Giáo dục – y tế – Cở sở xã hội Nhị Xuân

Lạc bước

Những người thầy đang làm công tác xã hội ở đây đang giúp đỡ tôi, tôi cảm nhận được điều đó, họ cố gắng khơi dậy trong tôi một “niềm tin” đủ để tôi có thể vượt qua khó khăn. Nếu như trên đời này có phép lạ hãy cho tôi trở về với con người tôi, trở về với cuộc sống yên bình của tôi.

   “Mẹ ơi! tin con đi, con không sử dụng ma túy đâu mà, con chỉ là người bị hại thôi! Con không biết đó là ma túy. Ba ơi ! Ba tin con nha ba …” Tôi cố trấn an trước những giọt nước mắt đẫm ướt trên đôi má gầy gò của mẹ và những giọt lệ như cố gắng kiềm chế trên gương mặt ít nói của ba . Đã bao lần, tôi nói dối để biện hộ cho những lỗi lầm của mình và để tránh đi sự cằn nhằn, khó chịu của mẹ và sự nóng tính của cha chắc không thể nào đếm hết đâu. Vì tôi luôn diễn tốt vai trò của một đứa con ngoan hiền, và vì tôi còn là một bác sĩ nên việc nói dối càng thêm lòng tin với ba mẹ. Tôi biết lần này, bà cũng tin tôi như những lần nói trước, nhưng lần này tôi cảm thấy đau đớn trước câu nói của mẹ để an ủi đứa con trai đang đi cai nghiện: “Yên tâm đi con, mẹ tin con mà, mẹ vẫn lo cho con, mẹ sống là vì con, con là niềm hy vọng của mẹ”. Nghe mẹ nói mà lòng tôi như nghẹn lại và trong đầu xuất hiện câu nói khác: “Nếu mẹ biết con mẹ là một đứa nghiện ma túy hư hỏng, đua đòi ăn chơi thì như thế nào nhỉ. Tôi biết mẹ cũng không tin điều đó nếu không từ miệng do con mẹ nói ra đâu. Rồi mẹ cũng mắng cho những ai nói con mẹ nghiện ma túy cho ra hồn. Nhưng mẹ ơi! con mẹ đã lỡ dại sử dụng ma túy, một lần sử dụng ma túy cũng nghiện rồi”.

Sau khi trở về phòng giữa những xôn xao của ngày thăm gặp thân nhân đầu tiên, tôi chọn cho mình một góc và tự tách mình ra khỏi những ồn ào đó, đưa mình vào cuộc phiêu lưu của những tâm hồn, ở đó chỉ có tôi và chính tôi “giá mà …, phải chi …, nếu thì…”, những câu hỏi thể hiện sự muộn màng xuất hiện mỗi lúc một dày đặc trong đầu. Tôi chỉ muốn hét lên thật to để dằn mặt mình nhưng rồi tôi phải cố gắng giữ bình tĩnh và dặn lòng không được khóc, vì mẹ dạy tôi rằng “quen yếu mềm, con người ta cũng sẽ yếu mềm theo”. Tôi cố gắng thoát ra những suy nghĩ đó và nhìn lướt qua hai mươi mảnh đời khác nhau đang hiện diện trước mắt tôi. Có thể, chúng tôi có những cuộc đời khác nhau nhưng giờ đây chúng tôi có chung một con đường, một niềm tin vượt qua số phận.

   Màn đêm buông xuống, tiếng gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, rít qua tán lá bàng đem lại hơi lạnh qua ô cửa sổ, những cơn mưa đầu mùa xuất hiện làm bầu không khí trở nên ảm đạm. Nỗi nhớ gia đình và người thân đều thể hiện trên khuôn mặt của mỗi người trong phòng. Còn riêng tôi đang tự trách mình sao lại làm mẹ mình đau, sao lại làm giọt nước mắt của mẹ rơi, phải chăng tôi đã đánh mất số phận và cả phần đời còn lại của mình, công việc của tôi, gia đình của tôi. Làm bác sĩ tim mạch là mơ ước mà mẹ đã truyền lửa cho tôi nhưng liệu rằng tôi còn xứng đáng với nghề nghiệp cao qúy mà tôi từng theo đuổi. Điều đáng sợ nhất nếu tôi không làm bác sĩ nữa thì tôi biết làm công việc gì đây. Vậy ai sẽ là người cho tôi cơ hội hay chính bản thân tôi mới có thể tạo cho mình cơ hội. Phải chăng đã quá muộn để bắt đầu lại cuộc sống mới? Tôi biết với một người có tấm bằng đại học trong tay thì cơ hội chắc nhiều hơn một chút. Nhưng cái giá tôi phải trả cho những lỗi lầm đó phải chăng là quá đắt. Có một người thầy đã nói với tôi rằng “Sau một giây tất cả đều là quá khứ, con người sống vì tương lai không ai sống vì quá khứ”. Tôi cứ suy nghĩ mãi về câu nói ấy một câu nói bình thường giản dị nhưng sao nó cứ vương vấn ở trong lòng tôi, làm tôi phải suy nghĩ. Tôi phải sống vì tương lai, vì tương lai của chính tôi ư! Không, tôi phải sống không chỉ cho riêng tôi mà vì những giọt nước mắt của mẹ và đôi mắt sâu thẳm của cha.

   Vào Cơ sở xã hội Nhị Xuân trên một tháng, cảnh vật nơi đây thật đẹp, không khí trong lành, mát dịu, lòng tôi cảm giác nhẹ nhàng hơn, dần dần tôi thoát được sự lệ thuộc của những ảo giác do ma túy gây ra. Những người thầy đang làm công tác xã hội ở đây đang giúp đỡ tôi, tôi cảm nhận được điều đó, họ cố gắng khơi dậy trong tôi một “niềm tin” đủ để tôi có thể vượt qua khó khăn. Nếu như trên đời này có phép lạ hãy cho tôi trở về với con người tôi, trở về với cuộc sống yên bình của tôi. Tôi hiểu rằng phép màu chỉ đến khi nào tôi đã nỗ lực, quyết tâm từ bỏ ma túy, biết tự cứu bản thân mình trước khi quá muộn, trước khi nhưng giọt nước mắt của mẹ cạn vì tôi, trước khi niềm tin mà mẹ dành cho tôi biến mất.

   Con đường tìm lại chính mình, có lẽ là cả một quá trình đầy thử thách nhưng bên tôi có điểm tựa của cha và niềm tin của mẹ, có sự động viên của các thầy, có sự quan tâm của người thân, tôi tin mình sẽ không còn lạc bước.

                                                                     Vũ Quyền

(Theo lời kể của NCNMT)

 

CÁC TIN BÀI KHÁC:

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *