Trích dẫn kinh điển Thiên Quan Tứ Phúc | Tiên Hiền Thư Viện

    Thiên Quan Tứ Phúc, một quyển tiểu thuyết đam mỹ của tác giả Mặc Hương Đồng Xú, hiện đã hoàn thành.

trích dẫn kinh điển Thiên Quan Tứ Phúc

Trích dẫn kinh điển từ Thiên Quan Tứ Phúc.

 

1. Đối với một số người mà nói, có một vài người tồn tại trên cõi đời này tựa như hy vọng.

2. Họ tỏa sáng giữa màn đêm đen, long lanh rực rỡ làm sao. Giống như linh hồn trôi nổi giữa không trung, là một giấc mộng đẹp đẽ nhất, tráng lệ huy hoàng, soi sáng con đường phía trước của hắn.

3. Chuyện cứu vớt chúng sinh kia, làm thế nào cũng không sao cả. Chỉ có điều dù dũng cảm đó, nhưng cũng rất ngu xuẩn.

4. Dù là tiên thì cũng sẽ phải chết, từ xưa tới nay chưa từng có sinh mệnh nào có thể trường tồn.

5. Sợ gì chứ? Nếu là ta, đã đưa tro cốt đi rồi thì ai quan tâm hắn sẽ làm gì với nó chứ?

6. Chẳng sao cả. Đấu với ta, ngươi chắc chắn sẽ phải chết.

7. Thiên địa vi lô, chúng sinh vi đồng! Dầu sôi lửa bỏng, vạn kiếp không rời!

8. Núi đen rộng lớn, rừng hoang mênh mông. Xa xa ở sâu trong vách núi, bầy sói cùng nhau hú dưới ánh trăng. Không biết có phải vì vừa có một trận chém giết xảy ra hay không, mà trong không khí mát lạnh còn có mùi máu tanh thoảng qua.

9. Tiết Trung thu thả đèn trường minh, mỗi một hành cung lớn nhất của thần quan đều được thả vài trăm ngọn đèn lên bầu trời. Có người cầu đường buôn bán, người cầu tiền tài, có người xin đường công danh, cũng có người mong con đàn cháu đống. Chỉ một mình Tạ Liên đã có khoảng ba nghìn ngọn đèn trường minh được thả lên trời. Mỗi một ngọn đèn, đều cầu phúc cho y.

10. Ta có một người thương còn ở trên đời, ta muốn bảo vệ y.

11. Sống ở trên đời, đừng nên ôm kỳ vọng quá lớn đối với người nào đó. Đừng tưởng tượng hình ảnh của người khác trở nên tốt đẹp hơn. Nếu cả đời không gặp mặt thì đành thôi, nhưng nếu có giao tình quen biết thì rồi sẽ có ngày phát hiện ra bản chất thật của người đó không hề giống với ảo trưởng trong đầu mình, thậm chí còn đối lập hoàn toàn. Khi ấy sẽ cảm thấy rất thất vọng.

12. Người đời đều nói tứ đại Quỷ vương được sinh ra từ oán niệm, nhưng nào ai biết Huyết Vũ Thám Hoa vì yêu mà thành Tuyệt, Hắc Thủy Trầm Chu vốn nên được nở mặt nở mày, Thanh Đăng Dạ Du cũng từng ngưỡng mộ một người, Bạch Y Họa Thế cũng từng ôm mộng cứu vớt chúng sinh.

13. Giận dỗi với ai ư? Bây giờ chẳng còn người hiểu ý mà thương xót ngươi nữa đâu.

14. Ngoài thiên phú ra, trời sinh chẳng có thứ gì nên thuộc về bất cứ ai.

15. Trong Quỷ giới có một tục lệ, nếu con quỷ nào để ý ai, nó sẽ giao tro cốt của mình cho người đó.

16. Đã là thích nhưng vẫn phải chia xa, vậy suy cho cùng cũng chỉ là thích mà thôi.

17. Như ta thấy, điểm mấu chốt ở đây là “rời khỏi” mà không phải là “một giờ”. Dù chỉ là một cái chớp mắt thì cũng đã rời đi rồi.

18. Thế nhân đều nghe Hắc Thủy Trầm Chu sinh do hận, chẳng ai biết Huyết Vũ Thám Hoa vì yêu mà thành.

19. Như hàng triệu con cá dưới dòng nước sâu, vô số ngọn đèn sáng từ từ bay lên từ trên đỉnh núi.

20. Sai, tính tình của y rất tốt. Nhưng tính khí của ta lại không tốt chút nào, ta ghét có ai đụng vào thứ mà ta yêu thích.

 

thiên quan tứ phúc

Thiên Quan Tứ Phúc

 

21. Ngươi đã là thần, có thể ngươi không quên thân phận của mình khi xưa, vấn vương không dứt được cõi trần gian. Nhưng thân thể ngươi ở đó mà không thể ra tay, cuối cùng chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

22. Trong nhà đã có người thương, xinh đẹp lại hiền lành, là con nhà gia giáo lá ngọc cành vàng, ta đã thích từ khi còn nhỏ. Thích lâu lắm rồi, trải qua trăm đắng ngàn cay mới theo đuổi được.

23. Gặp gỡ ai, đều dựa vào việc có duyên hay không có duyên, sự tương tác lẫn nhau chứ không hay để ý thân phận. Nếu ta thích ngươi thì dù ngươi là ăn xin ta cũng thích, mà khi đã ghét ngươi thì có là hoàng đế ta cũng không ưa. Chẳng phải là như thế sao? Đây cũng chỉ là một đạo lý rất đơn giản mà thôi.

24. Nếu thứ đó không nằm trong tay ta thì sẽ nằm ở trong tay người khác. Nằm trong tay người khác chẳng bằng được ta nắm trong tay.

25. Những thứ xinh đẹp tồn tại trên đời này đều không đáng để được cảm tạ.

26. Một tay cầm kiếm, một tay nâng hoa, ý rằng “Dù có đủ sức diệt thế, cũng không quên tấm lòng son”.

27. Sẽ không, ngươi chỉ cần chạy đi! Đừng sợ, có ta ở đây!

28. Sợ gì chứ. Dám nói chúng sinh, dù là cứu vớt hay là diệt trừ ta đều bội phục. Vế trước khó hơn vế sau rất nhiều, đương nhiên ta càng bội phục.

29. Đeo một chiếc bịt mắt màu đen, con mắt còn lại sáng như sao trời, nhìn Tạ Liên không chớp mắt.

30. Đối với ta, vinh quang vô hạn là ngươi, phong trần khốn khổ cũng là ngươi. Quan trọng là “ngươi”, chứ không phải ngươi “như thế nào”.

31. Một thành nở hoa vì ngươi, thắp sáng màn đêm cũng vì ngươi.

32. Tạ Liên nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên y gặp Bạch Vô tướng. Y đứng trên đỉnh cổng hoàng thành Tiên Lạc, mặt mũi lấm lem đầy nước mắt, nhìn xuống phía dưới. Trong tầm mắt mơ hồ không rõ, chỉ có một bóng người áo trắng phất phơ đứng giữa biển xác người là rõ ràng. Tạ Liên cúi đầu nhìn hắn, u linh áo trắng đó cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Liên, phất tay với y.

33. Tuy ta chẳng phải thánh hiền, nhưng cũng hiểu đạo lý một lòng một dạ. Nếu ta không thật lòng yêu thích một người, chắc chắn sẽ không làm ra hành động gì quá phận; nếu có, dù ta phải đập nồi bán sắt đi bán phế liệu, đứng mãi võ đầu đường nuôi sống gia đình cũng không bao giờ để người đó chịu thiệt thòi.

34. Trở thành ý nghĩa tồn tại của một người là một trách nhiệm vô cùng lớn lao, ai còn rảnh mà bàn đến chuyện cứu chúng sinh chứ.

35. Một người. Chỉ cần một người. Thực sự, chỉ cần một người là đủ rồi!

36. Thứ ta không có ta tự mình giành lấy; mạng ta không có ta tự mình đổi về! Mệnh là do ta chẳng do trời!

37. Tạ Liên này, gì cũng được chỉ có chết là không; cái gì cũng chẳng có nhiều riêng mất mặt thì nhiều vô kể. Bao nhiêu chuyện xấu hổ hơn y đều đã làm rồi, hơn nữa còn cảm thấy chẳng có gì đáng nói.

38. Ta nguyện thắp lên cả ngàn ngọn đèn, chiếu sáng đêm dài, dù có là thiêu thân lao vào lửa ta cũng không màng. Nhưng ta không muốn phải cúi đầu vì chuyện mình đã làm đúng.

39. Ta không tin có lòng tốt mà không nhận được kết quả tốt.

40. Vì ngươi, bất khả chiến bại. Hoa nở một tòa thành vì ngươi, minh đăng sáng rực vì ngươi,

41. Con người, đi lên thành thần, đi xuống hóa quỷ.

42. Khi còn sống như thế nào sẽ vẫn là như thế. Nhưng sau khi chết đi mà làm loạn thì đừng bàn nữa.

43. Đường có đi được không có lẽ ta không quyết định được, nhưng có đi hay không thì quyền quyết định nằm trong tay ta.

44. Tình cảnh lúc này cực kỳ quỷ mị kỳ quái. Nhưng thiếu niên nọ bên dắt y, bên che ô chậm rãi tiến về phía trước, gió trăng bỗng trở nên dịu dàng, chân thành tha thiết.

45. Người ta sẽ quen với cái đắng cái khổ nếu chỉ được ăn một vị đó. Nhưng đột nhiên có một ngày, một ai đó cho hắn ăn một miếng ngọt ngào, khi hắn nhớ về hương vị kia lại chỉ thấy đắng ngắt, đau khổ lắm thay.

46. Sự đau khổ của một cá nhân, suy cho cùng cũng chỉ là chút phiền não không đáng kể trong mắt người ngoài.

47. Không chết không phải là không bị thương, càng không phải sẽ không thấy đau. Thấy thứ gì kỳ lạ mà nguy hiểm thì đừng chạm lung tung. Tìm ta để ta làm trước.

48. Y chưa từng gặp phải chuyện mình không làm được, cũng chưa từng thấy ai không yêu quý y. Y là chính đạo của nhân gian, là tâm can của thế giới.

49. Đốm lửa kia. Là đốm lửa của ngọn đèn đêm được y dùng mấy đồng tiền mua về. Là đốm lửa muốn kéo y thoát khỏi ngôi mộ trong đêm đông giá rét. Là đốm lử ngăn không để Bạch Vô tướng gây hại đến y. Là đốm lửa thay y hét lên những tiếng thảm thiết khi phải chịu trăm kiếm xuyên tâm!

50. Trong lòng y có cảnh đẹp thì không sợ người ngoài phá hủy. Mượn ánh sáng từ bầu trời kia, dẫn đường tiến về phía trước.

 

Thiên Quan Tứ Phúc

Thiên Quan Tứ Phúc

 

51. Vì ngươi thắp sáng cả ngàn minh đăng, vì ngươi nở rộ tòa thành đầy hoa, vì ngươi bất khả chiến bại.

52. Ngày hội Thượng Nguyên, phố lớn Thần Võ, một thoáng nhìn qua đời đời chìm đắm,

53. Sau khi quen biết ngươi ta mới nhận ra, thì ra vui vẻ là một chuyện đơn giản đến nhường này.

54. Hoa rơi như máu, máu bay như hoa, gương mặt ấy vẫn tuấn tú linh động như lần đầu gặp mặt, đôi mắt sáng rỡ lấp lánh.

55. Nếu ta đã thích thứ gì thì vĩnh viễn sẽ không buông bỏ, không bao giờ quên. Một ngàn lần, mười ngàn lần, bao nhiêu năm cũng không thay đổi. Kết cục đã định.

56. Hoa Thành đã gặp Tạ Liên rạng rỡ vinh quang, đã gặp Tạ Liên thua trận nản lòng, gặp được Tạ Liên vụng về ngốc nghếch, gặp được Tạ Liên nghèo khổ khốn cùng. Tất cả đều không quan trọng.

57. Dù là tiên thì cũng sẽ phải chết, từ xưa tới nay chưa từng có sinh mệnh nào có thể trường tồn.

58. Ngay khi kiệu hoa khởi hành, nụ cười của ta đã nở rộ.

59. Dù đã quen biết mấy chục năm, nếu muốn chia đường đôi ngả cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì. Muốn nói thì cứ nói. Bèo nước gặp nhau, có tụ có tan. Có duyên thì gặp, duyên hết lại di. Mọi người đều đã quen.

60. Hương hoa bí ẩn, quỷ dị mà lại trong trẻo lạnh lùng. Chẳng biết tên gì, bắt nguồn từ đâu. Nồng nàn mà lại thoang thoảng, như có như không.

61. Nếu ta đã thích thứ gì thì vĩnh viễn sẽ không buông bỏ, không bao giờ quên. Một ngàn lần, mười ngàn lần, bao nhiêu năm cũng không thay đổi. 

62. Người phi thăng thành thần, đối với người thần linh là đời trước, là thầy dạy, là ánh sáng chỉ đường, nhưng không phải chủ nhân.

63. Tính khí và kỳ ngộ có hàng trăm hàng triệu, cổ quái không đồng nghĩa với nguy hiểm.

64. Mọi người nói ngươi là thần thì ngươi chính là thần, còn khi nói ngươi chỉ là đống phân thì ngươi sẽ là đống phân, nói ngươi là gì ngươi là cái đó. Từ xưa đã vậy.

65. Người mà ta thích, đem tấm lòng của ta ra cho chó ăn cũng không sao.

66. Nếu không thể cứu chúng sinh, vậy hãy diệt. Giẫm đạp bọn họ xuống dưới chân thì bọn họ mới bái phục ngươi!

67. Dưới ba ngàn ngọn đèn sáng rực giữa trời đêm, người đó quay đầu lại nhìn y, áo đỏ như son da trắng hơn tuyết, giữa hàng lông mày tuấn mỹ khí thế bức người kia, vẫn là tính tình cuồng loạn hoang dã, kiêu ngạo không chịu khuất phục. 

68. Nếu không biết mình sống có ý nghĩa gì, vậy hãy lấy ta làm ý nghĩa sống của ngươi, để ta giúp ngươi tiếp tục sống.

69. Mình đã chịu khổ rồi, đừng để cho người khác cũng phải chịu chung.

70. Nếu không có sợ hãi thì sẽ không có dũng cảm.

71. Bạch Vô tướng. Nguồn gốc của bệnh dịch. Tượng trưng của việc chẳng lành.

72. Ta cũng từng trải qua một khoảng thời gian khổ sở, khi ấy cũng từng nghĩ rằng nếu có một người chứng kiến cảnh ta lăn lộn trong bùn đất bẩn thỉu mà vẫn yêu ta là tốt rồi. Nhưng ta không biết người ấy có tồn tại hay không, ta cũng không dám để người khác nhìn thấy.

73. Thói quen để mình chịu thiệt cho người khác được thỏa mãn là một thói quen xấu. Phải biết rằng, không ai cảm ơn ngươi đâu.

74. Giữa việc mình được sống thêm mười năm và kẻ thù phải chết sớm mười năm, nếu ngươi chọn vế sau thì đó chính là nỗi hận của ngươi.

75. Nếu không biết phải sống vì cái gì, vậy hãy sống vì ta đi!

76. Nhưng mà, hắn sợ mình chưa từng gặp Tạ Liên bẩn thỉu lấm lem, Tạ Liên tức giận mắng chửi người khác, Tạ Liên ôm nỗi oán độc trong lòng, Tạ Liên một lòng muốn tiêu diệt Vĩnh An để trả thù nước, Tạ Liên muốn tạo thành dịch mặt người lần thứ hai!

77. Ta thề, ngươi sẽ không bao giờ tìm được ai có thành ý hơn ta đâu.

78. Ngươi đang cư xử như một đứa trẻ con giận lẫy. Ngươi không hề đưa ra quyết định

===============

    Viết xuống “Trích dẫn kinh điển Thiên Quan Tứ Phúc” không dễ, mọi người tán dương chính là động lực để tiểu biên tiếp tục kiên trì viết tiếp! Hẹn gặp lại a…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *