Mãi Mãi Là Bao Xa – Diệp Lạc Vô Tâm

366 ngày trôi qua, cô cố gắng quay lại với cuộc sống hiện tại, thậm chí cô đã thử quen người con trai khác đủ tiêu chuẩn bạn trai mà cô đặt ra. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp, “Mãi mãi là bao xa” lại xuất hiện và gửi lời mời kết bạn với cô, và như một điều thôi thúc từ lâu cô lại chập nhận lời mời đó. Họ lại quay lại với nhau, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau chia sẻ tâm sự như xưa.

Cô chia tay với bạn trai Uông Đào vì không muốn làm tổn thương anh, làm bạn với Trịnh Minh Hạo – người mà xưa nay cô luôn cho là người đem lại cảm giác an toàn, và bắt đầu theo học thạc sĩ ngành vật liệu với tên thầy giáo “biến thái” Dương Lam Hàng. Trong suốt thời gian theo học cùng Dương Lam Hàng, Lăng Lăng cho đó là khoảng thời gian cực khổ nhất trong quãng đời học của mình, nhưng khoảng thời gian đó cũng nảy sinh tình cảm mà cô chưa từng nghĩ tới – Dương Lam Hàng. Cô luôn nghĩ cô yêu “mãi mãi là bao xa” và luôn chung thủy với anh ấy, nhưng không ngờ rằng tình cảm dành cho “thầy Dương” lại lớn nhanh như vậy.

Lại một quyết định nữa của Lăng Lăng, cô nói với bạn khoa học gia của mình rằng “hãy về, chúng ta gặp nhau, em ở …” và sau đó gọi điện hẹn gặp Dương Lam Hàng. Trong quán cà phê, ngồi đối diện với thầy Dương và nói: “Xin thầy hãy cho em tốt nghiệp, em không muốn học tiến sĩ nữa”. Dương Lam Hàng hỏi tại sao, câu trả lời của cô là “Bởi vì em thích thầy”. Thật trớ trêu thay câu nói thật lòng của Lăng Lăng lại bị Dương Lam Hàng cho là cái cớ để không muốn học tiếp tiến sĩ với anh, vì anh làm cô khó chịu. Nhưng câu trả lời sau đó của Lăng Lăng lại làm anh ngạc nhiên hơn “Hay là tối nay em đến nhà thầy?” Câu nói như đùa của Lăng Lăng lại là cái cớ để Dương Lam Hàng với vô sự thật, anh chính là người bạn khoa học gia đó của cô “Cuộc đời vốn là đường thẳng, chỉ rẽ ngang khi gặp em”.

Họ nhận ra nhau và có những khoảng thời gian hạnh phúc sau năm năm chờ đợi đối phương, sau những hiểu lầm và mất mác. Nhưng liệu họ có bên nhau và sống hạnh phúc khi mà tình cảm bây giờ của họ bị rào cản về lễ giáo, đạo đức-tình cảm thầy trò. Kết thúc câu chuyện hoàn toàn làm thỏa mãn bạn đọc vì hai người cố gắng vượt qua mọi điều, để rồi sau một năm xa cách – Bạch Lăng Lăng du học tại Nhật Bản – họ lại tìm thấy nhau.

“Mãi mãi là bao xa” đem lại cho tôi những nụ cười và cả những nỗi buồn thoáng qua. câu chuyện nhẹ nhàng, tình cảm, có nhiều tình huống éo le, phức tạp nhưng chiếm nhiều tình cảm của người đọc. Tình cảm của Dương Lam Hàng dành cho Bạch Lăng Lăng là chờ đợi và nhất kiến chung tình. Bạch Lăng Lăng lại đem đến tình cảm chân thành, vô tư, không cần đáp lại, chỉ cần cảm thấy đủ là được.

Cảm xúc đến từ trái tim, vì thể chúng ta nên dùng trái tim để và đáp lại tình .

……………………………………………….

“Thực ra anh không nhớ em chút nào hết, ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em…”

“anh cũng muốn quên một người… anh thường hay đếm số ô vuông rèm cửa phòng ngủ, tưởng làm như vậy khiến mình không nghĩ ngợi gì nữa. Anh đếm vô số lượt, trước nắng sớm cũng đếm, dưới trăng khuya cũng đếm, rốt cuộc không đếm được có bao nhiêu ô vuông…”

“Hai trăm mười sáu cái…”

“… Em căn bản không từ bỏ được, dù đếm bao nhiêu lần số ô vuông trên rèm cửa, em cũng không thể nào quên được anh ấy!”

Tôi có thói quen nghe nhạc mỗi khi viết, lần này cũng vậy. Thực ra mấy hôm nay đều nghe bài này. Trong lúc lục lọi kho nhạc cũ rích từ thời đại học, biết sao lại mở nó lên, và cứ thế lắng nghe, nghe mãi. Vừa nghe vừa nhớ đến câu chuyện tình vấn vương trong tim mình hơn năm nay.

僕がそばにいるよ

君を笑わせるから

桜舞う季節かぞえ

君と歩いていこう

(Anh sẽ luôn ở bên em

Để khiến em luôn vui cười

Cùng nhau đếm từng mùa đào bừng nở

Để lại được cùng em dạo bước)

Mỗi khi nghe những ca từ thiết tha này, tôi lại nghĩ đến chàng trai nọ. Người ấy giam mình trong phòng thí nghiệm vùi đầu vào những chuỗi số dài, nhưng vẫn không quên đếm số ngày mình -nhớ-đến một cô gái phương xa. Tôi không biết chỗ anh ở có hoa đào hay không, nhưng tôi luôn tưởng tượng, cảm giác của anh khi đếm từng vòng quay của kim đồng hồ, so với nỗi ngóng trông từng mùa hoa nở hoa tàn, không biết bên nào tuyệt vọng hơn?

僕がそばにいるよ

君を笑わせるから

(Anh sẽ luôn ở bên em

Để khiến em luôn vui cười…)

Rồi tôi lại nhớ đến một cô gái, cô ấy từng thức nguyên đêm viết một file văn bản, để rồi hôm sau gửi cho chàng trai những câu tàn nhẫn nhất, chỉ giữ lại cho riêng mình lời yêu anh. Cô ấy có thói quen ngẩng đầu nhìn trời cao, không biết là tìm thư thái hay để nước mắt không kịp rơi. Cô ấy từng ngồi trước màn hình máy tính đọc những truyện cười của chàng trai nào đó lưu lại, khăn giấy trong tay tỉ mỉ lau những giọt nước đọng thành ly chứ không phải nước mắt trên mặt mình. Cô ấy không nhớ chàng trai, cũng không nghĩ đến, cô ấy chỉ mải mê đếm những ô vuông trên rèm cửa sổ.

まぶしい朝は何故か切なくて

理由をさがすように君を見つめていた

涙の夜は月の光に震えていたよ

二人で

(Buổi sáng chói chang dường như có chút đau đớn

Anh nhìn em những muốn tìm một lý do

Đêm khuya nhòa lệ, dưới ánh trăng chiếu rọi, cùng nhau run rẩy

Cả hai ta)

Cách đại dương mênh mông, cách nhau mười mấy múi giờ, đêm ngày ngày đêm lẫn lộn, cách nhau một bức tường cao của nỗi e dè trong lòng, ngày họ gặp nhau sẽ ra sao? Là ngày anh cầm bó hoa tulip trong tay lặng lẽ đứng nhìn cô khoác tay người con trai khác lướt qua mình như kẻ xa lạ, hay là ngày khóc cô ôm lấy anh thú nhận mình yêu anh nhưng trong tim còn có người đàn ông khác ngày ngày chờ cô trên mạng? Thật ra, câu trả lời không còn quan trọng nữa. Tôi chỉ nhớ chàng trai ấy đã quay về, vẫn thích nấp sau chiếc máy tính kể chuyện cười cho cô nghe, nhưng lại chọn cách thầm lặng ở bên cạnh suốt hai năm dù phải làm kẻ bị cô ghét bỏ. Tôi chỉ nhớ ngày nọ, cô ấy rốt cuộc cũng quay đầu và nhìn thấy anh trong tim mình. Tôi chỉ nhớ đến một thứ hạnh phúc thơm ngát hương hoa nhài ngọt lịm khi nhận ra chàng trai mình ghét bỏ bấy lâu cũng chính là người cách xa vạn dặm mà cô thương nhất. Chỉ cần nhớ vậy thôi, là đủ…

僕がそばにいるよ

君を笑わせるから

空のない街抜け出し

虹を探しに行こう

(Anh sẽ luôn ở bên em

Để khiến em luôn vui cười

Hãy cùng nhau trốn khỏi thành phố không bầu trời này

Đi tìm cầu vồng rực rỡ)

Có một chàng trai, vì người con mình yêu mà sẵn sàng từ bỏ tiền tài, danh vọng, sự nghiệp, miễn là cô ấy ở bên anh. Có một cô gái, vì chàng trai mình hết lòng hết dạ mà “trốn” anh đi đến bờ đại dương khác, bởi cô ấy không nỡ nhìn anh tiếp tục hy sinh cho mình. Một lần nữa, họ lại đuổi bắt nhau, đuổi đến tận đất nước của những rừng đào bạt ngàn. Cuối cùng họ không tìm thấy cầu vồng, nhưng họ tìm lại được tình yêu vỗ về con tim mỏi mệt, xoa dịu nỗi nhớ dày vò đêm thâu, họ tìm được những cánh hoa đào thanh ngọt tựa như tình yêu bền bỉ của cả hai. Quan trọng nhất, họ tìm thấy niềm tin. Tin vào chính mình, tin vào đối phương, thậm chí tin vào tương lai không thể đoán biết. Bởi cô gái hiểu rằng, sau mùa hoa tàn lụi, nhành cây sẽ lại đâm chồi.

いつもそばにいるよ

君を笑わせるから

やわらかな風に吹かれ

君と歩いていこう

(Anh mãi mãi ở bên em

Để khiến em luôn vui cười

Khi làn gió thổi qua

Anh lại sóng bước bên em)

Mỗi khi nhớ đến chàng trai đó, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của biến xanh bình lặng, của làn gió mơn man, của tách trà nhài ngát hương, của nắng sớm tinh khôi, của bàn tay vuốt ve mềm mại. Còn cô ấy trong trí tưởng tượng của tôi lại gắn liền với những thìa kem Haagen-Dazs, ngọt nhưng lạnh, với những chùm hoa đào nở rộ, lộng lẫy nhưng giấu nỗi buồn thê lương. Cứ thế, họ ở bên nhau, nhen lên thứ tình nồng nàn như rượu vang ủ lâu năm, càng uống càng ngấm, càng say, càng quấn quýt nơi đầu lưỡi, càng lan tỏa tận tâm can.

“Thế nào là yêu?

Yêu là bao dung, yêu là cảm thông, yêu là thấu hiểu, yêu là ủng hộ, yêu là nỗi vất vả có thể cảm thông, là bất đắc dĩ của anh mà em có thể đọc hiểu… Mặc cho sinh ly tử biệt, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.”

Cuối cùng Bạch Lăng Lăng và Dương Lam Hàng của tôi cũng ở bên nhau. Chỉ cần vậy thôi, tôi thỏa nguyện. Hạnh phúc tựa chiếc ly khoét đáy, nếu quên châm đầy mỗi ngày chẳng mấy chốc nó sẽ cạn kiệt. Vì thế, những thử thách phía trước của hai người, cứ xem như là dịp để họ tiếp tục đong đầy chiếc ly hạnh phúc của mình.

– Daydaydreamer

“Tình yêu không thể chịu đựng được khoảng cách, một chút khoảng cách cũng không được” !!!

Một khi đã yêu là chúng ta tự cho rằng mình đang bồng bềnh trên thiên đường nhưng khi gặp chút trắc trở thì như rớt xuống địa ngục.
Thì ra khoảng cách cũng thật là xa.

Một tình yêu bình thường trải qua 3 bước “Gặp mặt – Nói chuyện – Yêu”, còn tình yêu của Bạch Lăng Lăng và Dương Lam Hàng thì không “Nói chuyện – Yêu – Gặp mặt” thế nhưng nó còn sâu đậm hơn cả 1 tình yêu bình thường !!!

“Trao lầm tình yêu cho anh” hay còn có tên khác “Mãi mãi là bao xa”. Ai có thể trả lời được câu hỏi này ??? Tình yêu của Dương Lam Hàng và Bạch Lăng Lăng đã trả lời tất cả rồi đó. Mãi mãi tưởng chừng như rất xa vời nhưng hóa ra lại rất gần. Khi đọc truyện tôi từng nghĩ anh Hàng làm thế nào mà có thẻ gây dựng được sự tin tưởng tuyệt đối từ phía Lăng Lăng dù chưa bao giờ gặp mặt ??? Làm thế nào mà Lăng Lăng có thể yêu sâu đậm đến vậy trong suốt năm năm trời ??? Rồi tôi lại nghĩ đó ắt hẳn là ĐỊNH MỆNH, họ nhất định phải là của nhau.

“Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang”. Không nghi ngờ gì nữa, anh chính là muốn cống hiến tài năng của mình cho khoa học cơ mà số phận đưa đẩy lại gặp được cô. Vốn dĩ anh đã sắp đặt cuộc đời của mình rồi đấy nhưng mà cũng chỉ vì cô mà rẽ một đường thật lớn, lớn đến nỗi anh không thể quay đầu lại mà chỉ có thể tiếp tục theo đuổi.

Anh nói anh sẽ yêu cô mãi mãi, nói đời này kiếp này anh chỉ muốn cưới một mình cô. Cô đã khóc trong vòng tay anh, cảm nhận sự ấm áp của anh, trong lòng thì ngọt ngào khó tả. Ai nói cô không muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời, 5 năm 1 cuộc tình qua mạng, hiện tại thì chỉ cần vươn tay ra làm chạm vào anh. Thực ra lí trí không thắng nổi con tim bao giờ, mồm nói không nhưng tim thì đập thình thịch.

Và đau đớn khi cô nhận ra anh không hiểu cô, cô chỉ là muốn tốt cho anh, không muốn phá hoại tiền đồ sáng lạn trước mắt anh, xin anh đợi cô 4 năm nhưng anh lại quay người rời đi, anh nghĩ rằng anh vì cô mà có thể vứt bỏ tất cả, chỉ cần cô bên cạnh mà cô cư nhiên lại vứt bỏ anh … đi du học.
“Hận anh, có đôi chút.
Oán anh, cũng có đôi chút.
Nhưng yêu anh lại chiếm toàn bộ con tim”.

Mặc dù ta không chứng kiến nhưng ta có thể cảm nhận, tình yêu của họ không hề tồn tại khoảng cách, dù là địa lí hay là thời gian, nó thực sự vẫn còn nguyên vẹn, ta sinh ra đã dành cho nhau, hối tiếc vì đã tìm thấy nhau quá muộn. Một câu chuyện để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng tôi, một câu chuyện khiến tôi cảm thấy buồn, là con gái ai mà không gào thét một lần [[[ Ông trời ơi, rơi xuống một anh Hàng thứ 2 trúng người con đi ]]]. Hahaha, có những đoạn làm tôi phải cười thật lớn, cười cho sự ngốc nghếch của Lăng Lăng, cười vì a Hàng quá ư là “xảo quyệt”.

Tình yêu online sâu đậm như vậy chắc chỉ có trong “Trao lầm tình yêu cho anh”. Dưới ngòi bút tài hoa của Diệp Lạc Vô Tâm, không có gì là không thể. Hiện thực một chút — khoảng cách là cái không thể kéo gần — tin tưởng là điều quá xa xôi — tình yêu tồn tại trong sự nghi ngờ. Ai nói sẽ yêu ta mãi mãi, ai nói hãy đợi anh tìm thấy em, thời gian sẽ trả lời tất cả nhưng nếu vậy ta sẽ chết chìm trong nỗi nhớ, trong sự cô đơn. Dặn lòng là sẽ quên, sẽ sống tốt, một con người lạc quan luôn luôn phải tồn tại, luôn luôn mỉm cười.

Tôi đã đọc gần hết truyện của Diệp Lạc Vô Tâm, cốt truyện đều quá tuyệt vời, mỗi một câu chuyện là một cuộc đời, là một tình yêu bất diệt, chỉ có thể nói số phận đã an bài cho chúng ta ở bên nhau, có chia xa nhưng trái tim thì luôn hướng về một phía !!!

– Sone Zim

Thực sự Diệp Lạc Vô Tâm là 1 tác giả viết rất có chiều sâu bên cạnh những tác giả khác như Cố Mạn hay Tân Di Ổ. Tình yêu, tình bạn và tình người trong những tác phẩm của Diệp Lạc Vô Tâm không hề nhạt, mà mỗi khi đọc xong lại thấm vào người, giống như rượu, khiến cho người ta nhớ mãi không quên, không say nhưng chếnh choáng và ngây ngất.

Đọc xong Trao lầm tình yêu cho anh (Tên bản edit trước khi Mãi mãi là bao xa xuất bản), tự dưng lại muốn viết 1 đôi lời cho Lăng Lăng và Dương Lam Hàng. Tình yêu thầy trò, thực ra ở quan điểm của 1 một người Việt trẻ, đó cũng như 1 mối tình bình thường, thích thì đến với nhau thôi. Trong xã hội chạy theo vật chất và phù du như thế này, có chăng những tình yêu như thế. Nhưng ở Trung Quốc, đặc biệt với những người địa vị cao, phải chăng đó cũng là 1 rào cản.

Đôi lúc đọc quá nhiều, đám bạn lại bảo mình sao cứ mãi đắm chìm vào tiểu thuyết, đọc những thứ phù phiếm như thế thì làm thế nào không tự huyễn hoặc mình được, rồi cứ ôm ấp những câu chuyện cổ tích mãi thế nào mới dứt ra được, thế nhưng sao không để văn chương tô hồng cho cuộc đời vốn xám xịt và đầy ngột ngạt này, ai cũng có những sở thích riêng mà, phải không?

Cũng giống như nghiện giai điệu của Secret Garden mãi không thoát ra được vậy. Phải nói sao nhỉ, Lăng Lăng- một cô gái mạnh mẽ, đầy năng lực, yêu ghét rõ ràng- chợt thấy rất thâm thúy và rất thích status của cô “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa…”

Đúng, không hiểu sao lại thấy giống với quan điểm sống của mình- vì chính mình mà nở hoa. Nhưng sau bao nhiêu ray rứt, cây loa kèn đó sẵn sàng “Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!” – khiến cho một người ở bên kia bờ đại dương trong lúc buồn bực nhất đã quyết định buông bỏ tất cả… Cho dù khi trở về, người con gái mình thầm yêu đi bên cạnh người con trai khác, thoáng qua anh mà không hề nhìn thấy anh – chàng trai với bó hoa tu-lip trong tay. “Anh ngẩng đầu mỉm cười với ánh mặt trời, hai trăm chín mươi mốt ngày, rốt cuộc đã sớm cảnh còn người mất!”

Chỉ vì 1 câu nói mà con người cách xa nữa vòng trái đất quyết định từ bỏ tương lai sáng chói của mình để trở về tìm em. Add nick, nói chuyện, tâm sự, blacklist rồi lại add-nick, trong từng đó giai đoạn, tâm tình của 2 con người từ làm quen, đến yêu nhau, ray rứt khi phải xa nhau, rồi lại bùng cháy mãnh liệt, Nhớ đâu đó câu nói, tình yêu giống như 1 ngọn lửa, gió sẽ thổi tắt những ngọn lửa nhỏ nhưng lại thổi bùng những ngọn lửa lớn.

Cho dù bên cô, anh âm thầm lặng lẽ như 1 cái bóng, tim đau đớn khi thấy cô vì thất bại mà gục vào vai 1 người con trai khác, chỉ ở xa xa mà nhắn 1 câu “Chỗ anh trời đang mưa, anh dường như thấy em đang khóc…”

“Thực ra anh không nhớ em tí nào hết,”

“Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh chưa từng nhớ đến em…”

“Với em mà nói, anh rốt cuộc là gì…”

“Là ba trăm bốn mươi sáu ngày, anh nhớ sai rồi!”

“Anh không nhớ sai! Với anh mà nói là ba trăm bốn mươi lăm ngày…”

Tim thắt lại khi nhìn những dòng tâm sự của anh và cô, “Vĩnh viễn có xa không?” Thật ra câu trả lời là chẳng xa chút nào cả, mà còn rất gần, gần trong gang tất chỉ cần 2 người luôn nghĩ về nhau, hướng về cuộc sống của nhau.

Thấy khâm phục cô với những tư tưởng sống rất lạc quan:

“Chúng ta vẫn còn trẻ, trong lúc thất bại đừng quên đi mơ ước thuở ban đầu, nhiệt huyết thuở ban đầu!”

Lại thấy khâm phục anh dù bận trăm công ngàn việc vẫn luôn quan tâm, chăm lo cho cô, dạy cô từng chút từng chút 1 về công việc, về những kiến thức mới. Dù có đau lòng cách mấy vẫn luôn an ủi cô bằng những dòng trên trang web, để cô biết rằng vẫn luôn có 1 người luôn đợi cô, luôn là nguồn an ủi, động viên cho cô mỗi khi suy sụp:

“Học định luật Lenz, biết rằng thế giới có co dãn; Học quy tắc L’Hospita, biết nhân sinh là hữu hạn! Vì vậy, ta chỉ có thể tìm giải thoát trong vận động của Newton mà tự do chìm đắm…”

“Chàng trai thu hết dũng khí hỏi cô gái thích mẫu đàn ông nào.

Cô gái đáp: Hợp ý em là được.

Chàng trai đỏ mặt hỏi lại: Nhất thiết phải đầu tròn hả? Đầu dẹp không được sao?”

Đôi khi thấy những tiêu chuẩn những thước đo đưa ra của con người là không hợp lý, thế nhưng đâu phải cứ đáp ứng tất cả những điều kiện như vậy là tốt đâu, Nếu đáp ứng như vậy thì Lăng Lăng đã tới với Uông Đào hay Trịnh Minh Hạo, chứ đâu phải đến được với Dương Lam Hàng, phải không?

Lại thấy xúc động khi cô lần đầu tỏ tình với anh, vẫn mùi hoa nhài nhè nhẹ quen thuộc, vẫn dáng người đạo mạo đôi lúc cô muốn xé bỏ để xem bên trong vẻ ngoài ấy có những gì. Thích nhất những lúc vì cô mà anh phải giở bỏ dáng vẻ đạo mạo, chén trà lài trong tay sóng sánh chao nghiêng hay giờ cô đến nghe anh giảng bài, một giảng viên ưu tú có thể mất bình tĩnh đến nói mười mấy lần Sorry. Bởi vì với anh, cô luôn là một đường rẻ ngang

“Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang…”

Anh không muốn thề hẹn tình yêu sông cạn đá mòn, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nhưng anh có thể hứa với cô, sẽ dốc hết sức mình chăm sóc cô, làm thật tốt từng việc, cho dù là chuyện nhỏ cũng vẫn là đại sự đối với anh…

Âu chăng hạnh phúc cuối cùng cũng là:

Hạnh phúc ư? Từ khi còn rất nhỏ, mẹ đã không ngừng nói cho cô biết hạnh phúc không phải một lần có được hết thảy, không lo cơm áo mà sống qua ngày.

Mỗi ngày vất vả một chút, mệt mỏi một chút đều không sao cả, bên cạnh có một người đàn ông biết nóng biết lạnh, những ngày bình yên chính là hạnh phúc.

Ốc sên trốn trong lớp vỏ ngoài nặng nề, không bị gió táp mưa sa là một loại hạnh phúc sao? Nó tránh được mưa to gió lớn, đồng lời cũng bõ lỡ đặc ân đẹp nhất của thiên nhiên:vẻ đẹp tuyệt diễm của ánh hoàng hôn, cảm giác mềm như bông của mưa phùn, những cơn gió nhẹ dịu dàng, bông tuyết trong veo…Cô không cần làm ốc sên nữa, cô muốn dỡ xuống lớp vỏ dày nặng, hưởng thụ trọn vẹn cảm giác sảng khoái khi được tắm trong ánh dương và những cơn mưa

Đối mặt, chiến đấu rồi yêu nhau, rồi buông tay vì hạnh phúc, vì tương lai của người còn lại, “Tình yêu giống như kéo căng một sợi dây cao su, người bị đau luôn là kẻ không chịu buông tay! Vì anh, cô lại 1 lần nữa chọn rời xa làm liều thuốc, 4 năm gắn với hoa anh đào, tưởng chừng sẽ buông tay, vì xét cho cùng, là con người ai cũng có nhục dục thất tình, có hỉ nộ ái ố, có ghen hờn oán giận:

“Lăng Lăng, anh yêu em, anh không quan tâm mình phải trả giá bao nhiêu, từ bỏ bao nhiêu vì em. Nhưng anh cũng có giới hạn, tình yêu của anh không phải vô hạn bất tận, anh xin lỗi…”

Thế nhưng khi lênh đênh trên du thuyền và đọc lá thư 1 năm trước cô viết trong sinh nhật anh, một lần nữa anh vì cô mà rơi lệ, và quyết định bù đắp, và càng day dứt khi nghe cô tâm sự, dù biết rằng cô chính là không nghĩ anh có thể hiểu tiếng Nhật mà vô tình nói chuyện với 1 người lạ. Anh mở mắt ra, trong mắt thấm đẫm một màu đỏ quạch:

“Đúng vậy, rất thích! Thích đến nỗi bị anh ấy làm tổn thương đến mức sẹo chằng chịt, nhưng vẫn trồng một chậu hoa nhài bên cửa sổ, chỉ sợ mình sẽ quên mùi hương của ảnh… Thích đến nỗi dù có khó khăn vất vả đều phải cố gắng bắt bản thân làm hoàn hảo mọi việc, chỉ hy vọng đến một ngày khi đứng trước mặt anh lần nữa, anh sẽ vì tôi mà rung động… trở về bên cạnh tôi… Thích đến mức mỗi ngày đều tự lừa mình hết lần này đến lần khác… chỉ cần anh sống thật tốt, tôi cũng rất vui vẻ…”

Cuối cùng thì hạnh phúc cũng mỉm cười với anh và cô, và niềm tin cũng trở lại với họ, với anh- chàng tiến sĩ sẵn sàng từ bỏ tất cả vì người mình yêu, với cô –người con gái cũng hi sinh ra đi để anh không thể vì mình mà hi sinh hơn nữa, anh –như 1 đại dương xanh thẳm để mãi mãi nâng bước cho con thuyền của cô trên sóng, 1 chén tá nhài ấm nòng dịu nhẹ giúp giải khát tâm hồn cô, và cô- chùm hoa anh đào mát dịu, nở 1 lần thật đẹp cho người yêu rồi lại chôn vùi vào đất, dù luôn ẩn mình thật tài tình trong nỗi niềm riêng nhưng vẫn luôn cố gắng sống vì người khác.

“Thế nào là yêu?

Yêu là bao dung, yêu là cảm thông, yêu là thấu hiểu, yêu là ủng hộ, yêu là nỗi vất vả anh có thể cảm thông, là sự bất đắc dĩ của anh mà em có thể đọc hiểu… Mặc cho sinh ly tử biệt, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.”

– Cloudy’s Home

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *