Lời Chúc Valentine Hay Nhất Dành Tặng Cho Người Yêu
Những Lời Chúc Ngày Thầy Thuốc Việt Nam 27.2 Hay Và Ý Nghĩa Nhất
99+ Stt Vui Nhộn, Hài Hước Chém Gió Mỏi Tay Trên Facebook
Những Câu Danh Ngôn Hay Về Sách
Những Câu Nói Về Tình Bạn Đểu Thâm Thúy Nghe Mà Thấm
Cứ mỗi độ đông về trong cái tiết trời se lạnh ấy, những ngày cuối thu lại báo hiệu cho chúng ta biết một năm nữa lại trôi qua, chớp mắt cái lại đến tết, dòng người tất bật chuẩn bị cho tháng ngày cuối năm. Trong đó không thể thiếu những chị bán hàng rong với những chiếc xe đạp đầy hoa trắng, đó là cúc họa mi, một thương hiệu khi nhắc đến Hà Nội vào ngày đông se lạnh.
Một chút không khi se lạnh cùng với những hình ảnh hoa cúc họa mi mà trong chúng ta ai cũng muốn viết đôi dòng tâm trạng trong ngày đầu đông này, vì thế hãy cùng tham khảo loạt status cúc họa mi khi gió đông sang ngay dưới đây nhé.
Tại sao khi thời tiết sang đông lại là cúc họa mi chứ không phải là hoa nào khác. Vì vốn dĩ với cái màu trắng tinh khôi của loài hoa cũng đủ nói lên sự liên quan với tiết trời mùa đông. Cái màu trắng bình dị ấy khiến nguời ta có nhiều cảm xúc, tâm trạng cùng với đó là thời tiết se lạnh làm nổi bật hoa cúc họa mi trong ngày mùa đông.
Có lẽ trong cái tiết trời lạnh cóng tay này có những tâm hồn lại cảm thấy buồn vì lại phải trải qua một mùa đông cô đơn, có người lại quen với điều đấy, nhưng ngược có những người lại thích mùa đông, vì được tay trong tay cùng ai đó xuống phố, ghi lại những hình ảnh đẹp bên cúc họa mi trắng tinh khôi và yên bình.
Status Về Cúc Họa Mi Mùa Đông
1. Cúc họa mi chỉ tươi tắn khi có ánh mặt trời. Đêm xuống cánh hoa buồn bã cụp lại. Có lẽ vì thế mà người ta bảo đây là thứ hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng: cô đơn và buồn bã khi đêm về nhưng vẫn luôn vui tươi và trông theo bóng người yêu.
2. Thu qua rồi đông tới, tháng 11 chớm lạnh được bao phủ bởi những vạt nắng vàng le lói, vậy là Hà Nội đã bắt đầu sang đông. Khoác lên mình tấm áo già cỗi, trơ trụi, nom cây cỏ cũng ảm đạm đến rầu lòng. Ấy vậy mà, dọc trên những tuyến phố, cúc hoạ mi lại tinh khôi đầy sức sống, theo những xe hoa của bà, của mẹ rong ruổi làm sáng bừng từng ngõ ngách Thủ đô.
3. Hà nội mùa Mi. Mi vẫn đẹp, nhưng dường như không còn đẹp bồi hồi như 3 năm trước.
4. Đôi khi tình yêu ở ngay bên cạnh ta mà ta không có cách nào nhận ra nó. Đôi khi ta vẫn yêu người mà ta nghĩ không yêu được. Và hoa cúc dại, luôn luôn là biểu tượng cho một tình yêu thầm lặng.
5. Bao nhiêu tuần đã trôi qua kể từ cơn mưa đầu tiên ấy nhỉ? Ngoài phố, những bông hoạ mi trắng muốt cuối cùng cũng đương xoay mình chuẩn bị buông lời tạm biệt khẽ như hơi thở. Những tán cây bên đường cũng đương rục rịch cho mùa thay lá khẳng khiu. Có những ngày chỉ thấy những cái lá rung rinh cũng đủ để khiến người ta bực mình.
6. Họa mi về khi gió đông sang! Hà Nội trở gió sau chuỗi ngày thu nắng ruộm vàng từng góc phố. Trời đêm lạnh lẽo khiến ta nuối tiếc liệu chừng ấy đã tàn thu. Rồi Hoạ Mi tìm đến ta trong chuỗi mỏi mệt, tút lại chút hương sắc dần héo mòn, tiêm thêm hứng khởi cho những ngày dài phía trước. Dạo này thấy mình già và hay thơ thẩn. Chả buồn cập nhật nhí nhố như xưa. Chốt lại, Lan đã trở lại, trong một đêm đông buồn man mác.
7. Mùa cúc nào cũng níu bước chân và cũng dễ làm lòng mình rung động, dường như nghe được cả sự xao xuyến theo nhịp rung của mỗi cánh hoa mỏng mảnh, tinh khôi kia.
8. Tháng Mười một, trên phố lại tràn ngập cúc Hoạ mi nhưng chàng trai tôi gặp năm ấy lại không thấy nữa. Đến và đi cũng nhanh như mùa cúc hoạ mi.
9. Đừng đuổi theo một con ngựa, hãy dùng thời gian đuổi theo để trồng cỏ, đợi tới mùa xuân, ắt sẽ có cả đàn ngựa béo cho ta lựa chọn. Đừng cố làm thân với một người, hãy dùng thời gian ấy để trau dồi năng lực của mình. Tới khi thời cơ chín muồi, ắt sẽ có vô số bạn bè đồng hành cùng ta. Bởi vậy, nâng cao năng lực bản thân luôn tuyệt vời hơn là dựa dẫm vào người khác. Gieo hạt ngô đồng, ắt có Phượng Hoàng tới thăm, Nếu hoa nở rộ, ắt có bướm ong tìm đến.
10. Năm nào cũng đón đông bằng một bức ảnh chụp với cúc hoạ mi. Cúc hoạ mi, mình thích vì ý nghĩa của nó: an yên và bền lâu.
11. Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau trong những buổi chiều ngược gió. Tháng 11 à, chào em, đã sẵn sàng rồi những ngày đông rất ấm!
12. Con người ta kết nối với nhau bằng các liên kết tình cảm thông qua những hành động nhỏ. Từ trước đến nay luôn cho rằng nó chả quan trọng và sao cũng được. Chỉ cho đến khi mất đi vài người bạn, trong đó có cả người đã đồng hành cùng mình trên cả một chặng đường dài, khi đó mới hiểu ra một chút của vấn đề .
13. Cúc hoạ mi, hay người ta thường gọi là hoa báo đông. Thứ hoa chỉ nở trong một khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi cái rét thực sự của đông Hà Nội kéo về. Người ta chẳng hỏi nhau gió mùa đã về chưa mà chỉ khẽ khàng: “Cúc hoạ mi nở chưa anh?”. Thứ hoa mỏng manh, nhẹ nhàng, tinh khiết, rực rỡ phô bày hết sự nữ tính của mình giữa nắng vàng khô hanh của những ngày giáp đông. Những cánh hoa bé xíu ôm trọn bầu nhuỵ vàng tươi, đơn giản thế thôi nhưng lại xinh xắn, dễ thương đến lạ. Đi dọc các con phố Nguyễn Chí Thanh, Nguyễn Trãi của Hà Nội những ngày này thì chả khó khăn gì để bắt gặp những chiếc xe đạp chở đầy hoa trắng muốt. Thấy lòng bình yên, lãng mạn đến ngẩn ngơ. Tim lại xao xuyến, lại chao nghiêng, lại tự khắc thấy đời nhẹ nhàng đến lạ… Tháng 11 đã đến thật rồi.
14. Hôm nay Hà Nội gió về, cũng là ngày mà bản thân mất đi hết những phần còn lại của bản thân, chưa bao giờ thấy mình mạnh mẽ đến thế. Mùa đông không đáng sợ, vì nếu trong lòng mà buồn vì bất kể mùa nào cũng vậy. Mùa đông này, không những lạnh mà còn buồn, nhưng không sao, ta đến với mi đây!
15. Khi bạn gái giận đừng xin lỗi vội, đừng mời cô ấy đi ăn, chỉ cần thủ thỉ: Xuống phố ngắm cúc hoạ mi với anh.
Đông sang – Thu muộn, chỉ có sắc của hoạ mi mới có thể làm chạnh lòng một cô gái đang hờn dỗi.
16. Buổi sáng đi làm, nhìn thấy cả xe cúc họa mi của các cô đi bán, cảm thấy đúng là đông Hà nội đến thật rồi. 1 bó cục họa mi buổi sáng cũng làm tâm trạng thoải mái cả mấy ngày.
17. Cúc họa mi cứ nở rộ như thế mà chưa một lần được lẫn mình vào sắc ngàn hoa. Nhưng nhất định sẽ có một ngày mình phải đi chụp ảnh với cúc họa mi.
18. Một sớm mai thức dậy, bước ra khỏi nhà và chợt thấy Đông đã về trên bông cúc họa mi. Xao xuyến quá, cái se lạnh cuối tháng 11.
19. Mùa đông khẽ gọi cúc họa mi trở về. Một buổi sớm tinh mơ nhẹ nhàng đặt chân xuống phố, đâu đó những sắc trắng tinh khôi của mùa cúc họa mi đang trải đều trên những gánh hoa rong khắp phố phường. Là khi đó ta nhận ra, mùa đông về thật rồi… Mùa đông về dịu dàng mang theo những khóm hoa cúc họa mi trở lại. Mang theo cả tia nắng lung linh nhẹ nhàng đầu đông, mang theo cả nét tinh khôi hiền dịu của những người con gái, trắng ngần, mượn mà như những đóa cúc mi. Chỉ là một mùa hoa mới chớm thôi, mà lòng người lại xôn xao đến lạ. Cứ ngỡ như là, người đi ngang gieo vào lòng ta một hạt giống, ngỡ là cỏ dại nhưng khi nhìn lại là cả một rừng hoa…
20. Em chẳng thích mùa đông đâu. Nhưng em yêu bông hoa trắng ngần ấy. Mùa đông lạnh nhưng lại mang tới bên em những đóa họa mi trắng ngần, dung dị. Mùa đông mang ta lại gần nhau. Dịu dàng ơi đừng đi nhé. Cùng em mùa đông này. Vẹn nguyên.
21. Cúc hoạ mi… niềm tự hào của người Thủ Đô. Cúc họa mi chọn cho mình một mùa riêng, chỉ vào cuối tháng 11 trong năm và thời gian nở chỉ tầm hai tuần. Những ai yêu Hà Nội hẳn không thể bỏ qua mùa hoa này. Nhiều người ví cúc Họa Mi mang cốt cách của người Hà Nội, dịu dàng, thuần khiết, đơn giản mà vẫn rất gần gũi. Loài hoa này mang một vẻ đẹp lạ lùng, khiến ai nhìn cũng mê đắm. Không rực rỡ như hướng dương, cũng chẳng yêu kiều như hoa hồng, những bông hoa cúc họa mi nhỏ nhắn với màu trắng tinh khôi nhưng vẫn thật cuốn hút.
22. Rất thích… Rất thích màu hoa trắng muốt, cánh hoa nhỏ xinh, mỏng mảnh… hương thơm dìu dịu không gắt… Và nghe đâu đây lời thì thầm của hoa… Lời thì thầm.
23. Không rực rỡ như hướng dương cũng chẳng yêu kiều như hoa hồng nhưng loài hoa này lại mang vẻ đẹp tinh khôi trong trẻo và vô cùng có sức hút, lại nhớ mùa thu hà nội với những gánh hàng hoa chở đầy cúc họa mi dong duổi khắp các con phố… đẹp đến xiêu lòng.
24. Lỡ hẹn một lần thành lỡ hẹn trăm năm. Một lần đi cùng người không gặp được cúc hoạ mi. Giờ thì không thể đi cùng được nữa. Cúc hoạ mi đẹp thì đẹp thật, nhưng nhìn nó cứ buồn buồn sao ấy.
25. Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi?
26. Mùa cúc họa mi không chỉ là một mùa hoa mà là cả niềm thương nỗi nhớ, nhớ về những mùa đã qua, nhớ về một người đã đi không biết khi nao trở lại. Trong chương trình của tuần này, chúng ta hãy cùng lắng nghe lá thư khắc khoải đợi chờ của một cô gái khi một mùa họa mi nữa lại về.
27. Tôi ngồi một mình trong phòng, lặng nhìn bó cúc họa mi khô đặt trong tủ kính. Đây là những bông cúc họa mi do chính tay anh trồng. Ngày anh trở về chỉ mang theo một bó nhỏ, còn đâu đều để lại hết cho tôi và cũng để lại cho tôi bấy nhiêu thương nhớ. Những bông cúc họa mi mỏng manh, trắng muốt dặt dìu khoe sắc trong cái nắng vàng đầu đông Nhật Bản. Những bông cúc li ti, giản dị nhưng tôi lại yêu nó tự bao giờ.
28. Đó là những luống cúc họa mi tôi trồng. Sau khi anh về, tôi đã nhờ người quen chuyển hạt giống từ Việt Nam sang, và tôi trồng nó, cũng giống như anh. Tôi đã yêu loài hoa này mất rồi.
29. Họa mi nở rồi, đẹp quá. Nhưng ngày mai anh cũng trở về Việt Nam rồi, sẽ không quay về đây nữa.
30. Hà Nội lạnh rồi, từ khi xa anh bàn tay em cũng chưa một lần ấm lại. Em đã ước mùa đông Hà Nội có anh bên cạnh, em đã ước cúc họa mi nở và anh sẽ đến bên em. Nhưng cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì. Khi em buông tay, cũng là khi anh dừng lại.
31. Có một mùa họa mi xao xuyến đến tê tái cõi lòng. Họa mi điểm trắng tinh khôi trên những gánh hàng rong, những xe hàng hoa rong ruổi khắp phố phường Hà Nội. Họa mi báo hiệu một mùa đông giá lạnh nữa lại đến và cũng nhắc nhớ về miền ký ức xa xôi… Họa mi khiến người ta nhớ, người ta thương, và người ta lưu luyến. Anh vẫn nhớ mùa hoa năm ấy, anh nắm tay em khắp các phố phường Hà Nội…
32. Giữa lòng thành phố chật hẹp, ồn ào, chắc hẳn có nhiều lần chúng ta cảm thấy thật cô đơn, lạc lõng. Thế nhưng, trong khoảnh khắc nhìn thấy những bông hoa cúc họa mi nhỏ xinh, trắng muốt rung rinh trong gió, ta bất chợt nhận ra bình yên giữa chốn này thật ra không ồn ã như mọi người nghĩ và ngẫm ra rằng loài hoa không chỉ gắn với những kỉ niệm vấn vương mà còn cả những lời hẹn thề của tình yêu.
33. Bó cúc họa mi anh tặng năm đó đã tàn, nhưng trong lòng em luôn có một đóa hoa. Và thế giới của em đến giờ vẫn yên ổn trên đôi bàn tay của anh. Anh cũng vậy chứ? Em sẽ mãi mãi là những đóa cúc họa mi hiền lành mà bình yên nhất trong cuộc đời anh anh nhé.
34. Và thế giới, yên ổn trong bó cúc họa mi dịu dàng nằm trên đôi tay chàng trai ấy…
35. Anh cũng vậy chứ? Em sẽ mãi mãi là những đóa cúc họa mi hiền lành mà bình yên nhất trong cuộc đời anh anh nhé…
Cúc Họa Mi Nở Rồi, Anh Có Trở Về Không? – Tác Giả: Strong will
Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi?
Mùa cúc họa mi không chỉ là một mùa hoa mà là cả niềm thương nỗi nhớ, nhớ về những mùa đã qua, nhớ về một người đã đi không biết khi nao trở lại. Trong chương trình của tuần này, chúng ta hãy cùng lắng nghe lá thư khắc khoải đợi chờ của một cô gái khi một mùa họa mi nữa lại về.
Anh, Hà Nội lạnh rồi, họa mi cũng đã nở, lời hứa anh sẽ trở về vào mùa cúc họa mi, anh sẽ mang tặng em những cánh họa mi đầu mùa, chẳng lẽ lại để gió cuốn đi? Em đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ sẽ có lúc anh vì em mà chọn lựa, vì em mà đắn đo, vì em mà nhung nhớ. Em cũng đã từng hạnh phúc biết bao vì nghĩ dù không thể ở bên em thì anh cũng vẫn nhớ về em, dù không thể yêu em thì anh cũng vẫn dành cho em một góc thật sâu trong tim anh… Em đã từng hi vọng, nhưng rồi thất vọng.
Đã rất lâu rồi, em chẳng còn dám nhắc tới, chỉ bất giác nghĩ ngợi trong vô thức mà thôi. Em những tưởng, xa nhau rồi em sẽ sớm quên đi thôi. Nhưng sao mọi thứ cứ khó khăn, em cứ chạy, chạy mãi nhưng những kỉ niệm bên anh lại vẫn cứ song hành. Em chẳng đủ dũng cảm để một lần nhìn lại, chẳng đủ dũng cảm để chạy đến bên anh, cũng chẳng đủ dũng cảm để nói lời yêu…
Chỉ nói nhớ thôi em cũng chẳng thể thốt nên lời. Chia tay nhau cũng chỉ trong im lặng. Em im lặng, anh cũng lặng im. Em đã những tưởng có thể ở bên anh mãi, những tưởng những gì anh nói đều là thật, những tưởng bản thân có thể dũng cảm mà yêu anh, nhưng thật ê chề quá, khi tình yêu này, riêng mình em biết…
Em đã từng nghĩ, mình lấy gì để có thể ở bên anh đây? Em chẳng có gì ngoài những suy nghĩ vụn vặt, những câu chuyện không đầu không cuối, những chuyến đi dài bất tận. Còn anh đang có tất cả, và trong tất cả đó tuyệt nhiên chẳng có em.
Có phải em cố chấp quá không, bất chấp tất cả để có thể đến bên anh, dù bên anh chỉ là trong thoáng chốc. Bất chấp tất cả để có thể thương anh, dù là thương anh trong khoảnh khắc. Rồi cũng bất chấp trái tim vẫn đang nhói nhói từng ngày để rời xa anh.
Để có thể nói nhớ anh, em cũng phải xin lỗi. Em chỉ muốn nói với anh là “anh à, em nhớ anh, rất nhớ”. Nhưng chẳng dám nói, chỉ im lặng ngày qua ngày, tháng qua tháng, mùa qua mùa…
Hà Nội lạnh rồi, từ khi xa anh bàn tay em cũng chưa một lần ấm lại. Em đã ước mùa đông Hà Nội có anh bên cạnh, em đã ước cúc họa mi nở và anh sẽ đến bên em. Nhưng cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì. Khi em buông tay, cũng là khi anh dừng lại.
Ngày em quyết định sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, sẽ gắn chặt trong tim và quên đi đoạn đường này, em đã một mình xách ba lô lên và bỏ lại tất cả. Em chẳng biết có thể nói cùng ai, và với anh lại càng không. Em đã nói dối, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất em nói dối mọi người, và cả anh… Em đã không đi Chieang mai, em đã sang mảnh đất Campuchia thân thuộc. Em đã một mình đến ngôi đền đó. Thì ra, mỗi người đều có một câu chuyện, mỗi thanh xuân đều có hình bóng một người. Em đã gửi gắm tất cả vào ngôi đền Angcowat, nhưng lạ thật, cứ nghĩ những gì bản thân có thể giữ lại cho đoạn tình cảm này có thể dễ dàng nói ra với đá, với cát, xong rồi sẽ mãi chôn vùi nơi đó, vậy nhưng, bản thân vẫn chẳng thể nào…
Đứng trước chốn linh thiêng đó, em đã nghĩ sẽ là lần cuối nghĩ về anh, là lần cuối để bản thân được nhớ, được yêu anh dù chỉ là trong suy nghĩ, rồi sau đó nhất định phải quên đi. Em đã nghĩ, chỉ cần anh nói nhớ, em sẽ bỏ đi tất cả mà chạy về bên anh. Nhưng anh bận lắm. Anh bận để tiếng yêu còn bỏ ngỏ, lời thương chưa kịp mặn môi đã phai tàn. Em đã chẳng thể nghe tiếng anh, chỉ mình em với câu chuyện của riêng mình. Một chuyến đi thật dài…
Đáp sân bay Nội Bài trong cái lạnh chuyển mùa của tháng 11. Em rùng mình nhận ra bản thân đã thay đổi từ bao giờ. Ở đó, có đôi mắt ai đang chờ đợi ai, vòng tay ai đang chờ đợi ai… chỉ riêng em, tự đi về trong nỗi nhớ.
Sáng nay, Hà Nội lạnh rồi, những cánh cúc họa mi trắng ngần khẽ rung rinh trước gió. Có phải hoa đang cười em, cười vì những lời hứa còn bỏ ngỏ, cười vì sự ngạo nghễ của em, cười nhạo em vì em chẳng dám đối diện với tình cảm của chính mình, chẳng dám chạy đến bên anh dù trong lòng vẫn đang ngập tràn hình bóng ấy…
Lỗi là tại em thật sao? Yêu anh là sai? Em biết em sai, ngay từ đầu đã sai. Dù anh vẫn nói tình yêu không có lỗi thì sai đơn giản vẫn là sai. Gặp anh là sai, nhớ anh là sai, cho bản thân có cơ hội ở bên anh là sai, yêu anh là sai, vậy quyết định quên anh có bao giờ là sai? Em cũng không biết nữa. Có phải vì quá bướng bỉnh, quá ngang ngạnh, quá cố chấp nên mới mãi chẳng đối diện được với tình cảm của mình?
Đã bao lần em tự hỏi, mình có thật sự ổn không? Uhm, em vẫn ổn, em vẫn có thể cười nói, vẫn có thể tự tin, vẫn có thể đùa nghịch, vẫn có thể balo một mình lượn lờ khắp nơi mình thích… nhưng sau tất cả, dù lí trí có cố gắng thế nào thì trong tim vẫn có những khoảng trống không thể khỏa lấp được. Giá như em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ như thế, giá như em có thể bỏ đi cái tôi quá lớn của mình, giá như đừng hay dỗi hờn vô cớ, giá như có thể cảm thông với anh nhiều hơn… có chăng anh đã ở lại bên em, phải không anh?
Hà Nội bé là thế sao ta chưa tình vô tình gặp lại nhau? Anh biết không, em thèm hẹn hò với anh, thèm café với anh, thèm được chành chọe với anh rồi khi sai thì đổ hết lỗi lên cho anh chỉ với lí do lãng xẹt là vì anh lớn mà anh chẳng nhường em gì cả, những lúc đó anh chỉ cười hiền nhìn em. Anh biết không, thèm được ôm anh, thèm được hít hà mùi mồ hôi của anh còn vương trên áo, thèm được nhìn thấy khuôn mặt ấy, thèm được sờ vào đôi mắt ấy… Nhưng sau tất cả, chỉ một tấm lưng quay đi của anh em cũng chẳng kịp nhìn, chẳng kịp lưu lại. Em ước mình có thể ích kỷ hơn để giữ anh lại cho riêng em.
Bên anh là những tháng ngày phập phồng trong lo sợ. Sợ rằng bản thân đã sai, bản thân biết sai mà vẫn lao đầu vào, sợ rằng bản thân đang cướp anh từ tay một người khác, một thế giới khác… Em chẳng thể ích kỷ để giữ anh lại cho riêng mình, chẳng thể ích kỷ vì tình yêu của mình để khiến anh phải khó xử, chẳng thể ích kỷ mà nói với cả thế giới ngoài kia anh đã từng là của em…
Em đã từng thầm trách anh vì sao anh im lặng, vì sao anh chưa từng một lần níu giữ em. Rồi em nhận ra một sự thật em chẳng muốn chấp nhận, vì với anh em chưa từng là một sự chọn lựa, cũng chưa bao giờ là sự ưu tiên. Một bến đỗ tạm? Mà cũng chẳng đúng, vì nếu đã từng được là một bến đỗ chắc giờ em đã không phải nuối tiếc như vậy. Em đã từng tự vấn bản thân vì sao mình lại yêu anh, lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến vậy? Và đến tận bây giờ em vẫn chẳng thể cho bản thân một câu trả lời, đơn giản yêu là yêu, và sai thì vẫn mãi là sai…
Nếu biết trước mỗi người đều có nhân duyên, gặp nhau thêm một lần là bớt đi một lần thì em đã không đòi gặp anh nhiều đến thế, để đến mùa cúc họa mi này ta vẫn có thể bên nhau… Em muốn một mình về lại nơi góc quán đó, em muốn một mình đối diện lại với tất cả những kỉ niệm nơi đó, nhưng em chẳng đủ dũng cảm… Kí ức là một thứ không thể quên, dù muốn dù không vẫn phải mang nó như hành trang suốt cuộc hành trình còn lại.
Hạnh phúc anh nhé. Mùa cúc họa mi này ta lỡ hẹn với nhau….
Mùa cúc họa mi đến khi Hà Nội trở lạnh, khắp góc phố với bầu không khí trở nên xám xịt, vì thế con người cũng thấy uể oải hơn thì với màu trắng tinh khôi của cúc họa mi đả làm bầu không khí trở nên bừng sáng và sôi động trở lại. Hà Nội, bốn mùa xuân hạ thu đông. 12 tháng 365 ngày xoay vần, mỗi thời điểm, thành phố này lại có một nét thu hút riêng khiến bạn chẳng muốn rời chân đi. Chính vì thế mùa đông cũng có sức hút vô cùng lạ khi có một loài hoa bỗng làm bừng sáng khắp cả góc phố – loài hoa với màu trắng tinh khôi mang tên: Cúc họa mi.
Khi nhắc đến cúc họa mi Hà Nội thì cũng không thể không nói đến các thiếu nữ bên những bó hoa cúc họa mi duyên dáng xinh đẹp. Bằng cách này hay cách khác, vùng trắng tinh khiết ấy vẫn len lỏi ở khắp nơi Hà Nội. Nhờ có cúc họa mi, mà con người ta có thêm định nghĩa về sự bình yên….
15 Cách Chúc Mừng Sinh Nhật Bằng Tiếng Anh
1000 Câu Thành Ngữ Tục Ngữ Tiếng Trung Thông Dụng Nhất ⇒By Tiếng Trung Chinese
15 Lời Chúc Sinh Nhật Bố Hay Và Ý Nghĩa Nhất
Loạt Stt Hay Về Tình Yêu Vk Ck Ngọt Ngào Lãng Mạn Được Update Hôm Nay 19/6/2020
50 Stt Buồn Đầy Tâm Trạng Của Dân Chúa Fa Thường Dùng