NHỮNG ĐỨA TRẺ MỒ CÔI VỚI TÂM HỒN ĐẦY NHỮNG VẾT XƯỚC

Chân vô hồn trong một buổi sớm mai

Bụng trống rỗng.. biết san sẻ cùng ai 

Thưa cô chú… cho con vài bạc lẻ

Lạy ông bà… thương giùm trẻ mồ côi

Ai đã mang em đến với cuộc đời này ?

Để nếm trải đắng cay và nước mắt

Để em tự hỏi lòng trong cô quạnh

Ai ban em nỗi bất hạnh này?

Hình ảnh đáng thương của những đứa trẻ mồ côi

Hình ảnh những đứa trẻ mồ côi lang thang cơ nhỡ trên vỉa hè để kiếm sống, cứ thế in hằn vào tâm trí của những người qua đường như một sự ám ảnh. Nhất là khi nhìn thấy những đứa trẻ khác có một cuộc sống no đủ và hạnh phúc, chính Trăng Khuyết cũng cảm thấy chạnh lòng khi so sánh chúng với nhau.

Chúng thiếu đi vòng tay yêu thương của cha mẹ, thiếu lời ru ngọt ngào, một câu nói nựng, một cử chỉ chăm sóc dù là nhỏ nhất….tất cả những điều ấy lẽ ra chúng đều được hưởng trọn vẹn, vậy mà……

Vì các em không được may mắn như bao người khác, các em với những bộ quần áo rách nách, đầu trần, chân lấm đất, đi khắp các con đường, ngõ phố để kiếm sống. Để rồi phải bị hắt hủi bởi những người vô tâm, rồi tương lai các em sẽ đi về đâu…

Cuộc sống trớ trêu hay chính là cuộc đời các em

Nhìn những ánh mắt ngây thơ, những nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt còn non nớt của những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ mà thấy nhói lòng. Ở cái lứa tuổi ấy, lẽ ra chúng chỉ việc vui chơi, được đến trường cùng bè bạn, được hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ…. Thế nhưng chúng phải kiếm sống qua ngày, lang thang khắp chốn, bữa ăn là những thứ thừa thãi mà người ta đem cho hoặc chúng phải tự lao động để kiếm ăn. Ngay cả giấc ngủ cũng chỉ là màn trời chiếu đất…. Có lẽ trong những giấc ngủ ấy, chúng cũng thường mơ thấy một gia đình hạnh phúc, những khao khát được như bao đứa trẻ khác, và cũng thầm gọi “Ba ơi, Mẹ ơi !”…..

Các em đâu dám nghĩ gì chuyện xa xôi

Miếng bánh, nắm xôi cũng xong rồi một bữa

Ly nước dư… trong ngày hè đổ lửa

Bát cơm thừa… lót dạ giữa mùa đông.

Xin hãy mở rộng vòng tay nhân ái

Cuộc sống còn rất nhiều những lo toan, còn biết bao sự cám dỗ, nhiều ngã rẽ trong cuộc đời. Không biết còn bao nhiêu đứa trẻ phải chịu cảnh ngộ như thế. Sẽ còn biết bao nhiêu hoàn cảnh đáng thương hơn nữa.

Nếu mỗi chúng ta biết sống nhân hậu hơn, thì xã hội sẽ tốt hơn và ít đi những mảnh đời côi cút, chắp vá. Hãy mở lòng mình ra để có thể chung tay giúp đỡ các em bằng cả trái tim mình theo tinh thần “Lá lành đùm lá rách, lá rách ít đùm lá rách nhiều” để giảm đi những đau khổ trong tâm hồn trẻ thơ của các em. Mang lại niềm vui cho những đứa trẻ mồ côi, lang thang không nơi nương tựa.

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *