Trịnh Công Sơn

Bằng lòng

Chân có bằng lòng cho chân theo với
Tóc có bằng lòng xe một sợi thôi
Mắt có bằng lòng trông nghiêng chờ đợi
Tim có bằng lòng giữ hộ tình tôi.

Môi có bằng lòng cho một nụ hôn

Tay có bằng lòng cho tay nắm với
Vai có bằng lòng cho quàng nhẹ ngang
Tim có bằng lòng cho tim gần lại
Môi có bằng lòng cho một nụ hôn.

Bay đi thầm lặng

Có chút bồi hồi trong phút chia ly
Có những mặt người không yêu là vì
Có những cuộc đời hết sức ngây ngô
Đi trong tình dài có người đã tới
Sao trong hồn này tiếng lời hấp hối
Tôi không là người u mê khờ dại
Đã hết thật rồi tiếng nói vui tươi
Có tiếng thở dài dưới gió thu đông
Có nỗi bùi ngùi bay đi thầm lặng
Có những mặt người giữa phố hoang mang.

Tôi không kẻ thù nên đau từ độ

Có chút lệ nhòa trong phút hôn nhau
Có những vực bờ chôn theo tình đầu
Có vẫy chào về giữa chốn binh đao
Đi sao nặng nề kiếp người nhỏ bé
Xa xăm ngọn cờ quê nhà vắng gió
Tôi không kẻ thù nên đau từ độ
Tóc úa là nhờ những tháng âu lo
Có nắng vàng nghèo trên lối đi xa
Có tối thật đều trong linh hồn nhỏ
Có mắt thật chiều dưới trán ngây thơ.

Tóc úa là nhờ những tháng âu lo

Có chén rượu chờ trong quán đêm đêm
Có những bạn bè xanh như người bệnh
Có tiếng cười và tiếng khóc mênh mông
Tôi như mọi người mong ngày sẽ tới
Nhưng khi về lại thu mình góc tối
Trong tôi rụng đầy bao nhiêu nụ cười
Có nói được gì những tiếng bi ai
Có tiếng tù và hối thúc trong tim
Có đếm từng giờ trong khi nằm bệnh
Có nhớ vài lần những má môi xinh.

Bên đời hiu quạnh

Một lần chợt nghe quê quán tôi xưa
Giọng người gọi tôi nghe tiếng rất nhu mì
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi hát bao giờ.

Rồi một lần kia khăn gói đi xa
Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà
Lòng thật bình yên mà sao buồn thế
Giật mình nhìn tôi ngồi khóc bao giờ.

Rồi một lần kia khăn gói đi xa

Đường nào quạnh hiu tôi đã đi qua
Đường về tình tôi có nắng rất la đà
Đường thật lặng yên lòng không gì nhớ
Giật mình nhìn quanh ồ phố xa lạ.

Tưởng rằng được quên thương nhớ nơi quê nhà

Đường nào dìu tôi đi đến cơn say
Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời
Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy
Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi.

Biển nghìn thu ở lại

Biển đánh bờ,
Xôn xao bờ đánh biển
Đừng đánh nhau … Ơi biển sẽ tàn phai
Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
Biển là em ngọt đắng trùng khơi
Biển nghìn thu ở lại, nghìn thu ngậm ngùi.

Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát

Biển đánh bờ,
Xôn xao bờ đánh biển
Đừng đánh nhau … Ơi biển sẽ tàn phai
Đừng gạch tên vì yêu đừng xé nát
Biển là em ngọt đắng trùng khơi
Biển nghìn thu ở lại, nghìn thu ngậm ngùi.

Biển nhớ

Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya.

Ngày mai em đi
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ.

Ngày mai em đi
Biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn
Bàn tay chăn gió mưa sang.

Sỏi đá trông em từng giờ

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn
Nghe ngoài biển động buồn hơn.

Hôm nào em về
Bàn tay buông lối ngõ
Đàn lên cung phím chờ
Sầu lên đây hoang vu.

Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Triều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước Sơn Khê.

Ngày mai em đi
Cồn đá rêu phong rủ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn
Nghe ngoài trời giăng mây luôn.

Trời cao níu bước Sơn Khê

Ngày mai em đi
Biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn
Bàn tay nghe ngóng tin sang.

Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng
Nghe trời gió lộng mà thương.

Biển sáng

Sóng ru ngàn đời lời hát của biển khơi
Tàu ra đi, và buông lưới tung ngang trời
Có những chàng trai vì quá yêu biển khơi
Lòng thênh thang, tựa như những áng mây trôi.

Sóng xô trời chiều để nhớ tóc người yêu

Ra đi suốt bốn mùa
Niềm vui theo cá trên thuyền về
Vì tình yêu sống một đời trong nắng mưa
Khi giông bão bất ngờ mẹ âu lo
Lòng khát khao một sớm mai đầy nắng
Biển sáng …

Biển lặng yên là một tiếng hát cho nhau

Cánh chim hải âu nhẹ vút lên trời cao
Lòng xôn xao vì trời xanh như màu áo
Sóng xô trời chiều để nhớ tóc người yêu
Biển lặng yên là một tiếng hát cho nhau.

Biết đâu nguồn cội

Em đi qua chuyến đò thấy con trăng đang nằm ngủ
Con sông là quán trọ và trăng tên lãng du
Em đi qua chuyến đò ối a con trăng còn trẻ
Con sông đâu có ngờ ngày kia trăng sẽ già.

Em đi qua chuyến đò ối a trăng nay đã già
Trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra
Em đi qua chuyến đò lắng nghe con sông nằm kể
Trăng ơi trăng rất tệ mày đi nhớ chóng về.

Tôi thu tôi bé lại làm mưa tan giữa trời

Em đi qua chuyến đò ối a vui như ngày hội
Tôi xin làm quán đợi buồn chân em ghé chơi
Em đi qua chốn này ối a sao em đành vội
Tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài.

Tôi vui chơi giữa đời ối a biết đâu nguồn cội
Cây trưa thu bóng dài và tôi thu bóng tối
Tôi vui chơi giữa đời ối a biết đâu nguồn cội
Tôi thu tôi bé lại làm mưa tan giữa trời.

Bốn mùa thay lá

Bốn mùa như gió, bốn mùa như mây
Những dòng sông nối đôi tay liền với biển khơi
Đêm chờ ánh sáng, mưa đòi cơn nắng
Mặt trời lấp lánh trên cao vừa xa vừa gần.

Không hẹn mà đến, không chờ mà đi

Con sông là thuyền, mây xa là buồm
Từng giọt sương thu hết mênh mông
Những giọt mưa, những nụ hoa
Hẹn hò gặp nhau trước sân nhà.

Bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta

Không hẹn mà đến, không chờ mà đi
Bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta
Bên trời xanh mãi những nụ mầm mới
Để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười.

Buồn từng phút giây

Chết từng ngày
Sống từng ngày
Còn sống một ngày
Còn nhìn thấy quanh đây
Hàng vạn cánh dơi
Tanh hôi bên đời
Từng bầy thú gian
Xum xoe môi cười
Tuổi trẻ ra đi
Về miền tăm tối.

Hàng triệu tiếng than
Nghe trên môi người
Tuổi trẻ chết oan
Trên tay nhân loại
Một đời Việt Nam
Nào có lâu dài.

Tuổi trẻ ra đi về miền tăm tối

Từng ngày sống
Từng ngày lo
Ngồi nhìn quanh
Rồi lại chờ một ngày mới
Lòng buồn thêm
Vì người chết nhiều mãi.

Từng ngày sống không vui
Từng ngày chết cho ai
Từng ngày chết cho ai
Từng ngày hét la to
Từng ngày sống âm u
Một đời sống ao tù
Từng ngày trong bóng tối
Ngồi lặng nghe thế giới
Buồn từng phút giây.

Còn sống một ngày là hẹn chết mai đây

Sống từng ngày
Chết từng ngày
Còn sống một ngày
Là hẹn chết mai đây
(Là hẹn chết không may).

Cánh chim cô đơn

Như là mây giang hồ
Lang thang cùng với gió
Lạc loài nơi chốn xa
Như là chim xa đàn
Giấu nỗi buồn trong cánh
Hẹn hò với giấc mơ.

Quê hương là nỗi nhớ

Hẹn về nghiêng cánh vui bên làng xưa
Có con sông vạm vỡ
Có bóng cây vuờn cũ
Hẹn đền em nỗi lo
Những ngày tháng qua.

Đời nhẹ như lá thu

Đêm từng đêm bay về
Quê hương là nỗi nhớ
Đời nhẹ như lá thu
Yêu càng yêu quê nhà
Yêu những đời bão tố
Nhọc nhằn trong nắng mưa.

Cát bụi

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi.

Bao nhiêu năm làm kiếp con người

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi.

Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày.

Chợt một chiều tóc trắng như vôi

Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui.

Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay.

Chỉ có ta trong một đời

Đời vẽ tôi tên mục đồng
Rồi vẽ thêm con ngựa hồng
Từ đó lên đường phiêu linh
Đời vẽ trong tôi một ngày
Rồi vẽ thêm đêm thật dài
Từ đó tôi thề sẽ rong chơi.

Chỉ có ta trong một đời
Chỉ có ta trong một thời
Một thời với yêu người mà thôi
Chào những cây xanh nụ hồng
Chào những con sông thị thành
Một ngày sẽ không còn thấy lại
Từng ngày đi dần tới
Hẹn hò với trời mây.

Từ đó tôi thề sẽ rong chơi

Đời vẽ tóc em thật dài
Rồi vẽ môi thơm nụ cười
Từ đó thiên hạ vui tươi
Đời vẽ tim em lạ kỳ
Tình có trong em nhiều mùa
Từ đó thiên hạ quá ưu tư

Đời vẽ tôi trong cuộc tình
Đầy những yêu thương giận hờn
Từ đó sớm chiều bâng khuâng
Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng
Vì lỡ nơi đây nặng tình
Từ đó tôi chìm dưới mênh mông.

Từ đó tôi hằng biếng vui chơi

Đời đã cho tôi ngậm ngùi
Đời sẽ cho thêm ngọt bùi
Đời sống chan hoà trong tôi
Đời đã cho tôi một ngày
Nhìn thấy gian manh loài người
Từ đó tôi hằng biếng vui chơi.

Chiếc lá thu phai

Về đây đứng ngồi
Đường xa quá ngại
Để lòng theo chút nắng bên ngoài
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai.

Người đâu mất người
Đời tôi ngốc dại
Tự làm khô héo tôi đây
Chiều hôm thức dậy
Ngồi ôm tóc dài
Chập chờn lau trắng trong tay.

Đời tôi ngốc dại tự làm khô héo tôi đây

Về thu xếp lại
Ngày trong nếp ngày
Vội vàng thêm những lúc yêu người
Cuồng phong cánh mỏi
Về bên núi đợi
Ngậm ngùi ôi đá cũng thương thay.

Nằm nghe giữa trời
Giòn vang tiếng cười
Điệu kèn ai buốt trong tôi
Mùi hương phấn người
Một hôm nhớ lại
Hẹn ngày sau sẽ mua vui.

Chiều một mình qua phố

Chiều một mình qua phố
Âm thầm nhớ nhớ tên em
Có khi nắng khuya chưa lên
mà một loài hoa chợt tím
Chiều một mình qua phố
Âm thầm nhớ nhớ tên em
Gót chân đôi khi đã mềm
Gọi buồn cho mình nhớ tên.

Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau

Chiều qua bao nhiêu lần môi cười
Cho mình còn nhớ nhau
Chiều qua bao nhiêu lần tay rời
Nghe buồn ghé môi sầu
Ngày nào mình còn có nhau
Xin cho dài lâu
Ngày nào đời thôi có nhau
Xin người biết đau.

Chiều một mình qua phố
Âm thầm nhớ nhớ tên em
Gió ơi gió ơi bay lên
Để bụi đường cay lòng mắt
Chiều một mình qua phố
Âm thầm nhớ nhớ tên em
Áo xưa chưa quen phong trần
Đợi mùa thu vàng áo thêm.

Lạy đời xin còn tuổi xanh

Chiều một mình qua phố
Nghe dòng nước vẫn vây quanh
Bước chân nghe quen cũng buồn
Lạy đời xin còn tuổi xanh
Còn một mình trên phố
Âm thầm nhớ nhớ tên em
Ngoài kia không còn nắng mềm
Ngoài kia ai còn biết tên.

Chìm dưới cơn mưa

Chìm dưới cơn mưa và chìm dưới đêm khuya
Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta
Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi
Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô.

Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm trước
Mây qua mây qua môi em hồng nhạt
Chìm dưới cơn mưa một ngàn năm nữa
Mây qua mây qua môi em hồng vừa.

Chìm dưới cơn mưa một người chết đêm qua
Chìm dưới đất kia một người sống thiên thu
Chìm khuất trong ta một lời nói vu vơ
Chìm dưới sương thu là một đóa thơm tho.

Chìm dưới cơn mưa một người chết đêm qua

Chìm dưới cơn mưa và chìm dưới đêm khuya
Trời đất bao la còn chìm đắm trong ta
Hạt cát ngu ngơ nằm chìm dưới chân đi
Bờ bến thiên thu nằm chìm dưới hư vô.

Chìm dưới cơn mưa bàn chân nhỏ bé
Năm xưa năm xưa chung vui hội hè
Chìm dưới cơn mưa bàn chân nhỏ bé
Năm nay năm nay đã quên đường về.

Chìm dưới đất kia một người sống thiên thu

Chìm dưới cơn mưa một người chết đêm qua
Chìm dưới đất kia một người sống thiên thu
Chìm khuất trong ta một lời nói vu vơ
Chìm dưới sương thu là một đóa thơm tho.

Chìm dưới cơn mưa một dấu chân đi
Chìm dưới đất kia hạt cát bao la.

Cho đời chút ơn

Hôm chợt thấy em đi về bên kia phố
Trong lòng bỗng vui như đời rất lạ
Tôi tìm thấy tôi theo từng gót xa
Làm lời lá bay trên đường đi
Tôi tìm thấy tôi như giọt nắng kia
Làm hồng chút môi cho em nhờ.

Em là phấn thơm cho rừng chút hương

Môi thiên đường hót chim khuyên
Ôi tóc trầm ướp vai thơm
Ta nghe đời rất mênh mông
Trong chân người bước chầm chậm.

Hãy còn bước đi cho bình minh lên sớm
Cho đời chút ơn biết tà áo nọ
Em là phấn thơm cho rừng chút hương
Là lời hát ca cho trần gian
Dưới phường phố kia có người nhớ em
Nằm mộng suốt đêm trong thiên đường.

Có duyên không nợ

Duyên nợ một đời
Có duyên không nợ
Một mình nhớ ai
Hai hai mà một
Một mình nhớ nhớ
Nhớ em không nợ
Một mình vẫn nhớ
Một mình vẫn hai
Hai hai mà một
Có duyên không nợ
Vì hai mà vẫn một mình.

Có duyên không nợ dù xa xa cũng là tình

Duyên nợ thở dài
Có duyên không nợ
Một ngày đã phai
Hai hai mà một
Một đời có có
Nhớ em không nợ
Một đời không không
Một mình có không
Hai hai mà một
Có duyên không nợ
Dù xa xa cũng là tình.

Có một dòng sông đã qua đời

Mười năm xưa đứng bên bờ dậu
Ðường xanh hoa muối bay rì rào
Có người lòng như khăn mới thêu
Mười năm sau áo bay đường chiều
Bàn chân trong phố xa lạ nhiều
Có người lòng như nắng qua đèo.

Gặp nhau không nói không nụ cười

Tóc người như dòng sông xưa ấy đã phai
đã lênh đênh biển khơi
Có lần bàn chân qua phố
thấy người sóng lao xao bờ tôi.

Chút tình dường như hiu hắt bay

Mười năm chân bước trên đường dài
Gặp nhau không nói không nụ cười
Chút tình dường như hiu hắt bay
Mười năm khi phố khi vùng đồi
Nhìn nhau ôi cũng như mọi người
Có một dòng sông đã qua đời.

Có một ngày như thế

Có một ngày, có một ngày như thế anh đi
Anh đi đâu về đâu
Về cõi chiêm bao
Lìa những cơn đau
Hồn tuyết bao la mang theo
Lạnh giá con tim nương dâu
Anh đi đâu về đâu
Anh đi đâu về đâu.

Đời sẽ lênh đênh nơi nao

Có nhớ trong em từng ngày yêu dấu
Có biết trong em tình mãi bền lâu
Trong em mặt trời khô héo
Trong em ngày ấy vực sâu một đời.

Còn bãi hoang vu bạc đầu

Có một ngày như thế anh đi
Anh đi đâu về đâu
Ngọn gió hư hao thổi suốt đêm thâu
Đời sẽ lênh đênh nơi nao
Còn bãi hoang vu bạc đầu.

Bạc đầu tôi đi
Có một ngày
Bạc đầu tôi đi tôi đi.

Có nghe đời nghiêng

Người ra đi có đôi giòng lệ cỏ xanh rì
Cỏ mướt chân đi
Miệng môi kia ốm o lời thề
Chân đi xa trái tim bên nhà
Thềm đá nằm thềm đá nghe mưa
Tạ ơn hoa sáng thơm cho mẹ
Tạ ơn chim chiều hót cho cha

Người ra đi bến sông nằm lạnh

Trời đất kia có hay ta về
Một phố hồng một phố hư không
Đường lên cao bước chân nhè nhẹ
Sương ô kìa sương rơi bềnh bồng
Ngày thu đông phố xưa nằm bệnh
Đàn chim non réo bên vườn hoang
Người ra đi bến sông nằm lạnh
Này nhân gian có nghe đời nghiêng.

Có những con đường

Đường phố dài, một đường phố dài
Đường phố này một chiều tôi tới
Đi lang thang tôi chào vẫy mọi người
Đường phố cười.

Đường phố nào, một đường phố nào
Đường phố nào còn nằm che dấu
Cho tôi đi giữa nhân loại đớn đau
Đường hắt hiu.

Đường ngày xưa mang trái tim bình an
Đường giờ đây đã sống bao thăng trầm
Đường phố nào còn in những dấu chân ngoan
Đường phố nào mệt nhoài ngày tháng gian nan.

Cho tôi đi giữa nhân loại đớn đau

Đường phố buồn, một đường phố buồn
Đường phố buồn, mọi người đi vắng
Trong kinh đô tiêu điều dấu ngựa hồng
Đường im lìm.

Đường phố cần một giờ yên lành
Đường yên bình và nằm nghe ngóng
Nghe trong đêm những cây cành báo tin
Đường giới nghiêm.

Đường rất bền, một đường rất bền
Đường hao mòn từ ngày chinh chiến
Nhưng tay nhanh lấp đầy hố tuyệt vọng
Đường máu hồng.

Đường tương lai không ai thù ghét ai

Đường rất tình, một đường rất tình
Đường rất gần từ ngày xưa lắm
Khi chân qua bỗng nghe đầy tiếng chim
Đường trái tim.

Đường tình yêu nghe tiếng ai nỉ non
Đường hàm oan nghe tiếng ai than thầm
Đường máu xương chờ lau hết dấu vinh quang
Đường đến tôi chờ em đã quá lâu năm.

Đường rất mừng, một đường rất mừng
Đường bay đầy một đàn chim trắng
Chân thong dong không còn bước ngập ngừng
Đường nối liền

Đường nhân loại, một đường rất dài
Đường sau này một người sẽ tới
Đường tương lai không ai thù ghét ai
Đường lứa đôi.

Cỏ xót xa đưa

Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế.

Người đã đến và người sẽ về bên kia núi

Dưới mặt trời ngồi hát hôn mê
Dưới vòng nôi mọc từng nấm mộ
Dưới chân ngày cỏ xót xa đưa.

Người đã đến và người sẽ về bên kia núi
Từng câu nói là từng cánh buồm giong cuối trời
Còn lại tiếng cười khóc giữa đời.

Có biết gì về ngày chưa tới

Dưới ngọn đèn một bóng chim qua
Giữa đường đi một người đứng gọi
Có biết gì về ngày chưa tới.

Những ngày ngồi rủ tóc âm u
Nghe tiền thân về chào tiếng lạ
Những mai hồng ngồi nhớ thiên thu.

Còn ai với ai

Không có em còn tôi với ai
Không có em lạnh giá đường vui
Không có em ngồi đứng nơi này
Không có em còn ai với ai.

Em đã đi chìm khuất đã theo
Em đã đi ngọn gió quạnh hiu
Không có em đường cũ tiêu điều
Em đã xa lìa trong nỗi đau.

Em đã đi đời có đâu ngờ mang trái tim mùa xuân héo khô

Em đi biền biệt muôn trùng quá
Từng cơn gió và từng cơn gió
Em đi gió lạnh đến xa bờ
Từng nỗi nhớ trùng trùng nỗi nhớ.

Không có em đường xa quá xa
Em đã thôi cười giữa chiều mưa
Em đã đi đời có đâu ngờ
Mang trái tim mùa xuân héo khô.

Không có em buồn vui với ai
Không có em lụa gấm nhạt phai
Ai đã chia người mãi xa người
Ai giết đi tình đang lứa đôi.

Còn có bao ngày

Đêm ta nằm bóng tối che ngang
Đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm
Gọi thì thầm
Gọi thì thầm
Đêm nghe trời như hú như than
Ta nghe đời như có như không
Còn lại mình
Đời bồng bềnh
đời buồn tênh.

Ta nghe đời như có như không

Còn đây có bao ngày
Còn ta cứ vui chơi
Rồi mai sẽ ra đi
Dù nhớ thương con người
Còn đây những đêm này
Còn em hãy yêu tôi
Đợi đốt nến chia phôi
Dù nhớ thương cũng hoài.

Còn đây có bao ngày còn ta cứ vui chơi

Trong cuộc bể dâu
Đi trăm ngày phố xá
Cũng trôi theo
Trong hội trần gian
Bao nhiêu ngày yêu dấu
Cũng không còn
Từng giòng nước mắt
Sẽ nhớ thương cho đời
Từng giòng nước mắt
Sẽ tiếc cho ngày vui
Người người yêu nhau
Đã mất nhau trong đời
Một ngày tăm tối
Khép nghìn sớm mai.

Con mắt còn lại

Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai
Tình trong hai tay một hôm biến mất
Con mắt còn lại là con mắt ai
Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài.

Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi

Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người
Con mắt còn lại nhìn một thành hai
Nhìn em yêu thương nhìn em thú dữ
Con mắt còn lại ngờ vực tình tôi
Cuồng điên yêu thương cuồng điên nỗi nhớ
Con mắt còn lại nhìn mây trắng bay
Con mắt còn lại nhìn tôi bùi ngùi.

Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp

Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người
Con mắt còn lại nhìn đời là không
Nhìn em hư vô nhìn em bóng nắng
Con mắt còn lại nhẹ nhàng từ tâm
Nhìn em ra đi lòng em xa vắng
Con mắt còn lại là đêm tối tăm
Con mắt còn lại là đêm nồng nàn.

Còn thấy mặt người

Mặt trời mặt trời đã lên
Một ngày một ngày đã qua rồi
Từng vùng từng vùng lá xanh
Rộn ràng rộn ràng tiếng cười nói.

Mặt trời mặt trời đã lên
Một ngày một ngày đã qua rồi
Từng vùng từng vùng nắng trong
Một ngày một ngày biết ơn đời.

Cuộc đời này đã có em từng ngày từng ngày nhớ ơn đời

Từng ngày thấy mặt trời
Thấy mọi người lòng đã thấy vui
Từng đêm tối ngồi chờ đợi
Từng đêm tối ngồi chờ đợi
Chờ từng sớm mai thấy lại mặt người.

Mặt trời mặt trời đã lên
Còn nhìn còn nhìn thấy con người
Một ngày tình cờ biết em
Là ngày lạ lùng biết trần gian.

Mặt trời mặt trời đã lên
Còn nhìn còn nhìn thấy con người
Cuộc đời này đã có em
Từng ngày từng ngày nhớ ơn đời.

Còn tuổi nào cho em

Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời
Tay măng trôi trên vùng tóc dài
Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này
Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may.

Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài.

Trời xanh trong mắt em sâu

Em xin tuổi nào
Còn tuổi nào cho nhau
Trời xanh trong mắt em sâu
Mây xuống vây quanh giọt sầu.

Em xin tuổi nào
Còn tuổi trời hư vô
Bàn tay che dấu lệ nhòa
Ôi buồn.

Mây xuống vây quanh giọt sầu

Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu
Tuổi nào mơ kết mây trong sương mù
Xin chân em qua từng phiến ngà
Xin mây xe thêm màu áo lụa
Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ.

Cúi xuống thật gần

Cúi xuống cho máu ngược dòng
Cho nước sông cạn nguồn
Cho cây khô trên cành trút lá bơ vơ.

Cúi xuống cho bóng đổ dài
Cho xót xa mặt trời
Cho da thơm trên người nay cũng phôi pha.

Cúi xuống nghe đời nhấp nhô
Nghe tim rạn vỡ
Nghe trong tuổi nhỏ khóc òa.

Cúi xuống trên bờ xót xa
Trên cơn lửa đỏ
Trên khuôn mặt đã im lìm.

Cúi xuống cho máu ngược dòng

Cúi xuống nhìn sâu trong mắt
và nghe mưa bão tan đi trong đại dương.

Cúi xuống cúi xuống thật buồn
Cho nước sông cuồn cuộn
Hai mươi năm no tròn tuổi biết đau thương.

Cúi xuống cho tắt nụ cười
Cho chút da thịt người
Trong tan hoang vẫn còn bóng mát che ngang.

Cúi xuống cúi xuống thật gần
Cho trái tim dập dồn
Cho đam mê thay vào đổ nát quê hương.

Cúi xuống cúi xuống thật gần
Cho chiếc hôn ngọt nồng
Cho trăm năm ưu phiền phút chốc hư không.

Cúi xuống cho đời lãng quên

Cúi xuống cho tình dấy lên
Cho da thịt mềm
Cho cơn mặn nồng ngất lịm.

Cúi xuống cho đời lãng quên
Cho mây trời chìm
Cho đêm mở hội âm thầm.

Cúi xuống vùng non xanh mát
Và cao tiếng hát cho cơn ưu phiền tan
Cúi xuống cúi xuống thật gần
Cho tóc em bềnh bồng
Cơn đau anh vui lòng bóng mát trên cao.

Cúi xuống cho đến bạc đầu
Trên phút giây nhiệm mầu
Hai mươi năm xin còn một sớm thương nhau.

Cũng sẽ chìm trôi

Nhật nguyệt trên cao
Ta ngồi dưới thấp
Một dòng trong veo
Sao lòng còn đục.

Bầy vạc bay qua
Kêu mòn tịch lặng
Đường đời không xa
Sao chồn gối chân.

Một dòng trong veo sao lòng còn đục

Nhật nguyệt trên cao
Ta ngồi dưới thấp
Một đường cong queo
Nắng vàng đột ngột.

Từ độ chim thiêng
Hót lời mệnh bạc
Từng giọt vô biên
Trôi chìm tiếng tăm.

Cuối cùng cho một tình yêu

Ừ thôi em về
Chiều mưa giông tới
Bây giờ anh vui
Hai bàn tay đói
Bây giờ anh vui
Hai bàn chân mỏi.

Thời gian nơi đây
Bây giờ anh vui
Một linh hồn rỗi
Tình yêu xứ này.

Một lần yêu thương một đời bão nổi

Một lần yêu thương
Một đời bão nổi
Giã từ giã từ
Chiều mưa giông tới
Em ơi em ơi
Sầu thôi xuống đầy.

Làm sao em nhớ
Mưa ngoài sông bay
Lời ca anh nhỏ
Nỗi lòng anh đầy.

Sầu thôi xuống đầy
Sầu thôi xuống đầy.

Dấu chân địa đàng

Trời buông gió và mây về ngang bên lưng đèo
Mùa xanh lá loài sâu ngủ quên trong tóc chiều
Cuộc đời đó nửa đêm tiếng ca lên như than phiền
Bàng hoàng lạc gió mây miền
Trùng trùng ngoài khơi nước lên sóng mềm.

Ngựa buông vó người đi chùng chân đã bao lần
Nửa đêm đó lời ca dạ lan như ngại ngùng
Vùng u tối loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng
Một đời bỏ ngỏ đêm hồng
Ngoài trời còn dâng nước lên mắt em.

Một đời bỏ ngỏ đêm hồng

Tiếng ca bắt nguồn từ đất khô
Từ mưa gió
Từ vào trong đá xưa
Đến bây giờ mắt đã mù
Tóc xanh đen vầng trán thơ
Giòng sông đó
Loài rong yên ngủ sâu
Mới hôm nào bão trên đầu
Lời ca đau trên cao
Ngàn mây xám chiều nay về đây treo lững lờ
Và tiếng hát về ru mình trong giấc ngủ vừa
Rồi từ đó loài sâu nửa đêm quên đi ưu phiền
Để người về hát đêm hồng
Địa đàng còn in dấu chân bước quên.

Để gió cuốn đi

Sống trong đời sống
Cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không
Để gió cuốn đi
Để gió cuốn đi.

Những khi chiều tới cần có một tiếng cười

Gió cuốn đi cho mây qua dòng sông
Ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mông
Ôi trái tim đang bay theo thời gian
Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian.

Hãy nghiêng đời xuống nhìn suốt một mối tình

Những khi chiều tới
Cần có một tiếng cười
Để ngậm ngùi theo lá bay
Rồi nước cuốn trôi
Rồi nước cuốn trôi.

Hãy nghiêng đời xuống
Nhìn suốt một mối tình
Chỉ lặng nhìn không nói năng
Để buốt trái tim
Để buốt trái tim.

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người

Trong trái tim con chim đau nằm yên
Ngủ dài lâu mang theo vết thương sâu
Một sớm mai chim bay đi triền miên
Và tiếng hót tan trong trời gió lên.

Hãy yêu ngày tới
Dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai
Dù vắng bóng ai.

Đêm

Đêm xanh hay đêm đỏ
Đêm hồng đêm mông manh
Đêm đêm rừng nuôi gió
Đêm hồng má thị thành.

Đêm ôm vai em nhỏ
Giấc ngủ như chiêm bao
Đêm thơm từng chiếc lá
Cho tình bay lên cao.

Đêm sâu không xa lạ
Kéo gần đêm thiên thu
Đêm xin thành nỗi nhớ
Đêm đợi đoá hẹn hò.

Dòng sông không bão tố trôi một lời tiễn đưa

Đêm yên như phố cổ
Chút tình duyên xôn xao
Đêm xa gần môi má
Có dài không đêm thâu.

Tình rồi sẽ xa
Đêm hồng sẽ qua
Dòng sông không bão tố
Trôi một lời tiễn đưa.

Đêm sâu không xa lạ
Kéo gần đêm thiên thu
Đêm xin thành nỗi nhớ
Đêm đợi đoá hẹn hò.

Đêm yên như phố cổ
Chút tình duyên xôn xao
Đêm xa gần môi má
Có dài không đêm thâu.

Đêm thấy ta là thác đổ

Một đêm bước chân về gác nhỏ
Chợt nhớ đóa hoa tường vi
Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ
Giờ đây đã quên vườn xưa
Một hôm bước qua thành phố lạ
Thành phố đã đi ngủ trưa.

Đời ta có khi là lá cỏ
Ngồi hát ca rất tự do
Nhiều khi bỗng như trẻ nhớ nhà
Từ những phố kia tôi về.

Đời ta có khi là lá cỏ

Ngày xuân bước chân người rất nhẹ
Mùa xuân đã qua bao giờ
Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe.

Đời ta hết mang điều mới lạ

Một hôm bước chân về giữa chợ
Chợt thấy vui như trẻ thơ
Đời ta có khi là đốm lửa
Một hôm nhóm trong vườn khuya
Vườn khuya đóa hoa nào mới nở
Đời tôi có ai vừa qua.

Tôi đã sống rất ơ hờ

Nhiều khi thấy trăm nghìn nấm mộ
Tôi nghĩ quanh đây hồ như
Đời ta hết mang điều mới lạ
Tôi đã sống rất ơ hờ.

Lòng tôi có đôi lần khép cửa
Rồi bên vết thương tôi quì
Vì em đã mang lời khấn nhỏ
Bỏ tôi đứng bên đời kia.

Đi mãi trên đường

Đi đi trên đường
Đi đi và đi mãi
Đi đi và không tới
Xa xăm chiều réo ai
Đi không còn biên giới
Chút tình kia đã phai.

Không tình không vấn vương

Đi đi trên đường
Đi đi và đi mãi
Đi đi và che dấu
Bao nhiêu là vết thương
Đi linh hồn khô ráo
Không tình không vấn vương.

Diễm xưa

Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu.

Mưa vẫn hay mưa trên hàng lá nhỏ
Buổi chiều ngồi ngóng những chuyến mưa qua
Trên bước chân em âm thầm lá đổ
Chợt hồn xanh buốt cho mình xót xa.

Làm sao em biết bia đá không đau

Chiều này còn mưa sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau.

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em nhớ những vết chim di
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du.

Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau.

Đóa hoa vô thường

Tìm em tôi tìm
Mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn
Một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh
Một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm
Một hồn giấy mới.

Tìm em tôi tìm
Nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng
Tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn
Ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông
Những dấu hài.

Tìm em xa gần
Đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng
Trong chiều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận
Chưa từng tuyệt vọng
Đâu em.

Tìm trong vô thường
Có đôi dòng kinh
Sấm bay rền vang
Bỗng tôi thấy em
Dưới chân cội nguồn
Tôi mời em về
Đêm gội mưa trong
Em ngồi bốn bề
Thơm ngát hương trầm.

Trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng

Trong vườn mưa tạnh
Tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội
Một đoá hoa quỳnh.

Từ nay tôi đã có người
Có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình
Có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi
Có tôi trong dáng em ngồi trước sân.

Mùa đông cho em nỗi buồn
Chiều em ra đứng hát kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên
Chút tình mới chớm đã viên thành.

Từ nay anh đã có nàng
Biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà
Có con chim hót tên là ái ân.

Sen hồng một nụ
Em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau
Có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao
Đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ
Em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình
Em buồn đền trọn mối tình.

Từ nay tôi đã có người có em đi đứng bên đời líu lo

Một chiều em đứng cuối sông
Gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non
Những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua
Gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa
Cũng đành về với quê nhà.

Từ đó trong vườn khuya
Ôi áo xưa em là
Một chút mây phù du
Đã thoáng qua đời ta.

Từ đó trong hồn ta
Ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hí vang rừng xa
Vọng suốt đất trời kia.

Từ đó ta ngồi mê
Để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như
Vừa đến nới chia lìa.

Từ đó ta nằm đau
Ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo
Từng phút cao giờ sâu.

Từ đó hoa là em
Một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn
Đợi gió vô thường lên.

Từ đó em là sương
Rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm
Nở đoá hoa vô thường.

Đoản khúc thu Hà Nội

Bởi vì mùa thu tôi ở lại
Hà Nội mùa thu Hà Nội thu
Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ
Không bởi vì em hay vì em.

Vì một bàn tay không ngần ngại

Hà Nội mùa thu Hà Nội gió
Xôn xao con đường xôn xao lá
Nhoà phố mong manh nhoè phố mưa
Chợt nắng long lanh chợt nắng thưa.

Tặng hết cho tôi một phố chờ

Bởi vì mùa thu tôi ở lại
Hồng má môi em hồng sóng xa
Vì một bàn tay không ngần ngại
Tặng hết cho tôi một phố chờ
Sẽ thêm một đời nhớ trăng Hà Nội Thu ơi!

Đời cho ta thế

Không xa đời và cũng không xa loài người
Không xa ngậm ngùi và cũng không xa nụ cười
Đời cho ta thế cứ hãy cất bước đi mọi nơi
Gặp nhau trong phố xin yêu không nguôi những thân người
Đời cho ta thế cứ hãy sống tới như mọi ai
Mặc giòng sông kia sẽ cuốn đất cát ra biển khơi
Không xa đời và cũng không xa mộ người
Không xa rạng ngời và cũng không xa đoạ đày.

Đời cho ta thế cứ hãy sống tới như mọi ai

Không xa người và cũng không xa mặt trời
Không xa tình đầy và cũng không xa lạc loài
Mùa xuân em hãy khoác áo mới bước đi thảnh thơi
Chờ mùa mưa tới em thu đôi tay khép vai lười
Ngày vui em với đất kia xanh tươi như cỏ cây
Ngày buồn em với hoa kia âu lo trong tàn phai
Không xa tình và cũng không xa thù hận
Không xa nồng nàn và cũng không xa lạnh lùng.

Đời cho ta thế đứng giữa bão tố không buồn vui

Không xa bờ và cũng không xa mịt mù
Không xa cửa nhà và cũng không xa ngục tù
Đời cho ta thế đứng giữa bão tố không buồn vui
Tự nghìn năm xưa bao nhiêu chim muông đã xa bầy
Đời cho ta thế với những sớm tối không đổi thay
Dù tình vu vơ hay yêu thiên thu cũng chìm trôi
Không xa trời và cũng không xa phận người
Không xa một ngày và cũng không xa một đời.

Đợi có một ngày

Đợi chờ yêu thương trên cây thánh giá
Đợi xóa sân si dưới bóng bồ đề
Đợi con kên kên trên cành nhỏ lệ
Đợi có tiếng cười trong nỗi lo.

Đợi làm đôi chân đi quanh thế giới
Để thấy con tim thế giới hẹp hòi
Đợi nghe lương tâm con người trở lại
Đợi đã héo mòn những sớm mai.

Đợi nghe lương tâm con người trở lại

Bao nhiêu năm chờ đợi oán thù là khí giới
Trong con tim lời nói yêu thương mất rồi
Bao nhiêu năm mịt mùng dấu đạn bom chưa dứt
Trên quê hương dần khuất những anh hùng.

Đợi đã héo mòn những sớm mai

Giọt lệ gian nan cho ta khóc với
Đợi thấy anh em dưới ánh mặt trời
Dành trong bao la con đường thật nhỏ
Đợi sẽ có ngày em bước vui.

Đợi từ đau thương quê hương sẽ lớn
Đợi máu anh em chớm những nụ hồng
Đợi cây lên xanh trên rừng hoạn nạn
Đợi thấy những đường không cách ngăn.

Đời gọi em biết bao lần

Đi về đâu hỡi em
Khi trong lòng không chút nắng
Giấc mơ đời xa vắng
Bước chân không chờ ai đón
Một đời em mãi lang thang
Lòng lạnh băng giữa đau thương.

Đời gọi em về giữa yêu thương

Em về đâu hỡi em
Hãy lau khô dòng nước mắt
Đời gọi em biết bao lần
Đời gọi em về giữa yêu thương
Để trả em ngày tháng êm đềm
Trả lại nắng trong tim
Trả lại thoáng hương thơm.

Để trả em ngày tháng êm đềm

Em về đâu hỡi em
Có nghe tình yêu lên tiếng
Hãy chôn vào quên lãng
Nỗi đau hay niềm cay đắng
Đời nhẹ nâng bước chân em
Về lại trong phố thênh thang
Bao buồn xưa sẽ quên
Hãy yêu khi đời mang đến
Một cành hoa giữa tâm hồn.

Đời sống không già vì có chúng em

Vì có chúng em nên đời sống mãi không già
Vì có chúng em nên mặt đất luôn nở hoa
Bên chân em đến giữa đời
là thế giới thêm niềm vui
Bàn tay măng non bên người
tìm xoá những lo âu dài
Vì có chúng em như mùa xuân trong mọi nhà
Vì có chúng em nên đời sống như trẻ ra.

Vì có chúng em như màu xanh trên địa cầu
Vì có chúng em chim còn hát mãi ngàn sau.

Vì có chúng em yêu tự do như yêu đời

Vì có chúng em nên còn giấc mơ thanh bình
Vì có chúng em nên tình yêu bỗng nhiều thêm
Mầm xanh trên những cây già
màu lá chuối non vườn xưa
Là búp sen con bên hồ
Là ánh nắng mai bên nhà
Vì có chúng em nên nên đời sống có gia đình
Vì có chúng em nên lửa bếp đã hồng hơn.

Vì có chúng em nên người lớn không lẻ loi

Vì có chúng em như loài chim non muôn màu
Vì có chúng em những bàn tay biết tìm nhau
Lòng em như suối trên nguồn
nở những đoá hoa hồng nhung
Đừng mang đau thương điêu tàn
về giữa trái tim yên lành
Vì có chúng em nên nên bình minh đã lại về
Vì có chúng em nên chiều hôm đã tàn đi.

Vì có chúng em nên đời sống sẽ xanh hoài
Vì có chúng em nên hồng kia mãi hồng tươi
Từ trên trang giấy thơm này
nở những giấc mơ đời vui
Từ trong tim em chờ đợi
hạnh phúc hoá thân con người
Vì có chúng em yêu tự do như yêu đời
Vì có chúng em nên người lớn không lẻ loi.

Đốm lửa hồng

Nỗi niềm phố cũ không xa
Từ trong gỗ đá hoá ra nỗi niềm
Em đi tìm, tìm đời không gỗ đá
Em đi tìm, tìm đời không cánh diều bay.

Diều ơi, diều ơi bay đi đâu một cánh diều xưa
Bay đi đâu cánh diều tịch lặng
Diều ơi, nỗi niềm sẽ trôi về.

Em đi tìm tìm đời không gỗ đá

Hồng nhan giữa phố có khi hồng nhan lạ
Hồng nhan giữa phố hồng nhan ơi
Hồng nhan em là đốm lửa hồng.

Đường xa vạn dặm

Mẹ bỏ tôi đi. Ðường xa vạn dặm
Mẹ bỏ con đi. Ðường xa mịt mùng
Mẹ bỏ con đi
Mẹ bỏ con đi
Trong khi con ngồi mẹ bỏ con đi
Trong khi con nằm mẹ bỏ con đi
Mẹ bỏ con đi
Mẹ bỏ con đi.

Bao nhiêu giấc mộng lòng vạc bay xa

Mẹ bỏ tôi đi. Ðường xa vạn dặm
Mẹ bỏ con đi. Ðường xa vạn dặm
Giấc ngủ chưa tròn mẹ bỏ tôi đi
Gối lệch chăn mòn. Mẹ bỏ con đi
Mẹ bỏ con đi
Mẹ bỏ con đi.

Bao nhiêu tiếng cười của ngày xa xưa
Bao nhiêu giấc mộng lòng vạc bay xa
Mẹ bỏ con đi.

Em còn nhớ hay em đã quên

Em còn nhớ hay em đã quên
Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng
Nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân
Nhớ đèn đường từng đêm thao thức
Sáng cho em vòm lá me xanh.

Em còn nhớ hay em đã quên
Bên hàng xóm đôi khi ghé thăm
Có hai mùa vẫn đi về
Có con đường nằm nghe nắng mưa.

Em ra đi nơi này vẫn thế
Lá vẫn xanh trên con đường nhỏ
Vườn xưa vẫn có tiếng mẹ ru
Có tiếng em thơ
Có chút nắng trong tiếng gà trưa.

Em ra đi nơi này vẫn thế

Em còn nhớ hay em đã quên
Nhớ đường dài qua cầu lại nối
Nhớ những con sông nối bao dòng kinh
Nhớ ngựa thồ ngoại ô xa vắng
Nhớ xôn xao hàng quán đêm đêm.

Em còn nhớ hay em đã quên
Trong lòng phố mưa đêm trói chân
Dưới hiên nhìn nước dâng tràn
Phố bỗng là dòng sông uốn quanh.

Vẫn có em trong tim của mẹ

Em còn nhớ hay em đã quên
Nhớ Sài gòn những chiều gặp gỡ
Nhớ món ăn quen nhớ ly chè thơm
Nhớ bạn bè chào nhau quen tiếng
Phố em qua gạch ngói quen tên.

Em còn nhớ hay em đã quên
Khi chiều xuống bên sông nước lên
Én nô đùa giữa phố nhà
Có nắng vàng lạc trên lối đi.

Em ra đi nơi này vẫn thế
Vẫn có em trong tim của mẹ
Thành phố vẫn có những ước mơ
Vẫn sống thiết tha
Vẫn lấp lánh hoa trên đường đi.

Em còn nhớ hay em đã quên
Nhớ Sài Gòn những chiều lộng gió
Lá hát như mưa suốt con đường đi
Có mặt đường vàng hoa như gấm
Có không gian màu áo bay lên.

Em còn nhớ hay em đã quên
Quê nhà đó năm xưa có em
Có bóng dừa có câu hò
Có con đò chở mưa nắng đi.

Em đã cho tôi bầu trời

Em sẽ cho tôi cho tôi một đời
Em sẽ cho tôi cho tôi một ngày
Từ chiều nay em nên lặng lẽ tới
Em sẽ cho tôi cho tôi vạn lời
Em sẽ cho tôi cho tôi vạn ngày
Từ chiều nay ngồi cạnh đây với tôi.

Em đã cho tôi yêu thêm loài người

Em đã cho tôi quên đi muộn phiền
Em đã cho tôi cho tôi thêm bao ngày buồn
Vì chiều nay em muôn đời nằm xuống
Em đã cho tôi cho tôi bầu trời
Em đã cho tôi yêu thêm loài người
Vì từ đây tôi có em đời đời.

Vì từ đây thôi xót xa chờ đợi
Vì từ đây không có ai phụ người.

Em đến cùng mùa xuân

Em đi cùng mùa xuân đến trong đôi tay cuộc đời
Tim em rạng rỡ mặt trời chân đến trường bước vội
Cùng mùa xuân em xanh ngát tay ôm quanh tương lai
Cùng mùa xuân em tràn đầy đời hồng những sớm mai.

Cành xuân ấm cánh hoa mai mùa xuân thắm những đời người.

Em đi cùng mùa xuân đến trong đôi tay cuộc đời
Quê hương gìn giữ từng ngày cho em mùa xuân đầy
Nụ cười em như tia nắng trong không gian xanh tươi
Từ lòng quê hương thống nhất em nhanh chân vào ngồi.

Tim em rạng rỡ mặt trời chân đến trường bước vội

Xuân ồ xuân đã về
Trước sân nhà trong nắng hồng xuân bước qua
Xuân ồ xuân đã về
Giữa tay mời Xuân khoác nhẹ những vai người.

Em đến từ nghìn xưa

Tôi vẫn nhìn thấy em
Giữa đám đông xa lạ
Vì em mang trong mắt
Nỗi yêu đời thiết tha.

Tôi vẫn nhìn thấy em
Giữa đám đông xa lạ
Vì trong đôi mắt đó
Có quê hương bạn bè.

Vì em như hoa lá giữa thiên nhiên hiền hòa

Em đã đến giữa quê hương
Có những nghìn năm xưa
Hoá thân em bây giờ
Nên tôi vẫn nhìn thấy em
Giữa đám đông xa lạ
Vì em như chim trắng
Giữa trống đồng bước ra.

Tôi vẫn nhìn thấy em
Giữa đám đông xa lạ
Vì em như hoa lá
Giữa thiên nhiên hiền hòa.

Em đi bỏ lại con đường

Bỏ mặc căn nhà bỏ mặc tôi
Bỏ mặc nơi đây bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là tôi là ai.

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
Ra đi em đi bỏ lại dậm trường
Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm.

Bỏ mặc đêm dài bỏ mặc tôi
Bỏ mặc gian nan bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui.

Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi

Bỏ mặc mưa về bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay.

Bỏ mặc vui buồn bỏ mặc ai
Bỏ mặc không chăn bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi.

Em hãy ngủ đi

Rừng đã cháy và rừng đã héo
Em hãy ngủ đi
Rừng đã khô và rừng đã tàn
Em hãy ngủ đi.

Ngủ đi em đôi môi lửa cháy
Ngủ đi em mi cong cỏ mượt
Ngủ đi em tay xanh ngà ngọc
Ngủ đi em tóc gió thôi bay.

Đời đã khép và ngày đã tắt

Đời đã khép và ngày đã tắt
Em hãy ngủ đi
Đời mãi đêm và ngày mãi buồn
Em hãy ngủ đi.

Người đã đến và người đã vắng

Đồi đứng ngóng và đồi thắp nắng
Em hãy ngủ đi
Mặt đất im mặt trời cúi nhìn
Em hãy ngủ đi
Ngủ đi em đôi vai lụa mát
Ngủ đi em da thơm quả ngọt
Ngủ đi em tay thôi mời mọc
Ngủ đi em trong tiếng ru êm.

Người đã đến và người đã vắng
Em hãy ngủ đi
Ngoài phố kia loài người đã về
Em hãy ngủ đi.

Em là hoa hồng nhỏ

Em sẽ là mùa xuân của mẹ
Em sẽ là màu nắng của cha
Em đến trường học bao điều lạ
Môi biết cười là những nụ hoa.

Tim mỗi người là quê nhà nhỏ

Trang sách hồng nằm mơ màng ngủ
Em gối đầu trên những dòng thơ
Em thấy mình là hoa hồng nhỏ
Bay giữa đời làm mát ngày qua.

Tình hồng thắm như mặt trời xa

Trời mênh mông đất hiền hòa
Bàn chân em đi nhè nhẹ
Đưa em vào tình người bao la.

Cây có rừng bầy chim làm tổ
Sông có nguồn từ suối chảy ra
Tim mỗi người là quê nhà nhỏ
Tình hồng thắm như mặt trời xa.

Gần như niềm tuyệt vọng

Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Rơi rất gần rơi xuống trong tôi
Có nhiều khi rơi xuống bên đời
Trong gian nan nên cất tiếng cười.

Đời sống mỗi khi đưa tiễn người
Là tôi lắng nghe lòng tôi rã rời
Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Trong xuân thì thấy bóng trăm năm.

Đời không có mưa mà vẫn ướt mềm

Bỗng một hôm qua phố hoang tàn
Tôi quen như tôi đã có lần
Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Môi em hồng như lá hư không.

Có nhiều khi bên gối tôi nằm
Nghiêng sang em tôi thấy nắng vàng
Dường như bão qua dòng sông nước lên
Đời không có mưa mà vẫn ướt mềm.

Môi em hồng như lá hư không

Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng
Sông bao lần sông đã ra đi
Những ngàn xưa trôi đến bây giờ
Sông ra đi hay mới bước về.

Giọt lệ thiên thu

Sống có bao năm vui vui buồn buồn người người ngợm ngợm
Sống chết mong manh như thân cỏ hèn mọc đầy núi non
Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi vui tươi
Cuộc đời cho tôi cho tôi tiếng nói đôi khi ngậm ngùi
Gió núi bay qua lao xao bụi bờ lao xao bờm ngựa
Nắng quái yêu ma lung linh thành trì lung linh cửa nhà
Bước tới hư vô khoác áo chân như long lanh giọt lệ
Long lanh giọt lệ giọt lệ thiên thu.

Sống chết mong manh như thân cỏ hèn mọc đầy núi non

Sống có đôi tay đôi tay thật dài ôm quanh tình người
Sống có đôi chân đôi chân mệt nhoài một đời tới lui
Cuộc đời cho tôi cho tôi trái cấm trên đôi môi em
Cuộc đời cho thêm cho em có cánh bay đi vội vàng
Núi đứng quanh năm đất muôn đời nằm riêng ta rộn ràng
Đứng giữa thiên nhiên thân ta nằng nặng thân chim nhẹ nhàng
Muốn nói đôi câu giữa chốn thương đau chim xanh bạc đầu
Cây xanh bạc đầu vội vàng tôi theo.

Gọi đời lên mau

Khi tay xa rồi
Hồn mây tím trời
Khi chân bước rời
Hồn lên từng cỏi
Ngày sau cho ai
Buồn này lên môi
Hỏi lời trăn trối
Niềm thương lên ngôi
Căn phòng ngủ vùi
Lá ru bước dài
Đèn vàng trên lối
Vòi vọi đêm tới
Sầu này trên vai.

Khi thân rả rời trời lên gió gọi

Buồn trong mắt sâu
Nhạc hồn dâng cao
Tím lên môi sầu
Nghìn đời trông nhau
Gọi vào cơn đau
Lá ru thay màu.

Khi mây qua đầu
Hồn trinh bước vào
Khi thân rả rời
Trời lên gió gọi
Một trời mưa mau
Làm cho tôi quên
Gọi bằng tên em
Loài hoa trinh nguyên
Khi chân buớc dài
Khi thân lưu đày
Hồn chuyền tay nhau
Lời thương che dấu
Gọi đời lên mau.

Gọi tên bốn mùa

Em đứng lên gọi mưa vào hạ
Từng cơn mưa từng cơn mưa từng cơn mưa
Mưa thì thầm dưới chân ngà.

Em đứng lên mùa thu tàn tạ
Hàng cây khô cành bơ vơ
Hàng cây đưa em đi về giọt nắng nhấp nhô.

Trẻ thơ ơi trẻ thơ ơi

Em đứng lên mùa đông nhạt nhòa
Từng đêm mưa từng đêm mưa từng đêm mưa
Mưa lạnh từng ngón sương mù.

Em đứng lên mùa xuân vừa mở
Nụ xuân xanh cành thênh thang
Chim về vào ngày tuổi em trên cành bão bùng

Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người

Rồi mùa xuân không về.
Mùa thu cũng ra đi
Mùa đông vời vợi
Mùa hạ khói mây
Rồi từ nay em gọi
Tình yêu dấu chim bay
Gọi thân hao gầy
Gọi buồn ngất ngây.

Ôi tóc em dài đêm thần thoại
Vùng tương lai chợt xa xôi
Tuổi xuân ơi sao lạnh dòng máu trong người.

Nghe xót xa hằn lên tuổi trời
Trẻ thơ ơi trẻ thơ ơi
Tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người.

Hạ trắng

Gọi nắng
Trên vai em gầy
Đường xa áo bay
Nắng qua mắt buồn
Lòng hoa bướm say
Lối em đi về
Trời không có mây
Đường đi suốt mùa
Nắng lên thắp đầy.

Gọi nắng
Cho cơn mê chiều
Nhiều hoa trắng bay
Cho tay em dài
Gầy thêm nắng mai
Bước chân em về
Nào anh có hay
Gọi em cho nắng
Chết trên sông dài.

Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau

Thôi xin ơn đời
Trong cơn mê này
Gọi mùa thu tới
Tôi đưa em về
Chân em bước nhẹ
Trời buồn gió cao
Đời xin có nhau
Dài cho mãi sau
Nắng không gọi sầu
Áo xưa dù nhàu
Cũng xin bạc đầu
Gọi mãi tên nhau.

Gọi nắng
Cho tóc em cài
Loài hoa nắng rơi
Nắng đưa em về
Miền cao gió bay
Áo em bây giờ
Mờ xa nẻo mây
Gọi tên em mãi
Suốt cơn mê này.

Hai mươi mùa nắng lạ

Em hai mươi tuổi em là nắng
Em hai mươi tuổi em là mưa
Sài Gòn nắng mưa em ngày ấy
Còn là hạt bụi giữa hư vô
Em hai mươi tuổi em bây giờ
Chân qua phố phường phố ngẩn ngơ.

Sài Gòn nắng mưa em ngày ấy

Sài Gòn hai mươi mùa nắng lạ
Em mây hoang đường sớm chiều qua
Đi trong chuyện cũ ngày xưa
Trong lòng thương nhớ cơn mơ lạ kỳ
Đi trong hạnh phúc quê nhà
Chuyện ngày xưa ấy bỗng là chiêm bao
Hai mươi giấc mộng xanh hồng quá.

Còn là hạt bụi giữa hư vô

Em hai mươi tuổi như bài thơ
Sài Gòn nắng mưa em chợt đến
Làm lời mộng mị giữa thiên thu
Em hai mươi tuổi em đâu ngờ
Năm xưa vui buồn chút phù du
Sài Gòn xua tan nghìn dấu lệ
Cho em bây giờ mắt tình đưa.

Hành hương trên đồi cao

Chiều lên chiều lên
Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
Người đi hành hương về đồi núi xa
Người đi vẫn đi chiều qua vẫn qua.

Chiều đã chiều hơn
Người vẫn âm thầm gõ buồn gót chân
Người đi hành hương buồn đời viễn vông
Còn ai nhớ mong còn ai nhớ mong.

Người đi một mình đồi dốc nghiêng xuống

Người đi hành hương mịt mờ lối sương
Người đi hành hương
Nhớ phố nhớ phường
Người đi một mình đồi dốc nghiêng xuống
Người đi một mình vực sâu gọi tên
Còn đây bão lên còn đây dấu chân
Người đi một mình và hát lời gió
Người đi một mình chìm sâu lời ca
Còn đây bão qua còn đây giấc mơ.

Người đi một mình vực sâu gọi tên

Đồi đêm mù sương
Người cố quên về ngại buồn chiếu chăn
Người đi hành hương sợi buồn vấn quanh
Vực sâu đá lăn gọi tên nhớ em.

Còn đêm mù sương
Người vẫn quên về ngại buồn chiếu chăn
Người đi hành hương
Hằn sâu vết nhăn
Một mai đã quên buồn ơi đã quên.

Hạt điều khăn điều

Những hạt điều nằm kề bên nhau
Điệu không lụa đỏ
Lụa đỏ thênh thang bay cùng khắp phố
Lụa đỏ thênh thang bay khắp phố phường.

Chiều chiều lại nhớ chiều chiều

Phố em phố nhỏ đỏ đỏ buồn buồn
Phố em phố nhỏ đỏ đỏ mắt nhìn
Nhìn như muốn khóc khóc giọt đỏ điều.

Nhớ người quân tử khăn điều vắt vai

Thôi đừng nghi ngại
Tôi về xứ sở muộn màng nhớ em
Muộn màng nhớ em
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Nhớ người quân tử khăn điều vắt vai.

Hãy cứ vui như mọi ngày

Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Đừng cuồng điên mơ trăm năm sau
Còn đây em ngọt ngào
Đứng bên ngày yêu dấu
Nhìn mây trôi đang tìm về núi cao.

Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Dù ngày mai em như chim bay
Bỏ quên đây một người
Hát bên trời gian dối
Dù ta như con đường dài vắng người.

Hãy cứ vui chơi cuộc đời

Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Hãy cứ vui như mọi ngày
Bên trời còn nắng lá trời còn xanh
Phố còn người đông rồi quên rồi quên.

Hãy cứ vui như mọi ngày
Dù chiều nay không ai qua đây
Hỏi thăm tôi một lời
Vẫn yên chờ đêm tới
Lòng ta trăm con hạc gầy vút bay.

Đừng cuồng điên mơ trăm năm sau

Hãy cứ vui như mọi ngày
Nhìn người đi như mây vô danh
Dù chân xưa dặm nghìn
Vẫn như còn thấp thoáng
Dù trong ta đêm thì thầm tiếng buồn.

Hãy khóc đi em

Hãy khóc đi em cuối cuộc tình
Còn đây những ngày buồn
Hãy khóc hãy khóc đi em có còn gì
Ngày thôi hết đợi chờ.

Giòng nước mắt sẽ bay trong trời

Hãy khóc hãy khóc đi em
Hãy khóc hãy khóc khóc đi em
Giòng nước mắt sẽ bay trong trời
Làm cơn mưa rớt trên chăn gối
Lời cỏ cây hát trên da người.

Làm cơn mưa rớt trên chăn gối

Hãy khóc đi em cuối cuộc tình
Còn đâu những mặn nồng
Hãy khóc hãy khóc đi em có còn gì
Tình đã mất đường về
Hãy khóc hãy khóc đi em
Hãy khóc đi em.

Hãy yêu nhau đi

Hãy yêu nhau đi khi rừng thay lá
Hãy yêu nhau đi giòng nước đã trôi xa
Nước trôi qua tim rong đầy trí nhớ
Ngày mãi mong chờ ngày sẽ thiên thu.

Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối

Hãy ru nhau trên những lời gió mới
Hãy yêu nhau cho gạch đá có tin vui
Hãy kêu tên nhau trên ghềnh dưới bãi
Dù mai nơi này người có xa người.

Dù vẫn biết mai đây xa lìa thế giới

Hãy yêu nhau đi quên ngày u tối
Dù vẫn biết mai đây xa lìa thế giới
Mặt đất đã cho ta những ngày vui tới
Hãy nhìn vào mặt người lần cuối trong đời.

Hãy trao cho nhau muôn ngày yêu dấu

Hãy yêu nhau đi bên đời nguy khốn
Hãy yêu nhau đi bù đắp cho trăm năm
Hãy yêu nhau đi quên ngày quên tháng
Dù đêm súng đạn dù sáng mưa bom.

Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau

Hãy trao cho nhau muôn ngày yêu dấu
Hãy trao cho nhau hạnh phúc lẫn thương đau
Trái tim cho ta nơi về nương náu
Được quên rất nhiều ngày tháng tiêu điều.

Hoa buồn

Từ khi bước vào cuộc đời mưa nắng
Nắng mưa không ngừng úa phai môi hồng
Ngồi đây đếm chuyện buồn vui đang đến
Thời gian nào quên bước chân triền miên
Với bao nỗi buồn ngày nay còn ai nhớ
Để sau rồi nhắc nhở thế nhân nguyện khắc ghi sâu tâm hồn.

Mộng chưa gói trọn niềm vui đã mất

Ngoài kia gió lộng đời lên câu hát
Tháng năm lạnh lùng kết nên hoa buồn
Mộng chưa gói trọn niềm vui đã mất
Ngày sau còn có ai nhắc tên mình không?

Hoa vàng mấy độ

Em đến bên đời hoa vàng một đóa
Một thoáng hương bay bên trời phố hạ
Nào có ai hay ta gặp tình cờ
Như là cơn gió em còn cứ mãi bay đi.

Em đến bên đời hoa vàng rực rở
Nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ
Ngày tháng trôi qua cơn đau mịt mù.

Một cõi bao la ta về ngậm ngùi

Xin cho bốn mùa đất trời lặng gió
Đường trần em đi hoa vàng mấy độ
Những đường cỏ lá từng giọt sương thu
Yêu em thật thà.

Em đến nơi này bao điều chưa nói
Lặng lẽ chưa xa sao lòng quá vội
Một cõi bao la ta về ngậm ngùi
Em cười đâu đó trong lòng phố xá đông vui.

Em đến nơi này vui buồn đi nhé
Đời sẽ trôi xuôi qua ghềnh qua suối
Một vết thương thôi riêng cho một người.

Hoa xuân ca

Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa
Em cứ bay trong đời dịu dàng như cơn gió
Em cứ bay nhưng đừng bỏ lại tôi một mình.

Đời sẽ cho lộc và đời sẽ cho hoa
Em mướt xanh như ngọc mà tôi có đâu ngờ.

Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa
Em hãy yêu con người ngọt ngào đời vẫn thế
Em hãy dâng cho đời một nụ hoa tình cờ.

Em đến bên tôi ngồi đời mở ra cuộc tình

Đời sẽ cho lộc và đời sẽ cho hoa
Em suối kia rất ngọt và tôi đứng hai bờ.

Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa
Xuân đến bên kia đồi trời mở ra cánh én
Em đến bên tôi ngồi đời mở ra cuộc tình.

Đời sẽ cho lộc và đời sẽ cho hoa
Em líu lo bên đời dạy tôi biết xa gần.

Hôm nay tôi nghe

Hôm nay tôi nghe có con chim về gọi
Về giữa trời về hót giữa đời tôi.
Hôm nay tôi nghe
Tôi cười như đứa bé
Mới lớn lên giữa đời sống kia.

Tôi thấy chiều không nói lời lặng lẽ

Tôi thấy màu xanh hát trong lời gió
Và thấy bình minh thắp trên ngọn lá
Tôi thấy ngày thật lạ
Xao xuyến từng nỗi nhớ.

Và thấy hoàng hôn áo vàng rực rỡ

Cho nên tôi yêu trái tim không nặng nề
Những con tim bạn bè bao la
Tôi thấy chiều không nói lời lặng lẽ
Và thấy hoàng hôn áo vàng rực rỡ
Đêm bước về thật nhẹ
Sương khoác mềm vai phố.

Lặng lẽ nơi này

Tình yêu mật ngọt
Mật ngọt trên môi
Tình yêu mật đắng
Mật đắng trong đời.

Đời như vô tận

Tình yêu như biển
Biển rộng hai vai
Biển rộng hai vai
Tình yêu như biển
Biển hẹp tay người
Biển hẹp tay người lạc lối.

Một mình tôi về

Em đi về nơi ấy
Nơi đâu nơi đâu
Sông cạn đá mòn
Trăng treo đầu con sóng
Tan theo tan theo
Chút tình xa vắng
Làm sao ru được tình vơi
À ơi nỗi đau này người.

Một mình tôi về với tôi

Tình yêu vô tội
Để lại cho ai
Buồn như giọt máu
Lặng lẽ nơi này

Trời cao đất rộng
Một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận
Một mình tôi về
Một mình tôi về với tôi.

Lời buồn thánh

Chiều chúa nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Ôi tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Trời mưa, trời mưa không dứt
Ô hay mình vẫn cô liêu.

Chiều chúa nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Nghe tiếng hát xanh xao của một buổi chiều
Bạn bè rời xa chăn chiếu
Bơ vơ còn đến bao giờ.

Bạn bè rời xa chăn chiếu

Chiều chúa nhật buồn
Nằm trong căn gác đìu hiu
Tôi xin năm ngón tay em thiên thần
Trên vùng ăn năn
Qua cơn hờn dỗi
Tôi xin năm ngón tay em đưa vào cô đơn.

Bơ vơ còn đến bao giờ

Chiều chúa nhật buồn
Lặng nghe gió đi về
Chiều chúa nhật buồn
Lặng nghe gió đi về.
Chiều… chiều…

Lời của dòng sông

Người tìm đến với bước chân âm thầm mùa Hạ
Từng cơn mưa trút lá và dòng sông cuốn đi
Tay hư vô đốt nến chiều chơi vơi lên cao
Rồi dòng sông cũng mang theo
Tên người vào huyền thoại
Tay hư vô che dấu chiều qua truông mây sâu
Rồi tình yêu cũng qua mau chia người một bãi sầu.

Rồi tình yêu cũng xa khơi

Người tìm về dòng sông
Người tìm về dòng sông
Hỏi thầm về đời mình
Hoang vu dòng nước lũ
Người tìm về biển xanh
Người tìm về biển xanh
Nói thầm về đời mình
Ăn năn dấu rêu phong.

Phiên sầu là tháng ngày

Người về nhớ vết tích xưa sa mù ngàn trùng
Dòng sông đêm thắp nến mặt trời quên dấu chim
Ôi hư vô phong kín tuổi thơ ngây mong manh
Rồi dòng sông cũng miên man
Đưa người về mộ phần
Chân qua đây sương khói
Đường hư vô trên tay
Rồi tình yêu cũng xa khơi
Phiên sầu là tháng ngày.

Lời mẹ ru

Lời mẹ ru con đến những khu vườn
Ru con trưa nắng
Trong mộng cười ngon
Ru mộng con thơm
Lời mẹ ru con nghe ra nỗi niềm
Ru con nghiêng nghiêng nằm
Con ngủ giấc tròn
Cho mẹ ngồi trông.

Ru con trưa nắng trong mộng cười ngon

Thuở mẹ ru
Mẹ ru con ngủ
Con ngủ trên mây
Con ngủ trên mây
Tiếng khóc ban đầu
Ban đầu còn đau
Còn đau còn đau.

Lời mẹ ru đêm vắng ngón tay hồng
Ru con khôn lớn
Con rồng Rồng Tiên
Con ngủ cho yên
Một đời ru con
Nên mắt ưu phiền
Đôi khi cũng ưu phiền
Con ngủ giấc hiền
Mưa nhỏ ngoài đêm.

Con ngủ giấc tròn cho mẹ ngồi trông

Lời mẹ ru như tiếng hát trên trời
Ru con ru mãi
Nên người mẹ vui
Ru bạc tóc thôi
Đời mẹ ru con
Mây kia cũng buồn
Nên mây xa đường trần
Con ngủ giấc hồng
Cho mẹ tròn lưng.

Thuở mẹ ru
Mẹ ru con ngủ
Con ngủ trên mây
Con ngủ trên mây
Tiếng khóc ban đầu
Ban đầu còn đau
Còn đau còn đau.

Con ngủ giấc hồng cho mẹ tròn lưng

Rồi một mai con đã lớn khôn rồi
Con thôi thơ ấu
Mẹ rời thật mau
Mẹ rời chiêm bao
Đời mẹ ru con
Bao lâu mỏi mòn
Nên lâu cũng mỏi mòn
Bây giờ mẹ nằm
Lá đổ ngoài sân.

Lá đổ ngoài sân
Lá đổ ngoài sân
Để ru mẹ ngủ.

Lời ở phố về

Đêm xưa ra phố với người
Giờ đây xuống phố với ngày vô vi
Đêm xưa trong phút môi thề
Lòng ta đã có bốn bề hoang mang.

Một ngày hiu hắt con đường
Một ngày bước nhỏ nhẹ nhàng ra đi
Theo chân cơn gió ta về
Rời xa con phố với giờ nguy nan.

Đêm xưa ra phố với người

Đêm trong thân xác vô cùng
Lời hân hoan đã héo mòn trong tim
Từng ngày xương máu chưa quên
Tuổi vừa khôn lớn bước lên chiến trường.

Hôm nay ra phố với người
Chật trong phố xá những lời phân ưu
Vây quanh bốn phía kinh cầu
Lòng ta như đã nát nhầu đam mê.

Giờ đây xuống phố với ngày vô vi

Bụi hồng theo lấm chân về
Nhịp nhàng gót nhỏ nặng nề riêng ta
Quanh đây những bóng căm thù
Cầm tay nhau thấy não nề trong da.

Bên kia sông nước vỗ bờ
Hồng nhan em có bao giờ bâng khuâng
Nụ cười trong gió mong manh
Một trời riêng đó bước chân ta về.

Lời thiên thu gọi

Về trong phố xưa tôi nằm
Có lần nghe tiếng ru bên vườn
Chợt như xác thân không còn
Và cạnh tôi là đồng vắng.

Về trên phố cao nguyên ngồi
Tiếng gà trưa gáy khan bên đồi
Chợt như phố kia không người
Còn lại tôi bước hoài.

Lòng tôi có khi mơ hồ tưởng mình đang là cơn gió

Lòng ta có khi tựa như vắng ai
Nhiều khi đã vui cười
Nhiều khi đứng riêng ngoài
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà
Giòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió.

Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu là
Một đường không bến bờ.

Môi hồng đào

Một cuộc tình nhỏ bé
Bên đôi môi hồng đào
Đường đời xa lắm nhé
Em không nhớ tôi sao ?
Hãy về mau
Hãy về mau.

Tôi tìm hạt bụi bay trong cuộc đời

Tuổi mười sáu môi hôn lần đầu
Dù ngày mưa hay nắng
Bông hoa vẫn là người
Một đàn chim rất trắng
Trong sân đứng xinh tươi
Em là ai?
Em là ai?

Một lần tôi đứng ngắm xôn xao rất nhiều lời

Tôi tìm hạt bụi bay trong cuộc đời
Một lần tôi đứng ngắm xôn xao rất nhiều lời
Một loài chim mới đến
Vui như nắng ban mai
Hãy về đây
Hãy về đây.

Tôi cần nhìn lại nắng trong nụ cười
Một lần em đã đến hân hoan ôi cuộc đời
Nụ tầm xuân hãy ấm
Đông sang khoác vai tôi
Những ngày vui
Những ngày vui.

Tuổi mười sáu xanh cho mọi người.

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay.

Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi.

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên

Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua.

Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay.

Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình

Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đây chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay.

Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim.

Một cõi đi về

Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi suốt trăm năm một cõi đi về.

Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua

Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa.

Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ

Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người.

Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Nghe mưa nơi này lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà.

Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời mộ địa
Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe.

Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì

Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.

Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn
Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.

Một lần thoáng có

Một lần bóng núi in bên sông dài
Một lần thấy bóng tôi
Một ngày có đoá hoa lan trong vườn
Một ngày thấy dáng em.

Một ngày tiếng nói lo âu ra đời

Một chiều bỗng thấy hoa lan úa tàn
Vườn chiều vừa mất dáng em
Một chiều núi bỗng mang thân cánh đồng
Thì cùng giòng nước khóc giùm.

Một lần thấy bóng em qua em nơi này
Một lần với bóng tôi
Một ngày đã có em xa nơi này
Một ngày với vắng tôi.

Một đời với những đua chen lâu dài

2. Một chiều có bóng chim âu bay về
Cùng giòng nước đã đi
Một lần có bóng chim quyên bên nhà
Cùng lời hót đã xa.

Một ngày tiếng nói lo âu ra đời
Nụ cười vội cất cánh bay
Một đời với những đua chen lâu dài
Người người còn tiếp nối người.

Một điều dấu kín trong tim con người

Một lời nói với bông hoa trên đồi
Một lời nói đã phai
Một điều dấu kín trong tim con người
Là điều dấu kín thôi.

Một ngày như mọi ngày

Một ngày như mọi ngày
Em trả lại đời tôi
Một ngày như mọi ngày
Ta nhận lời tình cuối.

Một ngày như mọi ngày
Đời nhẹ như mây khói
Một ngày như mọi ngày
Mang nặng hồn tả tơi.

Một ngày như mọi ngày
Nhớ mặt trời đầu môi
Một ngày như mọi ngày
Đau nặng từng lời nói.

Một ngày như mọi ngày đời nhẹ như mây khói

Một ngày như mọi ngày
Từng mạch đời trăn trối
Một ngày như mọi ngày
Đi về một mình tôi.

Những sông trôi âm thầm
Đám rong rêu xếp hàng
Những mặt đường nằm câm
Những mặt người buồn tênh
Sóng đong đưa linh hồn
Có mưa quanh chỗ nằm
Mãi một đời về không
Trong chập chùng thác nguồn.

Một ngày như mọi ngày đi về một mình tôi

Một ngày như mọi ngày
Đi về một mình tôi
Một ngày như mọi ngày
Quanh đời mình chợt tối.

Một ngày như mọi ngày
Giọng buồn lên tiếp nối
Một ngày như mọi ngày
Xe ngựa về ngủ say.

Một ngày như mọi ngày
Em trả lại đời tôi
Một ngày như mọi ngày
Xếp vòng tay oan trái.

Một ngày như mọi ngày
Từng chiều lên hấp hối
Một ngày như mọi ngày
Bóng đổ một mình tôi.

Mùa hè đến

Mùa hè đến những cơn mưa vội vàng qua
Phượng tươi thắm nhớ đến môi hồng mùa hạ
Có đầy trong lá và trong gió
Bầy ve hát xôn xao phố nhà.

Nhìn ruộng lúa thăm sông hồ

Mùa hè đến nhớ nhau qua dòng mực xanh
Tờ lưu bút ấm êm bao nhiêu kỷ niệm
Mái trường im đứng tạm xa vắng
chào nắng trên hoa phượng đầy sân.

Hẹn nhau nhé những trưa hè
Đến thăm nhiều vường cây trái xa
Nhìn ruộng lúa thăm sông hồ
Sẽ yêu từng vùng quê thiết tha.

Sẽ yêu từng vùng quê thiết tha

Mùa hè đến lá xanh bên đường gội mưa
Chờ khi nắng chúng em phơi nâu hồng
Vũng Tàu đẹp quá màu xanh thắm
Về tắm vui trong lòng biển xanh.

Mưa hồng

Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào
Em đến thăm mây âm thầm mang gió lên.

Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng.

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

Này em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau.

Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm, gót chân mòn trên phiếm du.

Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ.

Mưa mùa hạ

Mưa, mùa mưa Sài Gòn mưa
Mưa sáng, mưa trưa, mưa chiều và mưa đêm
Mưa đêm từng giọt bước ai trên đường
Mưa mai từng sợi tóc mây mây hồng.

Cơn mưa mùa hạ nồng nàn
Em đi tà áo phiêu bồng trời cao
Em sang từ nắng thưở nào
Hôm nay xin tặng mưa đầu mùa mưa.

Mưa đêm từng giọt bước ai trên đường

Mưa, mùa mưa Sài Gòn mưa
Mưa phố vai mưa mềm bàn tay em
Đôi tay mùa hạ phố mưa tôi tìm
Lênh đênh từng ngọn gió bay xa gần
Cơn mưa là nắng vô thường.

Mưa, mùa mưa Sài Gòn mưa
Em đứng bên hiên nhà chờ mưa qua
Mưa xa mờ mịt áo em phai nhoà
Không gian còn lại chút hương nhân từ.

Mưa mai từng sợi tóc mây mây hồng

Mưa như từng giọt rượu hờ
Đêm trong thành phố ai chờ chờ ai
Mưa thưa tựa áo lụa trời
Ôm quanh da thịt chân người người qua.

Mưa mùa mưa Sài Gòn mưa
Nghe tiếng mưa trên đàn bàn tay em
Mưa nghe từ độ trái tim em buồn
Xa xăm đường lạ tiếng mưa mưa chìm.

Mùa phục hồi

Xin cho lá mùa xuân xanh trên rừng hoạn nạn
Xin cho những bàn chân hãy nối trên tật nguyền
Xin cho mặt đường lặng lẽ đêm đêm
Xin cho bầu trời rộn tiếng chim muông
Và còn bao cánh đồng đang chờ lúa mới lên thơm.

Xin cho ngục tù thành những công viên

Xin thêm những bàn tay dưới đôi vai nhiều người
Xin chút nắng về soi trên mắt không còn ngày
Xin vui cùng màu gạch ngói tươi
Quê hương hẹn hò chuyện cất xây
Và xin những sớm mai đàn em thơ đứng cười
Tương lai một ngày thật mới.

Và xin cho đứng gần một đời sống không mang thù hận

Xin nối những mùa xuân xanh cho lòng tuyệt vọng
Xin cây trái mọc ngon cho chức dân nhục nhằn
Xin cho trường học mở lớp đêm đêm
Xin cho ngục tù thành những công viên
Và xin cho đứng gần một đời sống không mang thù hận.

Muôn trùng biển ơi

Biển ơi
Có người im lặng, có người vui đùa
Là tại sao là tại sao
Có người im lặng, có người vui đùa, giữa cuộc vui
Biển ơi
Gió mùa đang về mang nặng câu thề
Sóng đùa suốt mùa
Sóng đùa biển khơi em đùa đùa chơi
Bờ xa có người im lặng
Biển ơi

Có người im lặng, có người vui đùa, giữa cuộc vui

Có tình vui đùa có tình ơ hờ là tại sao
Là tại sao có tình ân cần
Có tình không tình giữa vực sâu
Biển ơi
Cát mòn thân rồi, gió mòn thân rồi
Gió mòn, cát mòn

Biển ơi
Có người im lặng
Biển ơi
Có người muôn trùng
Biển ơi
Có người im lặng
Biển ơi
Có người muôn trùng
Biển ơi
Có người vui đùa
Biển ơi
Có người xa vắng.

Nắng thủy tinh

Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên.

Lùa nắng cho buồn vào tóc em
Bàn tay xanh xao đón ưu phiền
Ngày xưa sao lá thu không vàng
Và nắng chưa vào trong mắt em.

Lùa nắng cho buồn vào tóc em

Em qua công viên bước chân âm thầm
Ngoài kia gió mây về ngàn
Cỏ cây chợt lên màu nắng
Em qua công viên mắt em ngây tròn
Lung linh nắng thủy tinh vàng
Chợt hồn buồn dâng mênh mang.

Màu nắng bây giờ trong mắt em

Chiều đã đi vào vườn mắt em
Mùa thu qua tay đã bao lần
Ngàn cây thắp nến lên hai hàng
Để nắng đi vào trong mắt em
(Màu nắng bây giờ trong mắt em)

Này em có nhớ

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em xin cứ phụ người
Này em xin cứ phụ tôi
Đời sống quanh đây có vạn lời mời
Đời sống quanh đây tiếng người mừng gọi em vào
Đời đã quen với những kiếp xa nhau.

Đời sống quanh đây có vạn lời mời

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em xin cứu một người
Này em hãy đến tìm tôi
Vì những con sông đã cạn nguồn rồi
Vì gió đêm nay hát lời tù tội quanh đời
Về cùng tôi đứng bên âu lo này.

Đời đã quen với những kiếp xa nhau

Chúa đã bỏ loài người
Phật đã bỏ loài người
Này em có nhớ cuộc đời
Này em có biết loài người
Này em có nhớ gì tôi.

Ngậm ngùi riêng ta

Tôi như người ngây dại
Giữa đám đông bạn bè
Quanh đây là tiếng cười
Lòng sao không vui với.

Tôi như người xa lạ
Giữa chốn xưa quê nhà
Bao la trời đất này
Ngậm ngùi có riêng ta.

Tay chia nhiều nhánh sầu làm sao chân đi hết

Từng ngày nhìn nắng úa ngoài hiên
Một ngày buồn tênh đời giấu mặt
Thu lại góc mình một bóng tối
Vòm trời chiều có những dòng mây
Một đời ngoài hiên vùng khô quạnh
Chợt sớm mai nào thấy bâng khuâng.

Tôi như người ngây dại
Nên có khi buồn vì
Tay chia nhiều nhánh sầu
Làm sao chân đi hết.

Nên tôi xin làm tiếng cười
Trên những bờ môi hồng
Xin thêm hương phấn nồng
Để lòng gắng vui theo.

Ngẫu nhiên

Không có đâu em này
Không có cái chết đầu tiên
Và có đâu bao giờ
Đâu có cái chết sau cùng
Tự mình biết riêng mình
Và ta biết riêng ta

Mệt quá thân ta này tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi

Hòn đá lăn bên đồi
Hòn đá rớt xuống cành mai
Rụng cánh hoa mai gầy
Chim chóc hót tiếng qua đời
Người ôm lấy muôn loài
Nằm trong tiếng bi ai

Mệt quá thân ta này nằm xuống với đất muôn đời

Mệt quá thân ta này
Tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
Mệt quá thân ta này
Nằm xuống với đất muôn đời
Kìa còn biết bao người
Dìu dặt tới quanh đây.

Ngày nay không còn bé

Ngày xưa khi còn bé
Tôi yêu quá cuộc đời
Tôi yêu thương loài người
Ngồi vẽ lấy tương lai.

Ngày xưa khi còn bé
Giữa chói chang trưa hè
Dưới lũ mưa đông về
Lòng tôi xao xuyến quá.

Ngày xưa khi còn bé
Tôi mơ có cuộc tình
Như mơ ước được gần
Với những nụ hồng.

Ngày xưa khi còn bé tôi yêu quá cuộc đời

Nhưng hôm nay không còn trẻ nhỏ như xưa
Tôi thấy tôi là chiếc bóng phai mờ
Nhưng hôm nay không còn một hồn bao la
Tôi thấy tôi là chút vết mực nhoè.

Ngày nay không còn bé tôi quên sống thật thà

Ngày nay không còn bé
Tôi quên sống thật thà
Tôi đã không còn là
Là hạnh phúc ngu ngơ.

Ngày nay sao buồn thế
Những sáng hay đêm về
Vẫn thấy rất ơ hờ
Bình yên như kiếp đá.

Ngày nay thôi đành nhé
Tôi như đá nặng nề
Trong giây phút tình cờ
Rớt xuống mịt mù.

Nghe những tàn phai

Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những chuyến xe
Còn đây âm vang não nề
Ngày đi đêm tới trăm tiếng mơ hồ.

Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những đám đông
Người chia tay nhau cuối đường
Ngày đi đêm tới nghe tiếng hư không.

Rượu tàn phai dưới chân đi ơ hờ

Có ai đang về giữa đêm khuya
Rượu tàn phai dưới chân đi ơ hờ
Vòng tay quen hơi băng giá
Nhớ một người tình nào cũ
Khóc lại một đời người quá ê chề.

Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là những quán không
Bàn im hơi bên ghế ngồi
Ngày đi đêm tới đã vắng bóng người.

Khóc lại một đời người quá ê chề

Chiều nay em ra phố về
Thấy đời mình là con nước trôi
Đèn soi trên vai rã rời
Ngày đi đêm tới còn chút hao gầy.

Nghe tiếng muôn trùng

Đêm nghe gió tự tình
Đêm nghe đất trở mình vì mưa
Đêm nghe gió thở dài
Đêm nghe tiếng khóc cười của bào thai.

Nghe trăm tiếng ngậm ngùi
Nghe lăng miếu trùng vây
Nghe xa cách cuộc đời
Nghe hoang phế cạnh đây.

Xin trên những nụ cười còn rạng rỡ mặt trời

Xin trên những đường dài
Cho nghe bước rộn vui
Xin trên những nụ cười
Còn rạng rỡ mặt trời.

Đêm nghe gió than hoài
Đêm nghe lá đưa lời hàm oan
Đêm thân xác mịt mùng
Đêm nghe tiếng muôn trùng đẩy đưa.

Người mẹ Ô Lý

Một sớm lên đường
Mẹ ra sau vườn
Hỏi thăm trái bí
Trên giàn còn xanh.

Một sớm bên hè
Vườn sao vắng vẻ
Này thôi bí nhé
Lên đường cùng me.

Bí nằm bí ngủ đường xa
Trên vai mẹ già
Bao nhiêu vốn liếng
Nhớ tới một đời đã xới vun
Hôm nay bỏ vườn với xóm thôn
Chân mẹ già sao run quá
Qua xương trắng với máu hồng.

Bí nằm bí ngủ đường xa trên vai mẹ già

Một sớm đã về
Dừng chân phố thị
Mẹ ôm trái bí
Mắt còn ngẩn ngơ.

Ðường vắng bên lề
Một thân rất nhỏ
Mẹ mang trái bí
Ði về chợ xa.

Mẹ nhớ mái nhà
Hàng cau sau hè
Còn riêng trái bí
Nhớ giàn đầy hoa.

Người về bỗng nhớ

Mùa xuân yêu em, đồi núi thênh thang
Hồ nước long lanh ngàn cánh vàng
Ngày ta yêu em màu lá thanh xuân
Chờ đến thu sang rồi hãy tàn
Đàn chim bên sông chiều chiều rung cánh
Người ngồi trên bến nhớ mênh mông.

Bàn chân đi xa người về bỗng nhớ

Mặt đất âm u ngày tháng hoang vu
Chợt thấy em qua rợp bóng cờ
Nhìn ra quanh đây đồi núi reo ca
Chờ nắng lên thưa rồi hãy về
Bàn chân đi xa người về bỗng nhớ
Từng đêm nghe gió ru ơ hờ.

Nguyệt ca

Từ khi trăng là nguyệt
Đèn thắp sáng trong tôi
Từ khi trăng là nguyệt
Em mang tim bối rối
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi như từng cánh diều vui
Từ khi em là nguyệt
Trong tôi có những mặt trời
Từ đêm khuya khi nắng sớm
Hay trong những cơn mưa
Từ bao la em đã đến
Xua tan những nghi ngờ
Từ trăng xưa là nguyệt
Lòng tôi có đôi khi
Tựa bông hoa vừa mọc
Hân hoan giây xuống thế
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi nghe đời gõ nhịp ca
Từ khi em là nguyệt
Cho tôi bóng mát thật là.

Từ bao la em đã đến xua tan những nghi ngờ

Từ khi trăng là nguyệt
Vườn xưa lá xanh tươi
Đàn chim non lần hạt
Cho câu kinh bước tới
Từ khi trăng là nguyệt
Tôi nghe đời vỗ về tôi
Từ khi em là nguyệt
Câu kinh đã bước vào đời
Từ bao la em đã đến
Hay em sẽ ra đi
Vườn năm xưa còn tiếng nói
Tôi nghe những đêm về
Từ trăng thôi là nguyệt
Một hôm bỗng nghe ra
Buồn vui kia là một
Như quên trong nỗi nhớ
Từ trăng thôi là nguyệt
Tôi như giọt nắng ngoài kia
Từ em thôi là nguyệt
Coi như phút đó tình cờ

Từ khi trăng là nguyệt tôi nghe đời vỗ về tôi

Từ trăng thôi là nguyệt
Là trăng với bao la
Từ trăng kia vừa mọc
Trong tôi không trí nhớ
Từ trăng thôi là nguyệt
Hôm nao chợt có lời thưa
Rằng em thôi là nguyệt
Tôi như đứa bé dại khờ
Vườn năm xưa em đã đến
Nay trăng quá vô vi
Giọt sương khuya rụng xuống lá
Như chân ai lần về
Từ trăng thôi là nguyệt
Mỏi mê đá thôi lăn
Vườn năm xưa vừa mệt
Cây đam mê hết nhánh
Từ trăng thôi là nguyệt
Tôi như đường phố nhiều tên
Từ em thôi là nguyệt
Tôi xin đứng đó một mình.

Nhìn những mùa thu đi

Nhìn những mùa thu đi
Em nghe sầu lên trong nắng
Và lá rụng ngoài song
Nghe tên mình vào quên lãng
Nghe tháng ngày chết trong thu vàng.

Nhìn những lần thu đi
Tay trơn buồn ôm nuối tiếc
Nghe gió lạnh về đêm
Hai mươi sầu dâng mắt biếc
Thương cho người rồi lạnh lùng riêng.

Tay trơn buồn ôm nuối tiếc

Gió heo may đã về
Chiều tím loang vỉa hè
Và gió hôn tóc thề
Rồi mùa thu bay đi.

Trong nắng vàng chiều nay
Anh nghe buồn mình trên ấy
Chiều cuối trời nhiều mây
Đơn côi bàn tay quên lối
Đưa em về nắng vương nhè nhẹ.

Thương cho người rồi lạnh lùng riêng

Đã mấy lần thu sang
Công viên chiều qua rất ngắn
Chuyện chúng mình ngày xưa
Anh ghi bằng nhiều thu vắng
Đến thu này thì mộng nhạt phai.

Nhớ mùa thu Hà Nội

Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ
Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội
Mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió
Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ
Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua.

Lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai

Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi
Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời
Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai
Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi
Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.

Nhớ đến một người để nhớ mọi người

Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội
Nhớ đến một người để nhớ mọi người.

Như cánh vạc bay

Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh.

Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi.

Lá khô vì đợi chờ cũng như đời người mãi âm u

Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt trong
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng.

Suối đón từng bàn chân em qua
Lá hát từ bàn tay thơm tho
Lá khô vì đợi chờ
Cũng như đời người mãi âm u.

Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe nghìn giọt lệ
Rớt xuống thành hồ nước long lanh.

Như chim ưu phiền

Tôi như con chim nhỏ
Bay về rất ngẩn ngơ
Trên nhân gian chia lìa
Lòng đầy những oán thù.

Tôi như chim xa lạ
Đứng nhìn những ngày qua
Trong tim tôi bất ngờ
Một lời than rất nhỏ.

Tôi như con chim buồn
Bay về lúc chiều hôm
Thôi quên đi thiên đường
Một đời tôi mãi tìm.

Tôi như con chim bệnh thiếu hạnh phúc trần gian

Tôi như con chim bệnh
Thiếu hạnh phúc trần gian
Có những tháng mùa Đông
Ngồi khóc rất âm thầm.

Tôi như chim ưu phiền
Bay về cuối dòng sông
Con sông mang tin buồn
Nằm chờ những đoá hồng.

Tôi con chim thanh bình mơ được sống hồn nhiên

Tôi con chim vô vọng
Linh hồn rất mong manh
Trong tôi có một lần
Một mùa ôi rất lạnh.

Tôi như con chim chiều
Mang đầy nắng quạnh hiu
Trên đôi vai u sầu
Tìm về nơi cuối đèo.

Tôi con chim thanh bình
Mơ được sống hồn nhiên
Như hoa trên đồng xanh
Một sớm kia rất hồng.

Như hòn bi xanh

Như một hòn bi xanh
Trái đất này quay tròn
Căn nhà ta nằm nhỏ
Trong một lòng quê hương.

Này em trong mỗi con tim
Nhớ mang quê hương của mình.

Đất già cho đời trẻ nên đời được yêu luôn

Như một hòn bi xanh
Trái đất này quay tròn
Đất già cho đời trẻ
Nên đời được yêu luôn.

Như một hòn bi xanh
Trái đất này quay tròn
Nơi này ta cùng gặp
Những ngày buồn vui chung.

Như một hòn bi xanh
Trái đất này quay tròn
Vô tình ta cùng chọn
Nơi này làm quê chung.

Như một lời chia tay

Những hẹn hò từ nay khép lại
Thân nhẹ nhàng như mây
Chút nắng vàng giờ đây cũng vội
Khép lại từng đêm vui.

Những hẹn hò từ nay khép lại

Đường quen lối từng sớm chiều mong
Bàn chân xưa qua đây ngại ngần
Làm sao biết từng nỗi đời riêng
Để yêu thêm yêu cho nồng nàn.

Thân nhẹ nhàng như mây

Có nụ hồng ngày xưa rớt lại
Bên cạnh đời tôi đây
Có chút tình thoảng như gió vội
Tôi chợt nhìn ra tôi.

Muốn một lần tạ ơn với đời
Chút mặn nồng cho tôi
Có những lần nằm nghe tiếng cười
Nhưng chỉ là mơ thôi.

Muốn một lần tạ ơn với đời

Tình như nắng vội tắt chiều hôm
Tình không xa nhưng không thật gần
Tình như đá hoài những chờ mong
Tình vu vơ sao ta muộn phiền.

Chút mặn nồng cho tôi

Tiếng thì thầm từng đêm nhớ lại
Ngỡ chỉ là cơn say
Đóa hoa vàng mỏng manh cuối trời
Như một lời chia tay.

Như một vết thương

Đời sẽ buồn như một chiều nao
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Đời sẽ buồn dài lâu
Ôi trái sầu rực rỡ.

Đời sẽ buồn dài lâu ôi trái sầu rực rỡ

Đời sẽ là chưa vội tình sâu
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Đời sẽ buồn như chiều hôm có cơn mưa rào
Đời sẽ buồn như chiều đông nắng lên nương dâu.

Đã có nghìn trùng trên môi người tình
Đã dấu nụ tàn bên trong nụ hồng
Có chớm lạnh lùng trên môi nồng nàn
Có thoáng gập ghềnh trên con đường mòn.

Tình bỗng là bể dâu tay vẫy chào lạnh lẽo

Đời sẽ buồn như một vết thương
Tình sẽ buồn như là nấm hoang
Ôi hiu quạnh với nến tàn
Bên nỗi lòng vắng lặng.

Đời sẽ buồn như một chiều nao
Hôn nhau lần cuối hôn nhau lần đầu
Tình bỗng là bể dâu
Tay vẫy chào lạnh lẽo
Đời sẽ buồn như một vết thương.

Như tiếng thở dài

Người đi quanh thân thế của người
Một trăm năm như tiếng thở dài
Ngày vinh quang hay tháng ngậm ngùi
Ngày âu lo theo tóc mọc dài
Làm con sông cho tháng ngày trôi
Chờ cây non trên núi đầu thai
Trong từng giọng nói có màu tàn phai
Ngày đêm đêm mơ thấy mặt trời
Mọc trong tim trong mắt loài người
Ngày đêm đêm mơ thấy nụ cười
Lúc tỉnh ra thấy lại xác người bên xác người.

Người gian nan mơ ước bình thường

Người vinh quang mơ ước địa đàng
Người gian nan mơ ước bình thường
Làm sao đến gần hy vọng cuộc vui chung
Đường hôm qua tôi thấy được rồi
Đường hôm nay tôi đã cùng ngồi
Có gì vui
Đường tương lai xin nhắc từ đầu
Cùng anh em trên khắp địa cầu
Hãy gần nhau
Và riêng tôi xin có một ngày
Ngồi thong dong trao đến mọi loài
Chút tình tôi

Những con mắt trần gian

Những con mắt tình nhân
Nuôi ta biết nồng nàn
Những con mắt thù hận
Cho ta đời lạnh câm.

Những mắt biếc cỏ non
Xanh cây trái địa đàng
Những con mắt bạc tình
Cháy tan ngày thần tiên.

Những con mắt thù hận cho ta đời lạnh câm

Ngày ra đi với gió
Ta nghe tình đổi mùa
Rừng đông rơi chiếc lá
Ta cười với âm u
Trên quê hương còn lại.

Ta đi qua nửa đời
Chưa thấy được ngày vui
Đường trần rồi khăn gói
Mai kia chào cuộc đời
Nghìn trùng con gió bay.

Ta đi qua nửa đời chưa thấy được ngày vui

Những con mắt trần gian
Xin nguôi vết nhục nhằn
Những con mắt muộn phiền
Xin cấy lại niềm tin.

Những con mắt quầng thâm
Xin tươi sáng một lần
Cho con mắt người tình
Ấm như lời hỏi han.

Những con mắt quầng thâm xin tươi sáng một lần

Nhìn lại nhau có mắt lo âu
Xin vỗ về muôn yêu dấu
Nhìn lại nhau che những cơn đau
Tìm dưới bóng ngọt ngào.

Những giọt mưa khuya

Có những giọt mưa khuya
Nhìn hồn đêm thức giấc
Đếm bước thời gian đi
Mưa biết nói năng gì
Có những giọt mưa khuya
Gieo dư âm gợi nhớ
Có những giọt mưa khuya
Nhìn lá úa khóc bơ vơ.

Có những giọt mưa khuya
Tìm về hơi áo ấm
Có những giọt mưa khuya
Rưng rưng khóc bên đường
Có những giọt mưa khuya
Cô đơn dệt hè phố
Có những giọt mưa khuya
Buồn tan tác nên hững hờ.

Trang giấy còn trinh nguyên gợi em viết bao nỗi niềm

Có mưa ngoài song
Mưa như rớt trong lòng
Giọt mưa khuya nhẹ len vào tối
Tìm chân ai
Chân bước trong đêm dài.

Có những giọt mưa khuya
Thường về thăm tóc rối
Có những giọt mưa khuya
Thương em nói nên lời
Có những giọt mưa khuya
Đưa em về xa vắng
Trang giấy còn trinh nguyên
Gợi em viết bao nỗi niềm.

Níu tay nghìn trùng

Một chiều kia có người tình trẻ
Đi lang thang quanh ngôi thành cổ
Từ bờ môi hát lên nhè nhẹ
Từ lời ca rớt thành cơn mưa.

Một chiều kia có mây mù mù
Mây rơi nhanh rơi trên cửa nhà
Người tình kia mất con đường về
Và trời kia mất em từ độ.

Mặt trời xa đã bay về gần
Rơi trên sông rơi sau bờ thành
Nhìn cỏ cây ráng pha màu hồng
Nhìn lại em áo lụa thinh không.

Mặt trời như trái cây tuyệt vọng rơi trong đêm rơi trong đời nàng

Mặt trời như trái cây tuyệt vọng
Rơi trong đêm rơi trong đời nàng
Và từ đó có em thì thầm
Lời quạnh hiu suốt con đường tình.

Một chiều kia có em buồn buồn
Thân mong manh như lau sậy hiền
Về đồi mây thắp hương nằm mộng
Rồi ngủ quên giữa trời mênh mông.

Một chiều kia có em nhẹ nhàng
Đi không nhanh chân không vội vàng
Về nguồn xưa gối tay nằm bệnh
Về cội xưa níu tay nghìn trùng.

Ở trọ

Con chim ở đậu cành tre
Con cá ở trọ trong khe nước nguồn
Cành tre … í … a
Dòng sông … í … a
Tôi nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời
í … a … í … à … í … à … a …

Tôi nay ở trọ trần gian

Sương kia ở đậu miền xa
Cơn gió ở trọ bao la đất trời
Miền xa … í … a
Trời đất … í … a
Nhân gian về trọ nhiều nơi
Bâng khuâng vì những đôi môi rất hồng
í … a … í … à … í … à … a …

Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời

Mây kia ở đậu từng không
Mưa nắng ở trọ bên trong mắt người
Từng không … í … a
Người xinh … í … a
Tim em gửi trọ là tôi
Mai kia về chốn xa xôi cũng gần
í … a … í … à … í … à … a …

Môi xinh ở đậu người xinh

Môi xinh ở đậu người xinh
Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều
Người xinh … í … a
Kiều xinh … í … a
Xin cho về trọ gần nhau
Mai kia dù có ra sao cũng đành
í … a … í … à … í … à … a …

Đêm tối ở trọ chung quanh nỗi buồn

Trăm năm ở đậu ngàn năm
Đêm tối ở trọ chung quanh nỗi buồn
Ngàn năm … í … a
Buồn như … í … a
Ô hay là một vòng xinh
Tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời
í … a … í … à … í … à … a …
í … a … í … à … í … à … a …

Phôi pha

Ôm lòng đêm
Nhìn vầng trăng mới về
Nhớ chân giang hồ
Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già
Một ngày kia đến bờ
Đời người như gió qua.

Không còn ai
Đường về ôi quá dài
Những đêm xa người
Chén rượu cay
Một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui
Cho nhân gian chờ đợi.

Đời người như gió qua

Về ngồi trong những ngày
Nhìn từng hôm nắng ngời
Nhìn từng khi mưa bay
Có những ai xa đời quay về lại
Về lại nơi cuối trời
Làm mây trôi.

Chén rượu cay một đời tôi uống hoài

Thôi về đi
Đường trần đâu có gì
Tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi
Từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ
Tựa hồn những năm xưa.

Phúc âm buồn

Người nằm co như loài thú khi mùa đông về
Người nằm yên không kêu than buốt xương da mình
Từng tiếng người nhiều tiếng người gọi hoài giữa đêm
Người nằm co như loài thú trong rừng sương mù
Người nằm yên không kêu than chết trên căn phần.

Một góc trời người vẫn ngồi một đời nhỏ nhen
Người còn đứng như tượng đá trong rừng cây già
Người còn đứng như trăm năm vết thương chưa mờ
Từng đêm về từng đêm về mang đời ngẩn ngơ.

Người nằm co như loài thú trong rừng sương mù

Còn bao lâu cho thân thôi lưu đày chốn đây
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người
Còn bao lâu tôi xa em xa anh xa tôi.

Người còn đó nhưng trong tim máu tuôn ra ngoài

Người nhìn mãi theo từng chuyến xe ngựa qua rồi
Người nhìn dấu xe lăn đi dấu lăn trên đời
Ngựa xa rồi người vẫn ngồi bụi về với mây
Người ngồi đó gieo hạt lúa trên ruộng đất này
Người còn đó nhưng bơ vơ mắt chong đêm dài.

Ngựa xa rồi ngựa xa rồi trên ngày tháng vơi
Người còn đó những lời nói rơi về chân đồi
Người còn đó nhưng trong tim máu tuôn ra ngoài
Nhuộm đất này nhuộm cho hồng hạt mầm trót vay.

Quê hương

Quê hương trẻ mãi những tâm hồn thiêng liêng
Em đi qua đó không bao giờ buồn phiền
Xanh xanh cây lá biển hát chiều mưa.
Quê hương nằm thức bên bờ biển bao la
Sau cơn chinh chiến núi non vẫn mượt mà
Bay đi trong mưa nắng những câu chuyện thần tiên.

Quê hương trẻ mãi những tâm hồn thiêng liêng

Từ ngàn xưa lúa reo trên đồng,
Người ta sống hát trong nhân gian,
Tình nhẹ như cánh chim cò trắng,
Chờ chiều vang đi những bao ngàn năm,
Tìm về trăng cuối nguồn,
trái tim bốn mùa vẫn dịu dàng ngân.

Em đi qua đó không bao giờ buồn phiền

Bao nhiêu mưa gió bay trong lòng quê hương,
Mang qua thôn xóm những câu chuyện bình thường,
Cho em yêu mãi nhé tâm hồn cỏ non.

Quỳnh hương

Ta mang cho em một đóa quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm
Em mang cho ta một chút tình
Miệng cười khúc khích trên lưng.

Quỳnh thơm hay môi em thơm

Đêm này đêm
Buồn bã với những môi hôn
Trong vườn trăng
Vừa khép những đóa mong manh.

Ta mang cho em một chút buồn
Vì ta như sóng lênh đênh
Môi em cho ta một cánh hồng
Lụa là phút ấy chưa quên

Miệng cười khúc khích trên lưng

Thôi chào em
Về giữa phố xá thênh thang
Không gì vui
Thì hãy gắng nhớ đôi lần.

Ra đồng giữa ngọ

Thằng bé xinh xinh chơi diều giữa ngọ
Cuộn dây vửa mở chân thoắt như chim
Chim non ruộng đồng mùi rạ thơm thơm
Chân chim rộn ràng cùng diều tung tăng
Chim non cười tình nhìn diều lên ngon
Lên ngon một mình.

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không.

Mênh mông lòng người lòng người mênh mông

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Thả con diều nhỏ bay giữa mênh mông
Mênh mông là trời bầu trời mênh mông
Mênh mông lòng người lòng người mênh mông
Mênh mông nụ cười rạng ngời tim non
Tim non rạng ngời.

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không.

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Miệng môi hồng đỏ như đóa hoa vông
Hoa vông mùa hè lập loè thinh không
Hoa vông chào mừng mùa hè thênh thang
Thênh thang cùng diều cùng diều lên nhanh
Lên nhanh cùng diều.

Miệng môi hồng đỏ như đóa hoa vông

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không.

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Mặt kia lồ lộ mang ý yêu tinh
Yêu tinh cùng diều cùng diều bay quanh
Vươn tay chào mừng từng loài chim quen
Mê man trời hồng vượt đồi lên non
Lên cao mịt mùng.

Tan trong cuộc đời làm lời ru trong

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không.

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không
Tan trong trời hồng làm giọt mưa trong
Tan trong cuộc đời làm lời ru trong
Tan trong nụ cười gọi mời yêu thương
Tan trong cội nguồn.

Thằng bé xinh xinh ra đồng giữa ngọ
Ngờ đâu hội ngộ tan giữa hư không.

Rơi lệ ru người

Thí dụ bây giờ tôi phải ra đi
Tôi phải đi tay chia ly cùng đời sống này
Có nhiều hôm đưa chân tôi về biên giới mới
Nghe ra quanh tôi đêm dài có còn ai trong yên vui còn yêu dấu ngồi
Rơi lệ ru người từ đây.

Em phải đi đôi tay em dù ưu ái đời

Thí dụ bây giờ em phải ra đi
Em phải đi đôi tay em dù ưu ái đời
Em phải đi đôi môi ngon dù chưa chín tới
Quanh em trăm năm khép lại có còn ai mang hoa tươi về yêu dấu ngồi
Quên đời xoá hết cuộc vui.

Có còn có còn em im lìm trong chiều hôm
Nước mắt rơi cho tình nhân
Nếu còn nếu còn em xin được xin nằm yên đất đá hân hoan một miền.

Em phải đi đôi môi ngon dù chưa chín tới

3. Nếu thật hôm nào em bỏ đi
Em bỏ đi sau lưng em còn con phố dài
Những hàng cây loan tin nhau rồi im tiếng nói
Quanh đây hoang vu tiếng cười
Có ngày xưa em theo tôi cùng ra quán ngồi
Bên đường xe ngựa ngược xuôi.

4. Nếu thật hôm nào tôi phải đi
Tôi phải đi ôi bao nhiêu điều chưa nói cùng
Với bình minh hay đêm khuya và từng trưa nắng
Bao nhiêu sen xanh sen hồng
Với dòng sông hay anh em và những phố phường
Chắc lòng rất khó bình an.

Rồi như đá ngây ngô

Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân.

Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng

Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi
Đôi khi nắng trên phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ.

Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân

Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi
Từng ngày tình đến thiết tha ân cần
Từng ngày tình đi một vùng vắng im.

Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho
Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô.

Ru đời đã mất

Ta thấy em đi quanh từng giọt nước mắt
Ta thấy em đi quanh từng ngọn nến tắt
Nghe tiếng em kêu tên một ngày xa lắm muôn trùng.

Ta biết em đêm đêm chờ đợi tiếng hát
Ta biết em đêm đêm ru đời đã mất
Nghe tiếng em ru theo từng ngọn gió bấc sang mùa.

Những con mắt bình minh tắt trên giòng sông

Ngủ đi em và ngủ đi em
Những con mắt bình minh tắt trên giòng sông
Những con mắt mùa đông tắt trong hoàng hôn.

Ta thấy em bâng khuâng vì ngọn lá úa
Ta thấy em lênh đênh trên giòng nước lũ
Nghe tiếng em vang trong một ngày bão tố ra đời.

Những con mắt mùa đông tắt trong hoàng hôn

Ta biết em đêm đêm đòi lại tiếng nói
Ta biết em đêm đêm đòi lại bóng tối
Ta biết riêng em thôi buồn vì gian dối con người.

Ru đời đi nhé

Có khi mưa ngoài trời
Là giọt nước mắt em
Đã nương theo vào đời
Làm từng nỗi ưu phiền.

Ngoài phố mùa đông
Đôi môi em là đốm lửa hồng.

Cho tôi tay gối mong manh

Ru đời đi nhé
Cho ta nương nhờ lúc thở than
Chân đi nằng nặng hoang mang
Ta nghe tịch lặng rơi nhanh
Dưới khe im lìm.

Cho tôi ôm lấy vai thon

Ru đời đi nhé
Ôi môi ngon này giữa trần gian
Ru từng chiếc bóng lênh đênh
Vào giấc ngủ ngon
Cho tôi tay gối mong manh
Cho tôi ôm lấy vai thon.

Ru em

Ru em ngủ những đêm khuya
Ru em ngủ tháng âm u
Ru em cùng những u mê
Ru em ru em dù đã chia xa.

Ru em vì những đêm xưa
Ru em phụ rẫy trong ta
Ru em quỳ gối vong nô
Ru em ru em vì dáng kiêu sa.

Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ

Ru từng ngọt bùi đã qua
Ru người lận đận héo khô
Yêu em yêu thêm tình phụ
Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ.

Ru em thèm khát xa hoa
Ru em đầy những đam mê
Ru em tình nghĩa vu vơ
Ru em ru em chìm dưới phong ba.

Cuối đời còn gì nữa đâu

Ru em mệt lả cơn đau
Ru em về giữa chiêm bao
Ru em bồng bế con theo
Ru em ru em gầy yếu hư hao.

Cuối đời còn gì nữa đâu
Đã tàn mộng mị khát khao
Đôi khi con tim hò hẹn
Ngậm ngùi vì một ngày mưa bắt đầu.

Ru em từng ngón xuân nồng

Ru mãi ngàn năm
Giòng tóc em buồn
Bàn tay em năm ngón
Ru trên ngàn năm
Trên mùa lá xanh
Ngón tay em gầy
Nên mãi ru thêm ngàn năm.

Thôi ngủ đi em
Mưa ru em ngủ
Tay em kết nụ
Nuôi trọn một đời
Nuôi một đời người
Mùa xuân vừa đến
Xin mãi ăn năn mà thôi.

Tay em kết nụ nuôi trọn một đời

Ru mãi ngàn năm
Từng ngón xuân nồng
Bàn tay em năm ngón
Anh ru ngàn năm
Giận hờn sẽ quên
Dáng em trôi dài
Trôi mãi trôi trên ngàn năm.

Ru mãi ngàn năm
Từng phiến môi mềm
Bàn tay em trau chuốt
Thêm cho ngàn năm
Cho vừa nhớ nhung
Có em dỗi hờn
Nên mãi ru thêm ngàn năm.

Dáng em trôi dài trôi mãi trôi trên ngàn năm

Thôi ngủ đi em
Mưa ru em ngủ
Tay em kết nụ
Nuôi trọn một đời
Nuôi một đời người
Mùa xuân vừa đến
Xin mãi ăn năn mà thôi.

Ru mãi ngàn năm
Vừa má em hồng
Bàn tay đưa anh đến
Quê hương vàng son
Vào trời lãng quên
Tóc em như trời xưa
Đã qua đi ngàn năm.

Bàn tay em trau chuốt thêm cho ngàn năm

Còn lời ru mãi
Vang vọng một trời
Mùa xanh lá vội
Ru em miệt mài
Còn lời ru mãi
Còn lời ru này
Ngàn năm ru hoài
Ngàn đời ru ai.

Ru ta ngậm ngùi

Môi nào hãy còn thơm
Cho ta phơi cuộc tình
Tóc nào hãy còn xanh
Cho ta chút hồn nhiên
Tim nào có bình yên
Ta rêu rao đời mình
Xin người hãy gọi tên
Khi tình đã vội quên.

Môi nào hãy còn thơm cho ta phơi cuộc tình

Tim lăn trên đường mòn
Trên giọt máu cuồng điên
Con chim đứng lặng câm
Khi về trong mùa đông
Tay rong rêu muộn màng
Thôi chờ những rạng đông
Xin chờ những rạng đông.

Đời sao im vắng như đồng lúa gặt xong

Đời sao im vắng
Như đồng lúa gặt xong
Như rừng núi bỏ hoang
Người về soi bóng mình
Giữa tường trắng lặng câm.

Người về soi bóng mình giữa tường trắng lặng câm

Có đường phố nào vui
Cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay
Trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn không còn ai
Ta trôi trong cuộc đời
Không chờ không chờ ai.

Em về hãy về đi
Ta phiêu du một đời
Hương trầm có còn đây
Ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi
Ta ru ta ngậm ngùi
Xin ngủ dưới vòm cây.

Ru tình

Ru em đầu cơn gió em hong tóc bên hồ
Khi sen hồng mới nở nụ đời ôi thơm quá
Ru em tình khi nhớ ru em tình lúc xa
Ru cho bầy lá nhỏ rụng đầy một mùa Thu.

Ru khi mùa mưa tới ru em mãi yêu người
Ru em hoài bé dại một hồn thơm cây trái
Ru em chờ em nói trên môi tình thoát thai
Ru em ngồi yên đấy ru tình à … ơi.

Môi em là đốm lửa cuộc đời đâu biết thế

Ru người ngồi mãi cùng tôi
Ru người ngồi mãi cùng tôi.

Ru em hài nhung gấm ru em gót sen hồng
Ru bay tà áo rộng vừa tình tôi chấp cánh
Ru trên đường em đến xôn xao từng tiếng chim
Ru em là cánh nhạn miệng ngọt hạt từ tâm.

Ru em ngồi yên nhé tôi tìm cuộc tình cho

Ru em tình như lá trăm năm vẫn quay về
Môi em là đốm lửa cuộc đời đâu biết thế
Xin em còn đâu đó cho tôi còn tiếng ru
Ru em ngồi yên nhé tôi tìm cuộc tình cho.

Rừng xanh xanh mãi

Rừng xanh bao nhiêu lá
Lá bao nhiêu trên cành
Cây xanh bao nhiêu tuổi
Cây già bao nhiêu năm.

Em cây non mới đến

Rừng xanh rừng xanh
Em cây non mới đến
Tôi đứng đó trầm ngâm.

Tôi đứng đó trầm ngâm

Rừng xanh bao nhiêu gió
Gió qua đây bao lần
Bao nhiêu lần lá rụng
Bao nhiêu chồi đã lên.

Cây non là em đó

Rừng xanh rừng xanh
Cây non là em đó
Còn tôi cây chưa già.

Còn tôi cây chưa già

Tuổi thơ xanh mãi
Với trái tim vui
Rừng ơi xanh hoài
Mái tóc giùm tôi.

Rừng xưa đã khép

Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô
Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa
Rừng Thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng Đông cuốn gió em đứng bơ vơ.

Ta thấy em trong tiền kiếp với mặt trời lẻ loi
Ta thấy em đang ngồi hát khi rừng về nhiều mây
Rừng Thu thay lá mưa bay buồn rầu
Rừng Đông buốt giá mưa bay rạt rào.

Ta vẫn mong em về đấy cho đời bày cuộc vui

Ta vẫn mong ta chờ mãi trên từng ngày quạnh hiu
Ta vẫn mong em về đấy cho đời bày cuộc vui
Mùa Xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi.

Rừng xưa đã khép em hãy ra đi.
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi.

Sẽ còn ai

Ngồi bên dòng sông nhớ đời mình
Một trăm năm sau mãi ngủ yên
Khi ngàn lá vẫn còn xanh
Khi đời sống vẫn bình yên.

Những người đến không vì mong

Ngồi bên dòng sông nhớ đời mình
Chiều đã vàng phai trên đầu non
Đàn chim về thăm những cánh hồng
Hỏi tiếng ngàn năm bên cỏ xanh.

Những người khuất không vì quên

Ngồi bên dòng sông nhớ đời mình
Một trăm năm sau mãi ngủ yên
Những người đến không vì mong
Những người khuất không vì quên.

Ngồi bên dòng sông nhớ nụ cười
Ngồi bên dòng sông sẽ còn ai.

Sóng về đâu

Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã dưới chân người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu.

Sóng bạc đầu và núi chìm sâu
Ta về đâu đó
Về chốn nào mây phủ chiêm bao
Cạn suối nguồn bốn bề nương dâu
Ta tìm em nơi đâu.

Sóng bạc đầu và núi chìm sâu

Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng nằm đau
Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã giữa tim người.

2. Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng cho tôi thấy hết tim người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu.

Đừng cho tôi thấy hết tim người

Giấc ngủ nào giường chiếu quạnh hiu
Trăng mờ quê cũ
Người đứng chờ gió đồng vi vu
Vạt nắng vàng nhắc lời thiên thu
Nhớ ngàn năm trôi qua.

Biển sóng biển sóng đừng trôi xa
Bao năm chờ đợi sóng gần ta
Biển sóng biển sóng đừng âm u
Đừng nuôi trong ấy trái tim thù.

Biển sóng đừng xô nhau.

Tạ ơn

Dù đến rồi đi
Tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời tạ ơn ai
Đã đưa em về chốn này
Tôi xây mãi cuộc vui
Dù đến rồi đi
Tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời tạ ơn ai
Đã cho tôi còn những ngày
Ngồi mơ ước cùng người.

Em ra đi như thoáng gió thầm

Ôi mênh mông tháng ngày vắng em
Tình như lá bỗng vàng bỗng xanh
Em ra đi như thoáng gió thầm
Để lại đây thành phố không hồn
Qua con sông nhớ người đã xa
Thành phố vẫn nắng vàng vẫn mưa
Cây sang Thu lá úa rơi mù
Chuyện ngày xưa heo hút trong mơ.

Để lại đây thành phố không hồn

Dù đến rồi đi
Tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời tạ ơn ai
Đã cho tôi còn những ngày
Quên kiếp sống lẻ loi
Dù đến rồi đi
Tôi cũng xin tạ ơn người
Tạ ơn đời tạ ơn ai
Đã cho tôi tình sáng ngời
Như sao xuống từ trời.

Thành phố mùa xuân

Sài Gòn mùa xuân còn thoáng lá vàng bay
Có mùa thu nào đang ở lại
Mặt đường bình yên nằm ngoan như con suối
Kết hoa vàng cho lộng lẫy đời.

Đường phố em về tóc cùng hoa quyến luyến

Ngọn gió rung cành khi chiều chưa hết nắng
Đường phố em về tóc cùng hoa quyến luyến
Chồi lá khoe mầm cho đời biết tên
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình.

Chồi lá khoe mầm cho đời biết tên

Sài Gòn mùa xuân về dưới những hàng cây
Có nhiều tiếng cười như trẻ lại
Ngày vội vàng lên bình minh thay đêm tối
Nắng phai từ lâu chiều vẫn dài.

Ngọn gió rung cành khi chiều chưa hết nắng
Đường phố em về tóc cùng hoa quyến luyến
Chồi lá khoe mầm cho đời biết tên
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình
Mùa xuân thay lá mùa đông
Để cho chim hót chuyện tình.

Thanh quan ca

Cư xá Thanh Quan có nắng mai hồng
Có mây trên trời bay qua chiều vắng
Cư xá Thanh Quan có gió trong vườn
Có chim trên cành hót một ngày qua nhanh.

Ngày qua không nhìn thấy
Một năm thoáng như mây
Đời sinh viên không dài
Để chung vui lâu ngày.

Đời sinh viên không dài để chung vui lâu ngày

Gặp nhau khi vừa đến
Nhìn nhau lúc chưa quen
Rồi xa xôi bỗng gần
Ghép lại từng nỗi lòng.

Cư xá Thanh Quan có gót chân hồng
Gót chân đi về vang trên sỏi ấm
Cư xá Thanh Quan có tóc mây bồng
Tóc ru đêm dài rót mộng vào tương lai.

Thương một người

Thương ai về ngõ tối
Sương rơi ướt đôi môi
Thương ai buồn kiếp đời
Lạnh lùng ánh sao rơi.

Thương ai về ngõ tối
Bao nhiêu lá rơi rơi
Thương ai cười không nói
Ngập ngừng lá hôn vai.

Thương nụ cười
Và mái tóc buông lơi
Mùa thu úa trên môi
Từng đêm qua ngõ tối
Bàn chân âm thầm nói.

Thương ai cười không nói ngập ngừng lá hôn vai

Lặng nghe gió đêm nay
Ngại ai buốt đôi vai
Bờ vai như giấy mới
Sợ nghiêng hết tình tôi.

Thương ai về xóm vắng
Đêm nay thiếu ánh trăng
Đôi vai gầy ướt mềm
Người lạnh lắm hay không.

Thương ai màu áo trắng
Trông như ánh sao băng
Thương ai cười trong nắng
Ngại ngùng áng mây tan.

Tiến thoái lưỡng nan

Tiến thoái lưỡng nan
Đi về lận đận
Tình đôi ngập ngừng
Tiến thoái lưỡng nan
Mây bay khắp xứ
Chân mờ cõi xa
Vàng phai nhè nhẹ
Chiều hôm cửa nhà.

Tiến thoái lưỡng nan
Đi về lận đận
Ngày xưa lận đận
Tiến thoái lưỡng nan
Mây bay khắp xứ
Chân mờ cõi xa
Vàng phai nhè nhẹ
Chiều hôm cửa nhà.

Xa xăm tôi ngồi tôi tìm lại tôi

Tiến thoái lưỡng nan
Đi về lận đận
Ngày xưa lận đận
Không biết về đâu
Về đâu cuối ngõ
Về đâu cuối trời
Xa xăm tôi ngồi
Tôi tìm giấc mơ
Xa xăm tôi ngồi
Tôi tìm lại tôi.

Tiến thoái lưỡng nan
Đi về lận đận
Ngày nay lận đận
Là giọt hư không.

Tình nhớ

Tình ngỡ đã quên đi
Như lòng cố lạnh lùng
Người ngỡ đã xa xăm
Bỗng về quá thênh thang.

Ôi áo xưa lồng lộng
Đã xô dạt trời chiều
Như từng cơn nước rộng
Xóa một ngày đìu hiu.

Tình ngỡ đã phôi pha
Nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa
Nhưng người vẫn quanh đây.

Những bước chân mềm mại
Đã đi vào đời người
Như từng viên đá cuội
Rớt vào lòng biển khơi.

Ôi trái tim phiền muộn đã vui lại một giờ

Khi cơn đau chưa dài
Thì tình như chút nắng
Khi cơn đau lên đầy
Thì tình đã mênh mông.

Một người về đỉnh cao
Một người về vực sâu
Để cuộc tình chìm mau
Như bóng chim cuối đèo.

Tình ngỡ chết trong nhau
Nhưng tình vẫn rộn ràng
Người ngỡ đã quên lâu
Nhưng người vẫn bâng khuâng.

Những ngón tay ngại ngùng
Đã ru lại tình gần
Như ngoài khơi gió động
Hết cuộc đời lênh đênh.

Người ngỡ đã xa xưa
Nhưng người bỗng lại về
Tình ngỡ sóng xa đưa
Nhưng còn quá bao la.

Ôi trái tim phiền muộn
Đã vui lại một giờ
Như bờ xa nước cạn
Đã chìm vào cơn mưa.

Tình sầu

Tình yêu như trái phá
Con tim mù loà
Một mai thức dậy
Chợt hồn như ngất ngây
Chợt buồn trong mắt nai
Rồi tình vui trong mắt
Rồi tình mềm trong tay.

Tình yêu như vết cháy
Trên da thịt người
Tình xa như trời
Tình gần như khói mây
Tình trầm như bóng cây
Tình reo vui như nắng
Tình buồn làm cơn say.

Cuộc tình lên cao vút
Như chim mỏi cánh rồi
Như chim xa lìa bầy
Như chim xa lìa trời
Như chim bỏ đường bay.

Tình yêu như trái chín
Trên cây rụng rời
Một mai thức dậy
Chuyện trò với lá cây
Rồi buồn như lá bay
Một giòng sông nước cuốn
Một cuộc tình không may

Tình yêu như thương áo
Quen hơi ngọt ngào
Rời nhau hôm nào
Hồn mình như vá khâu
Buồn mình như lũng sâu
Rồi tình trong im tiếng
Rồi tình ngoài hư hao.

Tình cho nhau môi ấm nột lần là trăm năm

Tình yêu như nỗi chết
Cơn đau thật dài
Tình khâu môi cười
Hình hài xưa đã thay
Mặn nồng xưa cũng phai
Tình chia nhau gian dối
Tình đày tình đôi nơi.

Tình yêu như cơn bão
Đi qua địa cầu
Tình thắp cơn sầu
Tình dìu qua hố sâu
Tình vời lên núi cao
Rồi trong cơn yêu dấu
Tình đày tình xa nhau.

Cuộc tình lên cao vút
Như chim mỏi cánh rồi
Như chim xa lìa bầy
Như chim xa lìa trời
Như chim bỏ đường bay.

Tình yêu cho anh đến
Bên cơn muộn phiền
Tình đi âm thầm
Nghìn trùng như vết sương
Lạnh lùng như dấu chim
Tình mong manh như nắng
Tình còn đầy không em.

Tình yêu như đốt sáng
Con tim tật nguyền
Tình lên êm đềm
Vội vàng nhưng chóng quên
Rộn ràng nhưng biến nhanh
Tình cho nhau môi ấm
Một lần là trăm năm.

Tình xa

Ngày tháng nào đã ra đi
Khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi
Ta còn mãi nơi đây.

Từng người tình bỏ ta đi
Như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ
Lời hẹn thề là những cơn mưa.

Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ

Khi bước chân ta về
Đêm khuya nhìn đường phố
Thành phố hoang vu
Như một lần qua cuộc tình
Làm sao em biết đời sống buồn tênh.

Đôi khi ta lắng nghe ta
Nghe sóng âm u
Dội vào đời buốt giá
Hồn ta gió cát phù du bay về

Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê

Đôi khi trên mái tình ta
Nghe những giọt mưa
Tình réo tình âm thầm
Sầu réo sầu bên bờ vực sâu

Còn thấy gì sáng mai đây
Thôi ta còn bạn bè
Giọt rượu nào mãi chua cay
Trong tình vẫn u mê

Ôi tiếng buồn rơi đều nhìn lại mình đời đã xanh rêu.

Từ một ngày tình ta
Như núi rừng cúi đầu
Ôi tiếng buồn rơi đều
Nhìn lại mình đời đã xanh rêu.

Tình xót xa vừa

Xin vỗ tay cho đều
Khi đêm đổ xuống đời ta
Xin vỗ tay cho đều
Khi tình trôi đã trôi xa
Nụ cười đã cuốn ta đi
Một ngày lại thấy ta về.

Xin đứng yên trong chiều
Trên môi thở khói quạnh hiu
Xin đứng yên trong chiều
Phơi tình cho nắng khô mau
Về đây thân xác hư hao
Đêm đêm nằm nghe lá
Than van chút niềm đau ngọt ngào.

Một ngày trên vai bão tố nguôi ngoai

Một ngày trên vai
Bão tố nguôi ngoai
Nhìn đời quanh đây
Hết những mê say
Lòng chùng đam mê
Sớm tối qua đi ơ hờ.

Từng ngày chôn chân
Nhớ phố lang thang
Đời tình nuôi quên
Những sáng mênh mông
Trả lại hôm nay
Bốn phía thinh không ngỡ ngàng.

Nhìn đời quanh đây hết những mê say

Xin vỗ tay cho đều
Trong tim giọt máu vừa khô
Xin vỗ tay cho đều
Môi người thôi những âm ba
Một lời tình cuối vu vơ
Một ngày tình xót xa vừa.

Xin đứng yên trong chiều
Lao xao từng bóng hoàng hôn
Xin đứng yên trong chiều
Treo tình trên chiếc đinh không
Gập ghềnh nhiều kiếp lưu vong
Ta lăn đời đã quá
Đôi tay vẫn còn ôm mịt mùng.

Tình yêu tìm thấy

Từ khi có đôi chân vào đời
Màu hoa lá quen như mặt người
Với bao ngày sống buồn vui
Có những tình yêu tìm thấy
Từng ngọn núi con sông ruộng vườn
Từng giòng suối con kênh đầu làng
Đã mang hình bóng quê hương
Đã nuôi giòng máu trong tim.

Những tâm hồn lá xanh tươi

Tiếng ru mẹ hát những năm xưa
Mãi là lời ca dao bốn mùa
Tìm thấy nỗi nhớ từ mỗi chiếc lá
Góc phố nào cũng thấy quê nhà.

Biết ơn đời những tin vui

Từng ngày nắng hay mưa vội vàng
Từng chiều xuống hay đêm dịu dàng
Đã đi vào nỗi đời riêng
Đã cho hạnh phúc thầm kín
Còn tìm thấy quanh đây tình người
Còn tìm thấy bao nhiêu mời gọi
Những tâm hồn lá xanh tươi
Biết ơn đời những tin vui.

Tôi đang lắng nghe

Im lặng của đêm tôi đã lắng nghe
Im lặng của ngày tôi đã lắng nghe
Im lặng của đời tôi đã lắng nghe
Tôi đã lắng nghe trái tim lạc loài
Bao đêm đã qua im lặng của người
Tôi đã lắng nghe im lặng của tôi.

Im lặng giòng sông tôi đã lắng nghe
Im lặng ngọn đồi tôi đã lắng nghe
Im lặng thở dài tôi đã lắng nghe
Tôi đã lắng nghe im lặng thở dài
Sau cơn bão qua im lặng mặt người
Nghe bao nỗi đau trên một bàn tay.

Tôi đang lắng nghe im lặng đời mình

Tôi đang lắng nghe im lặng cuộc tình
Sau một cuộc tình tôi đang lắng nghe
Khi hoa héo khô im lặng nụ tàn
Tôi đang lắng nghe tôi đang lắng nghe
Tôi đang lắng nghe im lặng đời mình.

Tôi ơi đừng tuyệt vọng

Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em.

Tôi là ai là ai là ai mà yêu quá đời này

Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn theo
Tôi là ai mà còn khi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai là ai là ai
Mà yêu quá đời này.

Đừng tuyệt vọng tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
Đừng tuyệt vọng em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh
Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu lên.

Tôi ru em ngủ

Tôi ru em ngủ
Một sớm mùa Đông
Em ra ngoài ruộng đồng
Hỏi thăm cành lúa mới
Tôi ru em ngủ
Một sớm mùa Thu
Em đi trong sương mù
Gọi cây lá vào mùa.

Đi nhẹ vào đời thầm thì gót chân

Con đường thật buồn
Một ngày cuối Đông
Con đường mịt mù
Một ngày cuối Thu
Em vào mùa Hạ
Nắng thắp trên cao
Và mùa xuân nào
Ngẩn ngơ tình mới.

Đi nhẹ vào đời
Thầm thì gót chân
Em gọi nụ hồng
Vừa tàn cuối sân
Nghe tình chợt buồn
Trong lá xôn xao
Để mùa Xuân sau
Mua riêng tình sầu.

Em hôn lên tay mình để chua xót tình trần

Tôi ru em ngủ
Một sớm mùa Xuân
Em hôn một nụ hồng
Hỏi thăm về giọt nắng
Tôi ru em ngủ
Hạ cũng vừa sang
Em hôn lên tay mình
Để chua xót tình trần.

Tôi sẽ nhớ

Tôi đã đến cùng nắng mưa bên trời
Thấy phố nhà mọc giữa đôi tay
Làm sao đi đến từng trái tim mọi người
Muốn nghe đời gọi giùm sống thôi.

Điệp khúc:
Tôi yêu tôi sống như bao người
Mỗi ngày đàn chim thức cùng tôi
Hãy yêu cho tình còn xanh mãi
Hãy chia cho đều những cuộc đời vui.

Muốn nghe đời gọi giùm sống thôi

2. Tôi sẽ nhớ cùng tháng năm nơi này
Nhớ những người gặp gỡ quanh đây
Đời bao la quá và chốn riêng hẹp hòi
Hãy khơi nguồn cho mạch sống trôi.

3. Tôi sẽ nhớ hàng lá xanh bên đường
Đếm suốt đời từng bước chân quen
Nhìn em đi giữa làng quê hay thị thành
Nhớ hương thầm trên một cánh sen.

Đời bao la quá và chốn riêng hẹp hòi

4. Tôi sẽ nhớ màu nắng nơi quê nhà
Nhớ những chiều lặng lẽ cơn mưa
Cùng tôi đang sống là biết bao bạn bè
Có tấm lòng như một đóa hoa
Cùng tôi đang sống là biết bao bạn bè
Có tấm lòng như một đóa hoa.

Trả lại em

Trên mỗi thân người có nghìn phím tơ
Búng ngón tay đàn thức dậy ước mơ
Một ngày vui lên rộn rã nhạc chim
Và ngàn lời ca yêu đời.

Trả em vui chơi giữa công viên
Trả em hăng say nắng công trường
Trả em quay nhanh máy quay đều
Trả lại em trả lại em,
Trả em hai tay hái thật nhiều.

Giọt buồn vừa tan nụ cười nở hoa

Má xuân hồng trả lại em
Những ân tình trả lại em
Trả lại em trước sau
Trả lại em biết yêu.

Giả từ mà vui hơn gặp

Tôi viết khúc nhạc xoa dịu đớn đau
Trên chiếc thân gầy đàn cầm ốm o
Giọt buồn vừa tan nụ cười nở hoa
Giả từ mà vui hơn gặp.

Trả em hai tay múa Tây Nguyên
Trả môi xin ca hát dân ca
Trả đôi mắt xanh sáng long lanh
Trả lại em trả lại em,
Tai nghe những ngọt ngào.

Lá hoa đời trả lại em
Nắng lên ngày trả lại em
Trả em giòng nước rất xanh
Trả em một tiếng hát trong ngần.

Trong mỗi đời riêng

Qua chiếc cầu xưa nhớ anh Trỗi ngày nào
Qua những đường xưa nhớ tiếng hát tự hào
Dậy mà đi dậy mà đi.

Trong mỗi đời riêng có nỗi nhớ chân tình

Xưa trong phố này từng quặn đau bao nỗi đời
Dậy mà đi, ta cùng dậy mà đi
Có nhũng ngày ấy mới có phút giây này.

Ơi những đàn con xa vắng bên đời
Trong những ngày vui vẫn thương nhớ nhau hoài
Dậy bình yên, ngồi nhìn quanh
Trong mỗi đời riêng có nỗi nhớ chân tình.

Trong nỗi đau tình cờ

Tôi đã yêu em bao ngày nắng
Tôi đã yêu em bao ngày mưa
Yêu em bên đời lặng lẽ

Yêu đầy mùa nắng mùa mưa

Tôi đã đưa em qua nhiều phố
Những sáng mênh mông tôi ngồi nhớ
Yêu em trái tim thật thà

Yêu trong nỗi vui đợi chờ

Yêu đầy mùa nắng mùa mưa
Yêu trong nỗi vui đợi chờ
Đâu ngờ tình như lá úa
Khiến tôi chia lìa từng giấc mơ

Đâu ngờ tình như lá úa

Tôi đã yêu em trong mùa gió
Khi lá cây khô bay đầy ngõ
Yêu em không cần vội vã

Khiến tôi chia lìa từng giấc mơ

Tôi đã yêu em như trẻ thơ
Đâu biết đôi khi có lìa xa
Yêu trong nỗi đau tình cờ.

Tự tình khúc

Tôi như trẻ nhỏ ngồi bên hiên nhà
Chờ xem thế kỷ tàn phai
Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa
Mà sao vẫn cứ lạc loài
Tôi như là người lạc trong đô thị
Một hôm đi về biển khơi
Tôi như là người một hôm quay lại
Vì nghe sa mạc nối dài.

Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa

Đừng nghe tôi nói lời tăm tối
Đừng tin tôi nhé vì tiếng cười
Đôi khi một người dường như chờ đợi
Thật ra đang ngồi thảnh thơi.

Mà sao vẫn cứ lạc loài

Tôi như là người ngồi trong đêm dài
Nhìn tôi đang quá ngậm ngùi
Một hôm buồn ra ngắm giòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống.

2. Tôi đi tìm ngày tìm đêm lâu dài
Một hôm thấy được đời tôi
Tôi yêu mọi người cỏ cây muôn loài
Làm sao yêu hết cuộc đời
Tôi như đường về mở ra đô thị
Chờ chân thiên hạ về vui
Tôi như nụ cười nở trên môi người
Phòng khi nhân loại biếng lười.

Tôi yêu mọi người cỏ cây muôn loài

Tìm tôi đi nhé đừng bối rối
Đừng mang gươm giáo vào với đời
Tôi như ngọn đèn
từng đêm vơi cạn
Lửa lên thắp một niềm riêng.

Làm sao yêu hết cuộc đời

Tôi như nụ hồng nhiều khi ưu phiền
Chờ tôi rã cánh một lần
Một hôm buồn ra ngắm giòng sông
Một hôm buồn lên núi nằm xuống.

Từng ngày qua

Từng ngày qua bóng chim về ngoài giòng sông
Từng ngày qua nắng phơi trên đầu cỏ non
Đời tình nhân đã bao nhiêu lần gió rét
Đời quạnh hiu nghe chăn chiếu quá thênh thang.

Đời tình nhân đã bao nhiêu lần gió rét

Đời trần gian có môi hồng có mắt nhìn
Một ngày kia ôi thân thế lênh đênh
Từng chiếc bóng trăm năm đã về
Vây người giữa nến não nùng.

Từng tiếng khóc trăm năm đã về
Vây người giữa chốn mông lung.

Đời quạnh hiu nghe chăn chiếu quá thênh thang

Từng ngày qua thấy mưa về miền phù du
Từng ngày qua thấy nắng tan vào lời ru
Đời nửa đêm có khi nghe lời trăn trối
Đời rộng thênh như im vắng tiếng rơi khô.

Đời trần gian có tim người có tay chờ
Một ngày kia ôi thân thế vu vơ.

Tuổi đá buồn

Trời còn làm mưa, mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn, em mang em mang
Đi về giáo đường, ngày chủ nhật buồn
Còn ai, còn ai, đóa hoa hồng cài lên tóc mây
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài, ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn, ru em nồng nàn.

Trời còn làm mây, mây trôi lang thang
Sợi tóc em bồng, trôi nhanh trôi nhanh
Như dòng nước hiền, ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai đóa hoa hồng vùi quên trong tay
Ôi đường phố dài
Lời ru miệt mài, ngàn năm ngàn năm
Ru em giận hờn, ru em giận hờn.

Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi quay tận cuối trời

Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ.

Trời còn làm mưa, mưa rơi mưa rơi
Từng phiến mây hồng em mang trên vai
Tuổi buồn như lá gió mãi cuốn đi
Quay tận cuối trời

Trời còn làm mưa, mưa rơi thênh thang
Từng gót chân trần, em quên em quên
Ôi miền giáo đường ngày chủ nhật buồn
Còn ai còn ai, đóa hoa hồng tàn hôn lên môi
Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài, ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền, ru em bạc lòng.

Tuổi đời mênh mông

Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng
Trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me
Em cùng lá tung tăng như loài chim đến
Và đã hót giữa phố nhà

Ôm cuộc sống trong tay bên đời quá rộng
Tuổi thần tiên yêu dấu dưới ngôi trường kia
Em cùng đóa hoa lan hay quỳnh hương trắng
Thơm ngát từ đất đai quê nhà

Ôm cuộc sống trong tay bên đời quá rộng

Có tình yêu thời thơ ấu
Bướm hoa và chim cùng mưa nắng
Em đứng bên trời tự do
Yêu đời thiết tha

Tuổi thần tiên yêu dấu dưới ngôi trường kia

Bao đường phố em qua nắng lên đứng chờ
Đường dìu chân em đi đến những miền xa
Thăm ruộng đất bao la những làng quê cũ
Mùa cây trái níu chân về

Như là những bông hoa trong thành phố này
Tuổi đời mênh mông quá búp non đầu cây
Em về giữa thiên nhiên em cười em nói
Như sóng đùa biển khơi.

Tưởng rằng đã quên

Tưởng rằng đã quên
Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên
Nhưng tim yếu mềm
Một ngày thấy em
Là đời bỗng đêm vây khốn.

Một ngày thấy em là đời bỗng đêm vây khốn

Tưởng rằng đã quên
Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên
Thân đau muốn nằm
Vì từng bước em
Là từng mũi đinh cuồng điên.

Còn gì đâu những đóa hoa hồng
Vì trái tim tội lỗi lưu vong
Còn gì đâu những má xưa nồng
Dù xác thân còn phút ăn năn.

Vì từng bước em à từng mũi đinh cuồng điên

Tưởng rằng đã quên
Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên
Em qua phố rộng
Một lời trối trăn
Còn tìm thấy trong đôi mắt.

Còn gì đâu những má xưa nồng dù xác thân còn phút ăn năn

Tưởng rằng đã quên
Cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên
Tay em vẫn còn
Dựng đời bão lên
Làm từng vết thương hồn nhiên.

Tay em vẫn còn dựng đời bão lên làm từng vết thương hồn nhiên

Còn lại đây những sớm mai buồn
Vì phố xưa cỏ lá mong manh
Còn lại đây những bến hoang tàn
Vì xác thân đã quá lênh đênh.

Ước mơ về dòng điện

Dòng điện như dòng sông
Cho đời một tấm lòng
Đi qua những con đường
Hẹn hò cùng nhà máy
Chăm lo những đồng xanh

Dòng điện như dòng sông
Âm thầm tựa mối tình
Cho ta đêm ánh đèn
Thổi vào từng nguồn sống
Cho máy quay nhịp nhàng

Rau xanh bốn mùa vì tay em đã có nguồn mưa

Ngoại thành có điện về
Nước reo trong máy nổ (ô)
Rau xanh bốn mùa
Vì tay em đã có nguồn mưa

Dòng điện suốt ngày đêm
Không bao giờ lỗi hẹn
Như bao nhiêu cuộc tình
Trọn đời là mang đến
Những trái tim (giấc mơ) nồng nàn.

Ướt mi

Ngoài hiên mưa rơi rơi
Lòng ai như chơi vơi
Người ơi nước mắt hoen mi rồi.

Đừng khóc trong đêm mưa
Đừng than trong câu ca
Buồn ơi trong đêm thâu
Ôm ấp giùm ta nhé.

Buồn ơi trong đêm thâu ôm ấp giùm ta nhé

Người em thương mưa ngâu
Hay khóc sầu nhân thế
Tình ta đêm về có ấm
Từng cơn mơ em chưa.

Mưa lạnh lùng rơi rớt giữa đêm về nghe não nề
Mưa kéo dài lê thê những đêm khuya lạnh ướt mi
Ai còn nhìn mưa mãi rớt bên sông thêm lạnh lùng
Ai còn buồn khi lá rớt rơi trong một cuối đông.

Buồn dâng lên đôi môi

Ngoài hiên mưa rơi rơi
Buồn dâng lên đôi môi
Buồn đau hoen ướt mi ai rồi.

Buồn đau hoen ướt mi ai rồi

Buồn đi trong đêm khuya
Buồn rơi theo đêm mưa
Còn mưa trong đêm nay
Lòng em buồn biết mấy.

Trời sao chưa thôi mưa
Để mắt người em ấy
Từ đây thôi mờ nước mắt
Buồn mi em ngây thơ.

Vẫn có em bên đời

Vẫn thấy bên đời còn có em
Tấm lòng em như lá kia còn xanh
Rừng ơi hãy giữ cho bền nhé
Những cành hoa phai quá không đành.

Dù em khẽ bước không thành tiếng

Em đã đến nơi này tựa như cánh én
Dịu dàng trao chút hương hoa mùa xuân
Nhớ gì mà nắng vàng cánh rừng
Thương ai mà sương khuya vội vàng buông
Chiều nay bên trời xao xuyến
Còn em trong từng nhớ thương.

Cõi đời bao la vẫn ngân dài

Vẫn thấy em cười đùa đó đây
Mái nhà năm xưa tóc em còn bay
Gặp nhau giây phút trong đời ấy
Nỗi gì bâng khuâng vướng chân hoài.

Mỗi vết thương lành, một nỗi vui
Mắt cười mênh mông giữa đôi bàn tay
Dù em khẽ bước không thành tiếng
Cõi đời bao la vẫn ngân dài.

Vẫn nhớ cuộc đời

Một ngày bỗng thấy
Yêu thương mọi người
Một ngày bỗng nhớ
Đôi môi rồ dại
Mọi người đã tới
Vây quanh cuộc đời
Từng giờ tiếc nuối
Chia tay ngậm ngùi.

Từng ngày đảo điên giết chết linh hồn

Một ngày còn sống
Góp tiếng mong manh
Bạn bè ngồi quanh
Tuốt sáng giáo gươm
Từng ngày đảo điên
Giết chết linh hồn
Một ngày cầu xin
Thong dong con đường
Một chiều được quên
Ngồi chờ tình nhân.

Một đời về không ai tay quy hàng

Một ngày còn sống
Chiếc bóng lung linh
Tình vừa ngủ quên
Dưới bóng tối tăm
Một đời về không
Hai tay quy hàng
Giọng người buồn tênh
Cơn đau nung hồng
Thèm tuổi hồn nhiên
Ngồi nhìn trời xanh.

Dù còn phút cuối xin em nụ cười

Nhìn lại quanh đây
Lô nhô loài người
Một ngày bỗng thấy
Gắn bó cuộc đời
Mọi người vẫn tới
Ta chưa lạc loài
Dù còn phút cuối
Xin em nụ cười.

Vàng phai trước ngõ

Vàng trước ngõ trong ngần áo lụa
Nụ hồng quá nghe ra ngậm ngùi
Vì vàng phai xưa từng mấy độ
Rộng nghìn thu một tà dương ấy.

Hồng đi nhé chân về giữa ngọ
Đường xanh quá môi e ngại hồng
Tự trời em ôi hồng rất lạ
Đường về xa trời đất mông lung.

Chiều ra đứng bên trời gió lộng

Hồng đi nhé môi cười giữa ngọ
Vàng phai sẽ nhớ em một mùa
Hồng đi nhé xin hồng với nụ
Vàng phai sẽ cuốn đi mịt mù

Hoàng hôn xuống ô chân mẹ về

Dòng sông nắng cho bờ bến rộng
Vườn trưa nắng tiếng ru lạc loài
Một vòng nôi ru chiều xuống ruộng
Một dòng sông chở ngày hấp hối.

Chiều ra đứng bên trời gió lộng
Hoàng hôn xuống ô chân mẹ về
Chợ chiều xa không còn tiếng động
Một bàn chân rời suối qua khe.

Về thăm mái trường xưa

Về đây đứng bên mái trường xưa
Thấy như mình trôi trong ngày cũ
Bồi hồi nhớ tiếng nói thầy cô
Thoáng trong lòng một nỗi buồn qua.

Bồi hồi nhớ tiếng nói thầy cô

Bao nhiêu tiếng cười ngày xưa ấy
Vang trong lớp học sân trường
Như vách đá còn vang vọng mãi
Lời chim muông reo trong nắng
Ai mang đến gần trời lưu luyến
Mà cứ yêu thương nhau hoài
Bao nhiêu nét mặt của ngày tháng
Sao không lúc nào nhạt phai.

Thoáng trong lòng một nỗi buồn qua

Bao nhiêu tiếng cười ngày xưa ấy
Vang trong lớp học sân trường
Như vách đá còn vang vọng mãi
Lời chim muông reo trong nắng
Ai mang đến gần trời lưu luyến
Mà cứ yêu thương nhau hoài
Bao nhiêu nét mặt của ngày tháng
Sao không lúc nào nhạt phai.

Về trong suối nguồn

Quê hương trẻ mãi như tâm hồn thiên nhiên
Em đi qua đó không bao giờ muộn phiền
Xanh xanh cây lá biển hát chiều mưa

Quê hương nằm thức bên bờ biển bao la
Sau cơn chinh chiến núi non vẫn mượt mà
Bay đi trong mưa nắng những câu chuyện thần tiên

Quê hương trẻ mãi như tâm hồn thiên nhiên

Từ nghìn xưa lúa reo trên đồng
Lời ca dao hát trong nhân gian
Tình nhẹ như cánh chim cò trắng
Chở chiều vàng đi đã bao nghìn năm
Tìm về trong suối nguồn
Trái tim bốn mùa vẫn dịu dàng ngân

Em đi qua đó không bao giờ muộn phiền

Bao nhiêu mùa gió bay trong lòng quê hương
Mang qua thôn xóm những câu chuyện ngày thường
Cho em yêu mãi nhé những tâm hồn cỏ non.

Vết lăn trầm

Vết lăn vết lăn trầm
Hằn trên phiến đá nâu thêm ưu phiền
Như có lần chim muông hằn dấu chân
Người đi phiêu du từ đó chưa thấy về quê nhà
Rộng đôi cánh tay chờ mong
Người chợt nhớ mình như đá.

Thôi ngủ yên đi con ngủ đời yên đi con

Đá lăn vết lăn buồn
Từ hoang xưa dấu chân anh dã cầm
Ôi vết hằn ghi trên bồn gió hoang
Chờ ta da du một chuyến
Ôi môi hờn xin đừng kể lại tích xưa buồn hơn
Đợi chờ năm làm gió qua truông thiên đàng.

Che dấu thân đau rã mòn

Thôi ngủ yên đi con ngủ đời yên đi con
Che dấu thân đau rã mòn
Ngủ đời yên đi con như vết thương đau ngủ buồn
Như Trùng dương đêm mắt thâm còn nghe ngóng.

Đá lăn vết lăn trầm
Từ cơn đau ấy lưu thân mỏi mòn
Ôm mắt thầm van xin lời thánh đêm
Bài ca dao trên cồn đá
Trên ngai vàng quê nhà
Một thời ngủ yên tuổi xanh
Rồi một hôm chợt thấy hoang vu quanh mình.

Vì tôi cần thấy em yêu đời

Tôi xin làm mưa bay
Trong vườn em mùa Hạ
Tôi xin làm chút gió
Mát thêm những bờ vai.

Tôi xin là hôm nay
Cho đời em trẻ mãi
Tôi xin làm nụ cười
Chờ em giữa đôi môi.

Tôi đi tìm quanh đây
Bao loài hoa cỏ lạ
Tôi mang về giữa phố
Cắm trên những đường đi

Tôi xin làm nụ cười chờ em giữa đôi môi

Tôi xin làm cây xa
Đứng nhìn em rực rỡ
Tôi xin làm mộng nhỏ
Em vừa giấc ngủ say.

Vì tôi cần thấy em yêu đời
Vì tôi cần thấy em yêu hoài
Yêu đoá hồng bé dại
Và yêu chai cứng những bàn tay.

2. Tôi xin làm sao đêm
Hay làm cây đèn nhỏ
Em bên đèn sẽ nhớ
Nắng trên những đường quen.

Tôi xin làm sông trôi cuốn sầu đi lặng lẽ

Tôi xin làm mây êm
Trôi vào trong nhật ký
Hay tôi làm mực hồng
Chờ em giữa trang thư.

Tôi xin làm sương thu
Hay làm mưa bụi nhỏ
Mai em về giữa phố
Sẽ yêu những hàng cây.

Tôi xin làm sông trôi
Cuốn sầu đi lặng lẽ
Cho em vào một mùa
Có màu sắc hồng thôi.

Vì tôi cần thấy em yêu đời
Vì tôi cần thấy em yêu hoài
Yêu phố phường thức dậy
Người đi xây cất những ngày mai.

Vườn xưa

Ngoài hiên vắng giọt thầm cuối đông
Trời chợt nắng vườn đầy lá non
Người lên tiếng hỏi người có không
Người đi vắng về nơi bế bồng.

Với những thuyền buồm lớp lớp ra sông

Đừng phai nhé một tấm lòng son
Thuyền nào đã chở mất thuyền quyên
Với những thuyền buồm lớp lớp ra sông
Xin có lời mừng giữa chén rượu nồng.

Xin có lời mừng giữa chén rượu nồng

Với những cuộc tình bão tố lênh đênh
Xin có một lần uống chén muộn phiền
Nhà im đứng cửa cài đóng then
Vườn mưa xuống hành lang tối tăm<./p>

Về thôi nhé, cổng chào cuối sân
Hờ hững thế loài hoa trắng hồng
Chào chiếc lá nằm giữa vườn hoang
Gửi đâu đó một chút tình riêng.

Xa dấu mặt trời

Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời
Không còn thấy loài người
Vây phủ quanh đời nói tiếng yêu thương.

Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời
Không còn thấy mặ người
Hơi thở ru đời như gió ru mây

Cuộc tình chìm xuống xa vắng tiếng cười

Hôm nay thức dậy không còn thấy ai
Cuộc tình chìm xuống xa vắng tiếng cười
Hôm nay thức dậy không còn thấy người
Xa nhau hôm này chua xót hôm mai

Hôm nay thức dậy không nhìn thấy mặt trời
Hay mình đã lạc loài
Vó ngựa trên đời hay dấu chim bay

Xa nhau hôm này chua xót hôm mai

Hôm nay thức dậy không nhìn thấy mặt trời
Như vừa mới vào đời
Tay mẹ đâu rồi nôi trống ru ai

Hôm nay thức dậy mê mỏi thân tôi

Hôm nay thức dậy ôi ngẩn ngơ tôi
Hôm nay thức dậy mê mỏi thân tôi.

Xin cho tôi

Xin cho mây che đủ phận người
Xin cho tôi một sáng trời vui
Xin cho tôi đến tận nụ cười
Cho tôi quên một nấm mồ tươi
Xin cho tôi xin vạn lần rồi
Một góc này chỉ biết rong chơi
Xin cho tôi yên phận này thôi

Một góc này chỉ biết rong chơi xin cho tôi yên phận này thôi

Xin cho tôi yên ngủ một ngày
Xin cho đêm không có đạn bay
Xin cho chim góp nhạc về trời
Xin cho tôi là kiếp của mây
Xin cho tôi ra khỏi cuộc đời
Để bao giờ trời đất yên vui
Xin cho tôi xin lại cuộc đời.

Cho tôi đi xây lại chuyện tình
Cho tôi đi nâng dậy hoà bình
Cho tôi đi qua tận gập ghềnh
Nhìn dòng máu trong tim anh
Cho tôi xin tay mẹ nồng nàn
Cho tôi nghe chân trẻ rộn ràng
Cho quê hương giấc ngủ thật hiền
Rồi từ đó tôi yêu em.

Xin cho tôi ra khỏi cuộc đời để bao giờ trời đất yên vui

Xin cho tôi nguyên vẹn hình hài
Cho tôi nghe lời hát cỏ cây
Xin cho tôi quên phận tù đày
Xin cho tôi là thoáng rượu cay
Xin cho tôi xin cả cuộc đời
Một hôm nào trẻ hát trong nôi
Xin cho tôi xin chỉ một ngày.

Xin mặt trời ngủ yên

Một ngày ngày đã qua
Ôi một ngày ngày chóng qua
Một chiều một ngày âm thầm đã
Đã trôi đi không còn gì.

Ôi chinh chiến đã mang đi bạn bè
Ngựa hồng đã mỏi vó chết trên đồi quê hương
Còn có ai không còn người
Ôi nhân loại mặt trời và em thôi
Này đôi môi xin thương người
Ôi nhân loại mặt trời trong tôi.

Một ngày ngày đã qua
Ôi từng ngày từng xót xa
Một chiều một ngày tay người đã
Thả mây bay cho đường dài.

Một chiều một ngày tay người đã thả mây bay cho đường dài

Sau chinh chiến ôi quê hương thần thoại
Thuở hồng hoang đã thấy
Đã xanh ngời liêu trai
Còn có ai trên cuộc đời
Ôi nhân loại còn người và tôi thôi
Rồi lang thang như mây trời
Ôi nhân loại còn người trong tôi.

Mặt trời đã ngủ yên
Xin mặt trời hãy ngủ yên
Người hãy nhớ mang theo hành trang
Qua khoang trời vắng chân mây địa đàng
Người hãy nhớ mang theo hành trang
Qua khoang trời vắng chân mây địa đàng
Người hãy nhớ hãy nhớ hoài
Người hãy nhớ hãy nhớ đời
Người hãy nhớ hãy nhớ người
Hãy nhớ người hãy nhớ người
Hãy nhớ người.

Xin trả nợ người

Hai mươi năm xin trả nợ người
Trả nợ một thời em đã bỏ ai
Hai mươi năm xin trả nợ dài
Trả nợ một đời em đã phụ tôi.

Em phụ tôi một thời bé dại
Thơ dại ra đi không nhớ gì tôi
Thơ dại ra đi quên hết tình tôi.

Hai mươi năm em trả lại rồi
Trả nợ một đời xa vắng vòng tay
Hai mươi năm vơi cạn lại đầy
Trả nợ một thời môi vắng vòng môi.

Trả nợ một đời không hết tình đâu

Bao nhiêu năm em nợ ngọt ngào
Trả nợ một đời chưa hết tình sâu
Bao nhiêu năm em nợ bạc đầu
Trả nợ một đời không hết tình đâu.

Em phụ tôi một thời bé dại
Thơ dại ra đi không nhớ gì tôi
Thơ dại ra đi quên hết tình tôi.

Bao nhiêu năm bỗng lại nhiệm mầu
Trả nợ một lần quên hết tình đau
Hai mươi năm vẫn là thuở nào
Nợ lại lần này trong cõi đời nhau.

Yêu dấu tan theo

Thôi em đừng bối rối
Trong ta chiều đã tàn
Thôi em đừng khóc nuối
Cho môi còn chút thanh tân.

Tóc em cười trong gió
Trong ta giọt máu mù
Khô theo ngày thương nhớ
Vết buồn khắc trên da.

Trong ta giọt máu mù khô theo ngày thương nhớ

Em theo đời cơm áo
Mai ra cùng phố xôn xao
Bao nhiêu ngày yêu dấu tan theo
Ta ôm tình nặng trĩu
Nghe quanh đời mưa bão
Ôi những ngày yêu dấu bọt bèo.

Bên sông chiều mưa tới
Bên ta cụm khói rời
Nghe bên ngày nắng mới
Em đi bằng bước chân vui.

Sau lưng ngày con gái
Môi son đừng biếng lười
Cho ta còn mãi mãi
Chút mùi phấn hương bay.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *