Đêm nay nhớ mẹ biết bao
Mẹ yêu mẹ ở nơi nào mẹ ơi
Xa xôi cách trở trần đời
Còn đây mãi mãi những lời yêu thương
Tim đau nhói lòng quặn thắt
Nghĩ đến mẹ hiền nước mắt dài tuôn
Nỗi đau mất mẹ con buồn
Tình thương mẹ mãi vẫn luôn trong lòng
Mẹ ơi con ước con mong
Được mẹ yên ấp trong vòng tay yêu
Quẩn quanh bên mẹ sớm chiều
Nghe mẹ dăn dạy những điều phải hay
Luôn luôn được nói lời này
“Con yêu mẹ lắm” hàng ngày mẹ ơi
Được tâm sự thủ thỉ lời
Nhọc nhằn chia sẻ cho vơi lỗi lòng
Lệ tràn miệng đắng mắt cay
Quạnh hiu vắng Mẹ tháng ngày dài thêm
Mẹ đã đi rồi con mất Mẹ !
Mẹ còn đâu nữa Mẹ hiền ơi…
(Trần Lợi – Thơ lục bát tưởng nhớ về mẹ)
Lễ Mẹ, Khóc
Thui thủi mình con giữa chợ đời
Chiều nay nhớ Mẹ qúa đi thôi
Hải hà công đức như sông biển
Thiên địa thương yêu tựa đất trời
Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã
Một đời quên mất Mẹ thân côi
Bao người Lễ Mẹ mừng vui chúc
Thơ thẩn con ngồi khóc Mẹ thôi
(Lê Du Miên – Thơ thất ngôn bát cú nhớ mẹ)
Đêm Vu Lan Nhớ Mẹ
Trăng khuya ngời sáng ánh Vu Lan
Quê cũ trùng khơi biệt ngút ngàn
Khắc khoải lòng con hoài nhớ mẹ
Cao vời tuổi hạc lắm gian nan
Bông hồng cài áo tủi lòng con
Lạc lõng tha hương dạ héo hon
Người ta mất mẹ cài hoa trắng
Tôi phận đơn côi – Mẹ vẫn còn
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một, như đường mía lau”
Trớ trêu cho cảnh thương đau
Biển Đông sóng vỗ dạt dào tình thâm
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Mơ ngày mẹ sống bên ta
Cúc vàng dâng mẹ làm quà Vu Lan
Mẹ ơi mẹ có biết không?
Đời con vắng mẹ như còng mất ngoe!
(Trường Phong)
Mất Mẹ
Phụ mẫu xa rồi nghĩ xót thân
Giờ đây cách biệt tủi dương trần
Con khờ tối lại mong đầu ngõ
Cháu dại chiều qua đợi trước sân
Tiếng dạy hôm nào nay vẫn nhớ
Lời khuyên bữa nọ mãi luôn cần
Hoa cài trắng ngực hương trầm tỏa
Nấc nghẹn âm thầm lễ báo ân
(Hoàng Hiện)
Mất Mẹ
Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là hết khổ đi rồi
Chuông chùa lạnh rơi rơi
hoàng hôn phủ quanh mồ
tôi thấy tôi mất mẹ
như mất cả bầu trời
(Xuân Tâm – Thơ 5 chữ nhớ mẹ đã mất)
Sắc Hoa Nhớ Mẹ
Hoa trắng con cài mất mẹ rồi.
Chạnh lòng nhớ mẹ dạ khôn nguôi.
Lời ru một thuở đâu còn nữa.
Đau khổ muôn trùng lệ mãi rơi.
Lần lựa thời gian cứ đẩy đưa.
Tình con thương mẹ biết sao vừa.
Mẫu từ hiền dịu đâu còn nữa.
Khó thể tìm ra được thủa xưa.
Mẹ đã cho con những ước mơ.
Tình thâm mẫu tử đến vô bờ.
Chiều tàn bóng mẹ mờ hư ảo.
Chuối chín trên cây rụng bất ngờ.
Con mất mẹ rồi sống vất vơ.
Đường đời gian khổ đến bơ phờ.
Trong mơ cứ nghĩ là còn mẹ.
Tĩnh giấc giật mình dạ ngẫn ngơ.
Mỗi lần nhớ mẹ lệ rơi tuông.
Đau xót tim con nhũng nỗi buồn.
Kỷ niệm ngày xưa còn nhớ mãi.
Thương con mẹ khổ đến ngập hồn.
Một đời của mẹ đẫm phong sương.
Snh tử biệt ly chuyện khó lường
Duyên nghiệp tự lòng nào biết trước.
Con mất mẹ rồi mất yêu thương.
Hoa trắng con cài lên ngực này.
Con tim nức nở nhận niềm đau.
Công ơn của mẹ chưa đền đáp.
Mẹ đã đi rồi con khóc đây.
Nguyện cầu hồn mẹ ngủ nồng say.
Tỉnh tọa thiên thu đất PHẬT này.
Con trẻ trần gian buồn vĩnh biệt.
Một thân Côi cút sống lưu đày.
(Vũ Hùng Việt)
Biết Tìm Mẹ Đâu?
Sao con gọi Mẹ không ơi?
Lòng con buồn lắm một trời xót xa!
Sáng nay Mẹ nói rằng là:
“Chiều về Mẹ sẽ mua quà cho con…”
Và rồi con đợi mỏi mòn.
Mẹ về đất lạnh bỏ con nơi này!
Lệ lòng sao quá đắng cay.
Trời ơi sao nỡ sắp bày biệt ly.
Mẹ ơi! Về với con đi…
Đừng xa con nhé đừng đi một mình!
Mẹ nằm yên đó lặng thinh.
Để con ở lại chỉ mình con thôi.
Giờ con mất Mẹ thật rồi!
Từ nay con sống mồ côi nơi này!
Mẹ về với gió ngàn mây…
Con tìm đâu được tháng ngày xa xưa.
(Ngọc Nghĩa – Thơ lục bát tưởng tiếc mẹ nơi xa)
Mẹ Và Con ( 2 )
Cơn mưa lớn cho bùn non ngập nước
Mẹ khom người trên mảnh lúa tươi xanh
Cưu mang con vừa thôi tuổi tròn trăng
Giấc ngủ thiếu miếng cơm ăn dè dặt.
Con đường xình lầy mẹ rút chân từng bước
Miếng vải dầy cột bụng đỡ con lên
Đường trơn lắm con ơi mẹ trượt ngã mấy lần
Thân non nớt, tuổi đời còn non nớt.
Có những đêm cơn mưa dài không ngớt
Vài ánh đèn leo lét kẻ đi qua
Một thân một mình mẹ lắm lo xa
Ngồi dựa lưng vào vách tre để ngủ.
Con giẫy trong lòng trưa hè nắng lửa
Mảnh áo trên mình không đủ mát cho con
Biết làm sao đây chiếc nón lá lại mòn
Mẹ xoay người đưa lưng về phía trước.
Trái bí non mẹ luộc lên lấy nước
Làm canh chan nuôi con lớn từng ngày
Sanh con ra mẹ hơ hổng đôi tay
Con đã mất mẹ chết niềm mong ước.
Bao năm rồi con vẫn theo từng bước
Thương nhớ về con mãi mãi một hình hài
Nhỏ bé lắm con ơi ! Nhưng vẫn nối dài…
(Vân Minh)
Nhớ Mẹ
Nhớ mẹ lắm khi thu về se lạnh
Mắt mẹ buồn lo lắng nỗi xa xăm
Mẹ nhìn con với nỗi nhớ thẳm thăm
Biết mai này mẹ xa con mãi mãi
Con đau đớn biết mẹ không khỏe lại
Dáng hao gầy mẹ mệt mỏi dường bao
Rồi tháng ngày hốc hác lại xanh xao
Mang trọng bệnh mẹ chỉ nằm thiêm thiếp
Thương mẹ lắm chẳng biết làm chi hết
Biết làm sao để cứu mẹ bây giờ
Mỗi phút giây con hồi hộp đợi chờ
Mong cho mẹ sớm được mau bình phục
Con cố gắng đút mẹ từng hớp sữa
Mà nghe tim đau nhói cứ giăng đầy
Mẹ nằm đó với thân xác hao gầy
Con đau lắm – biết mẹ buồn rưng lệ
Mẹ cố gắng hớp từng thìa sữa nhẹ
Chỉ mong rằng – mẹ khỏe lại cùng con
Nhưng bệnh tình mỗi lúc lại nặng hơn
Mẹ ra đi – bỏ con thơ – vĩnh viễn…
Nỗi buồn nào hơn nỗi mất mẹ đây
Con đau lắm – nghe tim mình – vụn vỡ
Con ôm mẹ- mà lòng, rưng rưng lệ
Mùa thu về con nhớ mẹ – mẹ ơi…
Rồi từ đây – con mãi mãi đơn côi
Nơi xa xứ một mình ôm gối lệ
Để đêm về riêng lòng con than thở
Nỗi đau nào hơn mất mẹ _ người ơi.
(Đức Nguyên)
Thương Nhớ Mẹ Hiền
Từ đây con mất mẹ rồi
Hương lòng một nén nghìn đời cácg xa
Người ta có mẹ có cha
Mà sao con mẹ bỗng là mồ côi
Mẹ đi về chốn xa xôi
Đau lòng con lắm mẹ ơi sớm chiều
Còn ai hết dạ thương yêu
Còn ai dạy bảo những điều phải ngay
Mẹ về bên Chúa với ngài
Để con ở lại đêm ngày nhớ thương
Vòng tay cung kính nén hương
Thương cho đời mẹ vì con tảo tần
Đời mẹ là cả gian truân
Nuôi đàn con dại chẳng màng tấm thân
Một đời khổ cực tháng năm
Chỉ mong con được muôn phần ấm no
Hiếu tình con vẫn chưa lo
Chén cơm bát nước cho người mẹ thương
Giọt mưa chảy ngược trong lòng
Vẫn nghe tiếng mẹ như còn đâu đây
(Lưu Vĩnh Hạ)
Vừa rồi là những bài thơ nhớ về mẹ đã khuất, đã mất chan chứa đầy cảm xúc khôn nguôi của những người con, qua những bài thơ về mẹ thật cảm động, tôi hi vọng những đứa con sẽ thỏa nỗi lòng của mình, hãy tin rằng mẹ vẫn bên cạnh chúng ta, từng giây, từng phút. Và, những người con bất hiếu khi có vô tình đọc những vần thơ này, xin hãy nhận ra những điều không quá xa xôi, rằng một ngày mẹ sẽ đi xa mà yêu thương mẹ nhiều hơn, hiểu những nỗi lòng của mẹ nhiều hơn. Chúc các bạn xem thơ vui vẻ, và tìm được sự đồng cảm qua những bài thơ nhớ mẹ vừa rồi nhé…