[Tổng hợp] Những câu nói hay trong đam mỹ tiểu thuyết

Phần 1: Mỗi câu nói, một nỗi đau

68514a3bjw1dzogqa1i8jj

Thanh ngọc án – Tân Khí Tật

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.

.

Dch thơ 

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,
Rụng như mưa, sao rực rỡ.
Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.
Phụng tiêu uyển chuyển,
Ánh trăng lay động,
Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,
Phảng phất hương bay, cười nói rộ.
Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,
Bỗng quay đầu lại,
Người ngay trước mắt,
Dưới lửa tàn đứng đó.

 

“ Cái gì nên nắm giữ thì cứ nắm cho thật chặt, muốn theo đuổi điều gì thì cứ dũng cảm mà theo đuổi, không cần bởi vì sợ hãi hay tự ti mà đứng mãi một chỗ.

Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu, người ở ngay đó, giữa chốn hoa đăng đã lụi tàn…

Người ta sao cứ bảo phải đốt đèn đi tìm một tình nhân hoàn hảo, nếu đã có một người tốt thì nên nắm chặt trong tay, đời này xem như không còn gì hối tiếc.”

(Mạch thượng hoa khai)

 

“Ta không cầu vinh hoa phú quý, không cầu cơm nóng canh lành, bằng hữu càng không dám trông mong, không rời đi là bởi vì tâm đã tìm được nhà, rời đi rồi, tâm sẽ không còn nữa”

“Những điều này ta đã biết ngay khi còn nhỏ, nếu không phải của mình thì đừng cưỡng cầu làm gì, cưỡng cầu chỉ biết mất đi những thứ vốn dĩ có thể đạt được”

“Thiên đàng cách địa ngục bao xa?

Rất xa, xa tới mức khiến người thịt nát xương tan.

Rất gần, gần đến nỗi chỉ cần một câu nói, liền để người từ trên thiên đàng liền rớt xuống địa ngục”

(Đoản văn Ân, không sao cả)

 

 

228138_472474509452310_1851600243_n

 

 

“Cá vì sao lại thích nước?

Bởi vì chung quanh nó đều là nước, cá có thể mặc sức rơi lệ, không để người khác phát hiện rằng nó đang khóc”

 “Nếu ta biết được rõ là vì lẽ gì, thì sẽ chẳng để cho bản thân mình ta đến nông nỗi này. Nhưng ta biết, vô luận làm bất cứ gì đi chăng nữa, cũng sẽ không có khả năng khiến cho thời gian quay trở lại quá khứ. Giữa ta, và ngươi,… nhất định không có kết quả”

“Chờ đến khi thương thế ngươi lành, ta sẽ không lưu lại đây nữa. Bởi vậy trước khi ngươi ly khai, ta mỗi ngày, mỗi tối, đều sẽ đến, bởi vì ta và ngươi sau này, vĩnh viễn cũng sẽ không tương kiến”

“Chúng ta lúc đó … chỉ có hiện tại, không có tương lai”

“Mối tình này chẳng cần phong cùng nguyệt, lại càng bất chấp cả yêu lẫn hận. Hắn chính là, ở trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, đơn thuần muốn cùng Lãnh Huyền ở một chỗ”

“Ngươi bỏ không được Thiên Tĩnh, ta liền vì ngươi mà bảo hộ nó. Ngươi muốn thiên hạ, ta cũng vì ngươi mà đoạt lấy. Ngay cả kết cục có là tan xương nát thịt, ta cũng can tâm tình nguyện”

“Tay của ta chỉ là bị vạch có mấy đao, còn hơn ngươi bị chặt đứt một cánh tay, căn bản không đáng tính toán. Đau một chút, ta mới không hôn mê mà nằm mơ ác mộng”

(Thùy chủ trầm phù)

 

“Ở sai lầm thời gian gặp gỡ đúng người, là một hồi đau lòng;

Ở đúng thời gian gặp gỡ sai lầm người, là một tiếng thở dài tức tưởi;

Ở đúng thời gian gặp gỡ đúng người, là cả đời hạnh phúc;

Ở sai lầm thời gian gặp được sai lầm người, là một đoạn hoang đường.

Buông tha cho một người thực yêu ngươi, cũng không thống khổ;

Buông tha cho một người ngươi thực yêu, mới là thống khổ;

Yêu say đắm một người không yêu ngươi, lại càng thống khổ.

Nếu là hữu duyên, thời gian, không gian cũng không là khoảng cách;

Nếu là vô duyên, cuối cùng gặp nhau cũng vô pháp hiểu ý.

Lấy việc không cần quá để ý, lại càng không nhu đi cưỡng cầu,

Khiến cho hết thảy tùy duyên đi. . . . . .” (Trích đoạn _Phong thả đình trú)

 

“Ngươi đi đâu cũng không được phép.

Đi rồi ta biết tìm ngươi ở đâu.

Không cho ngươi đi, chỗ nào cũng không được đi, ngươi phải ở lại đây, để mỗi lần ta mở mắt ra sẽ nhìn thấy ngươi”

(Đông Phương Vân Khuynh)

“Triệu Tiểu Xuân sẽ không rời khỏi Đông Phương Vân Khuynh, vĩnh viễn cũng không rời. Cho dù thiên hạ chưa ai cười với tiểu mĩ nhân, cũng có Triệu Tiểu Xuân này cười với người… Cho dù trên đời này không có ai đối tốt với Vân Khuynh, cũng có Triệu Tiểu Xuân ta cả đời đối tốt với ngươi…”

(Triệu Tiểu Xuân)

 ( Lãng đãng giang hồ chi dược sư)

 

“Người cười ta điên cuồng. Ta cười người không thấu”

(Làm nam sủng ta định rồi)

 

67168_472978149401946_333407506_n

“Đào hoa sở dĩ tịnh mịch, là vì động lòng thế gian mà sinh ra, và cũng vì thiên hạ đau thương mà nở rộ”

“Trong cõi hồng trần mà thiếu vắng ngươi, Tiếu Khuynh Vũ tịch liêu biết bao nhiêu.”

“Đào chi vi ước, thương thiên làm chứng! Này tình — thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền —.”

“Quân Càn,… ta đã trở về…”

(Trích câu nói cuối cùng của Khuynh Vũ trước khi qua đời)

 

“Ôm bóng trắng hương tiêu ngọc vẫn 
Nhìn lạc hoa phiêu vũ rợp trời 
Dòng lệ nóng tuôn trào khóe mắt 
Khắp không gian tịch mịch tiêu điều 
Tiếc thương người thanh cao khí ngạo
Một kiếp đào hoa, một kiếp tài”

( Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa)

 

“Lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay vì cây không giữ lại”

(Long thương truyện)

 

“Nếu phải sống cô độc trên thế gian này thì ta nguyện đi cùng ngươi, dù cho có là núi đao biển lửa thì đối với ta đó vẫn là cõi niết bàn. Ta không tin thần phật, sao vượt khỏi hồng trần? Thứ duy nhất khiến ta vướng bận, khiến cho ta đau đến tột cùng chỉ có thể là ngươi…”

(Đạp tuyết tầm mai)

 

“Tùy tiện tin rất dễ bị tổn thương mà tùy tiện hứa cũng dễ dàng làm tổn thương người khác”

(Nhược thụ)

 

 “Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, thậm chí là cái khác cũng được. Chỉ cần trong lòng ngươi có ta là được rồi”

(Lãnh Vũ)

“Quên một người khó như vậy, nhưng thích một người lại chỉ cần một cái chớp mắt ngắn ngủi”

(La Khởi)

 “Lúc yêu một người, tự nhiên sẽ nguyện ý liều mạng xong lên, ngay cả một cái quay đầu cũng thấy lãng phí”

“Đáng tiếc không có nhiều “nếu như” như vậy.

Cho nên chỉ có thể quý trọng từng giây từng phút này,đem một cái chớp mắt ngắn ngủi, biến thành tình yêu ngàn năm”

(Hủy Tâm Chú)

 

“Trẫm chỉ có một tấm chân tình, nếu còn có thể chia cho vài người khác, vậy thì đã không phải thứ gọi là chân tình”

(Chỉ diên – Con diều)

 

“Sau này mờ mịt biển người, nhân thế trầm luân, ngươi hội sẽ biết đến những chuyện kì lạ, gặp những người đối đãi với ngươi thật tốt. Lấy của ngươi phong thái, lấy của người tư dung, tất nhiên sẽ có người nguyện ý cung phụng ngươi vì tư sắc nghiêng nước nghiêng thành của ngươi. Ta không sợ ngươi nghèo túng, cũng không sợ ngươi lưu lạc, ta sợ chính là ngươi….

Lão Thiên Gia, mã phu ta cầu xin ngài, xét cả đời ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lí, chỉ cầu ngài làm cho hắn… chớ quên ta. Vinh hoa phú quý chỉ là mây khói, Tiểu Tứ Tử, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kĩ, ngươi đã từng quen biết một người chăn ngựa.”

 

“Trời đất mờ mịt, biển người bao la, trong cuộc sống lại có ai có thể chỉ sống vì ngươi! Lại có ai không nói sinh lão bệnh tử, bần cùng phú quý, đều có thể vẫn như cũ bầu bạn bên cạnh ngươi! Lời thề vĩnh viễn sánh cùng thiên địa mỗi người đều có thể nói, nhưng chân chính làm được lại có mấy người”

(Mã Phu)

 

“Ta nguyện đem toàn bộ thiên hạ để đổi lấy cơ hội để được cùng ngươi tay trong tay, cùng ngươi hưởng thụ một cuộc sống bình lặng. Từ nay về sau, ngươi chính là đế vương của ta. Góc sân nhỏ này, chính là cơ nghiệp cả đời ta đeo đuổi. Chỉ thế này mà thôi. Bởi vì ngươi còn sống, trái tim của ta mới còn nơi trở về. Ngươi còn sống là tốt rồi”

(Nịnh thần)

 

“Thời gian trôi qua giống như cát chảy, chậm rãi phiêu đi. Thế gian vạn vật theo thời gian lại càng không ngừng biến đổi, có rất nhiều thứ theo tháng năm có biến hóa rất lớn,nhưng mà lại có một số thứ… vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi”

(Sa Lậu)

 

“Cát trong sa mạc tuy rằng nhiều, thế nhưng nếu như có một người thực may mắn, nhất định có thể ở trong sa mạc mênh mông đó tìm được một hạt cát thuộc về chính mình”

(Sa Lạp)

 

“ Cứ cho rằng ta yêu Tô Tử trọn một đời người thì đã sao? Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào được với vạn dặm giang sơn? Mà Tô Tử xuống Hoàng Tuyền một khi bước qua cầu Nại Hà sẽ quên đi hết thảy, đâu phải nhớ ta đã bạc tình với y”

 (Đoản văn Đăng hoa bất kham tiễn)

 

“Hận ta đi, bởi vì chỉ có hận ta, mới khiến ngươi nhớ kĩ ta”

(Quân kĩ)

 

“Thượng Nặc, ta đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại ngươi. May mắn, vĩnh viễn này, cũng đã sắp xong rồi”

“…Cô độc liền cô độc, so với mỗi đêm bất an chờ đợi, ít nhất không còn phải đau lòng.

Cũng không còn mỗi lần trở lại Bàn Long Điện, đều không tự chủ được hèn mọn chờ mong để rồi lại thất vọng”

“Không thể gặp lại, còn không bằng chết đi cho rồi.

Không muốn sống, thể xác này, chậm rãi hủy hoại đi.

Làm cho nó từ bên trong vô thanh vô thức hư thối. Một chút bột phấn cũng không còn,… không bao giờ..đau nữa”

“Không cần ôm ta ôn nhu như vậy, làm cho ta ấm áp, rồi lại đột nhiên biến mất”

“Thượng Nặc, Thượng Nặc, ta ngày đó, có một chữ chưa nói.

Ta không biết, ngươi lại thực sự xoay người bước đi, không hề quay đầu lại.

Ta không biết, ngươi cũng sẽ tuyệt vọng, cũng sẽ uể oải.

Đại khái khi sắp chết, bỗng nhiên muốn gặp ngươi.

Dù đã thề vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

Dù có mất mặt, vẫn là nhịn không được muốn gặp.

Rất muốn…”

(Chủ tử)

 

“Không, ta không muốn chết, trừ phi địa ngục có ngươi”

“Đến tận giờ phút này, Nhai vẫn chưa xác định được, tình cảnh trước mắt có đang diễn ra hay không, hay chỉ là do hắn tưởng tượng. Hắn đã thất vọng quá nhiều rồi, thế cho nên, ngay cả ảo tưởng hắn cũng chẳng dám. Hắn đã tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần, thế cho nên, một chút bố thí nhỏ nhoi này, cũng đủ khiến hắn kích động đến mức chẳng còn là bản thân”

(Phong Vô Nhai)

 

“Bởi vì…ta yêu ngươi, mặc kệ đường xá xa xôi, mặc kệ bao nhiêu gian khổ, vì ngươi, cho dù có thiên tân vạn khổ ta nhất định cũng sẽ trở về, vì vậy..xin ngươi chờ ta”

 (Thanh Ngọc Án)

 

“Nữ nhân xinh đẹp là tai họa, nam nhân xinh đẹp là bi kịch”

(Tiền đồ vô lượng)

 

“Tình yêu không tàn nhẫn, chỉ có con người bị che mắt bởi quá nhiều phiền nhiễu, trở nên tàn nhẫn với tình yêu, với người mình yêu, và với chính bản thân mình.

Hãy cố trân trọng khi đang còn, đừng để đến khi mất đi rồi mới thảng thốt nhận ra báu vật ngay bên”

(Trà duyên)

 

“Yêu, không hề chỉ là một chữ, mà là hứa hẹn cả đời, thủ hộ cùng trách nhiệm. Mà khi có người nói yêu với ngươi, cũng xin nhớ kĩ, hỏi tâm của mình một chút, có nguyện ý cùng hắn thừa nhận ngọt bùi đắng cay hay không”

(Nguyệt Lạc Khuynh Thế)

 

“Trên thế gian này, nuối tiếc chỉ có hau thứ. Một là thứ muốn có mà không có được. Thứ còn lại là gần có được nhưng vẫn đánh mất”

(Đổng Tuyết Khanh – Chỉ là lúc ấy lòng ngẩn ngơ)

 

“Ra là, rượu không làm người say mà là người tự say. Ngươi nói là ngươi say. Thế nhưng khi ta đã say, ngươi lại rất tỉnh táo”

“Thần nhi, đôi khi, thầm nghĩ phải chi mọi thứ đều đơn giản hơn một chút, trọn đời trọn kiếp chỉ yêu một người, bi thương sầu lo chỉ vì người đó. Nếu như yêu nhiều người, đau khổ dâng gấp đôi, yêu càng nhiều, đau khổ càng nhiều..”

(Thủy Vô Tâm)

“Cầu ngươi yêu ta”

(Hiên Viên Tĩnh)

“Hắn là người ta không thể nhớ tới. Bởi vì nhớ tới sẽ đau. Cho dù cố quên hắn, sau đó cũng phát hiện chỉ là giả vờ quên hắn. Có điều, rốt cuộc khi ta quyết định từ nay về sau sẽ chăm sóc hắn thì lại chỉ có thể hoài niệm hắn”

(Sư phụ của Dạ Tinh Thần)

 

“Thích cái gì thì ngàn vạn lần không nên đánh mất. Một ngày kia nếu mất đi rồi, thì dù có tìm được một vật khác giống y như đúc, có lẽ còn tốt hơn nữa, nhưng đều sẽ nhớ đến cái đã mất đi. Người ta sống mà trong lòng cứ nuối tiếc thì cả đời sẽ không được vui vẻ.”

“Con người ta suy cho cùng rồi cũng chẳng biết mình sẽ đi được bao xa, gặp được những người thế nào. Vậy nên, cứ mỗi khi gặp được chuyện vui nhất định phải ghi nhớ cho thật kĩ, biết về sau liệu có còn gặp được người nào đó đối xử với mình hơn thế này không?”

(Hoàng Bán Tiên)

“Thứ gọi là tịch liêu, có khi sẽ đến mà không hề báo trước. Đối với những người đã có thói quen một mình tồn tại thì cả đời cũng không cảm thấy tịnh mịch. Nhưng nếu có một ngày, ngươi chợt phát hiện bản thân muốn ở bên cạnh một người khác, vậy khi ấy ngươi sẽ hiểu được thế nào là tịch liêu”

(Tư Đồ Ngận Suất)

 

 “Kiến Ninh cách cách, mười phần điên dại, thích hành hạ người khác, cũng đã hành hạ mình không ít lần. Tiểu Bảo vẫn nhớ lúc nàng ngẩng đầu lên ngắm nhìn cánh chim bay lượn trên bầu trời, tự lẩm bẩm nói hảo hâm mộ nga~ hâm mộ đến mức muốn bẻ gãy cánh của lũ chim kia, ngữ điệu thật giống một đứa trẻ, nhưng trong một khắc kia lại tràn đầy mỹ cảm ưu sầu…”
(-Thiên nhược hữu tình-)

 

1379608_642649009101525_434377148_n.jpg

 

Hoa lê trắng nhạt liễu sẫm xanh

Bông liễu theo hoa bay rợp thành

Nhánh tuyết đằng Đông sao sầu muộn

Đời người trông được mấy Thanh minh.

(Bài thơ “Đông Lan Hoa Lê” – Chỉ là lúc ấy lòng ngẩn ngơ)

 

 

 

 

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *