[Tổng Hợp] NHỮNG CÂU NÓI HAY TRONG TRUYỆN NGÔN TÌNH VÀ PHIM – ĐÔNG CUNG (Lý Thừa Ngân – Tiểu Phong) – PHỈ NGÃ TƯ TỒN

1) “Nước sông Quên, đặng quên tình… Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng, vậy mà không để cho ta một đời được quên…” 

2) “”Tiểu Phong, sau này ta sẽ chăm sóc, yêu thương nàng, nàng quên gã Cố Tiểu Ngũ kia đi, được không? Ta… thật ra ta thực lòng… thực lòng…”, chàng lặp lại 2 lần câu “thực lòng”, nhưng cuối cùng cũng bỏ ngỏ những gì muốn nói phía sau.” 

3) “Cho đến khi nhớ lại chuyện ba năm xưa kia, tôi vẫn không tài nào nhớ ra, tiếng gió vờn bên tai cùng lời chàng nói. Thì ra chỉ một câu: “Ta và nàng cùng quên”.”

4) “Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai? Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc.” 

5) “Chính chàng đã chia lìa đôi ta, chính chàng đã chia lìa ta và Cố Tiểu Ngũ.”

6) “Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưỡi ngựa trắng, chưa chắc đã phải hoàng tử, mà có khi là Đường Tăng từ Đông Thổ Đại Đường đến Tây Vực thỉnh kinh cũng nên.” 

7) “Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi một lần nữa đâu, Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.”

8) “Tối qua lúc tôi bị thích khách bắt đi, chàng từng nhìn tôi, chàng từng gọi tên tôi, chàng bẻ tên thề… Thế nhưng chỉ sau vỏn vẹn một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác,… Trong khi… tôi sống chết thế nào còn chưa hay. Trong khi… tôi đang biệt tăm biệt tích. Trong khi… tôi mới là thê tử của chàng.”

9) “”Chàng gϊếŧ Cố Tiểu Ngũ của tôi mất rồi”. Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng gϊếŧ chết người duy nhất tôi từng yêu mất rồi. Chàng gϊếŧ Cố Tiểu Ngũ ngay trên mảnh đất Đột Quyết, Cố Tiểu Ngũ bỏ mạng ngay khi hôn lế của chúng tôi còn dang dở. Chàng ấy đã chết ngay tại Tây Lương.”

10) “Hãy bắt cho ta một trăm con đom đóm. Ta sẽ bằng lòng lấy chàng.”

11) “Có con cáo nhỏ cô đơn,

Ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình,

Cơ mà đâu phải ngắm trăng,

Cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.

Có con cáo nhỏ bơ vơ,

Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình,

Nào đâu cáo muốn sưởi mình,

Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua…

Thì ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.”

12) “Trên đời này chẳng một ai có lỗi với tôi cả… trừ Cố Tiểu Ngũ. Nhưng không sao, rồi tôi sẽ gϊếŧ hắn, thế nào tôi cũng lựa thời cơ gϊếŧ bằng được hắn.”

13) “Thái Tử Phi qua đời đã 30 năm nay rồi… mười mấy năm trước thần có đi viếng, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ rồi…”

14) “Chàng nhảy xuống, túm lấy tôi, sau cùng chỉ để nói với tôi một câu như thế: “Ta và nàng cùng quên”. Hết thảy những khó khăn gian nguy, toàn bộ sự việc, thì ra chàng cũng biết, chàng cũng cảm thấy mình có lỗi với tôi.”

15) “Muôn đời muôn kiếp, mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng.”

16) “”Chàng muốn lấy anh em ta ra uy hϊếp ta, ta buộc phải đồng ý lấy chàng.”

“Ngặt nỗi, muốn sống muốn chết, chính ta mới là người quyết định.”

“Nếu như nàng dám manh động, ta sẽ mai táng cả Tây Lương theo nàng.””

17) “Chàng vĩnh viễn không bao giờ hay, tôi từng yêu chàng đến mấy.”

18) “Bao năm nay nào tôi có hay, thì ra mỗi độ Nguyên tiêu, chàng và Triệu Lương đệ lại sánh đôi nơi cao chót vót, kề vai ngóng xuống 10 vạn đèn hoa bao phủ Thượng Kinh.”

19) “Nếu tôi xinh đẹp hơn một tẹo, liệu Lý Thừa Ngân có thích tôi không nhỉ?”

20) “Tôi chợt nhớ rất nhiều chuyện, nhớ ba ngày ba đêm tôi ngồi đợi trên cồn cát, lúc ấy chỉ bởi đợi người con trai này…”
21) “Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không còn vướng bận tiền duyên. Thế nhưng tại sao sau khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi lại vẫn yêu chàng?”

22) “Nàng ngồi đợi trên cồn cát, thực ra ta đứng cách nàng không xa, ta đứng đó đợi cùng nàng, đợi ba ngày ba đêm…””

23) “Tôi từng khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long, tôi từng tưởng thế là vĩnh hằng…”

24) “Tất cả những thứ ấy đều khiến tôi ngộ nhận, đôi ta đã đổi thay, thế như sao vỏn vẹn có một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác.”

25) “Ba năm trước, chính chàng đã bày ra cuộc thảm sát ấy, gϊếŧ chết tình cảm giữa đôi ta, ba năm sau, cơ sự đã đến nước này, tôi đành cắt lìa những gì tồn tại giữa đôi ta.”
26) “Như tình cảm giữa tôi và A Độ, chàng không thể hiểu được, bởi vì làm gì có. Chàng nào đã từng tin tưởng ai, nào đã dành cho ai.”

27) “Tôi thấy mình ngồi trên cồn cát, ngắm ông mặt trời khuất lẫn dần, thấy trái tim mình từ từ rũ héo, mãi đến khi ánh tà dương vuột khỏi tầm mắt, nắng tắt ở phía đồi cát đằng xa.”

28) “Có lẽ toàn bộ đớn đau khổ sở ở đời này, tôi đều đã trải qua, chết có đáng gì nữa đâu.”

29) “Trước kia ta nhìn lầm chàng, giờ đây mới sinh ra nước mất nhà tan, là trời phạt ta phải chịu nỗi này.”

30) “Dường như tôi đang trông thấy Cố Tiểu Ngũ, chàng phi ngựa chạy về phía này, tôi biết chàng chưa chết, chàng chỉ đi bắt 100 con đom đóm cho tôi mà thôi.”

31) “Dường như hết thảy những phồn hoa không gì sánh được trên đời này, trong mắt bị đế vương kiêu hãnh lạnh lùng ấy, chẳng qua chỉ như mây như khói.”
32) “Lúc đó, tôi tưởng đấy là lần đầu tiên đôi ta gặp gỡ, vậy mà chẳng hay đôi ta đã từng gặp nhau nơi đất Tây Lương dưới ánh nắng ngập tràn.”

33) “Giờ tôi muốn chính tay chàng thắt cho tôi chiếc dây lưng của mình, và đôi ta mãi không chia lìa.”

34) “Sau cùng tôi nhớ, khoảnh khắc mình cắt lìa dải dây lưng, lệ đã tràn trong mắt chàng.”

35) “Chung quy, Lý Thừa Ngân không phải Cố Tiểu Ngũ, có lẽ, Cố Tiểu Ngũ của tôi đã bỏ mạng trong cuộc chiến ngày đó từ lâu rồi.”

36) “Cố Tiểu Ngũ là Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ tốt hơn chàng gấp ngàn lần, gấp vạn lần.”

37) “”Cô nương ơi, đồ của nàng rơi này.”

“Không phải đồ của ta.”

“Nơi mênh mông không người này, chẳng phải đồ của nàng, vậy là của ai đây?”
“Ai bảo ở đây không có người? Nơi này có gió, có cát, có trăng, có sao…”

“Nơi đây còn có nàng.””

38) “Nàng theo ta về, ta sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa, mà sẽ đối với nàng tốt hơn. Bất kể nàng có còn nhớ nhung gã Cố Tiểu Ngũ kia hay không, chỉ cần nàng theo ta quay về, ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”

39) “Gầm trời bao la này, hỏi có chốn nào cho mình dung thân? A Độ ơi, A Độ ơi, ngươi ở nơi nào? Chúng ta về Tây Lương đi thôi, ta nhớ Tây Lương rồi.”

40) “Là ta… Tiểu Phong ơi… Ta là Cố Tiểu Ngũ…”

41) “Nếu ngươi dám động đến thê tử của ta, dù chỉ là một chút, Lý Thừa Ngân này thề sẽ băm vằm ngươi thành trăm mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây!”

“Nước sông Quên, đặng quên tình… Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng, vậy mà không để cho ta một đời được quên…”””Tiểu Phong, sau này ta sẽ chăm sóc, yêu thương nàng, nàng quên gã Cố Tiểu Ngũ kia đi, được không? Ta… thật ra ta thực lòng… thực lòng…”, chàng lặp lại 2 lần câu “thực lòng”, nhưng cuối cùng cũng bỏ ngỏ những gì muốn nói phía sau.””Cho đến khi nhớ lại chuyện ba năm xưa kia, tôi vẫn không tài nào nhớ ra, tiếng gió vờn bên tai cùng lời chàng nói. Thì ra chỉ một câu: “Ta và nàng cùng quên”.””Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai? Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc.””Chính chàng đã chia lìa đôi ta, chính chàng đã chia lìa ta và Cố Tiểu Ngũ.””Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưỡi ngựa trắng, chưa chắc đã phải hoàng tử, mà có khi là Đường Tăng từ Đông Thổ Đại Đường đến Tây Vực thỉnh kinh cũng nên.””Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi một lần nữa đâu, Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.””Tối qua lúc tôi bị thích khách bắt đi, chàng từng nhìn tôi, chàng từng gọi tên tôi, chàng bẻ tên thề… Thế nhưng chỉ sau vỏn vẹn một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác,… Trong khi… tôi sống chết thế nào còn chưa hay. Trong khi… tôi đang biệt tăm biệt tích. Trong khi… tôi mới là thê tử của chàng.”””Chàng gϊếŧ Cố Tiểu Ngũ của tôi mất rồi”. Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng gϊếŧ chết người duy nhất tôi từng yêu mất rồi. Chàng gϊếŧ Cố Tiểu Ngũ ngay trên mảnh đất Đột Quyết, Cố Tiểu Ngũ bỏ mạng ngay khi hôn lế của chúng tôi còn dang dở. Chàng ấy đã chết ngay tại Tây Lương.””Hãy bắt cho ta một trăm con đom đóm. Ta sẽ bằng lòng lấy chàng.””Có con cáo nhỏ cô đơn,Ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình,Cơ mà đâu phải ngắm trăng,Cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.Có con cáo nhỏ bơ vơ,Ngồi trên cồn cát thẩn thơ sưởi mình,Nào đâu cáo muốn sưởi mình,Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua…Thì ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.””Trên đời này chẳng một ai có lỗi với tôi cả… trừ Cố Tiểu Ngũ. Nhưng không sao, rồi tôi sẽ gϊếŧ hắn, thế nào tôi cũng lựa thời cơ gϊếŧ bằng được hắn.””Thái Tử Phi qua đời đã 30 năm nay rồi… mười mấy năm trước thần có đi viếng, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ rồi…””Chàng nhảy xuống, túm lấy tôi, sau cùng chỉ để nói với tôi một câu như thế: “Ta và nàng cùng quên”. Hết thảy những khó khăn gian nguy, toàn bộ sự việc, thì ra chàng cũng biết, chàng cũng cảm thấy mình có lỗi với tôi.””Muôn đời muôn kiếp, mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng.”””Chàng muốn lấy anh em ta ra uy hϊếp ta, ta buộc phải đồng ý lấy chàng.””Ngặt nỗi, muốn sống muốn chết, chính ta mới là người quyết định.””Nếu như nàng dám manh động, ta sẽ mai táng cả Tây Lương theo nàng.”””Chàng vĩnh viễn không bao giờ hay, tôi từng yêu chàng đến mấy.””Bao năm nay nào tôi có hay, thì ra mỗi độ Nguyên tiêu, chàng và Triệu Lương đệ lại sánh đôi nơi cao chót vót, kề vai ngóng xuống 10 vạn đèn hoa bao phủ Thượng Kinh.””Nếu tôi xinh đẹp hơn một tẹo, liệu Lý Thừa Ngân có thích tôi không nhỉ?””Tôi chợt nhớ rất nhiều chuyện, nhớ ba ngày ba đêm tôi ngồi đợi trên cồn cát, lúc ấy chỉ bởi đợi người con trai này…””Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không còn vướng bận tiền duyên. Thế nhưng tại sao sau khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi lại vẫn yêu chàng?””Nàng ngồi đợi trên cồn cát, thực ra ta đứng cách nàng không xa, ta đứng đó đợi cùng nàng, đợi ba ngày ba đêm…”””Tôi từng khao khát thứ hạnh phúc bền lâu đến đầu bạc răng long, tôi từng tưởng thế là vĩnh hằng…””Tất cả những thứ ấy đều khiến tôi ngộ nhận, đôi ta đã đổi thay, thế như sao vỏn vẹn có một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác.””Ba năm trước, chính chàng đã bày ra cuộc thảm sát ấy, gϊếŧ chết tình cảm giữa đôi ta, ba năm sau, cơ sự đã đến nước này, tôi đành cắt lìa những gì tồn tại giữa đôi ta.””Như tình cảm giữa tôi và A Độ, chàng không thể hiểu được, bởi vì làm gì có. Chàng nào đã từng tin tưởng ai, nào đã dành cho ai.””Tôi thấy mình ngồi trên cồn cát, ngắm ông mặt trời khuất lẫn dần, thấy trái tim mình từ từ rũ héo, mãi đến khi ánh tà dương vuột khỏi tầm mắt, nắng tắt ở phía đồi cát đằng xa.””Có lẽ toàn bộ đớn đau khổ sở ở đời này, tôi đều đã trải qua, chết có đáng gì nữa đâu.””Trước kia ta nhìn lầm chàng, giờ đây mới sinh ra nước mất nhà tan, là trời phạt ta phải chịu nỗi này.””Dường như tôi đang trông thấy Cố Tiểu Ngũ, chàng phi ngựa chạy về phía này, tôi biết chàng chưa chết, chàng chỉ đi bắt 100 con đom đóm cho tôi mà thôi.””Dường như hết thảy những phồn hoa không gì sánh được trên đời này, trong mắt bị đế vương kiêu hãnh lạnh lùng ấy, chẳng qua chỉ như mây như khói.””Lúc đó, tôi tưởng đấy là lần đầu tiên đôi ta gặp gỡ, vậy mà chẳng hay đôi ta đã từng gặp nhau nơi đất Tây Lương dưới ánh nắng ngập tràn.””Giờ tôi muốn chính tay chàng thắt cho tôi chiếc dây lưng của mình, và đôi ta mãi không chia lìa.””Sau cùng tôi nhớ, khoảnh khắc mình cắt lìa dải dây lưng, lệ đã tràn trong mắt chàng.””Chung quy, Lý Thừa Ngân không phải Cố Tiểu Ngũ, có lẽ, Cố Tiểu Ngũ của tôi đã bỏ mạng trong cuộc chiến ngày đó từ lâu rồi.””Cố Tiểu Ngũ là Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ tốt hơn chàng gấp ngàn lần, gấp vạn lần.”””Cô nương ơi, đồ của nàng rơi này.””Không phải đồ của ta.””Nơi mênh mông không người này, chẳng phải đồ của nàng, vậy là của ai đây?””Ai bảo ở đây không có người? Nơi này có gió, có cát, có trăng, có sao…””Nơi đây còn có nàng.”””Nàng theo ta về, ta sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa, mà sẽ đối với nàng tốt hơn. Bất kể nàng có còn nhớ nhung gã Cố Tiểu Ngũ kia hay không, chỉ cần nàng theo ta quay về, ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.””Gầm trời bao la này, hỏi có chốn nào cho mình dung thân? A Độ ơi, A Độ ơi, ngươi ở nơi nào? Chúng ta về Tây Lương đi thôi, ta nhớ Tây Lương rồi.””Là ta… Tiểu Phong ơi… Ta là Cố Tiểu Ngũ…””Nếu ngươi dám động đến thê tử của ta, dù chỉ là một chút, Lý Thừa Ngân này thề sẽ băm vằm ngươi thành trăm mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *