Nói đến văn học Trung Quốc cùng với những cuốn ngôn tình kinh điển, Đông cung sẽ luôn là một lựa chọn không thể nào bỏ qua.Phỉ Ngã Tư Tồn lại một lần nữa chứng minh sự phù hợp với danh xưng “mẹ ghẻ” qua tác phẩm Đông cung của mình.
Đông cung và những câu văn thấm đẫm vào lòng người đọc
Đông cung kể về một cuộc tình vừa ngọt ngào nhưng cũng đau thương của cặp đôi Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong.
Tiểu Phong vốn là cửu công chúa được luôn nhận được vô vàn ân sủng tại đất nước Tây Lương. Ấy thế mà, chỉ vì ngăn chặn công cuộc bình định Tây Vực của Trung Nguyên hùng mạnh mà nàng đã bị sắp đặt vị trí thái tử phi của Trung Nguyên.
Thái tử đương triều lại là Lý Thừa Ngân, thân phận cao quý, dưới một người, trên vạn người. Có lẽ cũng chính vì điều đó mà chàng luôn có thái độ rất miễn cưỡng mỗi khi phải đối mặt với vị hôn thê sắp đặt này của mình.
Lý Thừa Ngân cũng có cuộc sống của riêng chàng bên cạnh vị ái phi Triệu Lương đệ, Triệu Sắt Sắt. Tiểu Phong cũng vậy, hạnh phúc mỗi ngày nàng tạo ra cho mình ở chốn hoàng cung buồn tẻ chính là những khoảnh thời gian được lén lút xuất cung, giả trang thành nam nhân vào Phường Minh Ngọc, cũng như là đi bắt trộm cướp, cứu người.
Mười lăm tuổi, Tiểu Phong bước chân vào chốn hoàng cung xa hoa của Trung Nguyên dưới lời sắp đặt định sẵn cho bản thân trở thành thái tử phi. Thái tử đương triều lúc này lại là một kẻ đã có người trong lòng và luôn mang theo tâm lý khi dễ nàng mỗi khi gặp mặt.
Đáng lẽ, cuộc sống của họ sẽ tiếp tục trôi như vậy và chỉ biết tới nhau trên danh nghĩa hôn thê, thế nhưng, những ái toan trong chốn cung đình, những tranh chấp địa vị dần dà kéo theo Tiểu Phong vào. Cũng chính vào khoảnh khắc ấy, họ dần đặt thêm nhiều dấu chân của bản thân trong cuộc sống của người kia.
Tình cảm của họ dần đâm chồi nảy lộc, mọi chuyện cũng bắt đầu chuyển biến theo chiều hướng tốt. Cho đến một hôm, Cố Kiếm xuất hiện.
Ngay từ những giây phút đầu gặp gỡ, Cố Kiếm trong ấn tượng của Tiểu Phong chính là một kẻ lạ mặt kì dị. Ấy thế nhưng, nàng không hay biết rằng, cũng chính nhờ vào vị nam nhân này, nàng đã mở khóa những kí ức chôn giấu sâu bên trong nàng. Cố Kiếm đã mang theo những hẹn ước đã lỡ lầm ba năm trước đó đến gặp Tiểu Phong.
Những ngày tháng tiếp theo trong cuộc sống của cặp vợ chồng Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong bắt đầu trải qua không mấy lạc quan khi mà cả hai bắt đầu mang trong mình những khúc mắc của những ký ức mà Tiểu Phong nhớ lại.
Lý Thừa Ngân đáng thương hay đáng trách
Xuất thân là chàng thái tử đất nước Trung Nguyên hùng mạnh, Lý Thừa Ngân luôn mang trong mình trọng trách lớn trước sự phát triển của đất nước.
Trọng trách ấy cũng chính là bước khởi đầu cho tất cả những sai lầm và đau thương mà cặp đôi Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong phải trải qua trong suốt khoảng thời gian chung sống với nhau cũng như khoảng thời gian ban đầu gặp mặt.
Lý Thừa Ngân đã dùng họ của mẫu thân để đặt cho mình một cái tên khác là Cố Tiểu Ngũ để bắt đầu hành trình giả trang thành một thiếu gia nhà phú thương, sắp đặt mọi thứ trong cuộc chạm mặt đầu tiên với Tiểu Phong.
Nếu ai đó hỏi liệu Lý Thừa Ngân có yêu Tiểu Phong thật hay không, chàng sẽ trả lời là có. Song, tình yêu của chàng cũng giống như một sự cố ngoài ý muốn đối với kế hoạch nắm giữ ngôi vương của chàng.
Tình yêu mà họ dành cho nhau cũng không thể sánh với những hận thù và tham vọng của Lý Thừa Ngân. Chàng vẫn giữ cho bản thân sự lạnh lùng và tàn nhẫn của mình.
Lý Thừa Ngân sinh ra và được nuôi dưỡng trong hận thù cung đấu, bằng những mưu mô hãm hại và thủ đoạn tàn độc: người không chết thì ta chết. Tình yêu đối với chàng chỉ như một sự kế hoạch, một nước cờ được thêm vào đột ngột trong ván cờ sinh tử này mà thôi.
Chàng sẵn sàng tàn nhẫn với chính người con gái mình thương yêu. Chàng cứ nghĩ thế là ổn. Lý Thừa Ngân cũng đã quá tự tin, chàng tự tin rằng Tiểu Phong sẽ không thể rời bỏ chàng bởi chàng hiểu nàng rất yêu chàng. Nhưng chàng có thật sự đã hiểu hết trái tim của người con gái ấy.
Tuy nhiên, những màn lợi dụng rồi tìm cách bù đắp, hủy hoại rồi lại tìm cách yêu thương đã khiến cho tình yêu của Tiểu Phong bị dập tắt.Một lần nữa, nàng kiên quyết rời bỏ chàng, thả mình xuống vực thẳm. Giây phút cuối cùng, chàng gào lên thảm thiết.
” Là ta… Tiểu Phong… Ta là Cố Tiểu Ngũ…”
Quá khứ ba năm về trước được lặp lại, chỉ khác là, dưới chân thành cao vời vợi, nào phải sông Quên trong kí ức, đó là vực thẳm sâu vạn trượng, chỉ cần nhảy xuống là tan xương nát thịt. Nhưng đó đã là gì so với những gì chàng đã gây ra cho nàng.
Những câu văn đẫm nước mắt dành cho Tiểu Phong
Phỉ Ngã Tư Tồn thật sự đã rất nhẫn tâm với những nhân vật của mình trong Đông cung. Tiểu Phong cũng chính là một trong những nhân vật để lại nuối tiếc nhiều nhất cho độc giả.
Tiểu Phong là nhân vật phải chịu nhiều đau thương nhất của Đông cung. Nàng đắm chìm vào tình yêu với Cố Tiểu Ngũ nhưng cũng chính vì những toan tính để hoàn thành nhiệm vụ bình định Tây Vực của chàng, nàng đã phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Trong suốt khoảng thời gian ba năm sinh sống ở Thượng Kinh, người bạn duy nhất mà Tiểu Phong có chính là nữ cận vệ A Độ, người theo chân nàng, chăm sóc nàng từ khi còn ở Tây Lương cho đến khi đặt chân tới Trung Nguyên.
Tiểu Phong đã từng là một nàng công chúa ngây thơ, phóng khoáng, hồn nhiên. Nàng từng dành cả một trái tim, một tình yêu cho Cố Tiểu Ngũ-Lý Thừa Ngân. Thế nhưng cũng chính Lý Thừa Ngân đã giết chết Cố Tiểu Ngũ.
“Chàng bắt cho ta một trăm con đom đóm, ta sẽ đồng ý lấy chàng.”
Cuộc sống của chốn hoàng cung Trung Nguyên vốn dĩ chính là một cái lồng son nhốt giữ nàng, hút cạn sinh lực của nàng bằng những cuộc tranh đấu giành địa vị và những luật lệ nghiêm khắc khác hẳn Tây Lương tự do, phóng khoáng.
Chắc có lẽ cũng chính vì sự tù túng đó đã đồng thời tạo nên một bước đẩy cho những kí ức về Đột Quyết, về cuộc tình ba năm về trước của nàng và về thảm họa đã diễn ra với đất nước thân yêu của nàng.
“Nước sông Quên, đặng quên tình…”
Khoảnh khắc nàng đứng trên đỉnh núi Thiên Hằng, liệu lúc đó phải chăng nàng đang đau lòng trước những gì bản thân đang trải qua? Nàng có lỗi với dân tộc Đột Quyết, có lỗi với phụ mẫu, có lỗi với ông ngoại. Liệu có phải nàng đang đổ lỗi cho chính bản thân khi đã ngây ngô tin tưởng và trao cả tấm lòng cho Cố Tiểu Ngũ.
Sự trung thành và tận tụy của A Độ
A Độ vốn chỉ là một nhân vật phụ luôn đứng cạnh Tiểu Phong. Từ đầu tới cuối truyện Đông cung, vì không thể nói nên A Độ không hề có dù chỉ một lời thoại. Ấy vậy mà, dưới những câu chữ của mẹ ghẻ, từng diễn biến tâm lý cho đến những cảm xúc mà A Độ dành cho vị công chúa đáng thương của mình luôn được miêu tả rõ đến từng mức độ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Tiểu Ngũ xuất hiện bên cạnh Tiểu Phong, A Độ đè chừng, A Độ lo lắng rằng liệu gã thanh niên con nhà thương buôn trà này liệu có làm hại đến công chúa của nàng hay không.
Nàng mang tất cả khả năng để thăm dò Cố Tiểu Ngũ, thế nhưng, màn lừa gạt của hắn lúc này lại quá kín đáo, quá bất ngờ. Cuối cùng, những điều nàng lo sợ đã diễn ra, công chúa của A Độ, nhà vua và hoàng hậu của A Độ, nàng đã không thể bảo vệ họ.
Có lẽ cũng chính vì điều ấy mà A Độ đã dành hết những tâm huyết còn sót lại của mình để chăm sóc cho Tiểu Phong ở xứ người, ở nơi đông cung lạnh lẽo ấy.
A Độ trở thành người thân duy nhất bên cạnh Tiểu Phong, bảo vệ cho nàng và chăm sóc cho nàng. Những cử chỉ ấy nhẹ nhàng, ấm áp đến mức người đọc dường như thấy sự xót xa của A Độ bên trong đó. Đó cũng chính là cách mà A Độ muốn dành để bù đắp cho vị công chúa yêu kiều của mình.
“Dường như A Độ rất xót xa, muội ấy ôm tôi vào lòng, kẽ xoa đầu tôi như đang an ủi một đứa trẻ.”
A Độ nâng niu Tiểu Phong đến như thế, nàng chăm sóc cho Tiểu Phong nhiều như vậy. Thế nên, có lẽ khoảnh khắc ám ảnh nhất cho A Độ chính là khi Tiểu Phong theo nàng gieo mình trên bức tường thành cùng hình ảnh A Độ ôm lấy thi thể nàng trong sự bàng hoàng, sợ hãi đã được gột tả rõ nét dưới từng câu chữ của Phỉ Ngã Tư Tồn.
Ba năm gắn bó say cả đời người
Có lẽ, nếu như ngay từ ban đầu, nếu như Lý Thừa Ngân không giả thành Cố Tiểu Ngũ, cũng không đi đến Tây Lương để giả danh thiếu gia nhà thương. Cuộc tình của hai người sẽ không có điểm khởi đầu.
Lúc ấy, Tiểu Phong sẽ mãi mãi là công chúa Tây Lương hoạt bát, năng nổ, hòa đồng còn chàng sẽ tiếp tục nắm giữ vị trí thái tử của mình rồi lên ngôi hoàng đế Trung Nguyên. Cuộc sống của họ sẽ lặng lẽ đi song song với nhau và cả hai sẽ không phải chịu đựng bất kỳ tổn thương nào cả.
Thế nhưng, trong Đông cung, không có từ có lẽ… Cuộc sống của họ như hai đường thẳng, đi ngang qua nhau, cắt nhau và rồi lại vụt qua nhau.
“Chàng đã bao giờ thật lòng thích ta chưa? Dù chỉ chút cỏn con thật lòng?”
Đông cung cùng với các nhân vật trong câu chuyện tình của mình đã để lại cho các khán giả một cảm xúc luyến tiếc, đau thương. Chính cái vòng xoáy hận thù trong quá khứ và thực tại đã kéo họ vào một chuỗi đau thương dằn vặt.
Những quá khứ trong kí ức của Tiểu Phong trong trẻo, ngây thơ hồn nhiên như pha lê, tuy nhiên, trong chính cái khoảnh khắc hạnh phúc ấy chính là hiện thực tàn khốc đang dằn xéo tâm hồn bị tổn thương của nàng.
Ba năm trước, tại nơi miền cát vàng Tây Vực, Cố Tiểu Ngũ đã hoàn toàn chiếm đươc trái tim của Tiểu Phong. Tuy nhiên, cũng chính dựa vào điều đó, Lý Thừa Ngân đã lợi dụng điều đó để hủy hoại tất cả những gì nàng có, từ gia đình cho đến đất nước thân yêu.
Ba năm sau, ở chốn đông cung Trung Nguyên lạnh lẽo, Tiểu Phong lại một nữa rơi vào lưới tình của Lý Thừa Ngân. Lần này, nàng cũng lại một lần nữa trở thành con cờ trong cuộc chiến địa vị của Lý Thừa Ngân.
Đông cung dằn vặt đến đau lòng nhưng lại cũng ngọt ngào đến tận tâm can
Những dòng văn ngược tâm của Phỉ Ngã Tư Tồn thường không khiến người đọc phải bật khóc hay chạnh lòng trước những câu chữ ấy. Bởi lẽ, chỉ khi ta đọc hoàn thiện cả một tác phẩm của bà và ngồi nghĩ ngợi những chuyện gì đó, những câu chữ ấy như ùa về trong trí nhớ của bạn.
Sự tái hiện của chúng trong kí ức của độc giả ấy chính là một nét thành công của Phỉ Ngã Tư Tồn.
Khi đọc Đông cung, câu nói nước sông Quên, đặng quên tình hay bài ca con cáo trên thảo nguyên dù chỉ xuất hiện duy nhất hai lần, ấy vậy mà, câu nói ấy như khắc một nét bút trong tâm hồn người đọc.
“Có con cáo nhỏ cô đơn,
Ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình,
Cơ mà đâu phải ngắm trăng,
Cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.
Có con cáo nhỏ bơ vơ,
Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình,
Nào đâu cáo muốn sưởi mình,
Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua”
Những nút thắt trong Đông cung cũng giống như một cái vòng xoáy luôn cuỗm cả tâm hồn người đọc vào bên trong và đưa người đọc đi theo mạch truyện đến không thể tự chủ dừng chân lại.
Bước chuyển thể thành công trên màn ảnh nhỏ
Đặc biệt nhất cho cuối năm 2019 này, bộ phim chuyển thể gây chấn động nhất chính là Đông cung. Vốn được dự định chuyển thể từ năm 2016, ấy vậy mà Đông cung phải đến đầu năm 2019 mới được cho ra lò.
Trailer bộ phim Đông cung
Cốt truyện vẫn chú trọng xoay quanh chuyện tình dằn vặt giữa nàng công chúa Tiểu Phong xinh đẹp, phóng khoáng vùng Tây Châu, do Bành Tiểu Nhiễm thủ vai, cùng chàng thái tử Lý Thừa Ngân lễ độ, lịch lãm nhưng đầy dã tâm dưới lỗi diễn của Trần Tinh Húc.
Nương theo cốt truyện của mẹ ghẻ, Đông cung, từ những con chữ lay động lòng người đã đến với các khán giả của mình bằng hình ảnh chân thực, sống động cùng các chất âm thanh dân dã, quen thuộc, chi tiết đến từng góc độ.
Không chỉ thế, kĩ xảo phim có thể chấp nhận được cùng với lối diễn xuất qua ánh mắt của Bành Tiểu Nhiễm và Trần Tinh Húc chính là những điều tạo nên thành công cho Đông cung. Trở thành một trong những bộ phim ngôn tình đẫm nước mắt đáng xem nhất trong năm 2019, Đông cung được đánh giá như một bước chuyển lớn trong mảng phim chuyển thể.
Tính thực tế trong từng chi tiết nhỏ của Đông cung
Mặc dù là một tác giả luôn nắm giữ các kỉ lục doanh thu, mẹ ghẻ, cùng với các tác phẩm ngược tâm của mình, đã trở thành nhân vật bị các độc giả căm ghét nhưng đồng thời cũng yêu thương. Tính thực tế trong truyện của Phỉ Ngã Tư Tồn được thể hiện bằng cách bà đẩy ngã những tâm hồn đang chìm đắm trong tình yêu vào trong những sự thật tàn khốc và đáng sợ mà họ chưa nhận ra.
Những con chữ của mẹ kế chính là những lời vạch trần cho một hiện thực rằng bất kể ai đi chăng nữa đều cũng không thể vì một người, hay vì một mối tình mà bỏ qua tất cả những trắc trở, những e ngại, những cấm đoán của cuộc sống.
Cuộc tình của Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong cũng là minh chứng cho những toan tính trong cuộc sống mà mỗi mối quan hệ đều phải từng trải qua một lần.
Trong suốt khoảng thời gian ba năm ở cạnh nhau đó, Tiểu Phong đã gieo vào lòng của Lý Thừa Ngân những hạt mầm nhỏ mà phải dành thời gian chăm sóc dài gần ba năm ấy để chờ chúng nảy mầm.
“Người vô tình vẽ hoa, vẽ lá. Tôi đa tình tưởng đấy là mùa xuân.”
Tuy nhiên, tình yêu đã nảy mầm rồi thì cũng có thay đổi được gì khi mà cuộc sống của Lý Thừa Ngân không thể không vì giang sơn, vì những chiến công mà bấy lâu nay hắn gầy dựng. Tất cả những điều đó chính là kết quả thực tế nhất mà Phỉ Ngã Tư Tồn dành cho tình cảm của các nhân vật của mình.
Ví như Lý Thừa Ngân với số mệnh nắm giữ đất nước, đứng trên vạn người, chàng không thể không hy sinh bất cứ thứ gì của bản thân. Rõ ràng nhất cho cái giá mà chàng phải trả đó là cái chết của tình yêu Tiểu Phong dành cho chàng khi còn là Cố Tiểu Ngũ và cũng như sự ra đi của Tiểu Phong.
Tiểu Phong cũng có những thứ nàng phải đánh đổi. Là cửu công chúa của Tây Lương, nàng luôn đanh đánh trong lòng ước mơ được trả thù cho mẹ, cho ông ngoại, cho các đồng bào Đột Quyết của mình.
“Tôi và chàng, giữa đôi ta là ân oán, là đôi bờ cách trở bởi biển máu hận thù. Thì ra lãng quên không hẳn là bất hạnh, có khi may mắn đích thực lại là nó. Ước gì tôi có thể quên như chàng thì tốt biết mấy.”
Cuộc sống của nàng kể từ khi nhớ lại mọi thứ cũng đã bị thay đổi. Tiểu Phong không thể nào quên đi những gì Lý Thừa Ngân đã gây ra với dân tộc, với người thân của mình để đón nhận lấy tình yêu của cả hai cũng như tiếp tục cuộc sống không lo không nghĩ của mình như trước.
Đông cung và những nỗi ám ảnh
Nhìn lại những gì Tiểu Phong đã làm với Lý Thừa Ngân, chúng ta dường như đã thấy được nàng đã hoàn thành xuất sắc việc trả thù của mình.
Thay vì trực tiếp ám hại Lý Thừa Ngân, nàng để hắn nhìn thấy khoảnh khắc nàng rơi xuống dưới chân thành Ngọc Môn. Nàng đã để cho Lý Thừa Ngân phải sống để nhìn lại những gì bản thân đã làm, để dằn vặt trước cái chết của nàng, để cho chàng nghe thấy nàng nói câu:
“Ta phải quên được chàng, Cố Tiểu Ngũ.”
Cái kết mà Tiểu Phong dành cho Lý Thừa Ngân vừa khiến cho độc giả vừa hả hê vừa chua xót. Tiểu Phong dành một đời yêu Lý Thừa Ngân – Cố Tiểu Ngũ, thế nhưng những gì nàng nhận lại chính là những màn lường gạt, những đau thương và nước mắt. Cũng vì lẽ đó, cái chết đôi khi lại là cách giải thoát tốt nhất cho nàng.
Đọc từng phiên ngoại của Đông cung, đôi khi các độc giả vẫn không thể kìm được nước mắt. Phỉ Ngã Tư Tồn rất xứng đáng với danh xưng Bi tình thiên hậu của mình khi đã khiến cho những độc giả thuộc với thế hệ trẻ muốn chọn lọc một tác phẩm ngôn tình thực tế.
Tuy nhiên, những tác phẩm của bà, đặc biệt là Đông cung, thường được đánh giá như một bát súp gà cay xè ấm áp cho buổi tối, cái vị cay ấy sẽ hun đỏ đôi mắt của bạn bằng những con chữ ngược tâm.
Vy Lương