Những trích dẫn sách gây ấn tượng mạnh của Nguyễn Ngọc Tư

Với lối viết gần gũi, độc đáo những tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư mang một màu sắc rất đẹp và trong trẻo. Khi đọc văn của cô, chúng ta cảm giác được sự sâu sắc trong những câu văn giản đơn ấy. Hãy cùng AnyBooks điểm qua những trích dẫn hay nhất trong sách của Nguyễn Ngọc Tư nhé!

Những trích dẫn sách gây ấn tượng mạnh của Nguyễn Ngọc Tư

  1. Người ta dành cả thời trẻ loay hoay với câu hỏi ta sẽ đi đâu, rồi buổi già bận bịu với chuyện ta đến từ đâu.
  2. Cô đơn sao mà dễ. Xây tường sao mà dễ. Rúc vào chính mình sao mà dễ. Sống chỉ cho mình sao mà dễ. Nhưng không dễ chút nào để quên lãng những bàn tay dịu dàng đã ấm trong tay mình, mà trong một phút bối rối, mình đã hắt ra. Và những ngọn đèn thao thức lúc khuya xa…
  3. Không phải ai cũng biết điều đó, người ta nhiều khi tưởng chỉ một mình lủi thủi nơi thâm sơn cùng cốc, xa làng xa chợ mới gọi là cô đơn. Nhưng sống giữa bầy đàn đông đúc mà không ai hiểu được mình, không ai chia sẻ với mình, không ai trìu mến với mình, đâu thử lên núi cao xem có đỡ đau hơn không?
  4. Thật là lạ, ngay cả khi nghe người nào đó kể chuyện đời họ, mình cũng không có cảm giác chắc chắn là đã biết. Không chắc chắn được cái củ hành đó đã được bóc đến lớp tận cùng chưa.
  5. Có diều, cuộc sống dạy chậm rãi quá, nhẩn nha quá. Tốn mươi năm, nó chỉ học  được vài bài học thí dụ như “không có gì là mãi mãi”, như “đừng mù quáng tin vào cảm xúc” hay “yêu phải để dành”. Nó rất nôn nóng được học nhanh nữa, để chứng tỏ bản lĩnh, sự già dặn của mình. Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trái đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi.
  6. Người viết giỏi thì không được và không nên thương hại cho nhân vật của mình.
  7. Mỗi lần rời khỏi một nơi nào đó, thật khó để phân biệt, chúng tôi bỏ đi hay chạy trốn.
  8. Cậu bỗng nghĩ căm ghét nhau cũng là một liệu pháp chống lại nỗi buồn. Sông thì quá dài. Người ta cần một thứ tình cảm mãnh liệt để biết rằng mình còn sống.
  9. Sống trên đời, thấy phải thì làm, mà làm cũng đừng nghĩ sẽ được đáp đền xứng đáng, vì có những thứ quý giá lắm, chẳng gì bù đắp được đâu.
  10. Và trong những ngày lang thang, biết đâu bạn may mắn nhận được một nụ cười làm thắt cả tim bạn, trong khoảnh khắc đó, bạn nghĩ cả đòi này không bao giờ gặp lại nụ cười ấy ở bất cứ nơi nào nữa.
  11. Tôi thích những mối tình câm, tình thầm. Tôi tưởng tượng đó là những mối tình da diết, sâu sắc. Mãi mãi chẳng dám nói thật lòng, cho đến cuối đời, tình ấy vẫn bàng bạn, rập rờn và mỗi khi có dịp đi qua chỗ ngồi cũ, con đường cũ, gương mặt cũ… ta bỗng thấy nhói ran. Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình.
  12. Những câu đáng nói thì vì vô tâm, khờ dại nên không nói, những câu không đáng nói thì cũng vì vô tâm, dại khờ nên đã nói rồi, không lấy lại được.
  13. Tiền là thứ người ta thấy không bao giờ đủ.
  14. Trong đời người ta sẽ bị ném đá một vài lần, đau lắm lắm nhưng chết vì mấy cục đá đó thì lãng phí quá.
  15. Tôi thấy mình nghèo quá, mình chỉ có tình thương. Tôi chỉ có thể hứa những lời hứa nghèo, chừng nào hái bí mẹ mua cho con bộ đồ mới, chừng nào con lớn mẹ sẽ cho đi chơi thành phố, chừng nào kiếm nhiều tiền mẹ mua chiếc xe đạp cho con chạy lòng vòng cồn chơi. Hoặc lời hứa mịt mù kiểu như “nghe lời mẹ rồi mẹ thương…”
  16. Tình yêu là thứ khiến người ta thấy cả thiên hạ đã mất chỉ còn mỗi một người, mỗi một thứ đáng để sống cho nó và vì nó.
  17. Mấy khuya mất ngủ đi lại trong nhà, phát hiện ra đồ đạc tưởng nhiều nhưng góc này, ngách nọ vẫn trống trơ. Lại phải nghĩ coi sắm thứ gì làm đầy nó. Phải rất lâu sau đó mới nhận ra bao nhiêu đồ đạc cũng chẳng lấp nổi biển khơi trong lòng.
  18. Chuyến xe cập bến vào một buổi chiều tàn lụi, nhưng chúng tôi mãi mãi không trở về được cái nơi mình ra đi. Đời vốn không buồn, nhưng người ta cứ làm cho nó buồn.
  19. Con người không phải cứ ở một mình, hoặc ở một mình tại một nơi thật xa, trên một hòn đào trống trơn nào đó mới cô đơn. Mà nhiều khi cô đơn nhất lại là khi người ta ở giữa đám đông, ở giữa, nhưng nhận ra mình… không có hình trong ánh mắt người mà mình yêu nhất.
  20. Nhưng những gì muốn nói y hệt mâm cơm, dọn nửa giờ đã mỏi mòn nguội lạnh. Hy vọng héo, giờ còn khoái cảm nữa, mới kỳ. Chẳng ai chết vì ngậm lời hết.
  21. Ở đời luôn có những câu hỏi không thể trả lời, dù không phải quá khó.
  22. Hiểu cách những mối quan hệ biến dạng sau mỗi chuyến dời, nhất là giữa người với người, nhưng sau vài lần chuyển nhà, đồ đạc mới là thứ khiến bạn ngạc nhiên. Những thứ bạn phụ thuộc vào như thể chúng là tai, là mắt, là oxy, hóa ra buông bỏ được. Và có thể buông nhẹ không.
  23. Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẩn trước sự bóng bẩy nhưng chỉ rơi nước mắt trước sựu giản dị tự đáy lòng.
  24. Khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người.
  25. Bệnh buồn là hỗn hợp của những đổ vỡ, ngơ ngác, thảng thốt, vu vơ, ngớ ngẩn, lạc lỏng, mất mát, vô nghĩa, không phương hướng. Những cái buồn không nắm bắt được. Mù mịt. Vây bủa. Không biết lối nào để thoát khỏi nó.

Cảm ơn bạn đọc đã luôn theo dõi và ủng hộ AnyBooks, thân!

Xem thêm:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *