Cánh đồng hoa Bỉ ngạn là bức tranh đẹp , nhưng cũng đem đến nhiều đau thương cho những người yêu nhau mong gặp lại nhau nhưng không bao giờ gặp lại hoặc gặp lại nhưng không nhận ra nhau !
Ước gì có thể gặp lại người mình yêu thương ở cánh đồng hoa Bỉ ngạn !
Hoa nở ngàn năm Hoa Bỉ Ngạn
Hoàng Tuyền huyết nhuộm nỗi bi thương
Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương
Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Nhìn bỉ ngạn, tôi nhớ về miền ký ức đau thương, tôi nhớ về giọt lệ của giao nhân, tôi nhớ về nỗi cô đơn chia ly hai bờ âm dương.
Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn.
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên…
Chẳng phải thần tiên, chẳng phải hồ điệp
Nguyện làm tri kỷ bầu bạn nơi cửu tuyền.
Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu.
Có phải chăng chẳng chờ được người yêu?
Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất,
Có hoa không lá, có lá không hoa.
Lặng nhìn nhân thế, lặng nhìn đời trôi…
Bỉ ngạn nở bên hoàng tuyền, ngạo ngễ là thế, kiêu ngạo là thế…
Nhưng có ai biết được những đóa hoa ấy đã trải qua đau thương ngần nào, cô độc ngần nào…
Đời đời kiếp kiếp cô đơn, bất tử, bất diệt, còn gì hơn nỗi đau chia ly hoa và lá, còn gì hơn nỗi đau vĩnh viễn bên bờ luân hồi nhưng không nhập được luân hồi…
Nỗi đau ấy liệu được ai thấu hiểu…
Người ta vẫn nói rằng Bỉ ngạn, thứ hoa nhuốm máu u linh, cô độc bên bờ Vong Xuyên, người ta vẫn thường nói Bỉ ngạn như đóa hoa của những linh hồn, thứ hoa không may mắn nhưng đã mấy ai thấu hiểu bỉ ngạn…
Làm Bỉ Ngạn hoa, cũng như làm cây Cát Cánh (ý nghĩa của sự vĩnh cửu)… Phật nói ở bờ bên kia, vô sinh vô tử, vô khổ vô bi, vô dục vô cầu, là một thế giới cực lạc quên hết tất cả đau thương, nơi có loài hoa này vượt qua ngoài Tam giới, không nằm trong Ngũ hành, sinh trưởng ở miền cực lạc ít nước, không thân không lá, đỏ tươi rực rỡ, Phật nói, đó là Bỉ Ngạn hoa.
Bỉ ngạn hoa hoa nở không thấy lá
Sông Vong Xuyên nước sâu tựa trời cao
Sương Giang Nam mưa bụi phủ Nại Hà
Cố nhân cười chặt đứt một hồi duyên.
Ta là bỉ ngạn, là đóa bỉ ngạn nhiễm máu đỏ tươi, là công cụ bị chàng lợi dung, là bỉ ngạn u ám chứ không phải rực rỡ mẫu đơn…
Mà chàng thì không cần bỉ ngạn, chàng chỉ muốn mẫu đơn…
Tuy Bỉ Ngạn mang màu sắc kiêu sa nhưng ẩn trong nó là sự đau khổ xót xa….. Em thích Bỉ Ngạn vì nó có màu sắc kiêu sa và nó mang nhiiều nổi buồn giống em vậy…
Tình nồng đã dứt
Hồi ức tàn phai
Tư niệm cũng đoạn
Bỉ Ngạn hoa, Hoàng Tuyền lộ
Sông Vong Xuyên, đá Tam Sinh
Nguyện chờ
Bỉ ngạn mang một chút gì đó buồn thẳm, mang chút gì đó tà ác, mang một huyết sắc đỏ rực,..
Bỉ ngạn hoa gợi cái cảm giác chính là trăng trong nước, hoa trong gương, càng ngắm càng muốn nắm giữ, tưởng chừng có thể nắm giữ được trong tay, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra tất cả phải chằng đều hư hư thực thực,…
Bỉ Ngạn Hoa mang màu tươi của máu
Nhuộm hoàng tuyền một sắc đỏ đau thương
Khi đã yêu bất chấp đạo lý luân thường
Cũng không quản ngàn năm chưa gặp gỡ.
Bờ vong xuyên một lần ta hẹn ước
Rồi cả đời vĩnh viễn chẳng thấy nhau
Tình không màng nhân quả trước hay sau
Duyên cũng định một đời là sinh tử.
Khi hoa bỉ ngạn nở, chỉ có một màu lửa đỏ; hoa nở không có lá, có lá không có hoa; tương niệm nhớ mong nhưng không thể gặp nhau, một mình cô độc trên con đường đến bờ bên kia.
Bỉ Ngạn hoa, hoa nở một ngàn năm, hoa tàn một ngàn năm, khi hoa nở thì lá đã tan mất, mà khi lá mọc dài thì hoa lại bắt đầu héo tàn, hoa và lá của Bỉ Ngạn hoa mặc dù là cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ. Hay cho một cái đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp gỡ, thật sự một loài hoa kỳ lạ.
Bỉ ngạn
Một sự chia ly buồn thảm khạm đậm tâm hồn nhân thế..
Rực rỡ một màu máu, nhưng đó liệu là vẻ đẹp, một vẻ đẹp rực rỡ hay là biểu hiện của một niềm tang thương, một nổi xót xa đau đớn đến tốt cùng vì chia ly.
Lá và hoa chằng bao giờ gặp nhau từ lúc sinh ra cũng tựa như lúc trờ về cát bụi, chẳng bao giờ,…
Liệu còn gì hơn sắc buồn của bỉ ngạn…
Lời kết: Mạn Châu Sa Hoa — Phật giáo gọi là vậy, cũng được xưng là Bỉ Ngạn hoa, hoa nở ở bờ bên kia sông Tam Đồ, giữa ranh giới của người, yêu và ma, một nơi mà mãi mãi không có cách nào đến đó được. Tương truyền hương hoa có thể gợi lại ký ức của người chết khi còn sống, có người nói Mạn Châu Sa Hoa vốn mang màu trắng. Khi hấp thụ linh hồn người chết sẽ biến thành màu đỏ rực.