Những trích dẫn hay nhất trong sách văn học Việt Nam

Những tác phẩm văn học Việt Nam luôn phê phán hiện thực cùng với đó là những bài học vô cùng ý nghĩa. Reader xin tổng hợp “Những trích dẫn hay nhất trong sách văn học Việt Nam” mời bạn đọc cùng theo dõi!

Những trích dẫn hay nhất trong sách văn học Việt Nam

  • Sống đã, rồi hãy viết… (Đường vô Nam – Nam Cao)
  • Sự đời là thế, cái gì bàn càng lắm thì càng nát, càng xa rời chân lý. (Số đỏ – Vũ Trọng Phụng)
  • Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai người khác để thỏa mãn lòng ích kỉ, kẻ mạnh là kẻ biết giúp đỡ người khác trên đôi vai của chính mình. (Đời thừa – Nam Cao)
  • Cái nghề văn, kỵ nhất cái lối thấy người ăn khoai cũng vác mai đi đào. (Những truyện không muốn viết – Nam Cao)
  • Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hằng ngày của họ. (Hai đứa trẻ – Thạch Lam)
  • Con người ta trên đường đời thật khó tránh khỏi những cái điều vòng vèo hoặc chùng chình. (Bến quê – Nguyễn Minh Châu)
  • Văn chương không cần đến những người thợ khéo tay làm theo một vài kiểu mẫu đưa cho. Văn chương chỉ dung nạp được những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo những cái gì chưa có. (Đời thừa – Nam Cao)
  • Gió heo may sẽ làm cho họ buồn rầu lo sợ, vì mùa đông sắp tới, mùa đông lạnh giá và lầy lội phủ trên lưng họ cái màn lặng lẽ của sương mù. Và lòng tôi se lại khi nghĩ rằng chỉ một chút âu yếm, một chút tình thương, cũng đủ nâng đỡ an ủi những người cùng khốn ấy. (Trích Lời nói đầu trong tập truyện ngắn Gió lạnh đầu mùa – Thạch Lam)
  • Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi, … toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương. (Lão hạc – Nam Cao)
  • Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn rồi cũng mang vạ vào mình đấy. (Dế mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài)
  • Còn chi buồn bằng tuổi trẻ gân thì cứng, máu thì cuồn cuộn với trái tim và tấm lòng thiết tha mà đành sống theo khuôn khổ bằng phẳng. Tôi không muốn cho đến lúc nhắm mắt vẫn phải ân hận chẳng biết đằng cuối cánh đồng mênh mông kia còn những gì lạ và cuộc đời ở đây ra sao. (Dế mèn phiêu lưu ký – Tô Hoài)
  • Tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạt đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khỏe. Người lạc quan bảo rằng ổn định là điều mà người bi quan cho là đơn điệu. Cắt nghĩa tại sao ta không yêu một người nào đó dễ dàng hơn rất nhiều so với việc giải thích tại sao ta yêu họ. Cả đàn ông lẫn phụ nữ không ai lấy người kia chỉ vì một bộ phận nếu anh ta (hay cô ta) thực sự tin rằng lấy một người có nghĩa là cuộc đời mình bị cột chặt vào người đó bằng sợi xích vững chắc của số phận. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – Nguyễn Nhật Ánh)
  • Sự phù hoa giả dối của một xã hội chỉ trọng những cái bề ngoài, một nền luân lý ích kỷ, sự tín ngưỡng thế lực hoàng kim, cuộc cạnh tranh dữ dội đến vật chất đã làm hại tâm thuật người đời. Do thế, lúc người ta bần thì người ta còn thanh, và đã nên phú rồi, người ta hóa ra trọc. (Giông tố – Vũ Trọng Phụng)
  • Đời sống có thể làm cho người này không vui và người khác có thể hơi buồn buồn. Ở đây anh tự tìm một cách sống riêng để không bao giờ thấy cuộc đời là một sự khổ ải. Sống thì phải vui nếu không thì hãy ngủ lâu dài. Có những hạnh phúc không bao giờ mình đến gần được. Bình thường thôi, anh sống một mình và cố tìm niềm vui của riêng anh. (Thư gửi một người)
  • Nỗi buồn chiến tranh trong lòng người lính có cái gì tựa như nỗi nhớ nhung quê nhà, như biển sầu lúc chiều buông trên bến sông bát ngát. Nghĩa là buồn, là nhớ, là niềm đau êm dịu, có thể làm cho người ta bay bổng lên trong thời gian quá khứ, tuy nhiên với điều kiện không được dừng nỗi buồn chiến trận ở cụ thể một điểm nào, một sự việc nào, một con người nào, bởi vì khi dừng phắt lại thì không còn là nỗi buồn nữa mà là sự xé đau trong lòng, và nhất là đừng có nhớ chạm tới những cái chết. (Nỗi buồn chiến tranh – Bảo Ninh)
  • Ở đời có những sự kiện, những khuôn mặt thoảng qua đời ta như cơn gió tình cờ, chẳng lưu lại một điều gì trong ký ức, nhưng cũng có những biến cố khắc sâu vào tâm hồn ta như dao chém vào đá, mãi mãi để lại trong trí não ta một vết hằn mà năm tháng chỉ đánh bóng nó lên chứ không thể làm cho nó phai đi. (Đi qua hoa cúc)

Nguồn: Sưu tầm

Cảm ơn vì bạn đã đọc những bài viết của Reader, hy vọng những bài viết tiếp theo của chúng tôi vẫn sẽ luôn nhận được sự quan tâm, theo dõi của bạn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *