Những bài thơ hay viết về miền trung-Miền quê thương nhớ
Miền Trung dải đất có thời tiết khắc nghiệt với cái nắng chói chang cháy da, mưa như trút nước bão lũ thiên tai triền miên thế mà vùng đất này lại gợi nhiều nỗi nhớ nhung với những ai một lần ghé thăm mảnh đất này và những ai đã được sinh ra ở miền đất này thì không thể nào quên được những vẻ đẹp nên thơ mà thiên nhiên vùng đất này mang lại. Chính vẻ đẹp thiên nhiên vùng đất này đã ngọn nguồn cảm hứng cho biết bao nhà văn nhà thơ cũng như những người yêu thơ, nhiều bài thơ hay viết về miền trung được nhiều độc giả yêu mến.
-
1 Nói với miền trung – Tác giả :
Miền Trung thương lắm ai
Quanh năm chẳng được nghỉ ngơi an nhàn
Quê mình nước mặn đồng hoang
Cho nên vất vả trăm đàng cực thân
Lênh đênh dâu bể bao lần
Ba chìm bảy nổi muôn phần gian nan…
Những ngày nắng cháy chói chang
Những khi nước lũ ngập ngang mái nhà
Miền trung thương lắm ơi à…
Vẳng nghe câu hát thiết tha lòng mình
Miền Trung mang nặng nghĩa tình
Đi xa nhớ lắm bóng hình Mẹ tôi…
Lưng còng quang gánh… Nắng nôi
Ngược xuôi chạy chợ nuôi tôi nên người
Đói lòng ngày lũ tháng mười
Khát khô…nắng cháy da người tháng năm
Rồi khi mùa lạnh rét căm
Mái nhà rách nát chỗ nằm dột mưa…
Thương chiều biển vắng… Người thưa
Bán buôn ế ẩm Mẹ chưa về nhà
Những ngày đài báo bão xa
Con trông con ngóng, thuyền Cha vào bờ …
Mái trường con học… Tuổi thơ
Những ngày cứu trợ… Đợi chờ người qua…
Ơi miền Trung đó, quê ta
Tình sâu nghĩa nặng… Đi xa chẳng đành
À… Ơi câu hát…dỗ dành
Mẹ ru con ngủ năm canh giấc nồng
Dù đi bảy núi năm sông
Người quê luôn giữ… Tấm lòng… Miền Trung…!
-
2 QUÊ HƯƠNG ƠI
Thơ: Dương Bích Hạnh
Miền Trung ơi ! Miền đất Mẹ thân thương
Bão lại đến gây tai ương khốn khó
Lũ ngập tràn qua bao cơn giông tố
Miền quê nghèo nay đói khổ chất chồng
Suốt bốn mùa chịu vất vả nghề nông
Lo cấy hái nuôi trồng chưa đủ sống
Giông bão đến cuốn trôi đi mất trắng
Thôn xóm nghèo cảnh đói rách thảm thương
Ôm màn trời chiếu đất suốt đêm trường
Bao em nhỏ không đến trường bỏ lớp
Gói mỳ tôm bát cháo hoa ấm áp
Giúp đỡ nhau cùng đùm bọc yêu thương
Mỗi năm trời lũ lụt bão tai ương
Do thiên nhiên tạo nên không lường trước
Ở phương xa con cầu xin trời đất
Mong quê hương qua được hoạn nạn này..!!!
Miền Trung mảnh đất đầy khó khăn gian khổ quanh năm mưa gió bão lũ triền miên với cái nắng như đổ lửa đã tạo nên một miền trung rất riêng và với những ai đã từng gắn bó nơi đây thì khi rời xa nơi đây sẽ là một nỗi nhớ gia diết không thể nào quên . Nỗi nhớ về tháng năm gian khổ đối mặt với mưa giông bão lũ con người nơi đây phải gồng mình lên chống đỡ và trong khó khăn gian khổ đó vẫn toát lên vẻ đẹp của con người nơi đây gắn bó gần gũi thân thương
-
3.Gió lào cát trắng – nhà thơ : Xuân Quỳnh
Ngọn gió Lào cát trắng của đời tôi
Tôi của cát của gió Lào khắc nghiệt
Trong gió nóng những trưa hè ngột ngạt
Mẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răng
Vừa lớn khôn tôi đã biết đào hầm
Dưới bom đạn gió Lào vẫn thổi
Và trên cát lại thêm cồn cát mới
Cỏ mặt trời lăn như bánh xe
Cuộc đời tôi có cát chở che
Khi đánh giặc cát lại làm công sự
Máu đồng đội và máu tôi đã đổ
Trên cát này mà gió quạt vừa se
Cây tôi trồng chưa đủ bóng che
Bom giặc cắt lá cành tơi tả
Củ khoai ở đây nhỏ hơn củ khoai cánh đồng màu mỡ
Trái mãng cầu rám vỏ – gió đi qua
Đọng nắng thôi, cát chẳng đọng mưa
Bàn chân lún bàn chân thêm bỏng rát
Giữa gió cát, giữa những ngày ác liệt
Tôi nghĩ về tha thiết một màu xanh
Một rừng cây trĩu quả trên cành
Tôi vun gốc và tay tôi sẽ hái
Nhà của tôi, tôi sẽ về dựng lại
Ánh ngói hồng những gương mặt mai sau
Em mới về em chưa thấy gì đâu
Chỉ có cát và gió Lào quạt lửa
Ngọn gió bỏng khi đi thành nỗi nhớ
Cát khô cằn ở mãi hoá yêu thương
Dẫu đôi khi tôi chẳng bằng lòng
Với cái cát làm bàn chân rát bỏng
Với cái gió làm chín lừ da mặt
Mảnh đất cằn khoai sắn ít sinh sô i
Tôi sẵn lòng đem hiến cả đời tôi
Cho cát trắng và gió Lào quạt lửa.
Bài thơ “Gió lào cát trắng” là bài thơ hay và đặc sắc cho phong cách thơ của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh bài thơ giàu tình cảm sâu sắc thể hiện tinh tế nội tâm của nhà thơ dành cho dải đất Miền Trung đầy nắng gió khắc nghiệt . Nhưng trên mảnh đất khô cằn khó khăn gian khổ đó vẫn nảy sinh sự sống của màu xanh cây trái được chắt chiu dành dụm từ những ngọt ngào nhất của mảnh đất nơi đây, chính vì đất đai khô cằn khắc nghiệt đã hun đúc ý chí kiên cường cho những con người nơi đây vượt lên khó khăn gian khổ và con người nơi đây cũng vì thế mà đong đầy tình cảm đùm bọc thương yêu nhau vượt qua gian khó.
-
4 Miền Trung quê tôi- Tác giả : Huỳnh Minh Nhật
Quê tôi Miền Trung
Nơi quanh năm trập trùng bão lũ
Những mẹ già xót xa mùa vụ
Cha bạc đầu giấc ngủ không yên
Những con người nghèo khổ triền miên
Mẹ hiền ngày đêm lưng còng vai xả
Cha ngũ tuần chân cày sỏi đá
Ôi cực cùng – Mệt lã mồ hôi
Nơi đâu? Nơi đâu bão lũ cuốn trôi
Nơi đâu nắng tháo mồ hôi
đổi màu da tóc?
Nơi đâu lắng nghe tiếng khóc mẹ già
Nơi đâu khổ cực bao la
nhưng con người không ngã?
Nơi đâu giọng nặng gian nan vất vả
Và khó nghe theo chữ nhọc nhằn
Nơi đâu lắm những nếp nhăn
Và mái tóc muối tiêu hằn màu sương gió?
Quê hương tôi bao đời khốn khó
Lại trời đày mưa gió triền miên
Biết làm sao cho hết ưu phiền
Làm sao cho mẹ hiền bớt khổ
ôi xa quê từ cái thuở lên mười
Đã chục năm chưa nghe tiếng cười nơi ấy
Mong sớm được về lại một lần nhìn thấy
Ngọn Ấn yên bình ngả khúc Trà Câu…
Thơ viết về Miền Trung như mạch nước ngọt rỉ thấm vào từng thớ đất khô cằn đầy nắng gió của mảnh đất Miền Trung thân thương mà một lần đặt chân đến bạn không thể nào quên những tình cảm nồng ấm của con người nơi đây.
77 views
77 views