Trong tim ai cũng có một dòng sông quê nhà. Tự thuở nào dòng sông êm ả, hiền hòa đã tạo nên biết bao kỷ niệm của tuổi thơ trong trẻo, dạt dào bao tâm hồn của những người được sinh ra và lớn lên ở miền quê. Và bài viết này chúng tôi sẽ đề cập đến vấn đề liên quan đến dòng sông đó là những bài thơ hay về con sông quê hương, Cùng theo dõi bạn nhé!
Những bài thơ về con sông và bến đò hay nhất
BÀI THƠ: DỞ DANG ĐÒ NGHÈO
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Người đi, bỏ bến quên đò
Trót yêu nên dạ mới chờ người thương
Bến đò ngày cũ còn vương
Sông sâu nước chảy đoạn trường nam ai !
Anh đâu biết con sông dài
Em đi bỏ mặc những ngày trong nhau
Bến về người vắng đã lâu
Cây sào ai cắm để đau lòng đò
Duyên bọt bèo, kiếp bơ vơ
Sóng vờn sóng đập xô bờ bèo tan
Bởi tình anh, phận cơ hàn
Cô đơn chiếc bóng ngập tràn tương tư
Ngày người đi, trời vào thu
Bốn mùa thương nhớ mù u bẽ bàng
Đã bao mùa, lá thu sang
Bấy nhiêu thương nhớ, dở dang đò nghèo.
BÀI THƠ: ĐÒ SANG BẾN MỚI
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Đò ơi, ghé bến sông này !
Nhớ chở giùm tôi, những ngày đau thương
Người ta, trăng gió yêu đương
Vỡ tan mộng ước chung đường bên nhau
Rồi đây, muôn nẻo mai sau
Nếu mà gặp lại cũng đâu dám cười
Đâu còn, tiếng gọi đò ơi !
Tình quê, đò hỡi có người chờ trông
Giờ còn đâu, để mà mong ?
Người ta đổi dạ thay lòng sang sông
Gió xuôi, sao nước ngược dòng
Sông xưa bến cũ long đong bến bờ
Sông quê, nước chảy lửng lờ
Nửa bên bến đục bao giờ mới trong ?
Chân trời, ai nỡ bẻ cong
Đò sang bến mới uổng công người chờ.
BÀI THƠ: GỌI TÊN ĐÒ CHIỀU
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Đò chiều ai đã buộc dây
Để chàng lữ khách đứng đây gọi đò
Con sông ngăn cách đôi bờ
Bên đây có kẻ đang chờ đò ơi !
Hoàng hôn tím cả chiều rồi
Mà sao chẳng thấy bóng người xưa đâu ?
Ưu tư bến vắng chờ nhau
Mình ên anh đợi u sầu riêng mang
Sông năm bảy ngã đò ngang
Sang ngang em để bẽ bàng duyên anh
Câu thề vốn đã mong manh
Thời gian phai nhạt tình đành phôi pha
Ngày nào em lấy chồng xa
Tình quê em phụ mặn mà em quên
Đò chiều giờ chỉ mình ên
Để chàng lữ khách gọi tên đò chiều.
BÀI THƠ: ĐÒ VÀ BẾN
Tác giả: Hồng Ngân
Cuộc đời dù có trái ngang
Hãy lau nước mắt đa mang một đời
Dù cho gió cuốn, mây trôi
Ngày mưa, ngày nắng giữ lời thề xưa
Đò kia chưa đậu bến bờ
Tình này vẫn đợi, em chưa ngã lòng
Chiều nay nhung nhớ, chờ trông
Hai hàng nước mắt dòng dòng tuôn rơi
Người ơi! Em mãi đợi người
Bến em vẫn đợi đò người về neo.
BÀI THƠ: ĐÒ CHIỀU
Tác giả: Nam Thắng
Đò chiều chở nắng sang ngang
Mái chèo khỏa vỡ ánh vàng trên sông
Dập dềnh nỗi nhớ mênh mông
Đôi bờ xa cách ngóng trông người về
Bao năm biền biệt xa quê
Chắt chiu kỉ niệm thuyền về chốn xưa
Ngày nào gạt lệ dưới mưa
Nhìn em theo bước người đưa qua đò
Sông sâu còn có thể dò
Tình người sau trước khó đo một đời
Gặp nhau chưa đến đôi mươi
Xa nhau cũng đã kiếp người đi qua
Em còn nhớ lúc đôi ta
Chuyến đò năm đó bóng nhòa trong nhau
Lời yêu hẹn ước mai sau
Sương xa đầu bạc vẫn đau đáu lòng
Hoàng hôn theo nước xuôi dòng
Đò ngang khuất bóng chìm trong mắt buồn
Sông bàng bạc ánh trăng xuông
Thuyền đơn trôi lạc vấn vương tần ngần
Đò đi ngang qua phong trần
Sóng tình xô đẩy bến gần thành xa
Rồi bao đò vẫn đi qua
Bao người lỡ chuyến để mà chờ mong.
BÀI THƠ: ĐỢI ĐÒ
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Em ngồi hái ngọc ném trăng
Níu mây gom gió thà sang bên này
Đò anh trăng đã chở đầy
Để em nỗi nhớ héo gầy tương tư !
Bây chừ trời chín cả thu
Gió thiu đêm hẩm mù u úa vàng
Muốn sang mà chẳng dám sang
Cách sông xa bến đò ngang khó lòng
Mái chèo khua nước trên sông
Vỡ tan bóng nước giữa dòng cô liêu
Đôi bờ khuya lạnh cành thiu
Buộc câu thương nhớ hắt hiu cuộc tình
Nhớ anh trói chặt tim mình
Hỏi sao mấy cánh thình lình sao băng
Người ơi !, có thấu cho chăng ?
Em thì một dạ khăng khăng đợi đò.
BÀI THƠ: BẾN VẪN ĐỢI ĐÒ
Tác giả: Phạm Hải Đăng
Nỗi buồn một bến sông quê
Thương con đò nhỏ lạc về nơi nao ?
Dòng sông giận dữ ồn ào
Cho mùa gió chướng xạc xào hồn thơ
Đò đi, bến vẫn đợi đò
Để thơ say cả bến bờ tương tư
Thu đi không tiếng giã từ
Đông về che nắng mây mù mịt mây
Bến chiều, xám xịt còn đây ?
Dáng mơ khuất nẻo nơi này buồn hiu
Rám thiu heo hắt buồi chiều
Nhìn hoa trinh nữ yểu xìu chờ đêm
Chưa khuya trăng rụng bên thềm
Xạc xào mưa bụi ướt mèm hương cau
Nhớ thương chỉ biết gối đầu
Nửa đêm tỉnh mộng để sầu vực khuya.
BÀI THƠ: BẾN SÔNG NHỚ MÃI CON ĐÒ
Tác giả: Phú Sĩ
Trách chi bến lỡ duyên đò
Cũng vì cách trở đôi bờ xa xôi
Đò sang chở khách qua rồi
Vấn vương bến khác thì thôi đừng sầu
Trách chi đau cõi lòng nhau
Đò kia cũng bởi qua cầu đắng cay
Chiều về hiu hắt bóng ai
TRông về bến cũ nối dài nhớ thương
Đò kia ướt lạnh trong sương
Mịt mù khuất lối trên đường ai qua
Tình buồn hát tiếng đa đa
Chồng gần em bỏ chồng xa thêm buồn
Bến xưa trời đổ mưa tuôn
Nhạt nhòa khúc hát buồn trông câu hò
Công anh bắt tép nuôi có
Thương cho số phận con đò trôi sông
Tình nào tình chẳng đợi mong
Hoa nào hoa chẳng tàn trong hương đời
Xin đừng trách cứ người ơi!
Lòng đò chỉ mãi bến đời tình quê….
BÀI THƠ: BẾN ĐỢI
Thơ: Song Linh
Thuyền rời bến… sông buồn hiu hắt
Gió may về lay lắt cành khô
Cỏ non bao phủ nấm mồ
Biển tình hoang hoải sóng xô dạt dào.
Mây hờ hững… gió chao nghiêng ngả
Vạt tím chiều như đã hiểu trăng
Trả đêm về với chị Hằng
Cuội buồn ngắm dải sao băng…ước thề
Em ngồi đó… mân mê tà áo
Đắm đuối nhìn xác pháo vu quy
Mà nghe nỗi đắng ôm ghì
Tuổi xuân phơi phới qua đi nghẹn ngào.
Thuyền rời bến…cồn cào sông nhớ!
Sóng rì rào nức nở luyến thương
Con đò ngày cũ còn vương
Mái chèo khua nước đoạn trường bi ai.
Thuyền có hiểu… sông dài đáy rộng
Chứa ân tình lắng đọng bể dâu
Bến chờ thuyền vắng đã lâu
Cây sào ai cắm để đau lòng đò.
Thôi đành chịu sóng to vùng vẫy
Bến đợi hoài chẳng thấy thuyền đâu
Lỡ làng duyên gãy nhịp cầu
Hoàng hôn lịm tắt…vùi sâu nghĩa tình…!!!
BÀI THƠ: ĐÒ ĐÃ SANG SÔNG
Thơ: Nguyên Nguyên
Anh về đò đã sang sông
Ngậm ngùi lặng đứng nhìn dòng nước trôi
Phù sa bên lở bên bồi
Dòng trong dòng đục chơi vơi nỗi niềm.
Lòng buồn lại nhớ thương thêm
Lời thơ năm cũ ngọt mềm trao nhau
Hẹn thề cho mãi ngày sau
Cách xa chẳng thể phai màu tình ta.
Tháng năm đưa đẩy phôi pha
Em quên thề hẹn ngày qua theo chồng
Bỏ thời ước vọng xanh trong
Bỏ anh lầm lũi mộng lòng tả tơi.
Anh về lẻ bóng đơn côi
Vấn vương, vương vấn một trời long đong
Lúa thì con gái trổ đòng
Em về bên ấy mủi lòng ca dao.
Đò sang bến khác cắm sào
Để cho lữ khách năm nào chờ mong.
BÀI THƠ: TÌNH XƯA – BẾN CŨ
Tác giả: Đức Trung – TĐL
Trên bến cũ một mình anh ngóng đợi
Con đò xưa vời vợi bến bờ xa
Nỗi nhớ em trong khoé mắt nhạt nhoà
Dòng lệ chảy đôi hàng mi đẫm ướt
Buổi chia tay không thể nào quên được
Bên dòng sông xanh ngắt một màu xanh
Gió heo may chiếc lá úa lìa cành
Em chỉ đứng nhìn anh buồn muốn khóc
Ngày xa cách em vừa tròn mười tám
Ánh mắt nhìn vương vấn tuổi thơ ngây
Muốn nói cùng anh mà lòng không dám
Vẫn thẹn thùng tay nắm chặt tay
Anh bước đi bao lần ngoảnh lại
Bóng em mờ che khuất rặng cây xanh
Giây phút chia ly thấy lòng tê tái
Kỷ niệm buồn xâm chiếm mãi hồn anh
Và từ đó bỗng dưng lòng thương nhớ
Tình yêu đầu chớm nở đẹp tinh khôi
Cũng như em không nói được nên lời
Rồi cứ thế tình yêu vào dĩ vãng
Chiều hôm nay nhìn mây bay bảng lảng
Nhớ em hoài bao tình cảm thiết tha
Con đò xưa chở kỷ niệm đôi ta
Đi về phía chân trời phiêu lãng!
Em yêu ơi còn nhớ tình dĩ vãng?
Hãy quay về ta nói chuyện ngày xưa….
BÀI THƠ: THUYỀN & BẾN
Tác giả: Châu Lê
Rong chơi thuyền mãi xa bờ
Bến buồn rười rượi mong chờ ngày trôi
Thuyền rằng có biết tình tôi
Lênh đênh con sóng xa rồi cõi hư
Mộng nhìn bến đỗ đâu chừ
Đơn phương hình bóng tương tư thuyền về..
Bến hoài vẫn mãi câu thề
Vô tình thuyền chẳng cận kề bến mơ
Đêm sương lạnh ướt tình thơ
Bến lòng tan nát dại khờ thủy chung
Lời xưa muôn kiếp đi cùng
Thuyền vui bến mới não nùng tiếng yêu
Thuyền ơi..ta nhớ em nhiều
Bao đời sóng dạt bao điều mộng say
Ước rằng bến được chạm tay
Chẳng rời thuyền bến mỗi ngày quyện nhau…
thơ tình buồn chờ đợi người về
thơ tình buồn chờ đợi người về (ảnh: internet)
THUYỀN TÌNH LẠC BẾN
Thơ: Diệp Ly
Con nước bạc đẩy thuyền xa mãi
Bến mong chờ dầu dãi nắng sương
Trăm năm ôm nỗi đoạn trường
Tiếc tình tri ngộ sầu thương một đời.
Hoàng hôn tím chơi vơi miền nhớ
Duyên đôi mình cách trở vì đâu?
Héo hon cảnh vắng đeo sầu
Tình xa ngàn dặm sông sâu ngậm ngùi.
Dây oan trái chia đôi mộng ước
Con thuyền tình nước ngược bờ xa
Người đi sương gió bôn ba
Người bên song cửa xót xa lệ tràn.
Tình đã lỡ đa mang trọn kiếp
Chờ lai sinh nối nhịp cầu duyên
Nặng mang một khối ưu phiền
Thuyền tình lạc bến tơ duyên lỡ làng.
BẾN CŨ ĐÒ XƯA
Thơ: Diệp Ly
Con đò cũ ngày sang sông mấy lượt
Sao bóng người còn biền biệt xa xôi
Đếm yêu thương chờ đợi mấy thu rồi
Hàng lau lách tơi bời vì mưa gió.
Thời gian trôi bến tình xưa còn đó
Câu ước thề con tim nhỏ còn mang
Lỡ tơ duyên đời cay đắng bẽ bàng
Màu hoa tím ngỡ ngàng con nước lạc.
Trách riêng ta hay trách đời đen bạc
Để lục bình trôi dạt giữa mênh mông
Bao yêu thương còn in đậm bên lòng
Đêm thức trắng nghe hoài mong nuối tiếc.
Gọi cố nhân bằng tiếng lòng tha thiết
Hai phương buồn kể sao xiết niềm đau
Lời từ ly chưa nói được lần nào
Tràn mắt lệ nghẹn ngào thương kỷ niệm.
BẾN ĐỖ
Thơ: Quốc Phương
Thuyền ân ái.. cập bờ bến ấy
Gió căng buồm.. sóng dậy yêu thương
Dòng sông lưu luyến tỏ tường
Mạn thuyền e ấp canh trường bên nhau
Thuyền khua mái.. tung trào bọt trắng
Đã bao ngày.. mưa nắng sớm trưa
Dòng sông ôm chặt thuyền đưa
Mơn man nhẹ lướt rặng dừa ngó lơ
Thuyền lưu luyến.. đôi bờ âu yếm
Thuyền với sông.. kỉ niệm khó phai
Dòng sông xưa vẫn miệt mài
Đưa thuyền dong ruổi qua vài bến mơ
Thuyền lặng lẽ.. trăng mờ xa tắp
Sóng dặn lòng.. ôm chặt thuyền trôi
Ân tình bến nhớ sao dời
Thuyền đi bến lại đơn côi nhớ thuyền.
ANH MÃI KHÔNG VỀ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Con đò mãi cắm sào nằm bến vắng
Chờ người xưa hứa hẹn sẽ quay về
Em một mình dưới bóng xế làng quê
Tìm quay lại nơi hẹn thề ngày trước.
Bèo buông lơi sóng cuốn đi mấy lượt
Con sông buồn dòng nước lững lờ trôi
Tiếng yêu xưa ngược lối mất nhau rồi
Đau đớn lắm tình ơi…thương nhớ quá!
Năm tháng trôi sống phương xa xứ lạ
Ôm tình sầu nghiệt ngã lắm gian nan
Tại đường yêu cứ ngang trái bẽ bàng
Nên duyên nợ dở dang đầy giông bão.
Đời không may em đào chôn hoài bảo
Kiếp phong trần cơm áo đọa đày thân
Gánh gồng thương lận đận biết bao lần
Trôi nổi giữa phù vân buồn khắc khoải.
CHUYẾN ĐÒ NGANG
Thơ: Nguyễn Hưng
Có ai về bến sông ngày xưa ấy
Gói giùm ta mấy khoảnh vạt thu tàn
Vọng con đò một thuở đã sang ngang
Chở nỗi sầu lỡ làng trong chiều cuối
Ai xa rồi còn ai trong tiếc nuối
Bao yêu thương như suối mát ngọt ngào
Người xa rồi chỉ còn ngỡ chiêm bao
Trăng cạn ánh ai nào mơ giấc thắm
Đã trao em trái tim này say đắm
Ngỡ trọn đời tay nắm xiết bàn tay
Sao mùa thu trút lá xuống một ngày
Giọt lệ sầu hoen cay trên khoé mắt
Người quay lưng để lòng ta se thắt
Trái tim sầu vết cắt máu còn loang
Kiếp đơn côi chỉ nhận lấy bẽ bàng
Ôm kỷ niệm bàng hoàng nghe gió khóc
Ta còn em đoạ đày mùi hương tóc
Tái tê hồn mãi dọc kiếp cô đơn
Trái tim si hình bóng vẫn chập chờn
Màu nắng chiều ai hờn lên mắt sóng
Nơi bến sông còn có ai trông ngóng
Đã xa rồi… khuất bóng… chuyến đò ngang.
Những bài thơ hay về dòng sông quê hương
MÃI NHỚ SÔNG QUÊ
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh đưa em cô gái nhỏ Sài Gòn
Về thăm quê đi trên con đường nhỏ
Chiều mùa đông bến sông quê lộng gió
Nơi ngày nào anh cắt cỏ chăn trâu
Có những điều em chẳng thể hiểu đâu
Nhìn dòng nước biết chỗ sâu chỗ cạn
Anh chỉ cho em nơi xưa cùng bạn
Tắm sông vui đùa từ sáng tới trưa
Có những ngày mùa đông lất phất mưa
Mẹ đi cấy cha đi bừa lạnh giá
Khoác áo tơi trên đầu mang nón lá
Chân lội xuống sình lạnh quá rét run
Người dân quê anh chân lấm tay bùn
Sống chân chất luôn thủy chung son sắc
Vất vả gian truân làm ra hạt thóc
Nuôi sống bao người hạt ngọc làng ta
Em thấy không nơi đây hạt phù sa
Đã đi vào trong thơ ca rồi đó
Bến sông xưa vẫn bên bồi bên lở
Người đi xa cứ mãi nhớ quay về.
Bài Thơ: BẾN LỞ SÔNG QUÊ (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
Anh về thăm sông quê nơi bến lở
Chợt nhớ mối tình tan vỡ từ lâu
Phải ngày xưa vì cách trở sông sâu
Em cứ đợi anh bắc cầu Ô Thước
Mấy năm trôi qua anh chưa bắc được
Em theo người bỏ bến nước cây đa
Bước sang sông hạnh phúc với người ta
Đã bao giờ về thăm nhà một chuyến
Con đò già vẫn cắm sào lưu luyến
Đợi người về nhắc ước nguyện tình xưa
Thuở hai đứa mình ngày ấy trú mưa
Che chung lá dưới gốc dừa ướt hết
Mơ một ngày tình đôi ta thêu dệt
Tổ ấm nồng nàn nhật nguyệt bên nhau
Ai ngờ đâu đời thay đổ bể dâu
Em lặng lẽ vui qua cầu xuất giá
Bỏ lại bên sông nỗi buồn cuối hạ
Bỏ con đường mòn sỏi đá rong rêu
Bến sông quê anh một bóng cô liêu
Không có em mây tím chiều hoang vắng.
Bài Thơ: CON ĐÒ TRÊN BẾN SÔNG QUÊ (Tác giả: Võ Ngọc Cẩn)
Chiều chiều trên bến sông quê
Có con đò nhỏ neo chờ người xa
Bụi mưa hiu hắt nhạt nhòa
Nhớ lời ai hẹn lệ hòa nước sông
Heo may len lỏi qua song
Nghe lạnh trong lòng thương kiếp bèo trôi
Trách ai hay trách ông trời
Xui cho duyên nợ tách rời hai phương
Con đò chở nặng tơ vương
Mấy mùa vàng lá người thương nơi nào
Nhớ mong như sóng cuộn trào
Sông bao nhiêu nước lòng bao nhiêu sầu
Trôi về đâu … trôi về đâu
Tình như chiếc lá nổi trôi giữa dòng
Vì ai đò chịu long đong
Người ơi có biết trong lòng xốn xang
Cầu tình gãy nhịp dở dang
Câu thơ chưa trọn sang trang sao người
Đem thơ gửi áng mây trời
Nhờ cơn gió cuốn đến người phương xa
Bài Thơ: THU VỀ BẾN SÔNG QUÊ (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
Mùa thu về hanh hao nắng
Nhạt nhoà rơi xuống sông quê
Anh về bước chân thầm lặng
Lang thang bước dọc triền đê
Nhớ về một thời áo trắng
Sân trường rộn rã tiếng ve
Gốc bàng xưa nơi góc vắng
Anh ngồi kể chuyện em nghe
Đường quê hàng cây soi bóng
Nắm tay hôm sớm đi về
Mùa thi vẫn còn sôi động
Chia tay từ giã mùa hè
Bên sông êm đềm tiếng sóng
Ngồi trên vạt cỏ ven đê
Anh tỏ tình em lóng ngóng
Nụ hôn ngày ấy đam mê
Anh kiếm tìm hoài vô vọng
Bên sông ngày ấy lời thề
Chỉ thấy nỗi niềm cay đắng
Thu buồn trong dạ tái tê.
Bài Thơ: THƯƠNG NHỚ SÔNG QUÊ (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
Một mình anh về đây đứng bên bờ
Ngắm hàng lau đang phất phơ trên bến
Đã hẹn rồi mà sao em không đến
Để anh nghẹn ngào nhắp chén đắng cay
Bước giật lùi đạp trên vạt cỏ may
Ngắm sông quê vẫn vơi đầy con nước
Nhớ những lần nắm tay em thuở trước
Mối tình buồn đành nuốt ngược vào trong
Bao năm rồi em còn nhớ hay không
Hai đứa mình bên dòng sông ngày đó
Cùng vui chơi ta chăn trâu cắt cỏ
Chơi thả diều bay theo gió trên không
Em lớn lên đôi mắt biếc má hồng
Anh khờ dại kiếm diêu bông khắp xứ
Khi hiểu ra thì tình xưa đã cũ
Em theo người mùa nước lũ sang sông
Người ta đâu cần chiếc lá diêu bông
Mà vẫn được làm chồng em mới lạ
Anh về thăm vào một chiều cuối hạ
Thương con đò trách chiếc lá hư không.
Bài Thơ: DÒNG SÔNG QUÊ MẸ (Tác giả: Hồng Giang)
Con trở về quê Mẹ một chiều ngâu
Dòng sông quê đục ngầu phù xa đỏ
Nắng mỏng manh cánh diều no trong gió
Vọng xa xa đâu đó tiếng chuông chùa
Nửa cuộc đời lận đận với bán mua
Cực khổ, gian nan trêu đùa số phận
Nay về đây quên hết đi vướng bận
Gột rửa lòng xoá vương vấn sầu lo
Sông quê mình vẫn uốn lượn quanh co
Con đò chở học trò tà áo trắng
Vạt Cải ven đê vẫn vàng trong nắng
Bóng ngoại ngồi nhà tranh vắng ngày xưa
Nắng nhạt chiều cây Bưởi quả lưa thưa
Chạm tháng tám ai vừa trèo lên hái
Mâm cỗ cúng nén hương trầm khắc khoải
Tết trung thu mê mải với đèn lồng
Con lại về ngụp lặn với dòng sông
Thủa ấu thơ….
Chất chồng….
Bao hoài niệm !
Bài Thơ: SÔNG QUÊ (Tác giả: Bằng Lăng Tím)
SÔNG uốn lượn phù sa mát ngọt
QUÊ yên bình chim hót gọi nhau
NƯỚC non xanh thắm một màu
CHẢY tràn ký ức trước sau vẹn tròn
ĐÔI ta bước lối mòn thơ mộng
BỜ ấp ôm con sóng hiền hòa
ĐỂ cùng dệt ước mơ hoa
ANH về gom nắng chiều tà tặng em
CHÍN nhánh chảy êm đềm xuôi mãi
DẠI một lần khắc khoải chờ trông
MƯỜI năm tình nghĩa ấm nồng
KHỜ tim say đắm má hồng trao duyên
THƯƠNG mãi nhé hai miền nắng Hạ
EM tặng anh tất cả tình thơ
SÔNG QUÊ NƯỚC CHẢY ĐÔI BỜ
ĐỂ ANH CHÍN DẠI MƯỜI KHỜ THƯƠNG EM
Bài Thơ: SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC NỔI (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
Dòng sông quê con sóng vẫn dạt dào
Vạt cỏ trên đê ngày nào xơ xác
Em đi rồi tím hoàng hôn ngơ ngác
Anh một mình chân bước lạc đường quen
Như kẻ mộng du thầm gọi tên em
Biết phương xa nơi ánh đèn hào nhoáng
Em còn nhớ nơi đây bao ngày tháng
Hai đứa mình làm bạn với sông quê
Nhớ không em nếu nhớ hãy quay về
Ta cùng nhau vớt lời thề đánh mất
Quay về ngày xưa cái thời đẹp nhất
Tình ta mặn nồng ngây ngất đắm say
Con đường mòn tay ta nắm trong tay
Em cười tươi tóc dài bay trong gió
Bàn chân trần ta bước đi trên cỏ
Lời yêu đầu ta đã ngỏ cùng nhau
Mơ một ngày sẽ tính chuyện trầu cau
Có ai ngờ đời bể dâu thay đổi
Em ra đi sông quê mùa nước nổi
Bỏ con đò già cằn cỗi bên sông.
Bài Thơ: LAO XAO BẾN SÔNG QUÊ (Tác giả: Nguyễn Đình Huân)
Bến sông quê vẫn lao xao con sóng.
Hoàng hôn nhạt nhoà tắt nắng trên sông.
Con đò già trên bến vẫn nằm không.
Kể từ khi em theo chồng xa xứ.
Anh về đây để lật tìm quá khứ.
Bao năm rồi thời gian phủ rêu phong.
Ký ức xưa như con nước xuôi dòng.
Anh bâng khuâng nghe trong lòng sóng vỗ.
Vẫn còn vấn vương sợi thương sợi nhớ.
Em bên bồi anh bên lở chia ly.
Nhớ không em ngày ấy thuở xuân thì.
Em luôn ngây thơ nhu mì xinh lắm.
Mắt biếc mộng mơ cho anh say đắm.
Ngồi bên bờ chúng mình ngắm nước trôi.
Lời hứa năm xưa em đã quên rồi.
Mình yêu nhau suốt cuộc đời em hứa.
Em theo người lòng anh đau như cứa.
Người xa rồi còn chi nữa mà mong.
Anh về đây thơ thẩn cuối chiều đông.
Ngắm vạt cải đang trổ bông buồn bã.
Bài Thơ: TRÊN BẾN SÔNG QUÊ (Tác giả: Bằng Lăng Tím)
Đã bao năm rồi
tôi xa cách quê hương
Mùa Hạ vừa tới
con đường hoa đua nở
Chim sâu ríu rít
cất bài ca trước ngõ
Ru giấc mơ nồng
cơn gió nhẹ.nhàng qua
Sông nhỏ quê mình
cải vàng mấy mùa hoa
Lời từng hẹn ước
trong ta luôn nhớ mãi
Ngắm lục bình tím
mong ngày anh trở lại
Đếm giọt thời gian
khắc khoải tháng năm dài
Hoàng hôn buông mành
tia nắng ngả chiều phai
Bao kỷ niệm đẹp
nhớ hoài mùa thương cũ
Sông bờ bên lở
nhớ bên bồi không ngủ
Thao thức một mình
ấp ủ nụ tình si
Tiếng mái chèo khua
sóng nước vỗ thầm thì
Che nghiêng vành nón
đôi mi buồn ướt lệ
Em giấu tất cả
những thăng trầm dâu bể
Mãi đợi chờ anh
lặng lẽ bến sông chiều
Đám cỏ non mềm
thoảng đọng chút hương yêu
Đôi dòng trong đục
mang rất nhiều kỷ niệm
Hạnh phúc giản dị
mà khi xa bịn rịn
Phía ấy cuối trời
mây tím nhẹ nhàng trôi.
Những bài thơ tình về dòng sông quê hương
NHỚ SÔNG QUÊ
Thơ: Song Trà
Giờ lớn rồi.. đường đời ta muôn ngả
chợt một chiều nhớ quá tuổi còn thơ
nhớ dòng sông quê sóng vỗ đôi bờ
con đò cũ đợi chờ trên bến vắng
Ôi !. con sông mãi trôi trong thầm lặng
xuôi về đông chở nặng mảnh hồn quê
chở đời ta qua mấy lượt đi về
chở bóng mẹ ven đê sau buổi chợ
Tôi về đây đứng bên bờ sông lỡ
”nhớ người xưa ai mở nước nơi này”
phút lặng thầm cho cò duỗi cánh bay
xin hít thở ngất ngây hương lúa mới
Và được biết bao ngày sông vẫn đợi
hình bóng mình in với mảnh trăng xưa
vẫn lục bình theo con nước đong đưa
vẫn dáng cũ hàng dừa soi bóng nước
Tôi mơ ước thời gian xin quay ngược
được trở về ôm nước thuở còn thơ
và nhìn theo con nước lặng như tờ
thả thuyền giấy xa bờ rồi trôi mãi
Nhớ sông lắm, mỗi lần tôi trở lại
soi mặt mình, chải lại mái tóc thưa
thấy mình già.. mà sông vẫn như xưa
vẫn xanh mãi như chưa lần có tuổi…
SÔNG QUÊ VẪN VẬY
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Sau bao năm con sông quê vẫn vậy.
Lãng đãng hiền hoà xuôi chảy về đông.
Phía xa xa có vạt cải ven sông.
Đã rực rỡ hoa trổ bông rồi đó.
Hoa cải vàng tươi rung rinh trong gió.
Thời gian nhạt nhoà nỗi nhớ không phai.
Một buổi chiều đông cuối tháng mười hai.
Người bỏ đi ta vẫn hoài thương nhớ.
Quay về đây lang thang trên lối nhỏ.
Bàn chân trần bước trên cỏ ven đê.
Chiều mùa đông gió bấc lạnh tái tê.
Người xưa ơi có quay về bến cũ.
Ta cùng nhau đi lật tìm quá khứ.
Ký ức đầu đời ấp ủ trong tim.
Thời gian bay xa như một cánh chim.
Kỷ niệm cũ đã chìm trong dĩ vãng.
Ta về đây sau bao nhiêu ngày tháng.
Nhớ về một thời lãng mạn thuở xưa.
Chợt cô đơn lạnh giá gió đông lùa.
Người xưa ơi sao vẫn chưa trở lại.
LỜI THỀ ĐÁNH RƠi
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tôi muốn quay về tát cạn sông quê.
Để kiếm tìm những câu thề ngày đó.
Khi sang sông theo chồng em vứt bỏ.
Trong lời thề thuở ấy có tình tôi.
Bao năm qua dòng nước lững lờ trôi.
Lời thề xưa em đánh rơi cố ý.
Ai đã hứa suốt đời yêu nhau nhỉ.
Ai đã thề mãi chung thủy sắt son.
Lời thề xưa khi đá núi chưa mòn.
Con sông quê nước vẫn còn đầy ắp.
Em lặng lẽ ra đi không gặp mặt.
Trái tim anh như ai cắt buồn đau.
Anh quay về chặt bỏ hết hàng cau.
Phá nát tan cả giàn trầu héo úa.
Trầu cau ư người ta đâu cần nữa.
Người đi rồi để lời hứa trôi sông.
Anh về đây gió lạnh một chiều đông.
Nhìn con nước mà trong lòng tan nát.
Thôi cứ mặc cho tình đời đen bạc.
Sống vô thường tình xưa gác một bên.
Phương trời xa gió đông lạnh đêm đêm.
Em có nhớ bờ môi mềm ngày trước.
Nhớ tình xưa dạt dào nơi bến nước.
Sống bên chồng em có được bình yên.
CHIỀU ĐÔNG THÊM LẠNH
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Em ra đi bến sông buồn vời vợi.
Con đò cắm sào sớm tối chờ ai.
Sóng vỗ lao xao như tiếng thở dài.
Chiều mùa đông tháng mười hai hiu hắt.
Người ta nói tình đầu hay xa cách.
Anh quay về gom nhặt mảnh tình rơi.
Ngày ra đi em bỏ lại bên đời.
Ngắm dòng sông lòng đầy vơi thương nhớ.
Con sông quê vẫn bên bồi bên lở.
Em đi rồi tình dang dở đắng cay.
Chiều mùa đông xơ xác ngọn cỏ may.
Một mình anh trở về đây tìm lại.
Mối tình xưa vấn vương mùa hoa cải.
Gió bấc bên sông tê tái cõi lòng.
Thương cho phận mình còn mãi long đong.
Như con thuyền trôi giữa dòng không bến.
Ly rượu nồng mới nhắp môi nửa chén.
Tình không tròn ước hẹn đã ly tan.
Mối tình xưa vì ai lỡ cung đàn.
Thiếu vắng em chiều đông càng thêm lạnh.
BẾN NƯỚC TÌNH XA
Thơ: Phú Sĩ
Trách làm chi …khi em đã đi rồi…
Vùng kỷ niệm giờ còn nơi tiềm thức
Dòng sông quê đã bao đời trong đục
Có bao giờ sông ngừng chảy vì em….
Rặng mù u giờ cũng đã úa mềm
Thương cánh bướm bỏ làng đi biệt xứ
Con sông quê tiễn chân người lữ thứ
Thuyền mãi chờ sao chẳng thấy người xưa
Em đi rồi ….còn lại mảnh trăng thưa
Đêm mùa thu soi ánh vàng chan chứa
Con chim quốc gọi tiếng sầu nức nở
Lời nghẹn ngào một thuở khúc tình say
Em đi rồi ….trên bến nước chiều nay
Nghe vọng lại tiếng ru buồn khắc khoải
Cầu hò xưa tình mẹ cha vụng dại
Hương bưởi nồng sao trống vắng vòng tay….
Em đi rồi … chẳng mong một ngày mai…
Vùng ký ức … dệt khúc tình ân ái
Gió gọi mây một ngày bay xa mãi
Nhắn đôi lời … gửi lại cuối mùa thu ….
CON SÔNG QUÊ
Thơ: Nguyễn Văn Dũng
Tôi đã ước một chiều nào trở lại
Nơi sóng vờn gắn bó tuổi thơ tôi
Xa dòng sông hơn bốn chục năm rồi
Sao vẫn nhớ cả một trời đất mẹ.
Ơi bến cũ bao buổi chiều đám trẻ
Đợi thuyền về chí chóe bám đu chơi
Những đêm hè da diết tiếng ru hời
Nghe sóng nước bỗng rơi hàng lệ nhỏ .
Nhìn cánh vạc phía xa vờn trong gió
Thương kiếp cò lặn lội mé ven sông
Hiểu sớm nao mẹ vác cuốc ra đồng
Là cây mạ đã ngậm dòng nước mát .
Con thuyền nhỏ nghe sóng ru rào rạt
Có bao lần nhớ bờ cũ hát không
Kỉ niệm xưa cứ dồn dập chất chồng
Xôn xao lạ làm ta lòng muốn khóc.
CHỢT NHỚ
Thơ: Anh Đại Võ
Con sông quê bao đời luôn lặng lẽ
Chở ước mơ tuổi trẻ thật êm đềm
Bao năm rồi còn ghi dấu trong tim
Lòng chợt nhớ ướt mềm trong kí ức.
Nơi bến cũ một thời tôi thổn thức
Cùng bạn bè nô nức với trò chơi
Nghe câu hò cô lái khẽ buông lơi
Say giọng hát ru hời tình đất Mẹ.
Lăn tăn sóng theo nhịp chèo nước rẽ
Có hàng dừa in dáng vẻ chân quê
Và cùng ai hứa vẹn giữ câu thề
Xong mùa vụ yên bề chung hạnh phúc.
Rồi thời gian lắt lay muôn trầm khúc
Những bộn bề lắm lúc bỗng quên mau
Lắng lòng thương chợt nhớ đến nghẹn ngào
Cay khoé mắt khát khao tìm về lại.
LỜI DÒNG SÔNG QUÊ
Thơ: Thanh Hà
Sông có biết ngàn năm con sóng gọi
Lời thiết tha vọng biển cả xa xôi
Chân trời xanh mây lặng lẽ cứ trôi
Gió thổn thức tơi bời ngày giông bão
Con sông quê bao mùa thương sắc áo
Chở tình yêu khao khát của lứa đôi
Chiều đôi bờ tim tím lục bình trôi
Như nỗi nhớ muốn gửi về bên nớ
Đêm trên sông câu hò ngân nức nở
Chạnh lòng ai một khúc nhạc ly hương
Nhịp chèo khua tan vỡ ánh trăng buông
Cho tiếng cuốc vọng buồn đêm khuya vắng
Hạt phù sa sông vun bồi thầm lặng
Cho đồng xanh nắng rải gọi mùa vui
Ai xa quê mà không chút bùi ngùi
Theo con nước lòng xuôi về đất mẹ.
ĂN MÀY DĨ VÃNG
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Ta về đây hòng ăn mày dĩ vãng.
Nhìn dòng sông lãng đãng lững lờ trôi.
Nhớ ngày nào còn bé đã tập bơi.
Trên sông quê khi bầu trời nắng cháy.
Cùng bạn bè mình mò của bắt cáy.
Chui vô vườn cùng nhau đẩy vải xanh.
Con thuyền nan mấy đứa đứng chòng chành.
Đứa ăn trộm đứa đứng canh ngoài cổng.
Mới đó thôi thời gian như giấc mộng.
Tóc bạc rồi đời sao giống bể dâu.
Ta về đây ngồi trên bến sông sâu.
Nhớ bạn bè thuở chăn trâu ngày ấy.
Bến sông quê bao năm rồi vẫn vậy.
Chỉ có điều không thấy bạn bè đâu.
Đứng bên sông hoàng hôn tím một màu.
Người xưa ấy đã qua cầu xuất giá.
Chúc cho em vui bên người xứ lạ.
Ta quay về tìm chiếc lá diêu bông.
Chẳng thấy đâu chỉ thấy lá trầu không.
Nơi bến cũ chiều mùa đông lạnh giá.
SÔNG QUÊ…!
Thơ: Lê Hòa
Em còn nhớ…con sông quê ngày ấy…?
Mình cùng nhau…thường ra tắm mỗi ngày
Anh chăn trâu…em mò cua-bắt ốc…
Chuyến đò chiều…giọng ai hát…hò khoan…
Dòng sông quê…nơi hò hẹn-nhớ thương…
Đã bao năm…cùng đôi ta khôn lớn
Rồi từ đấy…mỗi người đi một hướng…
Hai phương trời…ta cách biệt…đôi nơi…
Anh bôn ba…khắp mọi nẽo đường đời…
Em ngược xuôi…nơi chân trời…góc bể
Bởi dòng đời…cuốn ta đi xa mãi…
Dòng sông quê…vẫn lặng lẽ…đợi chờ…
Và một ngày…anh lại ghé…thăm quê…
Dòng sông xưa…vẫn hiền hòa chảy mãi…
Anh tìm kiếm…bóng hình…người xưa ấy…
Mắt đượm buồn…vì chẳng thấy…em đâu…?
CÒN ĐÓ MỘT DÒNG SÔNG
Thơ: Bằng Lăng Tím
Đã lâu lắm chưa về thăm quê Mẹ
Dòng sông xanh lặng lẽ chảy xuôi dòng
Cải nở vàng ai đem nắng ra hong
Để sắc nắng quyện trong màu hoa cải
Bâng khuâng bước hôm nay đây trở lại
Vẫn con đò gác mái đợi người qua
Vẫn hàng lau nghiêng bóng dưới chiều tà
Mà bỗng thấy lòng ta xao xuyến lạ
Thuở thơ bé cùng chơi trò thuyền lá
Chở ước mơ ra biển cả mênh mông
Những ngày mưa vui bắt cá rô đồng
Quần áo ướt ra sông cùng bơi lội
Bao kỷ niệm thật thân thương quá đỗi
Nhớ bạn bè chỉ thầm gọi từng tên
Cậu nhà bên hay ra ngóng ngoài thềm
Giờ chắc đã ấm êm vui hạnh phúc
Tháng năm đợi vẹn nguyên trong ký ức
Một lời thương rạo rực trái tim hồng
Dấu yêu à! Kỷ niệm một dòng sông
Em vẫn giữ trong lòng từ thuở ấy.
LỜI THỀ BÊN SÔNG
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Chiều chia ly anh đi đâu không biết.
Phương trời xa mãi biền biệt cánh chim.
Bao năm qua em mải miết đi tìm.
Kỷ niệm cũ nơi đồi sim ngày trước.
Tay trong tay ta cùng xây mộng ước.
Mơ mai ngày mình sẽ được chung đôi.
Mái ấm dựng xây hạnh phúc lên ngôi.
Nhưng thực tế cuộc đời không như mộng.
Anh ra đi tìm tương lai cuộc sống.
Nơi quê nhà em một bóng chờ ai.
Trong cô đơn thao thức những đêm dài.
Giọt nước mắt làm tóc mai xơ xác.
Không trách người chỉ thương mình phận bạc.
Giữa dòng đời ta đã lạc mất nhau.
Tình cũ bẽ bàng trong chốn bể dâu.
Người ra đi bỏ nỗi đau ở lại.
Rau răm đắng cay buồn thương hoa cải.
Anh ra đi sao đi mãi không về.
Nhớ thương ai em vẫn giữ lời thề.
Lời đã hứa bên sông quê ngày ấy.
DÒNG SÔNG QUÊ TÔI
Thơ: Vinh Huỳnh
Dòng sông quê vẫn muôn đời tuôn chảy.
Vẫn lững lờ đưa đẩy nước đầy vơi.
Con nước ròng chảy ra biển trùng khơi.
Đi khắp nẽo chẳng nơi nào có được.
Tuổi ấu thơ bao nhiêu điều mơ ước.
Cùng bạn bè bắt chước lội ngoài sông.
Đùa giỡn nhau cho đến lúc nước ròng
Lòng vui sướng vẫn không sao tả xiết.
Khi lớn lên tôi mới vừa chợt biết.
Xa quê hương tha thiết nhớ dòng sông.
Kỷ niệm xưa thôi thúc ở trong lòng.
Dòng sông nhỏ mênh mông và thương nhớ.
Xuân sắp về Mai Đào đua nhau nở.
Con đò chiều than thở nhớ người xa.
Dẫu nơi đâu cũng vẫn nhớ quê nhà.
Quê hương đó Mẹ Cha luôn chờ đón.
Và dòng sông cũng tràn đầy mơ mộng.
Đem phù sa cháy bỏng tặng người thân.
Lục bình trôi thêm nhung nhớ vô ngần.
Màu hoa tím lâng lâng niềm thương tiếc.
LỖI HẸN BẾN SÔNG QUÊ
Thơ: Phú Sĩ
Con sông quê đã bao mùa mưa nắng
Nước lớn ròng theo dĩ vãng tuổi thơ
Làng đôi ta bên lở đợi bên bồi
Chiều tan học ta chờ nhau chung lối
Đời dâu bể có ngờ đâu nên nỗi
Anh xa rồi khuất lối những chờ mong
Nơi quê người anh có thấy buồn không
Nơi bến vắng con nước ròng trắng bạc
Sóng đời thổi anh phương trời phiêu dạt
Để bến sông nay khao khát câu hò
Để tình mình như nhánh lục bình trôi
Lãng đãng buồn qua bao mùa nước nổi..,
Sáo đã bay trong một chiều nắng vội
Em theo chồng… hờn dỗi bến sông quê
Anh ra đi không mong đợi ngày về
Trách làm chi ủ ê tình chim sáo
Em bỏ lại nửa câu hò sầu não
Con bướm vàng thôi đậu trái mù u
Cho lời ru da diết điệu tình thu
Trôi đi mãi mịt mù mùa thương nhớ.
TÔI CÒN NỢ LẮM MỘT DÒNG SÔNG
Thơ: Song Trà
Tôi còn nợ lắm một dòng sông
nợ ánh trăng nghiêng rớt giữa dòng
nợ nước lớn ròng ngày hai bận
đã chở buồn tôi buổi tàn đông
Trên bến sông buồn cuối chiều nay
nhìn dòng sông cũ đã vơi đầy
in bóng mây buồn từ dạo ấy
nghe hồn lãng tử đã qua đây
Tôi đã nợ sông cả một đời
nợ dòng nước ấy với đầy vơi
nợ chiều tím biếc trên sông vắng
đã chở dùm tôi nước mắt rơi
Thuở ấy ngày này đã cuối đông
nàng xuân sắp sửa lướt qua dòng
trên bờ nhộn nhịp tiếng cười nói
dưới bến có người khóc trên sông
Tôi đã xa rồi từ rất lâu
tưởng rằng nơi ấy lấp nỗi sầu
hôm nay tôi sông mừng gặp lại
đã cuộn hồn tôi dưới dòng sâu.
KHÚC HÁT SÔNG QUÊ
Thơ: Thanh Hồ
Ta nghe gì như khúc hát sông quê
Dào dạt đưa ký ức về một thuở
Sông quê ơi nặng tình ai thương nhớ
Biết em còn rơi lệ ở xa xăm ?
Thời gian trôi mà kén mãi vương tằm
Anh xa em như rằm không trăng tỏ
Ký ức ơi… về làm chi vàng võ
Cạn chén nồng… tình nào có thể quên !
Nhớ thật nhiều ai hát khúc đưa duyên
Rằng xa anh như thuyền không bến đậu
Sáo sang sông cho buồn vương lối cũ
Thương nhau rồi… để mình bậu lẻ loi !
Ví ngày xưa ta dạo bước chung đôi
Hờn giận chi để bèo trôi lạc bến
Khắc khoải nhánh sông, đò đâu chẳng đến ?
Câu hát giã từ…xao xuyến trong anh.
Em có về cho cau thắm trầu xanh ?
Hay bên ai, đang ngọt lành say đắm
Nơi bến sông xưa, cây sào vẫn cắm
Võng mãi câu hò.. thương lắm…đò ơi !
MONG VỀ GẶP LẠI DÒNG SÔNG
Thơ: Chung Mai
Mong về gặp lại dòng sông
Bốn mùa bồi đắp nhuộm đồng mải mê
Thủy triều dâng nước tràn trề
Cá tôm thoả thích đâu chê đất nghèo
Ven bờ thuyền ghé đậu neo
Lững lờ xuôi chảy đám bèo nhẹ trôi
Trẻ trâu mấy đứa đâu rồi
Bạn bè tôi đó cái thời …tắm sông !
Còn vương ngai ngái bùn nồng
Phù sa thắm đỏ dòng sông quê mình.
SÔNG QUÊ
Thơ: Trương Thị Anh
Sông quê mát đọng tình quê
Tơ duyên đưa lối em về nơi anh
Xum xuê khế ngọt trĩu cành
Đôi bồ câu với hoa chanh chào mời
Chiều ngồi bến cũ thảnh thơi
Ngọt trong dòng nước, nói lời chân quê
Mỗi năm lễ hội em về
Sông dào dạt sóng tình quê vơi đầy
Xưa anh gánh nước sông này
Đổ phèn chum nước nửa ngày lọc trong
Bồ kết đốt tỏa hương nồng
Anh thêm lá bưởi cho lòng đam mê
Tóc bạc thay mái tóc thề
Cùng anh về lại đường đê ngả chiều
Thơ anh nồng nàn lời yêu
Hoàng hôn phủ bóng đò chiều mênh mang.
SÔNG QUÊ…
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng
Dòng sông quê đêm ru buồn tỉnh lặng
Điệu hoài lang sâu lắng đượm ân tình
Nắng bên cầu đang đón ánh bình minh
Trải chân tình thiết tha về bến mộng
Quê em đó đêm trăng thanh gió lộng
Đường vào làng núp dưới bóng cây đa
Lúa trúng mùa nhờ những lớp phù sa
Đàn cò trắng bay ngang qua kiếm sống
Đứng trên bờ nhìn thủy triều gợn bóng
Nghe xa kìa vọng lại khúc tình sầu
Nữa đời em thổn thức dưới trăng thâu
Cuộc sống cũng trôi theo dòng nước nỗi
Bến sông quê đã bao mùa hờn dỗi
Giữa dòng đời con sáu vội sang ngang
Để lại đây thương nhớ cánh bướm vàng
Nhánh mù u buồn than giờ chẳng đậu
Miền tây ơi có khi nào hiểu thấu
Em sang đò để bậu lại sầu rơi
Nữa vòng trời xứ lạnh lắm đơn côi
Niềm hạnh phúc lạc rồi dòng sông cũ..
SÔNG QUÊ
Thơ: Thạch Thảo
Mênh mang buồn tìm về.. bến sông quê..
Bao kí ức ùa về ..sao nhung nhớ..
Người đi xa nghe lòng nhiều …trăn trở
Con sông hiền hòa..một thuở.. yêu thương…
Hơn nửa đời ..mái tóc điểm.. phong sương
Còn mãi miết.. những dặm trường ..trôi nỗi
Khi mõi mệt với cõi lòng.. sắp đuối
Muốn tìm về… nơi ấy.. bến sông quê…
Biết bao giờ cho thỏa những ..đam mê
Được, mất, hơn thua với bộn bề cuộc sống
Thế giới bao la …biển trời cao rộng..
Vẫn muốn tìm về nơi ấy ..bến sông quê..
Được ôm ấp ..được che chở …vỗ về..
Dang rộng tay… ôm vào lòng nỗi nhớ..
Thấy cuộc đời nhẹ nhàng như ..hơi thở
Có đâu bằng.. nơi ấy …bến sông quê….
KÝ ỨC SÔNG QUÊ
Thơ: Tạ Thăng Hùng
Một chiều lang thang bên dòng sông quê
Mái tóc rối ngược chiều gió nước
Tôi ngược thời gian tìm về thuở trước
Dòng sông ơi lưu luyến biết chừng nào.
Bao nhiêu năm không hiểu được vì sao
Dòng nước ngược xuôi ngày đêm thay đổi
Sông vẫn xanh trong, sóng vỗ bờ vời vợi
Vầng trăng tròn đứng đợi phía bên kia.
Trăng cứ theo tôi đến tận đêm khuya
Tôi đứng lại, trăng cũng liền dừng lại
Tôi bước tiếp, trăng vẫn theo tôi mãi
Tôi hỏi thầm sao đùa mãi trăng ơi?
Sông nước êm đềm tắm mát tuổi thơ tôi
Tắm cả ước mơ buổi đầu đẹp nhất
Nơi bến đợi hẹn hò sông lấp lánh
Nghe câu hò tha thiết quá đi thôi.
Nhớ có lần chú bộ đội gọi đò ơi
Đêm tối quá đò không sang sông được
Khi đã về đây, nỗi nhớ càng da diết
Rồi chú bơi nhưng không tới được bờ…
Cả làng tôi thương chú đến ngẩn ngơ
Nhớ ngày trước đò đưa người ra trận
Những chàng trai cười tươi trong nắng
Cô gái làng đưa tiễn khóc nhìn theo.
Bầu trời xanh soi dòng nước trong veo
Chúng tôi trưởng thành điều đi qua nơi ấy
Giờ sông quê đã có cầu xây mới
Vẫn nồng nàn tha thiết nhớ đò ngang.
Chiều một mình bên dòng sông lang thang
Bao ký ức nồng nàn thương nhớ
Tôi muốn ôm dòng sông như thuở nhỏ
Thả con thuyền mơ ước của ngày xưa…
Những bài thơ ý nghĩa về dòng sông
Bài thơ: Lam Giang – Phan Thúc Định
Chẳng biết tự bao giờ em có tên sông Lam?
Con sông quê anh bao kiếp người nặng nợ
Bao tuổi thơ, bao lở bồi…chẳng nhớ
Ôm vào lòng xứ Nghệ lắm nắng mưa!
Hãy về quê anh dù chẳng ngọt dạ thưa!
Răng rứa mô tê nhưng ấm lòng điệu ví
Nơi con sông Lam ngàn năm bền bỉ
Đắp bãi bờ mướt mát khúc dân ca!
Từ thượng nguồn sông xuôi mái khơi xa
Nghìn năm qua sao chẳng già sông nhỉ!
Cứ trẻ mãi một màu lam như thế
Tựa mắt ai trong buổi hẹn đầu tiên!
Bến Giang Đình sóng vỗ nhịp Tiên Điền
Nàng Kiều lênh đênh ba chìm bảy nổi…
Khi buổi ấy bao khắt khe nàng hỡi!
Tiền Đường hay chính Lam thủy rửa oan khiên?
Núi Quyết Thành Vinh trước mỗi bình minh
Bên Lam giang tựa hồ như thiếu nữ
Chỉn chu trước gương bởi biết rằng không tha thứ
Cho chính mình nếu nghễnh ngãng nhạt phấn son!
Em hãy một lần về với sông Lam!
Nghe ”giận thương” trên thuyền nan bé nhỏ
Câu ”ngược lường” suốt bao đời nhắn nhủ
Mới hiểu vì sao người xứ Nghệ thực thà!
Người quê anh dù bươn chải bôn ba
Ngược Bắc xuôi Nam vào sông ra bể…
Lúc buồn, vui, khi nhọc nhằn…vẫn thế
Đằm câu dân ca thắm biếc sắc Lam Hồng!
Bài thơ: Bên sông nắng rụng – Phạm Hùng
Giá buổi nọ không theo về bên ấy
Thì hôm nay chẳng sóng dậy trong lòng
Sáo vừa tách bến, qua sông
Con đò ngơ ngác, giữa dòng nước xoay.
Trách vạt áo, sao ban ngày nghiêng ngả
Mặc gió lay, níu nhành lá vui cười
Một chiều… ánh mắt tôi rơi
Say đường cong, bỏ quên đời… bão giông.
Trách làn tóc thoảng vị nồng hương bưởi
Trách hồ thu đầy những sợi tơ tình
Lôi hồn tôi lạc… lênh đênh
Chìm trong mê khúc, bồng bềnh lãng du.
Tôi tự trách, chốn ngục tù thăm thẳm
Dấn thân vào trót say đắm người ta
Tìm đâu thấy được dáng ngà
Bên sông nắng rụng, mưa sa bến đời.
Bài thơ: Về với sông quê – Trịnh Thanh Hằng
Dòng sông xưa vẫn không ngừng cuộn chảy
Chở đong đầy những hạt nặng phù sa
Tuổi thơ nào mãi mãi ở trong ta
Trần như nhộng mò trai và bắt ốc.
Mẹ mải miết oằn mình leo đỉnh dốc
Sóng sánh vàng gánh nước để tưới rau
Sông yêu thương mẹ bảo nó rất màu
Đám rau ấy sẽ mượt mà tươi tốt.
Trên thuyền nan bố mải mê ngồi cột
Vá lưới nào để tối kịp giăng câu
Đêm ngàn sao lấp lánh cả địa cầu
Soi bóng nước hòa tan cùng lời hát.
Bên bờ sông nơi rặng tre xanh ngát
Gió rì rào bà ru cháu ầu ơ
Móm mém cười khe khẽ đọc vần thơ
Ngủ ngoan nhé mẹ về cho bú tí.
Rồi mai đây cả những thiên thần nhí
Sẽ rời xa khắp mọi nẻo đường đời
Đến lúc nào thấy mệt mỏi chơi vơi
Về đây nhé sông dang tay chào đón.
Bài thơ: Ráng chiều – Lâm Bình
Chị giặt áo bên sông ráng chiều hoa sim tím
Thả giọt buồn thánh thót nắng chiều buông
Từ dạo ấy … em đi xa không trở lại
Chị mang diêu bông xuôi về nỗi nhớ
Chờ ai …
Dấu kỹ ngăn tim che lấp hững hờ
Nhớ ngày nào bên sông chiều giặt áo
Lặng lẽ ngắm nhìn lặng lẽ nuốt giọt rơi ….
Chiều nắng nhạt níu ráng chiều ở lại
Trời vẫn cứ xanh trong một màu xanh ngát
Chợt hoàng hôn vội vàng lặn mất …
Tia nắng giao mùa rưới ngọt ướt mi em
Sông trải nắng lóng lánh vàng khúc ru êm
Như dải lụa nối hai bờ xa nhớ
Chạm vào nhau rồi mà vẫn cứ vời xa…
Chị lại ra bến sông ngồi lặng lẽ…
Khắc khoải ráng chiều tím chiều hoang
Bài thơ: Nhớ sông quê – Hoàng Minh Tuấn
Con sông quê nhớ thương còn mãi,
Tuổi thơ xưa trẻ dại vui đùa,
Vượt sông chẳng ngại nắng mưa,
Lưng trâu ta cưỡi mỗi trưa về làng!
Sông uốn lượn vòng quanh làng, xã,
Đem phù xa màu đỏ tưới bồi,
Để cho mùa vụ tốt tươi,
Làng trên, xóm dưới người người ấm no!
Hết vụ gặt, tới mùa tôm cá,
Giăng lưới, chài, mọi ngả trên sông!
Đêm đêm cất vó ngắm trăng,
Ngày ngày thuyền lại ngược dòng bán buôn!
Cũng có khi sông hờn, sông rỗi,
Lũ đầu nguồn chảy mãi về xuôi,
Nước sông cứ thế dâng hoài,
Để cho làng xóm mọi người đều lo!
Hết hung dữ, hiền hoà sông chảy,
Bến sông quê con trẻ nhảy cầu!
Trận giả chơi đuổi bắt nhau,
Dòng sông bơi mãi tìm đầu để xoa!
….
Bao năm rồi ta xa, mãi nhớ
Về con sông ngày nhỏ ở quê
Ước ao một sớm quay về
Đưa ta trở lại sông quê ngày nào…
Bài thơ: Đợi chờ bên bến sông – Đình Khải
Cuối tuần em lại ra bến sông
Ngồi lặng ngắm những con đò qua lại
Anh ơi anh sao em đợi mãi
Vẫn chẳng thấy con đò chở anh về.
Nhìn người ta gặp gỡ đề huề
Tay trong tay và những cái ôm rất chặt
Em vội vàng quay mặt
Chẳng dám nhìn người ta mến yêu nhau.
Mà sao anh ơi em đợi đã lâu
Đếm từng con đò cập bến
Vẫn chẳng thấy bóng hình người em yêu mến
Về đi anh, em vẫn đợi vẫn chờ.
Trời tối rồi. Em ngẩn em ngơ
Trên sông đã vắng những con đò qua lại
Lại nghĩ chắc anh còn mê mải
Với bao nhiêu công việc bộn bề.
Em khẽ khàng đứng dậy, đi về
Nỗi nhớ anh dài theo từng nhịp bước…
Bài thơ: Khúc hát dòng sông – Phan Thu Hà
Lớn lên đã thấy dòng sông
Khắc khoải đôi bờ bồi lở
Mải miết dòng trôi không ngừng
Oằn nặng từng con nước đỏ.
Sông mãi hát lời vô tận
Chắt chiu từng giọt phù sa
Cho đất lành thơm ước vọng
Cho tình cây đượm lá hoa.
Sông chở tháng ngày lặng lẽ
Buồn vui trầm tích ngàn đời
Mang theo mưa nguồn chớp bể
Tình yêu đâu dễ bằng lời.
Có thể không ai biết được
Vì sông chỉ hát riêng mình
Ôm trọn niềm đau xứ sở
Chắt chiu khoảng lặng yên bình.
Trời cao muôn đời nắng gió
Sông có bao giờ ngừng trôi
Lặng lẽ tình sông bé nhỏ
Chảy mãi về miền biển khơi.
Sông vẫn hát bài hát ấy
Thì thầm những khúc hát ru
Góp vào mặn mòi con sóng
Vỗ về bờ cát thiên thu
Bài thơ: Bến xưa – Phan Huy Hùng
Em nay ván lỡ đóng thuyền
Lướt qua bến cũ đứt duyên … em chào
Nụ cười em gửi phía nao
Bến ơi !
Bến vẫy …
Đau sao …
Nụ cười ?
Bài thơ: Sông quê em và sông quê anh – Nghi Lâm
Quê em có sông Hồng cuộn chảy
Lắm phù sa bồi đắp ruộng vườn
Bờ đê già luôn để vấn vương
Khiến lữ khách xao lòng trăn trở
Còn quê anh có dòng sông nhỏ
Với con đò đưa khách sang ngang
Cây cầu tre nằm yên khoe dáng
Để mỗi chiều ai bước quay về
Như thế đấy mà nghe anh kể
Chốn quê nghèo nhưng lắm thân thương
Bà Mẹ già tóc đã điểm sương
Đợi con trước bờ sông bến nước
Rời quê nhà mà không biết trước
Lúc trở về Mẹ đã đi xa
Anh viếng mồ khẽ đặt cành hoa
Khấn người hảy bình yên an nghỉ
Nay có em bạn hiền tri kỷ
Ở Hà Thành nhớ ở phương Nam
Nơi sông anh có lắm mương vàm
Nhớ da diết sông Hồng cuộn chảy!
Bài thơ: Dòng sông quê – Ngã Du Tử
Ngọt ngào dòng sông quê tôi
tưổi thơ vực dậy bên đồi quan san
nổi trôi giấu kỷ niệm vàng
chiều nay về lại lòng man mác lòng
trưa hè thắp gió dòng sông
lao xao biển lúa đòng đòng đưa hương
hoa cau thơm lựng sau vườn
ngày xưa thoang thoảng còn vương bây giờ
ngày đi hoa cỏ dại khờ
người về nước cũng cơ hồ hoan ca
lỏng tay đánh cược sơn hà
vẫn nghe trong máu âm ba một thời
trẻ trai xưa vọng trùng khơi
cổng ngày rộng mở tung trời cánh chim
chiều quê đồng vắng lặng im
hoàng hôn phủ, ồ! ngụp chìm dòng sông
tiếng cười chìm nổi theo dòng
có ai biết nước con sông đi về?
Bài thơ: Bến bình yên – Hoàng Lan
Con lại tìm về nơi ấy bến bình yên
Nơi mỗi sáng chung chiêng tia nắng ngọt
Gánh phù sa giọt mồ hôi thánh thót
Lời mẹ ru dịu chua xót cuộc đời.
Con lại về đây với bên lở bên bồi
Ký ức tuổi thơ xa rồi con nhớ mãi
Bao năm tháng giữa dòng đời hoang giải
Đánh rơi rồi còn đọng lại xót xa.
Con tìm về nơi con gọi hôm qua
Ở nơi ấy có bao la tình mẹ
Đôi bờ hát sóng vỗ bờ khe khẽ
Chốn muôn đời trong trẻo tuổi thơ con.
Bài thơ: Sông Hồng quê em – Thu Hiền
Mời anh về hội chùa Keo Hành Thiện
Cùng em xem bơi Chải giữa sông Hồng
Dọc đôi bờ đồng lúa trải mênh mông
Rằm tháng chín hội Chùa đông anh ạ.
Quê hương em nước sông màu rất lạ
Hồng như má con gái tuổi xuân thì
Cải trải vàng níu bước lữ khách đi
Tháng mười một anh lại về anh nhé.
Sông quê em đôi khi không lặng lẽ
Vào mùa mưa tung bọt nước đục ngầu
Mẹ bảo rằng..sông giống như người nhỉ
Cũng vui buồn,hờn giận,cũng biết đau.
Anh sẽ về với sông em…anh nhé
Con đò neo bến cũ mãi yên bình
Sóng cũng như cánh võng đưa nhè nhẹ
Chờ người đi dừng lại cuộc hành trình.
Bài thơ: Sông …- Thanh Trang
Chảy âm thầm, lặng lẽ với thời gian
Trà Giang đẹp như muôn vàn câu hát
Gói trọn cả tuổi học trò ngào ngạt
Rồi vui buồn, chua chát. Mái trường xưa…
Nay còn đâu, một thuở bóng người đưa
Tiếng cười nói khi mới vừa nhận lớp
Dòng sông chảy thấy cây Bàng rũ rợp
Phượng khóc thầm trách tia chớp người qua.
Đã không còn, đã mãi mãi chia xa
Sông nằm đó ôm ngọc ngà con chữ
Nhìn lại bóng người thầy mà lưỡng lự
Thút thít lòng quyết giữ vẹn tiếng danh.
Mùa Thu về dòng nước ấy lại xanh
Ôm nỗi nhớ rồi biến thành hạt ngọc
Trà Giang chảy êm êm như làn tóc
Khúc sông tình vang đọc tiếng trường quê.
Bài thơ: Thuyền chài – Phạm Văn Ngoạn
Chòng chành một chiếc thuyền chài
Trời xanh, nước biếc nắng mai rực hồng
Lênh đênh đầu bãi, cuối sông.
Sớm hôm chài lưới,vợ chồng kiếm ăn
Bao giờ cho hết khó khăn
Gom tiền, góp bạc, mua căn nhà lầu.
Bài thơ: Sóng sông Hồng – Đỗ Hương
Em ngủ vùi bên cánh võng Sông Hồng
Mơ gặp Anh vào đêm Trăng tỏ
Anh thấy gì, rì rào bên đồng lúa?
Sóng Sông Hồng oàm oạp vỗ… về Đông…
Những cánh Cò bay thẳng tắp cánh đồng
Mùa Thu chín trên từng vườn Nhãn ngọt
Nắng đồng bãi mướt xanh ngà ngọc
Nằm ngoan nghe câu chuyện kể Tiên- Rồng
Đồng Tử xưa không khố cởi trần
Lặn lội triền sông theo Cha bắt cá
Nắng đồng bằng Sông Hồng sao ngọt lạ!
Cho lưới chàng mắc “tiên cá ” Tiên Dung?
Nước đỏ ngầu ghi chứng tích Thăng Long
Ngàn năm đó dáng Rồng bay lồng lộng
Thành phố trẻ ồn ào náo động
Đẹp lung linh soi bóng dáng Nhị Hà
Cứ dạt dào cứ đỏ nặng phù sa
Bồi nhẫn nại cho đồng bằng châu thổ
Cứ thăng trầm bên bồi bên lở
Cứ ngân nga chuông Trấn Vũ, canh gà…
Sóng Tây Hồ còn vỗ khúc dân ca
Đây rốn Sông Hồng hàng ngàn năm đọng lại
Làm lá phổi cho Thủ đô xanh mãi
Cái tên dịu dàng “Bên cạnh một Dòng Sông” *
Sông Hồng ơi! Nguyện ước ngàn năm
Sông mãi chảy, mãi trôi về với Biển
Mãi tươi tốt phù sa trìu mến
Cho Tình yêu Sông rộng Biển dài
Mênh mang giữa dòng, ai vớt điệu hò ai…!
Bài thơ: Sông quê – Nguyễn Lan Hương
Tích Giang ơi Tích Giang
Con sông mềm như lụa
Tích Giang ơi Tích Giang
Sông dài như nỗi nhớ.
Quê ngoại tôi ở đó
Ngời ngời đất đá ong
Chất giọng quê thật lạ
Như tan tận đáy lòng.
Tôi đã xa dòng sông
Ngoại cũng không còn nữa
Nhà ngoại giờ ra phố
Khúc sông quê nhạt nhòa.
Bao dòng sông đã qua
Bao người tôi đã gặp
Tuổi thơ giờ xa tắp
Dòng sông buồn mênh mông.
Bất ngờ gặp dòng sông
Nghe giọng quê mộc mạc
Kỉ niệm về ào ạt
Tích Giang ơi Tích Giang .
Những bài thơ hay về dòng sông, con sông quê hương
Thơ hay về con sông 1: Nhớ con sông quê hương
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Toả nắng xuống lòng sông lấp loáng
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông
Hình ảnh cô em đôi má ửng hồng…
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh sáng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy, lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không gành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương
Thơ về dòng sông 2: Con sông quê hương
Anh đi khắp mọi nẻo đường
Bao ngày tháng, bao nhớ thương quê nhà
Anh đi vạn dặm đường xa
Nhớ sông núi, nhớ ngôi nhà mến thương.
Anh đi nhớ mãi dòng sông
Long lanh một giải nước trong hiền hòa
Nhớ nhiều những lúc đôi ta
Bên bờ sông nhỏ chiều tà dần buông.
Nhớ khi thoáng một cánh buồm
Trên sông như cánh bướm vương sắc hồng
Nhớ nhiều những khóm tre cong
Trên triền đê nhỏ như mong ai về.
Nhớ nàng thục nữ chân quê
Rửa chân bên bến tóc thề xõa buông
Nhớ sao tiếng hát véo von
Trên sông pha tiếng cười ròn quê ta.
Anh đi xa, nhớ quê nhà
Nhớ dòng sông nhỏ hiền hòa êm trôi.
Thơ hay về sông 3: Đêm trò chuyện với sông Đà
Đêm sông Đà là lạ gió vùng cao
Mây cũng lạ, chỉ vầng trăng quen biết
Bóng tối thì thào chưa dứt lời tiễn biệt
Với hoàng hôn trên sóng nước trôi êm…
Tiếc mãi đến giờ hết tuổi hoa niên
Tôi mới đến với dòng sông cô tích
Sông từng trải lượn lờ trên trang sách
Giữa dòng thơ quanh núi Tản bao đời…
Hãy thề lòng lượng thứ, Sông Đà ơi!
Xin được sống cùng sông giữa niềm vui trăn trở
Hạnh phúc lớn như bào thai sinh nở
Sông chuyển mình rồi đề hóa bao la!…
Một tiếng gì âm vang rất xa
Nghe sâu thẳm tự lòng sông dội tới
Tiếng luộc dõi lo toan mong đợi
Tiếng con người đang trút vợi niềm đau…
Có phải tiếng em, cô gái da nâu
Vết chai mới cộm bàn tay không nghỉ
Hẳn lên vết chai xưa ngày chồng Mỹ
Em thông đường… mở lối mới cho sông!…
Anh lính Trường Sơn có phải tiếng anh không?
Vầng sáng nào xưa giục lòng anh hồi hả
Xưa chiến trường, nay công trường chở đá
Chưa kịp về xây gian bếp mới quê mình!
Đêm lại dần gợi nhớ thuở xa xanh
Lòng ta cạn, sông cứ là thăm thẳm
Khoảng cách đôi ta là văng trăng ướt thẫm
Có hay đâu sông đó cũng Ngân Hà!
Vụt ngẩng đầu, lấp lánh sao sa
Ta đặt trái tim giữa dòng nước chảy
Dòng máu – dòng sông chảy qua tim ấy
Sẽ bừng lên muôn nẻo sóng lung linh…
Một tiếng gà vang xóm núi
Bình minh !
Bài thơ về dòng sông 4: Đi thuyền trên sông Đà buổi chiều
Trên mặt Đà giang dưới bóng chiều
Trông qua Non Nước cảnh đìu hiu
Trời giăng hắc ám luồng mây kéo
Chuông giục hoàng hôn tiếng sóng reo
Theo nước vởn vơ tăm cá lội
Gọi bầy inh ỏi giọng chim kêu
Thuyền ai thơ thẩn dòng sông đó?
Tìm bến cùng ta gấp mái chèo!
Thơ hay về con sông 5: Bên sông Lam nghĩ về Nguyễn Du
Không biết đường cong sông Tiền Đường có giống đường cong sông Lam
Mà ngọn sóng ở đây cứ cồn lên nỗi tang điền thương hải?
Ơi cánh chim bằng ba chìm bảy nổi!
Ba trăm năm là mấy đời người?
Chỉ biết ở đây sông Lam cũng bên lở bên bồi
Cũng bụi đỏ, cát vàng phơi bảng lảng
Làn thu thuỷ vẫn dành cho buổi chiều ngọt sáng
Nét xuân sơn còn in đậm mây trời
Đâu phải ở đây là tất cả cuộc đời
Nhưng cốt lõi cuộc đời, nơi đây, từng đọng lại
Cảnh sắc này và tâm trạng ấy
Từng trang đời, vằng vặc truyện Kiều soi…
Đến với Tiên Điền, tôi biết Nguyễn Du vui
Trong nét núi đường sông chiều gặp gỡ
Sông Lam dẫu bên bồi bên lở
Trang thơ nay thôi bớt lở bồi
Nét xuân sơn là nét rất tươi
Làn thu thuỷ vẫn trôi
một dòng ngọt sáng
Mộ người ngủ trong màu xanh tháng tám
Như một lời vĩnh cửu mãi sinh sôi
Thơ về dòng sông 6: Đối diện với sông Lam
Bảy năm đi bạt gió quê
Tiếng gà tuổi thơ vẫn âm thầm nhảy ổ
Xanh trong giữa đất trời bỡ ngỡ
Ta vỡ òa khi đối diện với sông Lam
Ta vỡ òa giữa làn nước bao dung
Cả khóc cười cũng về đây gột rửa
Ta nghe trong thẳm sâu tiếng xạc xào của lúa
Tiếng xốp tơi những ruộng sắn hàng khoai
Ơi sông Lam theo ta suốt cuộc đời
Cái rám mật của đất đồng bờ bãi
Cái nồng nàn hơi thở những phù sa
Xóa sao được nét cười tươi bến bãi
Áng cỏ xanh thì thào trỗi dậy
Cái mõm nghé non tơ vục mặt xuống tươi nồng
Bờ bãi đãi đầy hơn sau những ngày lụt lội
Nước lại hiền hòa lấp lánh mặt sông
Ơi sông Lam máu chảy tươi hồng
Trong huyết quản của đời tươi sức trẻ
Ta đã mang theo những nhọc nhằn quê mẹ
Cả những mặn mòi từ khúc hát trên sông
Ơi sông Lam của những ruộng những đồng
Trong lủi thủi sương chiều in dáng mẹ
Cánh cò lặn lội bờ sông
Ta chưa biết tình thương nào hơn thế!
Bài thơ về dòng sông quê 7: Hoàng hôn sông Lam
Lửa ở đâu nhiều thế
trong mắt em?
Máu ở đâu nhiều thế
đỏ một vùng sông
Đôi mắt em u buồn
Mặt trời cho lửa
Một vùng sông không biết tên
Cũng níu lòng ta nhớ
Mặt trời gần gũi thế
Mà trời xa vô cùng
Em đi về nơi em, sông về biển mặn
Tôi lại một mình, một mình nẻo vắng
tìm ánh trời qua kẽ lá vườn hoang
Thơ về dòng sông 8. Về bên sông Lam
Em về chiều ấy mưa bay
Gió thao thiết nhớ dáng gầy cuối đông
Lòng anh bóng nắng ngược dòng
Sông Lam nhè nhẹ sóng buông thẫn thờ.
Vọng đâu đây tiếng gọi đò
Anh về se sắt cánh cò bay ngang
Đành thương lời hẹn nhỡ nhàng
Sương thoang thoảng mắc mênh mang vào chiều.
Thơ về dòng sông 9. Viết cho sông Lam
Một ngày về
Vục mặt vào sông Lam
Tuổi thơ nằng nặng chảy
Hạt phù sa nghèo nàn khét cháy
Yêu thương neo lại những con đò.
Một ngày về
Vục mặt vào bình yên
Con sông chìm trong triền miên cõi nhớ
Con đò neo lại một thời xa…
Một ngày về
Vốc lại tuổi thơ
Tìm dáng mẹ gầy giữa phù sa chìm nổi
Con cò lặn lội bờ sông.
Vốc lại cả những rạc gầy mơ ước
Cả tiếng hát bên sông nghe đến mặn mòi.
Cho bình yên trôi
Bình yên trôi…
Bài thơ về dòng sông 10: Đêm sông Cầu
Anh qua sông Hồng, sông Đuống
Mùa mưa bọt nước đỏ ngầu
Không biết ở nơi em ở
Êm êm một khúc sông Cầu
Tiếng một con tôm búng nước
Vó bè ai cất sau lưng
Sao giời lọt qua mắt lưới
Rơi đầy xuống cả mặt sông
Con sông của người quan họ
Suốt đời nước chảy lơ thơ
Em ơi! Em là cô gái
Từ lâu anh đợi anh chờ
Em là cô Tấm thảo hiền
Đến giữa đời anh trẩy hội
Tình đã trao nhau êm đềm
Mà vẫn mắt nhìn bối rối
Sông Cầu khi đầy khi vơi
Chảy ngang qua câu quan họ
Ướt đầm vạt áo bao người
Vạt thương ướt cùng vạt nhớ
Em nói nhẹ như hơi thở
Anh nghe để nhớ suốt đời:
Giữ tình yêu như giữ lửa,
Đừng quên, đừng tàn, đừng nguôi!
Tình yêu có từ phương em
Đi qua tháng năm chờ đợi
Tình yêu cũng từ phương anh
Lửa rừng bồn chồn góc núi
Tình yêu có từ hai ta
Chẳng đủ gần mà giận dỗi
Nhà xa, mặt trận càng xa
Gặp nhau lần nào cũng vội
Ngày mai chắc là nhiều nắng
Nên sao giăng khắp trên đầu
Ngày mai trấn miền ải Bắc
Tựa lưng vào đêm sông Cầu.
Trên đây là những bài thơ hay về dòng sống do dean2020.edu.vn tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hy vọng qua bài viết này bạn sẽ thấy được thêm những dòng sông ở quê hương và yêu quê hương mình nhiều hơn bạn nhé!