Trong cuốn sách Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh dành tặng mỗi người một tấm vé đặc biệt, tấm vé về với con sông trong trẻo của tuổi thơ để gột rửa những bụi bặm, phức tạp của thế giới người lớn.
Khi review Cho Tôi Xin 1 Vé Đi Tuổi Thơ thì đối với tôi đây là 1 cuốn sách thú vị, ngọt ngào và nhiều niềm vui. Vui ở đây không chỉ vì giọng văn của Nguyễn Nhật Ánh quá dí dỏm, hài hước, mà còn vì các suy nghĩ quá đỗi dễ thương của một cu Mùi thích đảo lộn thế giới, 1 Tí sún nấu mì dở tệ, một Hải cò, 1 Tủn thích chơi trò vợ chồng. Bốn đứa trẻ đã sở hữu 1 tuổi thơ thật phong phú trong chính ốc đảo mường tượng của riêng mình, mà lũ trẻ thành phố hiện tại sẽ phát thèm khi đọc tới.
Xem tại Fahasa
“Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ”: Tìm về tuổi thơ hồn nhiên
Trong ốc đảo tưởng tưởng tưởng của mình, cu Mùi muốn “đặt tên cho thế giới” biến mẫu gối thành búp bê, biến nón thành cuốn tập, gọi cái đầu là chân và gọi thằng bạn thân là Thầy hiệu trưởng. Chúng cho rằng: học bài là lêu lổng; chạy nhảy, trèo cây, tắm sông, đánh lộn mới là con ngoan. Ngay đến cả bảng cửu chương, 2 nhân 4 cũng không muốn là 8, mà “phải là cái gì cũng được, miễn là khác đi”. Thậm chí, việc trái đất quay quanh mặt trời cũng là 1 việc hết sức buồn tẻ, mà trường hợp chúng là trái đất, chúng sẽ “tìm phương pháp quay theo hướng khác”.
Đằng sau những trò chơi kì cục, những suy nghĩ viển vong đấy, là 1 ước muốn cho thế giới trở nên thật mới mẻ hơn, tinh khôi hơn, để cu Mùi và lũ bạn thoát khỏi công việc chán ngắt là ăn, ngủ, đến lớp, học bài… Người lớn cũng thích trò chơi này, nhưng theo 1 mục đích hoàn toàn khác.
Tất cả những định nghĩa của người lớn đều làm mọi thứ dường như trở nên quá mù mờ như “hối lộ” là tặng quà trên mức tình cảm, “hành vi sai trái” là thiếu tinh thần trách nhiệm, “tham ô” là thất thoát gây hậu quả nghiêm trọng… ví như vậy thì xem ra, trẻ con “đặt tên cho thế giới” ngây thơ và trong trẻo hơn nhiều…
Cho Tôi Xin 1 Vé Đi Tuổi Thơ có chứa nhiều tình huống ngộ nghĩnh, gây cười nhưng ẩn ngay sau đó là những triết lý cuộc sống sâu sắc. “Một đứa trẻ sống trong ngôi nhà của mình cũng tự nhiên và máu thịt như sống trong bản thân mình. Cho dù với bất cứ chuyện gì xảy ra thì đứa trẻ ấy cũng trở về nhà. Chỉ có người lớn mới có thể bỏ nhà ra đi, đó là khi cái “bản ngã” biến thành “tha nhân”.
Người lớn tiếp nhận thế giới bằng óc phân tích, còn trẻ con cảm nhận thế giới bằng trực giác. Và người lớn cũng buộc phải biết rằng trẻ con đôi khi phán xét họ cũng nghiêm khắc như họ phán xét chúng.
Cả lời dạy của người lớn khi dành cho một trò nghịch ngợm của trẻ con cũng gợi khá nhiều suy nghĩ: “Khi nào rượt đuổi ai hoặc bị ai rượt đuổi, con người mới buộc phải chạy. Còn khi khác, những người đứng đắn đều đi đứng khoan thai”.
Với lẽ 1 vài người sẽ cảm thấy khó chịu và cho là hỗn láo khi bốn đứa trẻ đã tự mở một phiên tòa luận tội bố mẹ. Thế nhưng, phiên tòa ấy phản ánh rất thật, rất đúng 1 đòi hỏi chính đáng của tuổi thơ, đấy là sự công bằng. Ở các em, “đòi hỏi sự công bằng” không đồng nghĩa là “vô lễ” – hai khái niệm mà người lớn chúng ta thường nhầm lẫn, cũng như, có những em, “tình thương” và “sự tôn trọng” mà cha mẹ dành cho con cái hoàn toàn không là một!
Bố vẫn thường nhậu xỉn về khuya nhưng lại luôn gầm gừ với đứa con “Mày đi đâu giờ này mới về?”.
Mẹ vẫn thường để quên và lạc mất chìa khoá tủ, nhưng con lỡ làm mất chiếc xe đạp từ năm ngoái mà tới tận năm nay mẹ vẫn lôi ra trách móc “như thể con đã làm mất trăm mẫu xe rồi ấy”.
Đọc Cho Tôi Xin 1 Vé Đi Tuổi Thơ, những người lớn mải miết mang cơm áo gạo tiền, có thể dừng chân đôi chút mà ngoái về phía sau nhớ về thời thơ ấu và hiểu con em mình hơn để rồi có 1 phương cách nào đó tiếp cận chúng từ 1 tư thế khác. Tư thế của các người bạn, nhằm có thể xóa được “lằn ranh giữa trẻ con và người lớn” mà nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cho là “khó ngang với ranh giới xóa bỏ giàu, nghèo trong xã hội”.
Không chỉ vậy cuốn sách cũng cho độc giả thấy người lớn có nhiều cơ hội hiểu rõ mình hơn bằng cách “chịu đựng” sự phán xét xác đáng của trẻ thơ sở hữu 1 loạt những so sánh về “các trò chơi” và khuyết điểm của trẻ con và người lớn.
Xem thêm: Những quyển sách của Nguyễn Nhật Ánh
Bởi, “Thực tế thì sống trên đời ai mà chẳng hề có khuyết điểm: Trong khi trẻ con cố che giấu khuyết điểm của mình trong mắt người lớn. Thì người lớn cũng phấn đấu giấu giếm khuyết điểm của mình trước mắt trẻ con”.
Tuổi thơ đó là quãng kí ức đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Dù là kỉ niệm vui hay buồn, mỗi khi kể về kí ức tuổi thơ, trong lòng lại rộn lên niềm vui man mác, nụ cười mãn nguyện nở trên môi. Đối với tôi, niềm vui lớn nhất của tuổi thơ là ngày khai trường đầu tiên.
Với bất cứ ai đã là học sinh, chắc hẳn không thể quên được ngày trọng đại này – Ngày khai trường đầu tiên. Nó đánh dấu bước trưởng thành quan trọng của con người, hé mở ra cánh cửa tri thức rộng lớn bao la. Nhớ lẩm buổi sáng mùa thu năm đó, trời cao và trong xanh đến lạ. Nắng vàng ươm rót mật xuống vạn vật.
Trên cành cây, chim ca ríu rít. Hãy giữ mai khoảnh khắc đẹp ấy trong miền ký ước của bạn nhé! Chia sẻ Hình ảnh đẹp cho tôi xin một vé đi tuổi thơ đầy cảm động với mọi người nào! Luôn đồng hành cùng chúng tôi để được cập nhật thật nhiều hình ảnh đẹp, những câu nói hay, stt hay nhé! Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Tags: review cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, cho tôi xin một vé đi tuổi thơ review, viết về cuốn sách cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, chia sẻ về cuốn sách cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, cảm nhận về cuốn sách cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, Cảm nghĩ của em về cuốn sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ nội dung, Ý nghĩa truyện Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ.