Chào những ngày tháng đỏng đảnh mưa mùa, chào em cho những bước chân vội vã, nửa chừng mưa nắng, đến đó rồi đi đó. Là em chứ ai, cô gái Tháng Mười.
Tháng 10 đến rồi, tháng của chút se lạnh đầu mùa, tháng của những tia nắng mỏng manh cuối cùng của mùa thu còn sót lại….Em gọi nó bằng cái tên là” Tháng của Em”.
Tháng 10 rồi đó. Tháng của em, của những chàng trai cô gái đa sầu đa cảm, sáng nắng chiều mưa và có cả những cái ngông chẳng ai có thể biết trước.
Tháng Mười về không vội vã không âu lo. Em đã đi qua những ngày, những tuần, những tháng đầy những buồn não vụng về. Thì thôi nhé, Tháng Mười, em hãy cho qua hết đi, bỏ qua những buồn thương vụng dại, và cười lên, như chính em cười trong những ngày nắng sớm.
Viết cho em những ngày đầu tháng Mười. Ngoài trời mây đen, mưa rồi cô gái ạ. Có đi đâu thì nhớ phải mang áo mưa, đừng dầm mưa như những ngày còn có cậu bạn thân bên cạnh.
Em đã trưởng thành, là một cô gái biết tự xem lấy cuộc sống của mình, tự chọn cho mình con đường phải đi. Em biết hướng nào đúng, đúng không?
Mà thôi, có sao, em cứ nghĩ rằng em còn trẻ, nếu em chọn sai, em có quyền chọn lại. Đó là cái quyền của tuổi trẻ, cái mà cả thời gian và tiền bạc không thể nào tước đoạt được. Nhưng mà, em à, dù sao cũng phải nhắc lại, em không còn QUÁ – TRẺ để có quyền sai lầm thêm nữa. Em nhớ chứ?
Cô gái ấy đã thật sự lớn rồi, lớn những dịu dàng và lớn những ưu tư. Cô gái ấy đang ngồi viết ra những dòng này như gửi lời của mình muốn nói đến tháng 10, đến ngày sinh nhật của cô. Những dòng chữ mà cô bảo nó khờ dại,đáng yêu như tâm hồn cô vậy.
Em lang thang trên con đường trải dài cánh hoa sữa rơi rụng, vỡ nát và bắt đầu miên man. 23 tuổi, đời đã dạy cho cô được gì hả cô gái?
Em là cô gái của tháng 10…Mẹ sinh em vào tháng 10, tháng đầy xúc cảm nhưng chẳng thể gọi tên. Tháng 10 về tự lúc nào chẳng ai hay.
Tháng 10. Tháng của em, của cậu bạn, của anh bạn, của những người yêu thương.. Tháng của cái se se lạnh đầu mùa chớm về thoang thoảng mùa hoa sữa…
Rồi em bỗng thấy tiếc khi mình lớn nhanh quá! Cô gái ngây thơ ngày nào đã không còn nữa rồi, cuộc sống vội vã cứ đẩy em vào mớ lọc lừa, dối trá, phức tạp,…để giờ đây, điều em giữ lại cho riêng mình đã không còn là em nữa rồi…. ”
Tháng 10. Là lúc em lại thêm một tuổi. À mà đúng hơn là đã “già” thêm một tuổi, lại thêm một sinh nhật, thêm một năm em may mắn hơn người khác khi được sống ở cuộc sống này, thêm một sinh nhật lỡ hẹn xa xăm.
Cô gái tháng 10. Liệu có chín chắn, trưởng thành được hơn thêm không em? Hay là cứ nhìn vào sự xô bồ, bon chen của cuộc sống mà thấy sợ hãi. Liệu có dám đón nhận nó không hay là lại “miễn cưỡng” chấp nhận vì vốn dĩ đó là quy luật của tạo hóa tự nhiên.
Tháng 10 – Thời điểm giao mùa bâng khuâng, đa xúc cảm. Thu yêu thương, trong xanh, dịu nhẹ. Sang đầu Đông mênh mang, lạnh giá.
Tháng 10. Tháng của những chàng trai, cô gái cung Thiên Bình. Những chàng trai, cô gái mạnh mẽ, tự cân bằng cuộc sống bản thân mà chẳng cần phải dựa dẫm.
Phải chăng, Em – Cô gái tháng 10 cũng không ngoại lệ. Cũng tự cân bẳng mình như thế giữa những chông chênh, vấp ngã, giữa những niềm đau và tủi hờn cô đơn. Đúng không em khi tôi gọi em là cô gái có trái tim lạnh.
Tháng 10 màu sắc đây…. Và em cũng được sinh ra từ cái khoảnh khắc đẹp đẽ, nhẹ nhàng ấy, cũng khoác lên chút tiếc nuối, chút vu vơ này đây. Thu sắp đi ! – Mùa gió này chỉ có thế.
Cô gái tháng 10 của tôi à! Tháng 10 rồi đó. Tháng của em, của những chàng trai cô gái đa sầu đa cảm, sáng nắng chiều mưa và có cả những cái ngông chẳng ai có thể biết trước.
Viết cho em những ngày đầu tháng Mười. Ngoài trời mây đen, mưa rồi cô gái ạ. Có đi đâu thì nhớ phải mang áo mưa, đừng dầm mưa như những ngày còn có cậu bạn thân bên cạnh. Trời lạnh rồi. có đi đâu nhớ phải mặc áo ấm. Đừng để bị ốm vào những ngày lạnh mưa dầm.
Em yêu thu rồi, thu ơi!….Dù mưa nặng hạt thế nào, dù bão đáng sợ ra sao, em sẽ luôn giữ cho ngọn nến mừng sinh nhật em được thắp lên rực rỡ, không gì có thể thổi tắt chúng. Em sẽ giữ chúng tới khi em ước xong cho mình một điều ước hạnh phúc vẹn tròn cho tuổi mới.
Lời kết: Tháng Mười “bé bự” à, tuổi mới cho em, em sẽ phiêu trên những con đường mới, những cung đường tuyệt đẹp của đất nước. Và em nhớ, khi đặt chân đến đó, nụ cười luôn là chìa khóa đa năng cho mọi thứ. Hãy cứ cười tươi như em từng cười trong suốt 24 năm trước và cho biết bao nhiêu năm về sau.