Tình yêu tuổi học trò đầy, trong sáng, ngốc xít, giúp ta trải qua biết bao điều tuyệt diệu đầu tiên: cùng nhau đến trường, những buổi học bài trong thư viện, những cái nắm, những nụ hôn phớt nhẹ đầy ngại ngùng hay thậm chí cả những lần bất đồng quan điểm về một bài tập hay giận hờn vu vơ vì một chuyện cỏn con nào đó…
Thanh xuân như một dòng chảy dọc sinh mệnh, dù có cố ghì nắm chặt đến thế nào, thì chúng vẫn cứ thế luồn qua kẽ tay mà tuột mất. Bầu trời năm 18 tuổi của tớ mang một màu sắc hiền hòa, là trời xanh, là mây trắng, là những ánh mặt trời đan lẫn vào nhau, và là cậu!
(Ảnh: Nguyễn Hồ Minh Thu)
Thanh xuân ấy cũng có những nuối tiếc như câu chuyện buồn dưới đây.
Trong buổi họp lớp đầu xuân, sau những câu chuyện hỏi thăm nhau nhau. Anh nói với cô, người mà anh yêu thầm những năm cấp 3: “Cậu có biết tại sao trước đây, mỗi lần nghỉ giải lao, mình không tìm cậu để hỏi bài không?”
Cô bình thản nhìn anh, mím môi trả lời: “Vậy cậu có từng nghĩ xem, vì sao giờ ra chơi nào mình cũng ngồi một chỗ, chẳng đi ra ngoài chơi không?”
Đấy, tình yêu học trò là vậy. Chúng ta thương nhau nhưng không can đảm nói với nhau, chúng ta sợ đối phương từ chối và chúng ta để lạc mất mối tình đẹp ngày ấy. Nhưng, những thứ dở dang lại có những vẻ đẹp riêng, những thứ không hoàn hảo đó tạo nên những dấu ấn khó quên. Sau này họp lớp, gặp nhau rồi nhắc lại chuyện cũ, cười với nhau nụ cười tiếc nuối rồi xa nhau.
Thanh Tâm: “Sao đọc những dòng này mà muốn khóc thế, tuổi thanh xuân của tôi, giờ đến một câu chào nhau cũng không thể. Tớ chỉ muốn cậu biết rằng tớ thật sự rất nhớ, chúng ta của trước đây.”
Thuỷ Thành Nguyễn: “Ngoài vở Toán, Lý, Hóa thì vở viết các môn còn lại của cậu ấy đều là chữ của tôi. Bao nhiêu năm rồi tôi vẫn nhìn về phía cậu ấy. Nhưng chỉ có thể thấy bóng lưng mà thôi.”
Trần Bình An: “Chàng trai của năm tôi 17 tuổi ấy, chàng trai mà khiến tôi trở thành nhân vật nữ của hầu như toàn bộ tình huống ở trên, bây giờ đã trở thành chồng của người con gái khác, đã thế cô ấy còn đẹp hơn tôi, cao hơn tôi, giỏi giang hơn tôi.”
Tần Tiến: “Nếu thanh xuân là một giấc mơ thì ta sẽ mơ hoài không tỉnh, và cấp 3 chính là những điều đẹp nhất trong giấc mơ đó. Chúng ta đã gửi phần đẹp nhất, trong sáng nhất, nhẹ nhàng nhất của tuổi trẻ vào những năm cấp 3.”