Tháng 12 là những ngày mùa đông vừa chín, cái rét len từng ngõ ngách mà vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp với muôn vạn gam màu đối lập của cuộc đời. Có những bức tranh khiến bạn chạnh lòng, nhưng cũng có những bức tranh giúp bạn nhận ra mình đang vô cùng hạnh phúc. Tháng mười hai bình dị, nhưng cũng rất kiêu sa; rất vui, cũng rất buồn; rất hạnh phúc, nhưng cũng vô cùng đau khổ! Chỉ cần bước chân xuống phố, sẽ chẳng khó khăn để chúng ta bắt gặp biết bao nhiêu mảnh ghép của cuộc đời, bên cạnh những mảnh ghép đầy màu sắc và tươi tắn của những cặp tình nhân, luôn có hình bóng của những gã si tình lang thang đâu đó. Và bên cạnh những tiếng cười vang của các gia đình trong bộ đồ ấm, luôn có những mảnh ghép trắng đen trầm uất, lạc loài, mệt nhoài của những tiếng rao khuya…
Tôi vẽ tháng 12 của mình bằng vạch phấn vôi, một sớm ngồi bên bàn đá để nhâm nhi phin cafe nóng với cốc chè xanh nghi ngút khói. Dưới lớp sương mờ, đôi khi là tiếng khua của đôi guốc mộc, đôi khi là hình ảnh của tấm lưng lòng. Đôi khi là làn tóc rối một buổi tinh mơ, một tà áo trắng, một dấu môi trầm, nhưng đôi khi cũng là một gương mặt khắc khổ, một tấm áo tơi, một hình hài không lành lặn. Nhưng thật sự, cảm xúc là thứ không thể bù qua đắp lại, chúng ta không thể đem thứ cảm xúc này để đi an ủi thứ cảm xúc kia, người ta luôn cần nhiều hơn vốn có. Bởi vậy nên những ký ức vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai, bởi vậy nên hơi ấm của một bàn tay mới không thể so sánh được với cái hơi ấm của vài ba lớp áo!
Tháng 12 – mùa đông chín với cái lạnh thấu da khiến cho chúng ta cảm thấy mình nhớ nhiều hơn, cô đơn nhiều hơn, tiếc nuối nhiều hơn. Nhưng… có thật là như thế? Hay mọi thứ vốn đã như vậy từ trước tới nay, chỉ là mùa đông là thời điểm chúng ta tự nhận thức được rằng nên cho mình một khoảng lặng để nghĩ về, nhìn sâu vào ký ức và hoài niệm? Thực ra, ngày tháng thì có gì đâu? Dòng đời vẫn cứ trôi qua dẫu cho có ai không muốn. Chúng ta cũng đâu còn trẻ để thấy được rằng tháng năm là mới mẻ? Tháng mười hai đã ghé qua tay đâu chỉ vài lần? Ấy thế mà sao thứ cảm xúc cũ kỹ, một bóng hình cũ kỹ, một mối tình cũ kỹ cứ mỗi lần tới tháng 12 lại bắt đầu khiến hồn xao động? Liệu rằng ai biết được chăng?
Hôm nay – những ngày đầu tiên của tháng mười hai, tôi muốn đánh dấu tuổi mùa bằng cách chia sẻ tới mọi người những dòng cảm xúc tháng 12 rất hay, rất tâm trạng và vô cùng lãng mạn! Chúng ta hãy cùng chào đón tháng 12 bằng những dòng stt tháng 12 tâm trạng và những hình ảnh đẹp về tháng 12 sau đây nhé? Những dòng status tâm trạng về tháng mười hai này được trích trong vài bài tản văn tôi viết cùng vài bài tản văn viết về cô gái tháng 12 sưu tầm của những tác giả khác. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những dòng status tháng 12 và những câu nói hay về tháng 12 đầy cảm xúc này. Chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những dòng stt tháng 12 lãng mạn, cảm xúc cùng những dòng stt hay về tháng 12!
Những hình ảnh chữ đẹp về tháng 12 mùa gió!
Stt tháng 12 trong “Tháng 12? Chào em, nàng thơ khoác khăn choàng tuyết!” – Huỳnh Minh Nhật
Tháng 12? Chào em! Nàng thơ cuối cùng mang trong mình giọng hát u buồn đến lạ. Như bao năm trước, nay em lại trở về đây và ru mọi thứ vào giấc ngủ say mềm, cằn cỗi, mệt nhoài để ngày mai thức dậy lại biết mỉm cười đón mùa nắng mới.
Có ai nói rằng em ấm áp chưa? Với chiếc áo phong sương và làn tóc gió? Với đáy mắt vợi buồn, với lời ca ảm đạm? Và, với cả những nỗi niềm chưa kể cho ai, với những đêm dài dằng dặc nuối nấng bao nhiêu bàn chân đi lạc, chắc hẳn là chưa, em nhỉ? Ta hiểu mà…
Em đến, người ta lạnh hơn; người ta cô đơn hơn; người ta bâng khuâng; nhung nhớ, người ta chờ một vòng tay nào đó, một cái ôm thân thuộc. Em đến, người ta bỗng lười hơn, người ta khóc, người ta viết, người ta thích nghe nhạc, người ta thèm những điều đơn sơ nhỏ bé, những vạt nắng chiều xa.
Em đến, ta bỗng yêu mùa đông rất lạ. Ta thích cảm giác từng cơn gió lạnh đến rợn người ùa qua gấu áo, tay run run mồi thuốc dạo phố vào mỗi buổi chiều. Em đến, ta yên bình, vui vẻ, phố cũng lặng lẽ và yên ả hơn, không ồn ào như trước. Em đến, những bản tình ca sâu lắng hơn, buồn hơn nhưng cũng nhẹ nhàng và lắng đọng hơn. Và em đến, giấc ngủ dễ dàng hơn, sâu hơn, những giấc mơ chẳng còn nhằn nhọc, miệng chẳng còn gọi thầm tên ai…
Tháng 12, những cơn mưa u buồn lũ lượt ghé qua ôm Huế vào lòng, dòng Hương đục ngầu, xanh xao, lờ lững chảy. Ta nghe trong tiếng thì thầm của những dòng sông rằng chúng rất buồn, chà, sao thế nhỉ? Cả những đợt mưa rào cuối vụ, cả những ngày mưa dầm dề nặng hạt chúng cũng chỉ biết trầm mình đón nhận mà thôi, ấy thế mà… À! Có lẽ những tiếng thở than vừa rồi không phải của những dòng sông…
Phố độ này nắng mềm hơn dải lụa, mỏng mảnh hơn cả bóng chiều ngắn ngủi. Một thoáng rồi trầm tư, ngày nối ngày đi qua, chỉ có màn đêm là vô tận, yêu thương cũng thế rủ gọi nhau đi và để lại đau thương là mãi mãi. Ta đứng giữa màn đêm ngắm nhìn những đôi bàn chân đơn nhịp, những cảm xúc hanh hao, nghe đâu đó vang lên khe khẽ giai điệu của một bản tình ca ly biệt, mồi điếu thuốc…
Ngày không vội vã nên đã lâu ta cứ lạnh lùng ném cái nhìn vô tâm vào cuộc đời, những cảm xúc mục rỗng hóa thành những áng thơ tình lủng củng, những dòng cảm xúc đan xen. Cho tới khi em đến, em đấy, cảm ơn vì đã cho ta một giấc ngủ dài đủ lâu với sự đơn côi, lạnh lẽo, để hôm nay khi rải bước trên từng con ngõ ta đã biết dừng lại ngắm nhìn một cánh hoa rơi… Đã có ai nói rằng em ấp áp chưa? Xuống phố đi thôi, ngại ngần chi nữa?!
Có những con đường lạ mà quen, có những con phố mới gặp lần đầu đã hóa thành tri kỷ. Huế đấy thôi, liệu giữa người với người có vậy không nhỉ, như ta và Huế? Không biết, chỉ biết rằng đã rất nhiều người yêu nhau nhưng chỉ một phút trôi qua bỗng chốc tất cả đã hóa thành hoài niệm. Lạ lùng không? Chắc là không, thoáng nhớ; thoáng quên, có mấy cặp tình nhân mới thoáng gặp nhau mà sống được tới bạc đầu, mặc dù họ luôn hứa hẹn.
Đêm nay trời xám xịt, mây vần vũ bên nàng trăng tấu khúc yêu đương của riêng mình mà mặc kệ những hàng cây khô khốc. Ta bước trên mảnh thềm lạnh lẽo nhớ về một tình yêu vị kỷ, dư hương vướng ngang rung động của tình yêu mới, những đau thương nuốt trọn tơ vương, xúc cảm yêu đương hóa thành nhạt nhẽo…
Ngày mai xuân đến, tháng giêng mơn mởn tơ hồng nhưng lòng người liệu có nở hoa? Chi bằng cứ yêu mến mùa đông, yêu mến tháng 12 bằng cái cách mà ta cuồng si những đau thương của thời vụng dại, đợi chờ gì? Ai tự cho phép mình quên đi ngày hôm qua, kẻ đó không đáng một lần được đặt chân và hôn lên tấm hồn của Huế.
Tháng 12, người đến, kẻ đi! Tháng 12, người quên, kẻ nhớ! Tháng 12 có những con phố không tên hóa thành hò hẹn, có những đôi tình nhân vui vẻ đi sát bên nhau mơ mộng điều gì xa lắm! Dòng người hối hả trở về tổ ấm, người ngược, người xuôi. Tháng 12, tháng có những gã cô đơn lang thang chuyện trò cùng khói, có những gã đơn phương tập viết thư tình. Tháng có cô gái thấp thỏm đứng đợi người yêu trong bộ đồ xinh, có chàng trai hối hả đón đưa người yêu với chiếc xe thật đẹp.
Tháng có người cười, kẻ khóc; tháng có người nhớ, kẻ điên… Tháng gom góp tâm tư và đưa cái lạnh len sâu vào hồn người, tháng ấp ủ men say nuốt trọn những đắng cay để ngày mai khúc giêng non đến lại biết hả hê uống từng giọt nắng, tháng của những hi sinh dại khờ, mà cao cả…
Ta lặng lẽ, lạc loài, ôm mùa đông vào lòng! Lắng nghe những tiếng lặng thinh đang cuốn lấy vô hương rải bạc đôi đường lối vắng. Ta lạnh đến run người nhưng chẳng thèm khoác áo, đâu đó trong sâu thẳm cái rét giá hiu quạnh này đây, có chút gì đó đang cố sưởi ấm những tư tình ngày cũ. Gió nhảy nhót vai người viễn xứ, mùa đông đâu quá xanh xao? Ngày mai ai biết được, vô thường không hẹn trước, giấc ngủ đêm nay có lẽ sẽ mơ màng hình bóng người xa.
Lối vắng chòng chành giấc mộng yêu đương, gió đông sang rải khắp phố phường, tháng 12 ngập ngừng theo những bước chân lạc nhịp…
Khói thuốc đêm nay bận cõng những tâm tư nên phải chối từ lời mời của gió, nhờ vậy mà những nỗi niềm đã hóa thành thơ.
Tháng 12 ư? Chào em!
Có ai nói rằng em ấm áp chưa?
Stt chào tháng 12 ngắn rất hay trong “Tháng 12 của Gió” – Gin
Bỏ lại cuốn sách trong căn phòng hút gió, bỏ lại tách cà phê đen có lẽ đã đông cứng trong tiết trời Hà Nội, ngẫm đời trôi chậm chạp qua nhung nhớ. Xuống phố.
Tháng 12 gửi chút vấn vương còn sót lại vào mùa đông giá rét, cái lạnh thấu đến tận xương xuyên màn đêm ghé thăm ô cửa sổ. Bước xuống phố, gió thét gào, ngậm ngùi cuốn lá đi không thương tiếc… cây trơ trụi. Một khoảng không đen bao trùm toàn thành phố, vô định hình.
Tháng 12 ngồi nhìn gió chơi đàn, giai điệu da diết với khúc điệp lặp đi lặp lại. Những cơn gió thi thoảng lạc điệu chỉ để lại cái nhìn chăm chú, có chút bẽn lẽn nhìn người thương. Gió thương anh ngồi quán cóc giữa hương trà mịt mờ xa tắp, gió thương anh cô đơn nên khẽ đến, luồn khe tay bầu bạn. Gió thương anh, thương đôi mắt sầu của chàng thanh niên đầy nhiệt huyết tuổi trẻ. Gió thương anh. Anh thương gió. Và chúng ta cùng gắn bó trong đêm đen lạnh, sầu, cô đơn.
Tháng 12 thèm một chút nắng gió Sài Thành, thèm một chút nắng mưa bất chợt, chút men say quán nhậu, chút tình ấm áp miền trong. Tháng 12 Sài Gòn chắc vẫn nắng nhưng không đủ oi ả, chắc vẫn nắng và mang chút mát mẻ như mùa thu Hà Nội, chút se se mỗi sáng và tối lên đèn. Nắng Sài Gòn-Gió Hà Nội. Thèm!
Tháng 12 nơi những cơn gió trú ngụ, lướt nhẹ qua ô cửa kính ngồi đọc sách, rồi trượt xuống mặt đường, đuổi bắt. Em biết không, những cơn gió vờn trong đống xe cộ chật hẹp trên đường Xuân Thủy, tìm em đấy. Em biết không, những cơn gió kia cố giấu nước mắt, những giọt nước mắt đã khô nẻ mặt. Vệt cà phê làm nhòe môi, lâu nay tôi giấu cảm xúc, tìm một cô gái hay thì thầm trò chuyện, tìm một cô gái hay cùng tôi chơi trò rượt đuổi… đến bây giờ.
Gió lạnh lùng giấu sau đống tán lá khô dày sụ, chờ chực hất tung lên cùng với người qua đường. Để người ta chửi thề một cơn gió khốn nạn, có ai hiểu vì đâu? Ô cửa sổ sang đèn với dây phơi vắt ngang qua con hẻm nhỏ, gió hất tung và cuốn đống quần áo bộn bề một góc, nghịch ngợm. Gió- đứa trẻ muốn mọi người để ý.
Tháng 12 một Hà Nội đầy gió, mang theo hơi lạnh khô nứt nẻ da tay. Thèm một tia nắng nghịch ngợm đầu ngọn cỏ, thèm một chút mưa trong ngày nắng đông về.
Stt 12 trong “Tháng 12 về, em chờ đợi điều gì?” – Vô danh
Góc phố chiều nay buồn tênh, dòng xe vẫn nườm nượp, người với người bước qua nhau vội vã. Thời gian đang nhích dần từng chút một, tháng Mười Hai về rồi đấy! Em chờ đợi điều gì không?
Tháng Mười Hai, chẳng phải là khoảng thời gian đầu đông nữa. Tiết trời hanh hao gió và nắng vẫn vàng ươm phủ đầy mái phố im lìm lại khiến con người ta nghĩ đây mới chỉ là chớm đông? Nhớ những tháng Mười Hai của những năm cũ đã qua, cứ đến độ này bàn tay lại xuýt xoa vì từng đợt gió lạnh kéo dài ùa về dữ dội. Ấy vậy mà năm nay, chờ một mùa đông thực sự để cuộn tròn nỗi nhớ ủ ấm trong con tim mà chưa thấy.
Chỉ vừa mới hôm qua, cúc họa mi cuối mùa còn vương lại trên phố, buông sắc trắng nhẹ tênh thả nỗi nhớ chơi vơi. Nay hoa đã tàn, mùa cũ khép lại, điều cũ cũng vội giấu mình gửi vào hoài niệm xa vắng.
Tháng Mười Hai, tháng mới của một năm cũ sắp qua, ai ai cũng tất bật, bận rộn với vô số chuyện. Liệu rằng có ai dành một chút thời gian nhìn lại đoạn đường đã đi qua để nuối tiếc, để hạnh phúc, để chờ đợi hay chăng?
Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa. Có lẽ lúc này tồn tại nhiều dòng cảm xúc, trong khi người này háo hức chờ đợi thì người kia loay hoay với một mớ hỗn độn quá khứ sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, bước chầm chậm thôi em nhé. Vì đông chẳng còn dùng dằng, tái tê nữa. Lắng lại một chút để vỗ về trái tim bình yên, không bon chen, để tận hưởng vô vàn khoảnh khắc êm đềm nhất và để làm những điều em muốn khi một vòng quay thời gian sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, mùa hoa cải đã bắt đầu nở, vàng ruộm một khoảng trời. Màu hoa nhẹ nhàng, êm đềm đến lạ, như màu nắng đầu ngày đổ loang xuống mái phố còn ngái ngủ.
Tháng Mười Hai, dường như kéo ngắn thời gian được trở về nhà đối với những người con xa quê mong ngày đoàn tụ. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ rồi.
Tháng Mười Hai về, cuốn nhật ký đã sắp chật chỗ để cảm xúc có thể nương mình trú ngụ; một vòng tuần hoàn sắp khép lại và có lẽ cũng đã đến lúc gấp lại trang giấy cũ, lật sang một trang mới viết tiếp những điều đang chờ đợi phía trước.
Tháng Mười Hai, đường nét mùa đông sẽ rõ nét hơn và dường như nỗi nhớ dai dẳng hơn? Kỉ niệm đôi khi vỡ òa, ướt nhòe, hờn dỗi thời gian đã làm phai mờ đi mọi thứ.
Con người vẫn có thói quen nhìn lại rồi nuối tiếc cho những điều đã qua, rồi lại mải miết đi tìm chút gì đó dẫu biết rằng chẳng trở lại nhưng tiếc cũng đành để đó, tìm chỉ là vô vọng. Cớ sao phải lưỡng lự dằn vặt mình như thế mà không đi tìm một cơ hội, một con đường mới để đi.
Tháng Mười Hai về rồi, năm qua sắp qua đi, em có chờ đợi điều gì không?
Status tháng 12 hay trong tản mạn “Cảm Xúc Tháng 12” – Alex Chu
Sáng ra, xé tờ lịch cũ chợt giật mình, hóa ra đã sang tháng mười hai. Dạo một vòng trên Facebook, thấy bạn bè mỗi người chào tháng mười hai với một tâm trạng khác nhau. Kẻ háo hức, mong chờ, người thẫn thờ tiếc nuối.
Hiển nhiên rằng, dẫu mình đứng yên thì đời vẫn chảy. Dẫu muốn hay không thì ngày vẫn qua. Hôm nào, hè còn rực rỡ, rồi thu vàng phơi phới gõ cửa, chóng vánh lắm đã đến đông. Giờ đây, đông cũng rũ áo đi nhanh, buông mành cho những gì ở lại.
Thời gian trôi nhanh nên người cũng gấp gáp quá chăng. Hôm qua, gặp đôi bạn trẻ hỏi đường, nó chỉ tận tình, cặn kẽ, vì đã thấm cảm giác đi lạc nhiều lần – cái hồi mới vào thành phố, ngơ ngác như gà lạc mẹ.
Thế nên, mỗi khi có ai hỏi đường, nó chỉ cho họ tựa như bằng cả trái tim. Lấy cả giấy bút ra minh họa cho hai bạn dễ hình dung. Nghe xong, cả hai người bình thản đi luôn, quên thả lại một câu cảm ơn nhẹ nhàng. Chặc lưỡi, chắc là họ đang vội. Nghĩ thế để đỡ buồn hơn với cuộc đời.
Lại nhớ, cái hình ảnh ghim sâu vào tâm trí hồi ở Huế, cũng tháng mười hai. Năm ấy, trời rét cắt da cắt thịt. Lang thang trên cầu Tràng Tiền, chợt thấy phía chân cầu, một người đàn ông đạp xích lô gầy nhom đang còng lưng chở ông bà khách Tây to gấp ba, gấp bốn lần.
Giữa tiết trời giá rét mà bác túa mồ hôi như nước, hì hục nhấc từng bàn đạp nặng trịch để bánh đỗ lăn trên cầu. Nhìn mà cứ sợ, bởi chiếc xe chỉ chực tuột xuống lúc nào không hay. Hai người khách ngồi trên điềm nhiên, chỉ trỏ, chụp hình.
Chạnh lòng mà nghĩ, chắc là cuối năm, bác cố gắng vượt sức để sắm cho con tấm áo manh quần. Người ta thi đua, nỗ lực đạt chỉ tiêu cuối năm cuối tháng thì bác cũng thế, âu cũng là cơm áo gạo tiền. Có chăng, khi cơ quan đoàn thể mừng thành tích, liên hoan cuối năm bằng những ly men sóng sánh thì người đạp xích lô ấy mừng bằng nụ cười của con trẻ, no đủ của gia đình.
Chạy dọc đường quê, tháng mười hai, ở quê cũng vào vụ cuối. Ước sao những cánh đồng xanh mướt, thấm mồ hôi, đậm nụ cười cứ trải dài bất tận theo nhọc nhằn của người nông. Cho cơn gió tạt qua chỉ khẽ vỗ về, cho mưa cũng đừng nặng hạt. Cho ngày đủ nắng, cho người đủ sức cày sâu. Bát cơm cuối năm có thêm chút mặn mòi, để người nông đỡ tủi thân.
Tháng mười hai có sinh nhật ba, năm tháng qua lại nhắc rằng ba đang già thêm một tuổi. Bất giác lại để ý đến mái tóc của ba và vết chân chim ở đuôi mắt mẹ. Dấu vết thời gian cứ thi nhau vẽ vời, điểm tô lên hai nơi yêu thương ấy. Nghĩ mà xót xa, ước ao lắm cũng thế thôi bởi đó là quy luật muôn đời của tạo hóa.
Vạn vật cứ sinh sôi, trưởng thành, già cỗi… Tháng mười hai, cũng nhớ tròn một năm rưỡi ngày nội mất. Người còn vấn vương lắm bao chuyện ở đời, lo lắm cho từng đứa con đứa cháu, nhưng có lẽ đã xong chuyện nhân gian, đến lượt nên người phải đi.
Thương nhớ lắm nụ cười móm mém hơi trầu và cái dáng lưng còng thân thuộc của nội.
Nó cũng sinh ra trong một ngày cuối tháng cuối năm, hó hé ra đời trong một ngày sắp thay lịch mới. Những năm tháng tràn trề nhựa sống của thời con gái cũng sắp qua mà hóa ra vẫn chưa làm gì, chưa được gì. Có những cơ duyên đến rồi đi vì bỗng dưng người hay ta vô tình để tuột, không cố gắng để giữ.
Cũng bởi bao cám dỗ, thị phi ở đời làm lay động cái con người vốn thiếu lập trường ấy. Cuộc sống vẫn dửng dưng trôi đi bao ngày, người đi người ở lại. Người ước hẹn cùng nhau rồi cũng xa nhau khi đi hết một vòng yêu thương, ghét bỏ, những luẩn quẩn vô thường…
Ngẫm ra, tháng mười hai chỉ vừa đến, vẫn còn mấy mươi ngày nữa để hoàn thành nốt những việc của năm cũ. Sẽ yên tâm gói gém và cất vào kho kỷ niệm, chỉ mang niềm vui và yêu thương sang thôi, bỏ lại buồn đau cho ngày tháng cũ. Rồi ta sẽ thay tờ lịch ấy, viết tiếp cho một năm tháng mới bắt đầu.
Tháng 12 vừa về, tìm một chút lặng để thoáng qua bao cảm xúc mông lung, bộn bề thế thôi.
Stt tháng 12 hay trong “Viết cho em, cô gái sinh tháng mười hai” – Phương Kem
Tháng mười hai – mẹ sinh em ra trong cái rét của mùa đông tê tái, tháng với những cái lạnh cắt da cắt thịt, tháng với những nỗi buồn vu vơ chưa kịp đặt tên. Tháng mà khiến con người ta phải lưu luyến bởi đó là những ngày tháng cuối cùng khép lại một năm, tháng của những kỷ niệm, tháng của những nhớ thương.
Em là cô gái của mùa đông, em đi tìm cho mình những tia nắng sót lại hiếm hoi của mùa thu và cảm nhận hơi lạnh đầu mùa đông đến tê tái cõi lòng. Em là cô gái tháng mười hai, cô gái của mùa đông rét buốt. Em là cơn gió lạnh, em là giọt sương đêm.
Em là cô gái tháng mười hai mang trong mình nỗi cô đơn thầm lặng, cơn gió mùa đông nào cứ thổi vào trong đôi mắt em những nỗi u buồn. Nỗi buồn như gửi trong gió, trong mưa thổi vào em nỗi cô đơn buốt nhói đến đau lòng. Em vẫn đi tìm nắng, tìm một chút hơi ấm cho mình để xua tan đi cái lạnh, cái cô đơn của mùa đông. Nhưng cái nắng mùa đông mỏng manh, yếu đuối, như chính nỗi buồn không tên nhẹ trôi vào hư vô, như cơn sóng lòng cứ ùa về trong em nhức nhối.
Có phải không? Cô gái mùa đông sinh ra vào giữa khi mùa “Trái gió” nên em vốn phải quen cô đơn, phải quen với cuộc sống một mình.
Người ta bảo con gái sinh ra vào mùa đông thường rất mạnh mẽ. Đúng là vậy đấy! Vì đã quen với cái lạnh buốt, quen với bầu trời mưa rả rích những hồi lâu. Nên em buộc phải gồng mình lên đón nhận hết cái giá buốt thổi hết một đời người. Em mạnh mẽ và gai góc. Không để mình phải dễ dàng lùi bước, dễ dàng bỏ cuộc như bất kỳ ai. Vì em đã quen với những khắc nghiệt, quen với những cơn mưa lạnh của mùa đông giá rét.
Em sinh ra vào mùa đông nên nhiều khi mang trong mình những nỗi buồn sâu kín, chút lạnh lùng và sắt đá như chính cái thời tiết mùa đông vậy. Sinh ra vào mùa đông em mang nỗi niềm đa sầu đa cảm, dễ rơi nước mắt trước những ngang trái ở đời, là thương xót cho những nỗi bất hạnh, long đong và ôm trọn mọi vất vả gian nan, vì mong ai đó có thể có cuộc sống tươi sáng. Tất thảy mọi chuyện đều khiến em lo nghĩ, lo cho người, lo cho mình, lo cho cả tương lai.
Trong tình yêu, em là cô gái tuyệt đối trung thành. Em có niềm tin son sắt vào tình yêu. Nên khi đã yêu em thường chẳng đắn đo được mất hơn thua, luôn dành tình yêu chân thành, chung thủy với người mình yêu và cũng mong họ sẽ cùng mình giữ trọn những phút giây hạnh phúc tuyệt vời đó cho đến cuối cuộc đời.
Là cô gái tháng mười hai, em lạnh lùng nhưng lại vô cùng tình cảm, là người chẳng giỏi nịnh nọt ai, nhưng mỗi lời nói ra lại khiến trái tim người ta vô cùng ấm áp và tin tưởng. Là cô gái sinh ra vào mùa đông nên em khô khan vì không giỏi nói lời hoa mĩ, nhưng ai có được em thì đó sẽ là món quà quý giá nhất ở đời. Bởi em có một tấm lòng vị tha và một đức hy sinh cao cả, hết lòng vì gia đình vì những người thân yêu.
Cô gái tháng mười hai mang trong mình một bầu trời tâm sự. Mang trong mình những ý thích không giống ai: Em thích lang thang giữa phố giữa trời mưa, thích ăn kem khi trời giá lạnh, thích ngồi ngắm hoa hàng giờ lâu và thích la cà với lũ bạn tám chuyện khi buồn.
Nếu anh yêu người con gái tháng mười hai, thì hãy trân trọng người con gái đó thật nhiều anh nhé. Bởi trái tim họ ấm áp đến vô cùng.
Và vừa rồi là những dòng stt tháng 12 hay cùng những hình ảnh tuyệt đẹp về tháng 12 mà tôi muốn gửi tới các bạn. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng status về tháng 12 hay và ngập tràn cảm xúc vừa rồi. Tháng 12 là khoảnh khắc nàng Đông vừa chín, ngoài kia có rất nhiều những bức tranh đẹp của cuộc đời bất cứ ai trong chúng ta cũng cần thưởng thức, những dòng status hay về tháng 12 cũng như những hình ảnh đẹp về tháng 12 là hoàn toàn không đủ. Vì vậy, hãy dành ra một chút thời gian để nhìn ngắm, để trải nghiệm, để tận hưởng nó một cách thật trọn vẹn, các bạn nhé!
Xem thêm: Những bài thơ hay về tháng 12 hoặc những bài viết về tháng 12 mới nhất!
Hãy thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để cập nhật nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu cuộc sống, ngoài ra, các bạn cũng có thể xem thêm thơ tình cùng những chuyên mục khác trên blog. Chúc các bạn vui vẻ!
STT Tháng 12 Hay & Những Hình Ảnh Tuyệt Đẹp Về Tháng 12 Mùa Gió! – Xem thêm Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu hoặc STT Hay Và Mới Nhất & Mùa Đông
4
/
5
(
4
bình chọn
)