Đông Hoa – Phượng Cửu
+”Nếu thật sự có thể tình duyên trần thế thì chấm dứt ở trần thế. Vậy Đế Quân còn đến căn nhà rách nát này để làm gì? Là có thứ không thể quên được sao?” ( Phượng Cửu )
+”Nếu năm xưa ta không xoá tên mình khỏi đá Tam Sinh, thì ta sẽ thích nàng. Ta hạ phạm lịch tiếp chính là để loại nguyện cho nàng một lần, lại càng là để toại nguyện cho bản thân ta.” ( Đông Hoa)
+”Mười mấy vạn năm qua, bãi bể nương dâu, tất cả mọi thứ trên bức tranh kia sớm đã không còn tồn tại. Đến cả tứ hải bát hoang cũng đã khoác lên mình bộ dạng mới. Thế gian vạn sự vô cùng bé mọn, không có gì đáng để nhung nhớ cả.” ( Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa)
+_”Đế Quân, thú thật, Phượng Cửu thích người , thích tới nỗi không thể tả nổi
_Không cần ngươi nói, ta cũng biết “
+”Tình nêu là thứ chưa từng nếm trải thì không thể biết ra sao, nhưng hễ nếm trải được vị ngọt của nó thì sẽ không thể buông tay, trong thiên hạ chẳng có thứ gì làm người ta mê đắm hơn nó cả.” ( Phượng Cửu)
+”Nghĩ đến đây, hắn liền hiểu được vì sao gần đây mình hay ngân người như vậy. Thì ra là mình nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến nàng. Thì ra là mình thích nàng.” [ Chẩm Thượng Thư | Đường Thất Công Tử ]
+”Tại sao lại muốn đưa ta ra ngoài? Những lời hôm ấy ta nói có phải đã tổn thương chàng rất nhiều không? Chẳng lẽ chàng không cần ta nữa? Nhưng chàng cũng từng tổn thương ta, chúng ta hoà nhau được chứ? Ta tới đây với chàng, ta nghĩ trong lòng chàng cũng muốn có ta ở đây, đúng không?” ( Phượng Cửu -Chẩm Thượng Thư )
+”Trước kia Miểu Lạc từng nói với hắn, ở đáy lòng hắn có một biển hoa phật linh, không biết phía sau biển hoa là ai. Hắn biết sau biển hoa ấy cất giấu một con hồ ly đỏ. Lúc đó mặc dù chưa có tình yêu nam nữ, nhưng hắn tới giờ vẫn luôn đợi nàng.” ( Chẩm thượng thư )
+”Thiên mệnh nói có duyên thì sao, vô duyên thì sao, bản quân chưa từng sợ hãi thiên mệnh, cũng không cần thiên mệnh bố thí.” ( Đông Hoa)
+”Ta sẽ không hòa ly với nàng,Tiểu Bạch! Cho đến ta chết,nàng vẫn là thê tử của ta!” ( Đế Quân )
+”Đế Quân hà tất phải làm khó người khác ? ”
– ” Trừ cái đó , ta chả còn sở thích nào khác . ”
+” Tiểu Bạch . . . Đừng sợ . Ta đến rồi .”
+” Vì anh hùng ta đây so với họ , rất yếu ớt ” .
+”Tiểu Bạch , sau khi ra ngoài , ta liền cưới nàng làm Đế Hậu . “
+” Tình cảm là thứ thật huyền diệu khó lý giải, sao lại có thứ có thể gắn kết hai người không liên quan gì tới nhau lại như vậy, nàng vui người cũng vui , nàng buồn thì người cũng buồn .”
+”Chúng sinh thiên hạ kẻ tìm ta che chở chưa từng dứt , còn kẻ có suy nghĩ viển vông muốn bảo vệ ta, bao năm qua lần đầu tiên gặp được ” .
+”Ta phải làm thế nào , nàng mới tin ta thích nàng , Tiểu Bạch ? Nàng muốn ta làm thế nào ? Móc tim ra là được sau ?”
+” Ta từng nghĩ rằng ta yêu chàng mà không có được là điều đau lòng nhất . Hiện tại ta mới phát hiện chàng yêu ta mà không có được , ta càng đau lòng hơn. “
+”Thế nhân nói khi yêu , điều đau khổ nhất là sống không thể gặp gỡ , chết không thể ở bên nhau . Thế nhân nói như vậy là có phần giảm nhẹ . Khi yêu , điều khiến người ta đau lòng nhất phải là rõ ràng rất yêu nàng , nhưng tới khi chết nàng vẫn không hề hay biết , còn người thì không thể nào cho nàng biết được nữa. “
+”Vạn năm dài đằng đẵng trên tiên giới Thiên mệnh nói duyên bạc thì sao ? Bạch Phượng Cửu ta nhất định kéo Đông Hoa đế quân vào thập trượng hồng trần. Bởi vì . . . Ta thích chàng nhất . . .”
+”Yêu chàng là bản năng của ta Chàng bảo ta quên chàng thế nào? “
+” Ta đi đâu cũng muốn đem theo nàng , đến cả vũ hoá cũng không muốn xa nàng. “
+”Làm thần tiên quan trọng nhất là không sợ mất thể diện, bởi vì không sợ mất thể diện cũng là một loại dũng khí khiến mình có can đảm đi bước đầu tiên, làm chuyện gì chỉ cần không sợ mất thể diện bền bỉ không khuất phục, cuối cùng sẽ thành công.”
+”Nhưng ý trời, không phải người muốn nó như thế nào thì nó sẽ như thế ấy. Trong lúc sóng yên biển lặng không hiểu sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó mới là ý trời.”
+”Tiểu điện hạ đối với Đế Quân một lòng cố chấp, mặc dù khiến người khác cảm động, nhưng chuyện duyên phận, lại không phải do con người cố gắng mà có.”
+”Có một câu nói là: hữu tình duyên mỏng, hữu tình là nàng, duyên mỏng là nàng và chàng. Có một từ là phúc mỏng, nàng phúc mỏng nên mới gặp chàng, chàng phúc mỏng nên mới bỏ qua nàng.”
+”Giữa hai chúng ta, quả thực không có chữ duyên đó, ta đã đánh cược với bản thân mình lâu như vậy, cũng đã đến lúc cần hoàn toàn từ bỏ, vì vậy lúc này đây, chàng ta có xuất hiện hay không, thực ra cũng không có gì khác biệt, chị bằng nói rằng chàng ta không xuất hiện lại tốt hơn, ta không hề muốn gặp chàng ta.”
+”Niềm vui ngẫu nhiên trong sự đau khổ , giống như một đóa mạn thù sa màu trắng thình lình nở rộ giữa sự lặng im chết chóc của nỗi tuyệt vọng”
“Chia ly buồn lắm phải không ? ” .
“ Có gì đáng buồn , nhất định có ngày sẽ gặp lại ” .
“ Nhưng nếu lần sau gặp lại , ta sẽ không còn nhìn chàng với tình cảm thế này nữa ” .
“ Những gì cần trân trọng ta đều đã lưu vào ký ức , mất đi tình cảm của ta , lẽ nào không phải là tổn thất của chàng ? Lúc này người buồn nên là chàng .”
+”Nàng muốn gì ? ”
“ Mong muốn cả đời ta chỉ là được thấy hình bóng mình trong mắt chàng mà thôi . ”
“ Chàng rất tốt , chỉ là ta và chàng không có duyên mà thôi”
+”Không thể nói tình yêu của người khác không giống với tình yêu của mình thì tình yêu của người khác không được coi là tình yêu”
+ “Trong lòng nàng rốt cuộc từng có ai? Bất kể trong lòng từng có ai thì sau này trong lòng nàng chỉ được phép có bản vương!” (Tống Huyền Nhân )
+”Chẳng lẽ là bởi vì ta rời đi cho nên chàng cảm thấy ta quan trọng hơn nàng ta sao ? Ta cũng không phải là rời di vì tức giận , chàng không cần . . . ”
“ Chưa từng có ai quan trọng hơn nàng ”
+”Nàng nhất quyết từ chối , không chịu nhận , sau khi ta vũ hóa ” , vô luận thế nào cũng phải bắt nàng nhận lấy cái này . Ta đi rồi , cũng chỉ để lại cho nàng vài thứ”
+”Đế Quân từng hỏi qua thiên mệnh , thiên mệnh nói , thực ra Đế Quân và điện hạ không có duyên phận . Đế Quân biết , nếu không thay đổi ký ức của điện hạ , sợ rằng khả năng có thể quay trở về cùng điện hạ là không nhiều . Thiên mệnh đã định như vậy , Đế Quân chỉ dùng biện pháp của mình để bảo vệ đoạn nhân duyên này thôi . Có lẽ là phương pháp đó không tốt , nhưng cũng đã là tận sức phải không ? Chỉ là , ai có thể tranh chấp được với thiên mệnh”
Đông Hoa – Phượng Cửu+”Nếu thật sự có thể tình duyên trần thế thì chấm dứt ở trần thế. Vậy Đế Quân còn đến căn nhà rách nát này để làm gì? Là có thứ không thể quên được sao?” ( Phượng Cửu )+”Nếu năm xưa ta không xoá tên mình khỏi đá Tam Sinh, thì ta sẽ thích nàng. Ta hạ phạm lịch tiếp chính là để loại nguyện cho nàng một lần, lại càng là để toại nguyện cho bản thân ta.” ( Đông Hoa)+”Mười mấy vạn năm qua, bãi bể nương dâu, tất cả mọi thứ trên bức tranh kia sớm đã không còn tồn tại. Đến cả tứ hải bát hoang cũng đã khoác lên mình bộ dạng mới. Thế gian vạn sự vô cùng bé mọn, không có gì đáng để nhung nhớ cả.” ( Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa)+_”Đế Quân, thú thật, Phượng Cửu thích người , thích tới nỗi không thể tả nổi_Không cần ngươi nói, ta cũng biết “+”Tình nêu là thứ chưa từng nếm trải thì không thể biết ra sao, nhưng hễ nếm trải được vị ngọt của nó thì sẽ không thể buông tay, trong thiên hạ chẳng có thứ gì làm người ta mê đắm hơn nó cả.” ( Phượng Cửu)+”Nghĩ đến đây, hắn liền hiểu được vì sao gần đây mình hay ngân người như vậy. Thì ra là mình nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến nàng. Thì ra là mình thích nàng.” [ Chẩm Thượng Thư | Đường Thất Công Tử ]+”Tại sao lại muốn đưa ta ra ngoài? Những lời hôm ấy ta nói có phải đã tổn thương chàng rất nhiều không? Chẳng lẽ chàng không cần ta nữa? Nhưng chàng cũng từng tổn thương ta, chúng ta hoà nhau được chứ? Ta tới đây với chàng, ta nghĩ trong lòng chàng cũng muốn có ta ở đây, đúng không?” ( Phượng Cửu -Chẩm Thượng Thư )+”Trước kia Miểu Lạc từng nói với hắn, ở đáy lòng hắn có một biển hoa phật linh, không biết phía sau biển hoa là ai. Hắn biết sau biển hoa ấy cất giấu một con hồ ly đỏ. Lúc đó mặc dù chưa có tình yêu nam nữ, nhưng hắn tới giờ vẫn luôn đợi nàng.” ( Chẩm thượng thư )+”Thiên mệnh nói có duyên thì sao, vô duyên thì sao, bản quân chưa từng sợ hãi thiên mệnh, cũng không cần thiên mệnh bố thí.” ( Đông Hoa)+”Ta sẽ không hòa ly với nàng,Tiểu Bạch! Cho đến ta chết,nàng vẫn là thê tử của ta!” ( Đế Quân )+”Đế Quân hà tất phải làm khó người khác ? “- ” Trừ cái đó , ta chả còn sở thích nào khác . “+” Tiểu Bạch . . . Đừng sợ . Ta đến rồi .”+” Vì anh hùng ta đây so với họ , rất yếu ớt ” .+”Tiểu Bạch , sau khi ra ngoài , ta liền cưới nàng làm Đế Hậu . “+” Tình cảm là thứ thật huyền diệu khó lý giải, sao lại có thứ có thể gắn kết hai người không liên quan gì tới nhau lại như vậy, nàng vui người cũng vui , nàng buồn thì người cũng buồn .”+”Chúng sinh thiên hạ kẻ tìm ta che chở chưa từng dứt , còn kẻ có suy nghĩ viển vông muốn bảo vệ ta, bao năm qua lần đầu tiên gặp được ” .+”Ta phải làm thế nào , nàng mới tin ta thích nàng , Tiểu Bạch ? Nàng muốn ta làm thế nào ? Móc tim ra là được sau ?”+” Ta từng nghĩ rằng ta yêu chàng mà không có được là điều đau lòng nhất . Hiện tại ta mới phát hiện chàng yêu ta mà không có được , ta càng đau lòng hơn. “+”Thế nhân nói khi yêu , điều đau khổ nhất là sống không thể gặp gỡ , chết không thể ở bên nhau . Thế nhân nói như vậy là có phần giảm nhẹ . Khi yêu , điều khiến người ta đau lòng nhất phải là rõ ràng rất yêu nàng , nhưng tới khi chết nàng vẫn không hề hay biết , còn người thì không thể nào cho nàng biết được nữa. “+”Vạn năm dài đằng đẵng trên tiên giới Thiên mệnh nói duyên bạc thì sao ? Bạch Phượng Cửu ta nhất định kéo Đông Hoa đế quân vào thập trượng hồng trần. Bởi vì . . . Ta thích chàng nhất . . .”+”Yêu chàng là bản năng của ta Chàng bảo ta quên chàng thế nào? “+” Ta đi đâu cũng muốn đem theo nàng , đến cả vũ hoá cũng không muốn xa nàng. “+”Làm thần tiên quan trọng nhất là không sợ mất thể diện, bởi vì không sợ mất thể diện cũng là một loại dũng khí khiến mình có can đảm đi bước đầu tiên, làm chuyện gì chỉ cần không sợ mất thể diện bền bỉ không khuất phục, cuối cùng sẽ thành công.”+”Nhưng ý trời, không phải người muốn nó như thế nào thì nó sẽ như thế ấy. Trong lúc sóng yên biển lặng không hiểu sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đó mới là ý trời.”+”Tiểu điện hạ đối với Đế Quân một lòng cố chấp, mặc dù khiến người khác cảm động, nhưng chuyện duyên phận, lại không phải do con người cố gắng mà có.”+”Có một câu nói là: hữu tình duyên mỏng, hữu tình là nàng, duyên mỏng là nàng và chàng. Có một từ là phúc mỏng, nàng phúc mỏng nên mới gặp chàng, chàng phúc mỏng nên mới bỏ qua nàng.”+”Giữa hai chúng ta, quả thực không có chữ duyên đó, ta đã đánh cược với bản thân mình lâu như vậy, cũng đã đến lúc cần hoàn toàn từ bỏ, vì vậy lúc này đây, chàng ta có xuất hiện hay không, thực ra cũng không có gì khác biệt, chị bằng nói rằng chàng ta không xuất hiện lại tốt hơn, ta không hề muốn gặp chàng ta.”+”Niềm vui ngẫu nhiên trong sự đau khổ , giống như một đóa mạn thù sa màu trắng thình lình nở rộ giữa sự lặng im chết chóc của nỗi tuyệt vọng””Chia ly buồn lắm phải không ? ” .“ Có gì đáng buồn , nhất định có ngày sẽ gặp lại ” .“ Nhưng nếu lần sau gặp lại , ta sẽ không còn nhìn chàng với tình cảm thế này nữa ” .“ Những gì cần trân trọng ta đều đã lưu vào ký ức , mất đi tình cảm của ta , lẽ nào không phải là tổn thất của chàng ? Lúc này người buồn nên là chàng .”+”Nàng muốn gì ? ”“ Mong muốn cả đời ta chỉ là được thấy hình bóng mình trong mắt chàng mà thôi . ”“ Chàng rất tốt , chỉ là ta và chàng không có duyên mà thôi”+”Không thể nói tình yêu của người khác không giống với tình yêu của mình thì tình yêu của người khác không được coi là tình yêu”+ “Trong lòng nàng rốt cuộc từng có ai? Bất kể trong lòng từng có ai thì sau này trong lòng nàng chỉ được phép có bản vương!” (Tống Huyền Nhân )+”Chẳng lẽ là bởi vì ta rời đi cho nên chàng cảm thấy ta quan trọng hơn nàng ta sao ? Ta cũng không phải là rời di vì tức giận , chàng không cần . . . ”“ Chưa từng có ai quan trọng hơn nàng ”+”Nàng nhất quyết từ chối , không chịu nhận , sau khi ta vũ hóa ” , vô luận thế nào cũng phải bắt nàng nhận lấy cái này . Ta đi rồi , cũng chỉ để lại cho nàng vài thứ”+”Đế Quân từng hỏi qua thiên mệnh , thiên mệnh nói , thực ra Đế Quân và điện hạ không có duyên phận . Đế Quân biết , nếu không thay đổi ký ức của điện hạ , sợ rằng khả năng có thể quay trở về cùng điện hạ là không nhiều . Thiên mệnh đã định như vậy , Đế Quân chỉ dùng biện pháp của mình để bảo vệ đoạn nhân duyên này thôi . Có lẽ là phương pháp đó không tốt , nhưng cũng đã là tận sức phải không ? Chỉ là , ai có thể tranh chấp được với thiên mệnh”