Trích dẫn từ các tác phẩm của Bạch Lạc Mai

Con người thường cầu sự viên mãn, cảm thấy trà ngon phải phối với ấm hay, hoa tươi phải phối với lọ đẹp, mà giai nhân cũng phải phối với tài tử. Nhưng lại không biết rằng, có lúc khiếm khuyết là một loại vẻ đẹp, tùy ý càng có thể vui vẻ.

Cầu kỳ thái quá, hoàn mỹ thái quá, ngược lại sẽ càng sống trong sợ hãi. Đã định sinh tồn trong nhân thế, thì không nên cầu ước quá nhiều thứ, chớ hỏi “tại sao” quá nhiều. Hơn nữa hãy coi mỗi con đường đều là nẻo đồng heo hút, mỗi một con người đều là khách qua đường, mỗi một mảng ký ức đều là đã từng.

Nếu bạn bình an, đó là ngày nắng, Bụi trần lắng đọng | Lục Bích dịch

Chúng ta luôn mong mỏi người khác đến cứu rỗi, lại không biết con người chỉ có tự cứu mình rồi mới có thể cứu người. Chúng ta luôn ở trong biển biếc của mình, kể chuyện nương dâu của người ta, lại không biết có một ngày, nương dâu của mình vừa khéo là biển biếc của người khác. Ván cờ nhân sinh này, nếu cố chấp phải đi tiếp theo cách nghĩ của mình, kết quả sẽ là cả ván đều thua, non sông đều mất.

Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất | Nguyễn Vinh Chi dịch

Phật ở nơi nao? Giữa chốn đồng không mông quạnh cỏ cây tàn tạ, một ngọn cỏ xanh non là Phật; giữa đêm tuyết im lìm không tiếng động, một chậu than hồng là Phật; giữa sông bể mênh mang vô bờ, một chiếc thuyền con là Phật; giữa sắc màu đan xen rối rắm, đơn sơ là Phật; giữa ngày tháng loạn lạc huyên náo, bình an là Phật.

Gặp Phật khi nào? Trong năm tháng đợi chờ hoa nở, giữa phù hoa giữ sự đơn thuần, trong phồn tạp tĩnh tâm dưỡng tính, sẽ có thể gặp Phật.

Trích Hoa nở gặp phật | Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình yên | Lục Bích dịch

Trên đời lúc nào cũng không ngừng có người già đi, có người sinh ra, có người trưởng thành. Khi bạn già đến mức chỉ còn lại hồi ức, thì trên tay một người khác vẫn đương nắm giữ bát ngát thanh xuân, có thể mặc ý vung phí.

Duyên (Mọi sự gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt trùng phùng) | Tố Hinh dịch

Có người nói, nhân sinh giống như một đoạn thơ, ngắn gọn kỳ ảo, lại ý vị thâm trường. Cũng có người nói, nhân sinh giống như một bài văn xuôi, tươi đẹp trầm tĩnh, càng đọc càng hút. Còn có người nói, nhân sinh như một bộ tiểu thuyết, thắt mở khó đoán, nhưng có chung có kết. Những kẻ nói lời này, chắc chắn đều là tín đồ văn chương, bởi vì say mê câu chuyện tình nào đó, cho nên mới cúng bái nhân sinh như một tín ngưỡng. Người ở những độ tuổi khác nhau sẽ có cách hiểu về nhân sinh khác nhau. Có đôi khi, bạn không ngại không phiền đi giảng giải cho người khác hiểu nhân sinh có bao nhiêu rối ren lạnh lẽo, chẳng bằng cứ thả họ vào trần thế hỗn loạn, nếm qua trăm vị nhân gian, liền hiểu được tất thảy thế gian ấm lạnh.

Người là những ngày tháng tư trong nhân gian | Lily chỉnh

Đều nói rằng một khắc thời gian một tấc vàng, như thể muốn đem tất cả thời gian, từng li từng tí đều dùng vào đúng chỗ, mới không coi là uổng phí. Nhưng khi bạn tĩnh tâm lại, nhìn một phiến lá lặng lẽ rụng xuống, xem một chú ong đậu trên nhụy hoa, trông một cây nhang dần dần cháy rụi; hoặc uống một chén trà trong, tán gẫu câu được câu chăng với một người qua đường không biết tên; thời gian thoắt chốc đã trôi qua, bấy giờ bạn sẽ cảm thấy, thời gian là để lãng phí, hơn nữa cũng không đáng tiếc chút nào.

Bởi chúng ta đã được thưởng thức hương vị chân thực của cuộc sống, những tiểu tiết vụn vặt tầm thường ấy, mới là rung động của cuộc đời. Còn những sóng gió và tình huống mà cuộc sống tạo ra, lại như một nhà tù khổng lồ, giam cầm suy nghĩ mộc mạc thanh tỉnh của chúng ta.

Duyên | Tố Hinh dịch

Chúng ta luôn tìm kiếm sự thuần khiết cuối cùng trên cõi thế, hi vọng người ta yêu, vật ta thích đều không vương bụi trần, như vậy mới có thể ngọt ngào sở hữu và chia sẻ sự hoàn mỹ vô khuyết ấy. Lại không biết rằng những người những việc đã trải hết bể dâu, nếm đủ ly tan, còn đáng trân trọng hơn nhiều. Việc chúng ta cần làm, không phải là nhuộm tờ giấy trắng tinh thành xanh thẫm, mà là dùng đôi tay dịu dàng, từ từ xoa dịu những vết thương chồng chất. Tình yêu đích thực không để tâm đến quá khứ, mà chỉ trao trái tim ra, đôi bên cùng sưởi ấm nhau khi lạnh lẽo, cùng vui cười khi đau khổ.

Duyên | Tố Hinh dịch

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *