Đối với những bạn trẻ yêu thích thể loại văn học Việt Nam thì cái tên Nguyễn Ngọc Tư đã không còn gì xa lạ nữa. Cô được độc giả đón nhận một cách nồng nhiệt bởi lối viết văn gần gũi và thân quen. Dưới đây là tổng hợp những câu nói hay nhất trong sách của Nguyễn Ngọc Tư mời bạn đọc cùng theo dõi!
- Phụ bạc len lỏi trong máu của mỗi người. Và những cuộc bỏ rơi nhau vẫn đang xảy ra ở đâu đó.
- Khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người.
- Càng ồn ào lễ hội người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc, bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu được.
- Rất nhiều người sống trên đời cũng mang theo một hoặc nhiều câu hỏi mà không được trả lời. Cuộc sống là gì mà thê lương vậy?
- Đôi lúc trái tim cũng nên đau, để người ta trân trọng nhau, từng giây từng giây từng giây phút một.
- Người ta buồn nhất, cô đơn nhất là khi ngủ dậy. Và khi ngoài bầu trời đang nắng ráo mà không biết phải đi đâu, về đâu.
- Nhưng hơn ai hết, tôi biết không có gì vĩnh viễn. Sự biết này làm tôi hay buồn, khi ta ngồi cạnh nó, ta ở trong nó, cùng với nó, nghe thấy, chạm được nó, nhưng ta cũng đang mất nó, từ từ.
- Có vẻ khó tin, khi một người nghĩ rằng, chỉ cần mình hết lòng yêu thương, thì ta sẽ được đền đáp xứng đáng. Có vẻ buồn cười…
- Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình.
- Là trẻ con, đôi khi nên tha thứ cho lỗi lầm của người lớn.
- Họ buộc phải lựa chọn, hoặc không yêu bất cứ gì, hoặc tập chai sạn trước nỗi đau. Cách nào thì dẫn con người về một chỗ: vô cảm.
- Ngày ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhiều khi tôi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại của mình kia, sao mình lại cô đơn đến rã rời. Lúc ấy, tôi có một cảm giác kì lạ, chỉ mình trên đời này, chỉ một mình. Chẳng ai là tri âm, chẳng ai cả…
- Mỗi lần rời khỏi một nơi nào đó, thật khó để phân biệt, chúng tôi chỉ là rời đi hay đang chạy trốn.
- Không phải ai cũng biết điều đó, người ta nhiều khi tưởng chỉ một mình lủi thủi nơi thâm sơn cùng cốc, xa làng xa chợ mới gọi là cô đơn. Nhưng sống giữa bầy đàn đông đúc mà không ai hiểu được mình, không ai chia sẻ với mình, không ai trìu mến với mình, đâu thử lên núi cao xem có đỡ đau hơn không?
- Bản thân việc hết nói, là một nỗi đau. Bỗng dưng người ta không thể bày tỏ tình cảm của mình bằng lời nói nữa, bỗng dưng việc thốt ra ngôn ngữ không còn là niềm vui như chim kia hót, như mèo kia kêu, như dế kia gáy, hỏi sao không buồn?
- Một mình trên đường là nỗi cô đơn tuyệt vời nhất. Bồng bềnh. Phiêu diêu. Cảm giác không ai theo kịp mình, thấy mình như con bướm cứ chập chờn, chập chờn, không ai nắm bắt được. Vậy là không cần diễn, không cần đối phó; vậy là gương mặt cứ mềm ra, ngây ngây; vậy là ý nghĩ mênh mông, vu vơ không ra đầu cuối, đang nhớ người này, sực nhớ người kia.
- Nhưng hơn ai hết, tôi biết không có gì vĩnh viễn. Sự biết này làm tôi hay buồn, khi ta ngồi cạnh nó, ta ở trong nó, cùng với nó, nghe thấy, chạm được nó, nhưng ta cũng đang mất nó, từ từ.
- Nghĩ, nắng này, mưa này tới đá còn phai, còn bạc màu, thì con người có kẻ cũng phải đi chất người một chút, hay chín mười chút, hay trăm ngàn chút. Người ta ai cũng phải, phai ít còn người, phai nhiều còn con. Tại mưa nắng hết…
- Người ta ngây ngất trước sự hào nhoáng, mê mẫn trước sự bóng bẩy, nhưng chỉ rơi nước mắt trước sự giản dị tự đáy lòng.
- Mẹ bào, có hai thứ mà đời người không được bỏ lỡ. Một là chuyến tàu cuối cùng về nhà, hai là người thật lòng yêu thương ta.
- Cô đơn sao mà dễ. Xây tường sao mà dễ. Rúc vào chính mình sao mà dễ. Sống chỉ cho mình sao mà dễ. Nhưng không dễ chút nào để quên lãng những bàn tay dịu dàng đã ấm trong tay mình, mà trong một phút bối rối, mình đã hắt ra. Và những ngọn đèn thao thức lúc khuya xa…
- Cái cảm giác tù đọng khi thức giấc với bốn bức tường câm lặng, hé cửa ra là sóng âm thanh hỗn độn của đường phố xa vào. Những bình minh lặp đi lặp lại, không bao giờ nhìn được mặt trời lên, vội vã áo quần, vội vã tất giày, vội vã phấn son rồi ào ra đường, ào qua ngày, qua tháng, qua năm.
- Ngay cả khi bạn được bao quanh bởi một biển người. Tôi luôn cảm thấy mình không thể dựa vào bất cứ ai.
- Căm ghét nhau cũng là một liệu pháp chống lại nỗi buồn. Sông thì dài quá. Người ta cần có một thứ tình cảm mãnh liệt để biết rằng mình còn sống.
- Nước mắt chảy từ con mắt là thứ thường thôi, có thứ nước mắt không chảy ra kiểu như vậy.
- Thời gian trong mơ dù có dài trăm năm thì cũng gói gọn trong một giấc.
- Người ta dành cả thời trẻ loay hoay với câu hỏi ta sẽ đi đâu, rồi buổi già bận bịu với chuyện ta đến từ đâu.
- Cũng không biết tới đâu chạy mệt nghỉ thì thôi, đuổi làm sao kịp thứ đã mất lâu rồi.
Hy vọng bài viết này sẽ mang đến cho bạn nhiều giá trị. Cảm ơn bạn đọc đã luôn theo dõi và ủng hộ Sách Hay 24h!