này vẫn như bao thu khác, có chăng là lòng người thay đổi, nên nhìn thu với vẻ đầy hoài nghi: “Thu đã khác đến vậy cơ à?”.
21. Tháng chín qua rồi anh nhỉ. Đã qua rồi, chuyện vui cũng qua và cả chuyện làm phiền lòng cũng theo đó đi cả. Em nên để nó theo tự nhiên thôi, em sẽ không giữ nữa. Anh nhỉ.
22. Hít thở bầu không khí se lạnh của những ngày mưa tháng 9 ở Sài Gòn, cảm giác thật lạ lẫm… Vậy mà rơi nước mắt vì nhớ Hà Nội.
23. Chào tháng 9. Đã qua rồi tháng 8 nhiều việc không may mắn ùa đến,tháng 9 xinh tươi hi vọng sẽ may mắn hơn, như một bà cô hôm gặp mình nhìn xong rồi bảo “sang tháng 9 có niềm vui bất ngờ”. Không biết là thế nào nhưng ít nhất cũng cho tâm trạng cảm thấy thoáng đãng hơn nhiều.
24. Ngày đầu tiên của tháng 9 trời mưa! Nhưng đã yêu thương anh rồi, trong lòng em luôn là những ngày nắng! Chào tháng 9.
25. Tháng Chín vẫn là tháng bận rộn nhất trong năm, luôn là như thế. Cậu chỉ thường nhận ra vẻ đẹp của điều gì đó khi nó đang kết thúc. Hoặc có thể, dù ngay khi vừa gặp lần đầu, cậu đã ý thức được viễn cảnh chia xa và biết buồn thương từ đó. Ngay cả thế, đến khi kết thúc thật sự, mắt cậu vẫn đỏ hoe và tự trách mình đã không sớm trân trọng đủ đầy.
26. Tháng 9, người ta vẫn bảo là tháng cuối mùa thu, nắng đã không chói chang gay gắt như độ nào, mà đã có chút gì hanh hanh, săng sắc, lá cây bắt đầu rụng rơi. Hoa sữa tỏa hương nồng nàn trong không khí. Thời tiết thì thay đổi chẳng cần chút trật tự nào.
27. Tháng 9 năm nay mình cũng bắt đầu một năm học mới. Một năm học không khai giảng, không có tiếng trống tựu trường nên nó bao nhiêu hụt hẫng… Nhưng cuộc sống mà, cuộc sống rồi sẽ phải thay đổi, phải có thêm bao nhiêu lo lắng…
28. Ngày cuối cùng tháng chín, nắng vàng Hà Nội hương hoa sữa tỏa lan Mùa thu rất vội đi và đến Hà Nội miên man, ít lá vàng Thức tôi dậy nhé, tím tháng mười Cúc bách nhật tươi, buồn hay vui Khắp trời Hà Nội, hoa khoe sắc Tím trắng vàng xanh, những môi cười Hà Nội mùa thu, những màu hoa Trên những con đường bước chân qua Phố phường trải dài hương và sắc Một nét riêng tư rất mặn mà Tháng chín hương hoa sữa còn vương Quyện vào màu bách nhật tháng mười Cho người con gái Hà Nội ấy Môi cười có cả sắc và hương Tôi nghe Hà Nội hát khúc thu Dịu êm trong bình dị con người Thức tôi dậy nhé mùa hoa mới Hà Nội cùng tôi ngắm mùa trôi.
29. Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.
30. Tháng 9 này Huế dịu dàng quá đỗi. Sáng ngó qua khung cửa, thấy trời mây trong vắt, và gió nhẹ nhàng qua như hơi thở con gái.
31. Tháng 9 đến, mùa khai giảng mới lại về. Bâng khuâng nhớ màu áo trắng học trò, mở vội tủ, tìm chiếc áo đồng phục năm xưa, trên vệt áo những màu mực đã dần phai nhạt, nhưng những dòng lưu bút vẫn còn đó, từng gương mặt, nét cười trong veo trở về trong ký ức, chầm chậm như cuốn phim đang tua lại…
32. Tháng 9, có lẽ người ta cứ mãi giấu mình trong màu ký ức học trò, để hoài niệm, để bâng quơ một nụ cười rất nhẹ về mối tình đầu, về những lần đi học muộn, đặc biệt là để thấy tâm hồn nhẹ bẫng lang thang trong cảm xúc bồi hồi những ngày đầu tựu trường, gặp lại bạn bè sau 3 tháng hè xa trường xa lớp…
33. Một thời đầy kỉ niệm, là thơ, là nhạc và là tình yêu: “ Là áo ai bay trắng cả giấc mơ. Là bài thơ còn hoài trong vở. Giữa giờ chơi mang đến lại mang về…”. Nhưng thèm trở lại mà thời gian chẳng thể trở lại, nên chỉ có thể mượn tháng 9 để nhìn về ký ức học trò với những tiếc nuối, với những nhung nhớ mà thôi.
34. Tháng 9, gọi về biết bao kỷ niệm, có cơn mưa đầu mùa ướt áo, có những lần trốn học cùng bạn bè đạp xe ăn kem, có những ngày sân trường rụng đầy lá vàng, cùng lũ bạn vùi khoai đốt lá, có những mong ngóng một đường bóng bay vút trên sân, có nỗi nhớ ngây ngô khờ dại…
35. Dẫu sao thì tháng 9 đã về. Không quá si mê, nhưng mà tràn đầy ngây ngất. Vậy thì, cớ gì không chào tháng 9, tháng của những ký ức mãi xanh ru lòng an lành để khởi đầu cho những kế hoạch mới?
36. Có lẽ vì mưa tháng 9 đang dần dần dài như nỗi nhớ những ngày mưa tháng 11 lạnh căm trong điệu hát “November rain” da diết, như ký ức buồn về một người ra đi không trở về mãi mãi không yên…
37. Tháng 9 đến nhanh như một lẽ thường tình, nó như một vòng tuần hoàn đến rồi lại đi. Tháng 9, cái tháng mà tiết trời đang độ vào thu ấy dịu nhẹ, và tháng 9 thì chẳng máy chốc là mùa đông se lạnh nữa sẽ đến, dù rằng sẽ chẳng chịu được cái lạnh và bao nhiu cái xấu xí như da mốc meo rồi chân thì bị chảy máu… nhưng chưa bao giờ lại thôi mong về một mùa đông. Tháng 9, tháng của em, tháng của anh.
Tháng 9 Em Có Sẵn Lòng Nắm Tay Anh? – Tác Giả: Tùng Lâm
Tháng 9, người ta vẫn bảo là tháng cuối mùa thu, nắng đã không chói chang gay gắt như độ nào, mà đã có chút gì hanh hanh, săng sắc, lá cây bắt đầu rụng rơi. Hoa sữa tỏa hương nồng nàn trong không khí. Em à, mùa vẫn còn đang chớm đấy thôi! Và mọi thứ bắt đầu từ tháng 9, em có sẵn lòng nắm tay anh?
Tháng 9 làm cho em thấy buồn?
Tháng 9, người ta vẫn bảo là tháng cuối mùa thu, nắng đã không chói chang gay gắt như độ nào, mà đã có chút gì hanh hanh, săng sắc, lá cây bắt đầu rụng rơi. Hoa sữa tỏa hương nồng nàn trong không khí. Thời tiết thì thay đổi chẳng cần chút trật tự nào. Mới sớm đây thôi còn hửng hồng trong vắt, vậy mà lát sau mây đen đã kéo tới xầm xì. Ấy là tính khí của một tiểu thư trâm anh đang lớn, vừa có chút kiêu sa lại vừa ẩm ương, nũng nịu muốn bỏ đi tất cả, khai phá tất cả. Ấy là cái tháng thu đông đang chớm hẹn hò, ngày còn xanh mơn mởn, ngày còn lén đưa ngón tay non tơ chạm nhẹ vào nhau trước khi hòa vào nhau say đắm rồi lại chia tay nhau bên nước non cỏ trắng bạc đầu và gió lạnh lẩn trong lau lách.
Đấy là chuyện của tương lai, còn bây giờ, tháng 9 vẫn đang độ xuân thì, hồn nhiên vô tư mà mời gọi. Cốm làng Vòng bây giờ mới đổ, hương thơm còn quấn trong từng ngõ phố, ấy là chút ngọt ngào của phong vị quê hương còn níu lại nơi phồn hoa đô hội. Đấy là tháng của đèn lồng, của những đêm đi trong phố cổ rực rỡ đèn lồng, và những người con gái thanh tú áo dài tha thướt làm lòng ta xao xuyến. Anh và em gặp nhau cũng từ những độ đèn hoa dăng dăng ấy. Đấy là tháng của những bánh nướng bánh dẻo, và trăng. Còn có gì an tĩnh hơn một đêm ngồi thưởng trăng, có bánh Trung Thu, một ấm trà nhâm nhi bên người tri kỉ?
Người ta vẫn nhắc đến thu như một câu chuyện buồn của một mối tính nào đó, hay chí ít cũng là cái chia li. Có phải chút hanh hao của nắng gió, chút vùng vằng của tiết khí mùa thu đang lan tỏa khắp không gian mà người ta vẫn hay dỗi dằn mà buông tay. Trên Facebook, người ta đang rục rịch bỏ đi những trạng thái hẹn hò và bắt đầu viết những dòng tâm sự buồn đau. Em vẫn nhắc tới tháng 9 với nỗi niềm đau đáu về mối tình cũ không thành.
Những người trẻ như tôi, như em, tháng 9 mới là mùa gặp mặt. Đất nước Việt Nam này sinh ra cũng trong một ngày tháng 9. Chúng mình đi học cũng từ những ngày đầu tháng 9. Đấy mới là lúc những mối quan hệ đã dần bền chặt, người ta đã bắt đầu quen nhau, tin nhau mà đưa nhau những cái nắm tay, những ánh mắt trìu mến. Thời định kiến về mùa thu đã qua lâu rồi, bây giờ, thu là mùa đoàn tụ, là mùa của những thứ mới mẻ.
Vậy mà bảo tháng 9 buồn ư? Em à, mùa vẫn còn đang chớm đấy thôi! Và mọi thứ bắt đầu từ tháng 9, em có sẵn lòng nắm tay anh?
Tháng 9 Và Những Ngày Thu Bình An – Tác Giả: Mưa An
Tháng 9 về, những ngày mùa thu bình an đang trôi qua.
Mùa thu của những cơn mưa ngâu bất chợt, vội vã đến rồi vội vã bỏ đi, bỏ lại em một mình trong cái nắng ngẩn ngơ.
Mùa thu của thật nhiều cơn bão. Nằm trong nhà nghe ngoài kia gió thổi mưa rơi tự thấy xót xa cho bao nhiêu kiếp người còn đang lang thang, đói khát.
Mùa thu của hương hoa Sen cuối mùa thơm ngát, mùi Cốm lúa non phảng phất trên mỗi gánh hàng rong.
Mùa thu của những cơn gió heo may cho một ngày râm mát. Phổ cố trở nên dịu dàng hơn. Và con đường Thanh Niên, Hoàng Diệu của những cây cổ thụ như ngân nga bao câu hát cùng tóc em bay.
Người ta yêu mùa thu vì mùa thu dung hòa được cái nắng của mùa hè và cái lạnh của mùa đông.
Nhưng mình yêu mùa thu vì mùa thu với mình đó là mùa kỉ niệm.
Của tiếng trống tựu trường, những nhịp hành quân một hai cho mùa khai giảng….
Hoài niệm học trò đẹp biết bao nhiêu trong những ngày mùa thu ấy.
Bắt đầu một năm học mới, mình lại thấy lớn hơn.
Nhưng theo tháng, theo năm
20 tuổi… mình không còn là cô bé con ngày nào trong bộ đồng phục áo trắng quần xanh đi trong đội diễu hành có khăn quàng đỏ tung bay.
20 tuổi… mình cũng không còn là cô bé tuổi 16 thướt tha trong tà áo dài trắng tinh khôi và dịu hiền đi trong nắng thu nhẹ nhàng.
Thế là đã qua đi rồi những ngày khai giảng… những kí ức tuổi học trò chẳng thể quên theo thời gian.
Để mỗi mùa thu khi nhìn thấy – dù chỉ là màu đỏ của khăn quàng hay áo trắng học sinh lại bồi hồi nhớ về – Một thời ta thơ ngây.
Tung tăng chạy chân đất trên sân trường đánh đuổi một bạn nam nào đó vừa giựt tóc ta hay chê ta xấu.
Những lần đến trường nhận được tin nghỉ học hay trống tiết là hò hét ầm trời. Rồi cả những lần giả vờ ốm trốn học đi về ăn uống linh đình với con bạn thân.
Hay những tình cảm trong sáng bỏ ngỏ không ai nói ra vì tự trong lòng điều biết tuổi học trò này: Hình ảnh của cậu mãi đẹp trong trái tim của tớ.
Tuổi học trò ai không một lần dại khờ, ngốc nghếch… nhưng vì thế mới là tuổi trong sáng nhất của đời người. Khi cuộc sống trong mắt em còn đẹp như mơ chưa bị chi phối bởi bao nhiêu cơm áo gạo tiền. Tuổi học trò nếu không có trò gì đáng nhớ thì thật buồn tẻ. Cái đáng nhớ của nó chính là những lần vấp ngã, những trò quỷ quái không ai bằng hay những lần bị phạt trước cột cờ, được phong danh hiệu học sinh cá biệt ‘vì một kí ức sạch sẽ quá sẽ sẽ là kí ức đáng ngủ quên’. Và vì thế mình cực thích những ai rất chơi những vẫn học giỏi và ghét những con mọt sách vô cùng.
Tháng 9 năm nay mình cũng bắt đầu một năm học mới. Một năm học không khai giảng, không có tiếng trống tựu trường nên nó bao nhiêu hụt hẫng… Nhưng cuộc sống mà, cuộc sống rồi sẽ phải thay đổi, phải có thêm bao nhiêu lo lắng…
Dù thế nào thì mùa thu vẫn đẹp biết bao nhiêu… Vì nó gợi thật nhiều cảm xúc… về một thời đã qua…
Có Một Nỗi Buồn Mang Tên Tháng 9 – Tác Giả: Giày Xanh
Rõ ràng là em đã yên ổn với ngôi nhà có nhiều tiếng trẻ, nghe đâu em sắp làm mẹ và có cuộc sống hạnh phúc với gia đình chồng. Tháng 9 anh gục vào đêm có phút giây đi tìm những ngày xưa cũ, nghe tiếng lòng mình “đã đến lúc thật sự để em đi”.
Sài Gòn tháng 9 buông mình vào thu như nhắc nhở anh về khoảng không gian nào đó đã phủ màu dưới lớp bụi của thời gian và chắc em ngần ấy năm đã đủ Nhớ – Quên xếp gọn yêu thương để nhẹ bẫng gọi bằng hai từ “kí ức”. Trong khi anh cứ lục lọi những mảnh vụn mà thương em dù chẳng níu đôi tay yếu ớt gọi ngày xưa về được. Bước chân em từ đó trở thành một nỗi buồn tên tháng 9. Của chúng mình? Hay của riêng anh?
Và em biết không? “Nỗi đau để dành” riêng về em như một vết thương khó chữa, gió chướng trở trời lại tê tái khôn nguôi. Buổi chiều ngồi ở Lãng cà phê miệt mài gọi yêu thương về lại. Bàn tay anh với, nụ cười rơi còn em như cơn gió trời nghỉ chân rồi mất hút. “Có cái gì giữ được gió không anh?”. Đó chỉ là một câu hỏi bâng quơ mà anh thì quá ngây thơ để biết nó dành cho mình.
Cũng không phải vô tình mà từ lâu anh nghiễm nhiên đặt tên cho tháng 9 là nỗi buồn. Nó rình rập suốt năm rồi đổ ập anh giữa ngày tháng 9 này. Mà chắc em cũng hiểu. Bởi suy xét cho cùng mọi điều đều bắt đầu từ em.
Em sinh ra vào tháng 9, tháng 9 mình gặp nhau và cũng là tháng 9 nhiều năm trước em quay đi để anh ở lại nhặt nhạnh từng kỉ niệm mà mỉm cười trong tàn thuốc vụn: “Có sống tốt không em ?” . Anh không thể nào như đứa trẻ không chịu lớn nghĩ mọi điều thật giản đơn và càng không thể nào bấu víu vào một lí do để xin ông Trời cướp đi tháng 9. Phải chi mình chưa từng gặp, phải chi anh không dừng nơi ngã tư đèn đỏ em rụt rè bước qua, và phải chi anh không làm hết phép lịch sự một chàng trai lần gặp em lần sau dắt chiếc xe đạp lên lề đường tìm hộ em chỗ sửa và phải chi kí ức khi em đi lôi hết lí do cho anh là một chàng trai xấu thì có lẽ sẽ vì ghét bỏ mình và trách mình chưa đủ tốt. Đằng này vẫn cái giọng thân yêu ấy: “Mình dừng lại anh nha. Anh là một chàng trai tốt nhưng em đã quá bồng bột để gọi những thương yêu ấy là Yêu”.
Và em biết không? Người ta có thể dễ dàng giết nhau vì một câu nói. Và em đã chỉ nhẹ nhàng bằng những câu từ ấy, bằng cặp mắt ráo hoảnh, nụ cười hiền vẫn đẹp, vẫn lung linh, tim anh như ngàn mũi tên đâm xuyên còn bàn tay tự bao giờ buông thõng xuống bờ vai em yếu ớt.
Bước vào cuộc đời nhau sao em không vì anh mà ở lại. Cuộc đời dài sao em vội đẩy nhau ra?
Vì anh đã không thể là chàng trai cho em những cảm giác ổn yên khi bờ môi mình chạm khẽ, hay vì những gì chân thành không đủ níu giữ một tình yêu vừa mới chạm mắt em bằng những rung động mới. Nhưng rồi anh vẫn để em đi…
Để em đi vì anh biết em sẽ không vì bất cứ điều gì ở lại. Để em đi vì anh biết không chỉ ở giây phút này mà những ngày sau này mỗi khi mình nhớ vẫn về nhau tất cả sẽ trong veo, sẽ ngọt ngào để dù mình đau vẫn đau trong cái “nỗi đau xứng đáng” . Hoặc giả như có một lúc nào đó mình mời nhau một tách cà phê nhắc về ngày cũ em sẽ vẫn mỉm cười cảm ơn anh đã buông em ra như thế. Anh không cao thượng vì muốn nghe câu ấy của nhiều năm sau này đâu bởi sống cho hôm nay đã mệt nhọc quá rồi, ai lại hành tội trái tim mình để đổi lấy hai từ cao thượng đâu em. Đâu chỉ là thương yêu mà ra cả. Lí trí nó ép buộc anh đồng ý “đẩy” người con gái anh thương.
Từ đó tháng 9 trong anh đã không còn hơi ấm mỗi khi em vùi đầu vào ngực, mỗi khi anh đưa tay cho em gối đầu, những lọn tóc mềm phất phơ nơi cánh mũi tỏa hương dịu dàng mùi nước hoa của Pháp.
Và những ngày tháng 9 ngày anh ngập đầu trong công việc vẫn biết thương mình mà ít thời gian đến quán thưởng thức ly cà phê ngon, chọn một góc nhìn ra thành phố. Phong linh vẫn đều đặn theo tiếng gió mà vô tình không hay biết quán cũ, góc cũ nhưng người xưa xa mãi.
Rõ ràng là em đã yên ổn với ngôi nhà có nhiều tiếng trẻ, nghe đâu em sắp làm mẹ và có cuộc sống hạnh phúc với gia đình chồng. Tháng 9 anh gục vào đêm có phút giây đi tìm những ngày xưa cũ, nghe tiếng lòng mình “đã đến lúc thật sự để em đi”.
Tháng 9 Rồi, Đi Đâu Để Bỏ Quên Nỗi Nhớ – Tác Giả: Khánh An
Có những ngày nỗi nhớ dậy sóng trào dâng, lại nhớ về một người em đã từng yêu rất nhiều trong một ngày tháng 9 mùa thu đã xa. Đi đâu cũng thấy mình mang theo nỗi nhớ anh chẳng biết tự khi nào. Em thực sự nhớ anh!
Lang thang suốt con đường dài quen thuộc trong công viên thành phố trong một buổi chiều mưa tháng 9, tự sâu trong lòng em lại bất chợt bật lên những nhịp nhói đau buốt giá. Mùa thu dễ khiến người ta buồn, người ta nhớ, người ta thương những gì từng rất đậm sâu, khiến người ta khao khát có một bàn tay nắm lấy, để bước qua những ngày thu tháng 9 dài đăng đẳng, buồn buồn như thế này.
Bây giờ đang là một ngày mưa thật êm đềm! Thành phố không còn ngột ngạt bởi khói bụi của những dòng xe ồn ả, bất tận. Em nghe tiếng mưa rơi đều đều trên những mái nhà cao cao, tiếng mưa rỉ rả qua những tán lá của hàng cây trên đường phố dài xuôi về đâu hun hút, tiếng mưa rơi lạc vào lòng người nghe chừng chơi vơi, lạnh lẽo… Hình như phố đẹp và yên ả hơn trong những ngày mưa. Sài Gòn những ngày mưa gấp gáp và vội vàng, không khí ồn ào, tấp nập của con đường quen thuộc bất giác làm em nhớ đến anh. Em tự hỏi, không biết đã bao lâu rồi anh rời xa em, không còn quan tâm em như ngày nào?
Paris thì xa em, nhưng cái điện thoại đâu ở xa anh quá đâu. Nhiều khi, em chỉ muốn gửi cho anh vài dòng tin nhắn thôi, ấy vậy mà em lại chẳng thể làm được, bởi em sợ rồi anh sẽ không trả lời những tin nhắn của em, sợ cái cảm giác tin nhắn gửi đi và rơi vào im ắng, hòa cùng tiếng tí tách mưa.
Cảm xúc của con người là thứ khó mà cân đo, đong đếm được nhất trên đời, nhất là trong tình yêu. Với em, tình yêu là một điều rất đẹp mà rất cũng mơ hồ khiến chúng ta chẳng bao giờ có thể chạm tay và nắm bắt nó như bất cứ thứ gì trên đời. Tình yêu cũng như một phép màu diệu kì được ban phát khắp thế gian, nhưng không phải ai cũng có được nó… Tình cảm em dành cho anh, những cảm xúc của em với anh, thực sự chẳng thể biết dùng thứ gì mà đong cho đúng.
Em đã bên anh lặng lẽ, âm thầm, đứng bên lề cuộc sống anh, lặng nhìn anh hạnh phúc. Yêu anh rồi em chẳng muốn người nào bước chân vào cuộc đời em nữa. Kể từ ngày anh buông lời chia tay, em chật vật với hàng trăm vạn cảm xúc bủa vây, em vẫn còn yêu anh rất nhiều nhưng tình yêu đó em chọn cách nâng niu, trân trọng trong sâu thẳm tim mình.
Nhìn về lối phố quen quen với những làn mưa bụi nhè nhẹ trong chiều lá đổ chợt thấy phố hiền và vắng mênh mông, chỉ còn những giọt mưa nhẹ nhàng rơi thành bao giọt nhớ mang tên anh, chàng trai Hà Nội đến và đi thật bất ngờ, để lại một nỗi hụt hẫng không tên trong lòng em.
Có những ngày nỗi nhớ dậy sóng trào dâng, lại nhớ về một người em đã từng yêu rất nhiều trong một ngày tháng 9 mùa thu đã xa. Đi đâu cũng thấy mình mang theo nỗi nhớ anh, chẳng biết tự khi nào. Em thực sự nhớ anh đó, rất nhớ anh!
Tháng 9 Về Nhớ Một Chuyện Tình Xưa – Tác Giả: Ẩn Danh
Ngày kỷ niệm một năm tình yêu của bọn mình, chúng ta đã cùng nhau đi ăn. Mình cũng nhớ như in dáng vẻ bạn cúi người để tháo giày cho mình giữa quán mì cay đông kín người. Mặc dù bạn không phải người đầu tiên làm điều đó cho mình nhưng bạn là người duy nhất khiến mình hàm ơn vì hành động đó.
Hôm nay đọc được bài viết của bạn mình dành tặng người thương năm xưa, tự dưng cũng muốn viết đôi dòng nhắc nhớ tản mạn về chuyện tình cảm.
Mình và bạn ấy đi cùng nhau cũng được một năm rưỡi, khoảng thời gian không dài, cũng chẳng ngắn. Nhưng tính thời gian mà hai đứa quen biết nhau đến nay đã được mười hai năm. Mình và bạn trước khi trở thành người thương thì đã là bạn bè, thậm chí có thể gọi là bạn thân.
Ký ức của mình về bạn hân hoan có, đau lòng có, hạnh phúc có. Trong suốt một năm rưỡi đó, tình cảm của bọn mình nhẹ nhàng đến mức không có lấy một cuộc cãi vã thật sự, có chăng chỉ là sự giận dỗi hay im lặng. Và đương nhiên, luôn là mình giận bạn ấy. Mình không nghĩ sự giận dỗi của mình là vô lý, vì trái tim con gái có những lý lẽ rất riêng. Nhưng với bạn ấy, mình e rằng bạn đã nghĩ mình luôn giận dỗi vô cớ. Nhưng bạn gần như chưa từng thể hiện bất cứ thái độ quá đáng nào đối với mình, bạn chấp nhận sự vô lý ấy hết ngày này qua ngày khác.
Nhìn bạn, mình đã nghĩ nhất định sẽ cưới bạn, vì một người thương mình như vậy, nhường nhịn mình như vậy, thật sự sẽ rất khó để gặp được người thứ hai trong đời. Mình đã luôn cho rằng, mình gặp bạn là đúng người, đúng thời điểm, và mình thầm cảm ơn trời vì đã se mối lương duyên giữa bạn với mình.
Một năm rưỡi thương nhau, bọn mình chỉ được gặp mặt nhau chưa đến ba tháng. Nhưng mỗi lần gặp mặt lại dính với nhau như hình với bóng. Hồi đó, 8h rưỡi mình mới vào làm nhưng ngày nào mình cũng dậy từ sớm, sửa soạn xinh đẹp rồi đợi bạn đến đón đi ăn sáng. Mình thực sự không phải kiểu người quan tâm đến bữa sáng hơn giấc ngủ nhưng vì bạn, ngày nào mình cũng vui vẻ dậy sớm để ra ngoài hít thở khí trời. Bởi vì với mình, được đi cạnh bạn là đủ vui rồi. Mãi sau này mình mới biết, nhà bạn cách chỗ mình ở khá xa, và bạn tuyệt nhiên không phải người thích dậy sớm. Điều đó làm mình càng thấy thương bạn nhiều hơn.
Lúc rảnh rỗi, người ta thì đi cafe, đi công viên, còn bọn mình chỉ ngồi trong phòng, nghe nhạc, xem phim, nói chuyện. Hoặc đơn giản là ra ban công phòng mình, ở đó có kê sẵn hai cái ghế, cứ thế nhìn phố phường, nhìn người qua kẻ lại. Có một kiểu người, thương nhau, thật sự không cần đi đâu xa xôi, chỉ cần ngồi cạnh nhau là đủ vui rồi.
Giữa tiết trời se lạnh của tháng 12, chúng ta cùng đi Đà Lạt. Đó chính là chuyến đi xa đầu tiên cùng nhau và cũng là chuyến đi cuối cùng.
Ngày cuối cùng bọn mình ở Đà Lạt, trời chiều đang đổ về tối, mình hít hà những xiên nướng nóng hổi bên hàng xe lam cạnh Hồ Xuân Hương, hơi lạnh thấm dần vào da thịt. Bạn tháo lấy chiếc nhẫn lông voi mà mình vẫn đeo trên ngón áp út rồi quỳ xuống, vờ hỏi: “Cưới anh nhé!” bằng giọng mũi của một người đang vật lộn với cảm cúm. Có mấy bà, mấy cô đi thể dục ngang qua chỗ bọn mình, khẽ liếc sang rồi thì thầm điều gì không rõ, chắc họ nghĩ bọn trẻ này đang hạnh phúc lắm. Nhưng bọn mình biết, đó chỉ là trò đùa, một trò đùa dễ thương khiến người trong cuộc vừa buồn cười lại vừa thẹn. Nếu một ngày bạn muốn cưới mình, bạn sẽ cầu hôn mình một cách chân tình như hôm nay?
Ngày kỷ niệm một năm tình yêu của bọn mình, chúng ta đã cùng nhau đi ăn. Mình cũng nhớ như in dáng vẻ bạn cúi người để tháo giày cho mình giữa quán mì cay đông kín người. Mặc dù bạn không phải người đầu tiên làm điều đó cho mình nhưng bạn là người duy nhất khiến mình hàm ơn vì hành động đó.
Mình tuy không phải một người thích làm những món đồ thủ công, vì tính mình thật sự rất thiếu kiên nhẫn. Nhưng vì muốn có một món quà ý nghĩa, mang giá trị tinh thần lớn lao để tặng bạn trước khi bạn đi xa, mình đã tỉ mẩn từng tí, thức mấy đêm liền để tự tay làm một cuốn album tặng bạn. Mặc dù đến nay, cuốn album đó vẫn nằm im lìm trong cái tủ nhỏ của mình.
Bạn là người duy nhất có thể khiến mình bỏ ngoài tai những thị phi, bất chấp những nỗi sợ, những dè dặt ngày thường, là người duy nhất mà mình mắc nợ, là người duy nhất mà mình không cần phải sòng phẳng.
Từ ngày bạn đi, cuộc sống của mình cũng từng ngày đi vào bế tắc. Mình cứ quay cuồng, quẩn quanh với những xô bồ, những khó khăn, những áp lực vô thường. Cũng tại mình yếu đuối, chỉ một chút sóng gió của cuộc đời cũng đủ khiến mình bị vùi dập tả tơi. Lúc đó, bạn là niềm an ủi duy nhất của mình. Mỗi ngày, mình chỉ đợi tin nhắn từ bạn, đợi cuộc gọi từ bạn, mình thậm chí chẳng tha thiết ra ngoài, chẳng hào hứng tham gia các cuộc vui. Chỉ tiếc là mình đã vô tình biến bạn thành cái bao cát, để ngày ngày, mình dồn nén những cảm xúc tiêu cực của bản thân lên đó. Nhưng mấy ai để ý rằng bao cát cũng biết đau, mình thì chưa từng hỏi bạn có ổn không, bạn bị thương chỗ nào?
Chuyện của mình bắt đầu chạch hướng từ lúc đó. Cũng bởi vậy nên dù ai nói gì, ai nói bạn tệ, bạn vô tình, bạn tàn nhẫn ra sao, mình vẫn chẳng hề trách bạn nửa lời.
Bọn mình đến với nhau nhẹ nhàng, rồi cũng rời xa nhau nhẹ nhàng. Có thể vì bọn mình hai người hai nơi, vì mọi cuộc nói chuyện đều cách nhau một cái màn hình nên việc nhìn thấy những góc khuất trong cảm xúc của đối phương gần như là không thể. Hoặc vì bọn mình bị chi phối bởi tình cảm nên đã dành quá nhiều tâm sức để nhường nhịn đối phương và kìm hãm cái tôi cá nhân của mình. Để đến cuối cùng người thương hai ngả.
Lần cuối nói chuyện với bạn, mình bảo rằng mình hối hận. Có thể bạn cho rằng mình hối hận vì đã thương bạn, nhưng mình biết, dù có được quyền chọn lại, mình vẫn sẽ chọn thương bạn như ngày xưa.
Chuyện tình cảm của bất kỳ ai trên đời đều có lúc vui, lúc buồn, lúc trầm ổn, lúc bế tắc. Nhưng khi suy nghĩ chín chắn rồi, mình lựa chọn chỉ lưu lại những hồi ức vui vẻ, để lòng thảnh thơi, để mãi nghĩ tốt về nhau, và để chúng ta có thể an yên mà tiếp tục cuộc sống riêng của mình.
Mình viết những dòng này không phải vì mình hối tiếc, không phải vì mình sân si, không phải vì mình không chịu buông bỏ. Mình chỉ nghĩ, nếu lúc sau cuối đã không thể dành cho nhau một cuộc nói chuyện tử tế thì cũng nên viết cho nhau những dòng dốc tận tim gan, để người rời bỏ an nhiên mà thực hiện những dự định mới, để thảnh thơi gặp gỡ những người mới và bắt đầu một mối quan hệ mới.
Mình nói với nhau bao điều rồi thành xa lạ, mình tầm thường quá, phải không?
Tháng 9, người thơ thẩn cười, kẻ ngẩn ngơ đợi tuổi 24.
Các bạn vừa xem qua những dòng status về tháng 9, những tản văn ngắn viết cho tháng 9 được sưu tầm. Hy vọng qua những cảm xúc vụn vặt ở trên sẽ đưa bạn vào một tháng 9 mùa thu bình yên, một tháng mới với nhiều điều tốt đẹp. Đừng quên chia sẻ bài viết nếu thấy và hay thường xuyên ghé thăm danh mục status ngắn để xem nhiều dòng cảm xúc mới nhé.
Bạn Đang Xem STT Tháng 9, Status Chào Tháng Chín Yêu Thương, Tâm Trạng & Buồn – Cùng Xem Lại STT Tạm Biệt Tháng 8 và Thơ Tàm Biệt Tháng 8!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Tháng 9, Status Chào Tháng Chín Yêu Thương & Nỗi Nhớ Tại Danh Mục Status Hay Về Tình Yêu của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
5/5 (1 bình chọn)