Thật là hạnh phúc nếu ai tìm được cho mình một nửa “vừa ý trái tim vừa tầm lý trí”, nhưng điều đó quả thật là “của hiếm”, vì được mặt này dễ thiếu mặt kia.
Vẫn biết rằng “con tim có lý lẽ riêng mà lý trí không thể nào được”, nhưng nếu cứ để “con tim” đi theo ý riêng của nó thì rất có thể bạn sẽ đi vào “ngõ cụt” hoặc đến một lúc nào đó bạn sẽ bị hụt hẫng và phải thốt lên câu nói muôn đời chưa cũ: “Biết thế này tôi chẳng lấy anh (cô)…”.
Hẳn các bạn cũng đồng ý với tôi rằng, khi yêu người ta không nên tính toán, bởi đã là tình yêu đích thực thì làm gì có điều kiện. Có nghĩa là khi yêu hãy cứ để cho “con tim” của bạn đưa đường chỉ lối.
Vâng, điều đó hoàn toàn là đúng đắn, nhưng có ai dám khẳng định rằng, chỉ bằng tình yêu chân chính chúng tôi sẽ vượt qua mọi giông tố cuộc đời, tức là yêu thì cứ yêu, khỏi cần so đo tính toán lựa chọn “nghề nghiệp”, nhà cửa… của người mình yêu?
Theo tôi, bạn nên để cho “lý trí cõng con tim” đưa bạn đến bến bờ một tình yêu. Khi còn trẻ, đang độ tuổi yêu, ai cũng có quyền lựa chọn cho mình một đối tượng thật “tròn trịa” cả về hình thức lẫn nội tâm, cả về nghề nghiệp lẫn kinh tế. Vì thế mới có quan điểm “yêu 100, chọn 10, lấy 1”.
Nhưng nếu để “lý trí thắng đậm con tim” thì tình yêu ấy lại trở thành thực dụng. Ngược lại, nếu để “con tim nhấn chìm lý trí” thì hãy coi chừng kẻo “giấc mơ tình yêu hóa thành… vỡ mộng”. Hãy để cho “con tim” và “lý trí” cùng tiến bước song hành, cùng bổ sung những điểm yếu cho nhau để “kết tủa” một tình yêu hoàn hảo.
Trong cuộc sống ta vẫn từng gặp, có nhiều đôi yêu nhau bất chấp dư luận dị nghị, bất chấp khó khăn gian khổ, không nề hà những thiếu thốn vật chất, không cần biết đối tượng thuộc thành phần nào (con nhà tử tế, gia giáo hay thành phần bất hảo, hư hỏng) cứ thế “bổ nhào” vào yêu.
Cuối cùng khi về sống thực tế với nhau mới thấy hụt hẫng thất vọng ê chề, nhưng quá muộn rồi đành “ngậm bồ hòn làm ngọt” hoặc “tan đàn xẻ nghé”, song vẫn có những cặp họ biết cùng nhau vươn lên để vun vén xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Bên cạnh đó, ta vẫn gặp những mối tình “đầu ánh bạc, túi ánh kim, tim ánh thép”, những chuyện tình lựa chọn “nghề nghiệp, hộ khẩu thành phố” hay những mối tình bắt đầu bằng câu hỏi: “Anh đã có nhà ở Hà Nội chưa?”… cuối cùng đều sống trong tiếc nuối giày vò và ân hận mặc dù hàng ngày bước đi trên “nhung lụa”.
Thật là hạnh phúc nếu ai tìm được cho mình một nửa “vừa ý trái tim vừa tầm lý trí”, nhưng điều đó quả thật là “của hiếm”, vì được mặt này dễ thiếu mặt kia. Điều đó cũng là hiển nhiên thôi bởi lẽ trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối cả, nói chi đến “tình yêu” – một lĩnh vực nhạy cảm nhất của con người! Tôi tin rằng bạn cũng như tôi sẽ sẵn sàng chấp nhận một “tình yêu” ngang tầm với mình.
Khi yêu chúng ta nên tỉnh táo lựa chọn những gì thiết yếu nhất để nuôi sống một “tình yêu” bền vững, không nên mơ mộng cao quá, nào là phải có “học vị cao”, “hộ khẩu thành phố”, “nhà riêng ở Hà Nội”… hay mơ hồ viển vông rằng “có tình yêu là sẽ có tất cả”, nhưng cũng đừng đánh mất đi vẻ đẹp thiêng liêng vốn có của tình yêu.
Đừng nên “tầm thường hóa” tình yêu bằng vật chất, cũng đừng nên “thi vị hóa” tình yêu bằng lời nói sáo rỗng. Trong tình yêu, lý trí và con tim không phân chia “thắng, bại”!