…
Chương
trước
Chương
tiếp
Hai đứa bé nghe vậy, liền vui mừng vỗ tay.
“Ta nhắm mắt lại rồi, mẫu thân ngươi nhanh lên một chút!”
Vân Khê nhíu lông mày lại, nhìn hai đứa nhỏ hồn nhiên, thì cảm thấy
thế gian này hết thảy âm u tất cả kinh khủng điều không đáng kể, thay
vào đó là vô cùng rực rỡ!
“Đừng nóng vội, mẫu thân làm nhanh là được mà” Nàng nhợt nhạy mím
môi, cũng không lập tức làm mà ngược lại đôi mắt đẹp liếc ngang về phía
Dung gia nói: “Cửu cửu, biểu ca, thừa dịp mọi người nghĩ ngơi, không
bằng các ngươi đi tìm Dung gia chủ trước đi”
Dung Mậu Xuân nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng ngời, lúc này đứng lên nói: “Cũng tốt, vậy chúng ta đi trước một bước”
Dung Thiếu Hoa cũng đứng lên đi theo, quay đầu về phía Băng hộ pháp muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Băng hộ pháp, ngươi mang một trăm người hộ tống người Dung gia đi
trước, nếu có gì ngoài ý muốn liền kịp thời dùng tín hiệu liên lạc”
Vẫn là biểu muội đau lòng cho hắn, hiểu được tâm tư của hắn!
Dung Thiếu Hoa cùng Vân Khê liếc nhau một cái, hướng nàng quăng tới
ánh mắt cảm kích. Hắn cũng biết mình mới vừa rồi dễ dàng buông tay Băng
nhi đã làm thương tổn đến nàng, hắn cũng nóng lòng muốn đền bù.
Băng hộ pháp một lần nữa khôi phục lạnh lùng băng sương như ngày xưa, mặt không chút thay đổi xoay người đi chọn lựa đệ tử.
Con ngươi hẹp dài rũ xuống, Long Thiên Tuyệt mặt mày mĩm cười, tầm
mắt như có như không ở Dung Thiếu Hoa cùng Băng hộ pháp lưỡng lự, thầm
nghĩ chính mình có hay không bỏ lỡ chuyện gì thú vị.
Sau khi nhóm người Dung gia mới vừa bước đi, người Mạnh gia cũng ngồi không yên đứng đầu là Mạnh Lạc Thu cũng muốn rời đi. Lúc này đối với
Mạnh gia mà nói chẳng khác nào đem chính mình đặt trên đống lửa.
Mạnh gia cùng Vân Khê lúc trước có thâm cừu đại hận, nhưng mà so với
thực lực của đối phương bọn họ quả không có khả năng để báo thù. Song
cùng Lăng Thiên Cung làm bạn cũng tương đương với việc đem một khối thịt thơm ngon béo bở dâng lên tới miệng, đối phương tùy thời lúc nào cũng
có thể cắn một ngụm. Thay vì mình thỉnh thoảng phải lo lắng đề phòng
thôi thì sớm rời đi cùng bọn họ vạch rõ giới hạn.
“Tôn chủ phu nhân, có muốn hay không ta ngăn cản bọn họ?” Vân hộ pháp ở một bên xin chỉ thị.
“Để cho bọn họ đi đi! Nếu bọn họ thông minh một chút sẽ vội vàng rời đi
Bạch Hổ lâm, nếu không thì… rồi ngươi xem đi, bọn họ sớm muộn gì cũng
cầu xin chúng ta cứu mạng” Vân Khê kéo môi cười yếu ớt, trong tươi cười
phát ra vài tầng tà ác.
Long Thiên Tuyệt tiến lên một bước, bàn tay bao quanh bàn tay nhỏ bé
của nàng ngưng mắt ôn nhu nhìn nàng, yêu cực kỳ nụ cười không đàng hoàng của nàng. Mỗi khi nàng lộ ra nụ cười này thì đối thủ của nàng trước sau gì cũng gặp các loại chuyện cực kỳ ngoài dự liệu.
“Nghe phu nhân, những người không quan trọng không cần để ý đến” Hắn
đối với Mạnh Lạc Thu hiểu rất rõ, không có nhìn thấy bảo tàng ở phía
trước tên đó làm sao có thể rời khỏi Bạch Hổ lâm.
Vân Khê quay người lại, hướng hắn nhẹ nhàng cười một tiếng trong lòng thầm khen hắn với mình thật ăn ý hiểu nhau.
Đối phó với người như Mạnh Lạc Thu căn bản không cần hao phí quá
nhiều tâm lực, không có hắn ở bên cạnh nhiễu loạn, tầm mắt bọn họ mới có thể thường xuyên chuyên chú tới việc nhận thức nội gian, đây mới là
việc cấp bách!
“Mẫu thân, rốt cuộc có chơi hay không?” Vân Tiểu Mặc bên này nhắm
chặt hai mắt, nhưng lại chậm chạp không có tin tức cho mình mở mắt không khỏi nóng nảy. Cái miệng nhỏ nhắn vì thế mà chu lên tỏ vẽ bất mãn.
Không giống với hắn vội vàng cuống lên, Đoan mộc Tĩnh lại yên lặng dùng hai tay che mắt.
“Sắp xong rồi, đợi một chút” Vân Khê trực tiếp đem Dạ Minh Châu quăng cho Long Thiên Thần, ánh mắt hướng về phía người nhà Lam gia, ý bảo hắn đem Dạ Minh Châu giấu trong người Lam gia.
Long Thiên Thần khó tìm được một người để chơi tốt như vậy, lúc này
kích động vội đón lấy đi đến chổ nghĩ ngơi của đám người Lam gia.
Lam Linh Nhi thấy hắn đi tới liền chủ động hướng hắn ngoắc tay, nét mặt vui cười như hoa.
Long Thiên Thần quét mắt một vòng liền đem Dạ Minh Châu để trong tay Lam Linh Nhi, con ngươi đen bóng thấy rỏ hưng phấn.
Từ đó nói lên trò chơi đã bắt đầu, bỏ qua người của Dung gia và Mạnh
gia nhưng thần sắc biến hóa của bọn người Liễu gia không thể nào tránh
được ánh mắt của Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt, hai người nhìn nhau cười trong lòng đã có tính toán.
Trò chơi chỉ là một cái cớ để cho mọi người buông lỏng cảnh giác, đồng thời cũng hạn chế sự tự do của người nọ.
Để cho người Dung gia dẫn đầu đi trước cứu người, như một liều thuốc đầu tiên.
Người nọ không có cách nào cùng với người của Dung gia đi trước, cũng không cách nào nhân lúc mọi người không chú ý mà mật báo, tất trong
lòng hắn sẽ loạn, vội vàng cùng nóng lòng.
Một khi hắn vội vàng, nóng lòng như vậy liền bại lộ.
Vân Khê chính là có chủ ý này.
“Tiểu Mặc, tiểu Tĩnh các con có thể đi tìm”
Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh cùng đồng thời mở mắt cầm tay nhau chạy loạn xung quanh.
“Bá bá có phải người cầm Dạ Minh Châu hay không?”
“Thúc thúc có phải hay không người cầm Dạ Minh Châu?”
“Gia gia, có thể đem Dạ Minh Châu cho tiểu Mặc hay không?”
“Dạ Minh Châu đang ở chổ ngươi phải không?”
“………..”
Vân Khê không nói gì xoa nhẹ trán, nguyên lai là hai đứa nhỏ này dùng cách này để tìm, này cũng không khác gì là đầu cơ trục lợi đi? không
khác nào bọn chúng chạy tới tìm nàng hỏi nàng rốt cuộc đem Dạ Minh Châu
cho người nào?
Trên đỉnh đầu truyền ra một tiếng cười khẽ, Long Thiên Tuyệt nhẹ
nhàng cúi xuống từ phía sau ôm lấy nàng: “Tiểu Mặc thật đáng yêu! Nếu
chúng ta có thể lại có một cái nữ nhi đáng yêu nữa thì thật là hoàn mỹ”.
Nghe đến ý tứ trong lời nói của hắn hai gò má của Vân Khê đỏ lên cứ
như uống rượu, cười nói: “Không phải chúng ta đã nhận tiểu Tĩnh là nữ
nhi sau?”
“Cái này không giống nhau! Ta nghĩ phải có được một cái thuộc loại
kết tinh tình yêu của haai chúng ta” Long Thiên Tuyệt dán vào mặt của
nàng giọng nói vô cùng mập mờ.
“Kết tinh tình yêu? Không phải đã có một tiểu Mặc rồi sao?” Vân Khê
trợn mắt nhìn hắn, nghe hắn nói thật giống như nhi tử không phải là con
ruột của bọn họ vậy.
Long Thiên Tuyệt không chấp nhận nghiêm trang nói: “Khi đó chúng ta
không phải là không có yêu nhau sao? Ta từng xem một quyển cổ tịch, trên đó ghi lại nếu như nam nữ song phương thật tình yêu nhau khi bọn họ
sinh con gái, sẽ có được tất cả ưu điểm của hai người thậm chí là trò
giỏi hơn thầy. Nàng hãy ngẫm lại nếu như nữ nhi của chúng ta có tất cả
ưu điểm của mình, thậm chí là trò giỏi hơn thầy thử hỏi thế gian này còn có nam nhi nhà ai có thể xứng đối với nữ nhi chúng ta?”
Đuôi lông mày của hắn nhướng lên vô cùng đắc ý, thật giống như chuyện này y như ván đã đóng thuyền.
Vân Khê khép miệng cười hì hì, mắt đẹp nổi lên một chút sáng bóng
mang theo vài phần giảo hoạt: “Vậy xin hỏi bản cổ tịch đó tên gọi là
gì?”
Long Thiên Tuyệt bật thốt lên nói: “ gọi là Long Thị Sinh Con bảo điển, rất kinh điển”
May mà hắn suy nghĩ ra một cái tên rất cực phẩm.
“Vậy hôm nào cho ta mượn xem một chút?”
Long Thiên Tuyệt lắc đầu nói: “Cái này không cần thiết! Nàng muốn
biết cái gì cứ việc lại hỏi ta, ta chính là Long thị bảo điển sống”
“Không đứng đắn!” Vân Khê tức giận khẽ gắt hắn trên hai gò mà nét
hồng hồng lại nổi lên. Nàng làm sao không muốn sinh con? Mặc dù đã có
tiểu Mặc, nhưng dù sao nàng cũng chưa từng trải qua quá trình mang thai
hắn, cho nên nàng xem nàng giống như một cô gái chưa từng mang thai
không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Bất quá nói đến cũng lạ, bọn họ trong
lúc ân ái không chỉ là một hai lần nhưng vì sao lại không có bất kỳ phản ứng nào? Chẳng lẽ hai người bọn họ có vấn đề? Không phải a, nếu thật sự có vấn đề như vậy tiểu Mặc từ đâu tới đây?
Chẳng lẽ cùng với chuyện linh hồn nàng chuyển tới đây là có quan hệ.
Nàng vốn là người không thuộc về thời đại này, cho nên ở thời đại này
không cách nào mang thai? Hay là sau khi thân thể này sinh ra tiểu Mặc
sẽ không thể sinh con được nữa?
Lần đầu tiên đáy lòng nàng sinh ra khủng hoảng…
Có cơ hội, nàng nhất định phải tìm một người tinh thông y thuật tới
hảo hảo xem nàng một cái, những bệnh khác nàng còn có thể tự mình xem
nhưng vấn đề này nàng đành bất lực.
“Khê nhi, nàng làm sao vậy?” Long Thiên Tuyệt nhận thấy được nàng
khác thường, cẩn thận nói: “Nếu như nàng nói không muốn sinh con…, cũng
không có quan hệ coi như là ta không có nói gì. Một nhà ba người chúng
ta đã rất hạnh phúc rồi, nhiều hơn nữa thì bất quá chỉ là thiêu hoa trên gấm mà thôi, nàng không cần để ý quá”
Sự chăm sóc của hắn làm cho lòng Vân Khê càng khó chống lại.
Nhưng nếu không có cách nào sinh con kia chắc chắn sẽ làm nàng tiếc
nuối, nàng thật sự không muốn thấy kết quả như vậy, hy vọng hết thảy chỉ là nàng quá lo lắng. Nàng xoay người lại, mặt nghiêng vào trong lòng
hắn lẩm bẩm nói nhỏ: “Thiên Tuyệt, chúng ta nhất định sẽ có hài tử”
Long Thiên Tuyệt nghe vậy trán cũng từ từ dãn ra, thu hẹp cánh tay đem nàng ôm càng chặc hơn.
Hai người ôm nhau lưu luyến triền miên, xung quanh bao nhiêu ánh mắt
nhìn bọn họ, bọn họ lại coi như không thấy. Một đôi uyên ương Như thế
nói không hâm mộ là không có khả năng. Phần lớn mọi người mang ánh mắt
thưởng thức đứng ngoài quan sát, cũng có một số nhỏ người dùng ánh mắt
ác độc nhìn chăm chú bọn họ như loại người giống Doãn gia chủ cùng Liễu
gia chủ.
Hiện giờ bọn họ bị thần long uy hiếp buộc phải nhượng bộ, lo lắng hơn là bọn họ đã phản bội lại thánh cung không biết phải chịu những hình
phạt bực nào. Thánh cung lợi hại thế nào bọn họ đã thấy qua, nếu không
phải như thế bọn họ đã không lựa chọn đầu nhập Thánh cung để bây giờ đâm lao phải theo lao.
Bên này, tiểu Mặc đã hỏi hơn mười người, liền bỏ qua kế hoạch lúc đầu ngược lại chọn dùng kế sách mới.
“Tiểu Bạch có thấy mẫu thân đem Dạ Minh Châu cho ai không?”
Vân Khê lần nữa vỗ trán, không biết nên khen nhi tử thông minh hay là nói hắn tham tiền nữa đây. Hắn tích cực như thế, nói rõ là hướng nàng
đòi cái phần thưởng thật to đó.
“Tiểu Mặc, làm như thế phạm quy”
“Mẫu thân cũng không có nói không cho phép hỏi tiểu Bạch” Tiểu Mặc sờ sờ lổ mũi không phục nói.
“Ta bây giờ nói, không cho phép hỏi tiểu Bạch”
Tiểu Bạch ngẩng cao cổ gào lên vài tiếng tỏ vẽ bất mãn.
“Vậy cũng tốt” Tiểu Mặc chép miệng nói rồi quay đầu về phía những
thần long khác nghiên đầu hỏi: “Các ngươi biết mẫu thân đem Dạ Minh Châu cho ai không?”
Mười lăm con thần long tròng mắt đồng thời liền một dãy nhất tề hướng về phía Lam Linh Nhi.
Vân Khê hai mắt trợn ngược trực tiếp té xỉu, may mà sự thật không
phải nàng cùng nhi tử chơi trò chơi, nếu không nghe những lời này nàng
thật sự không còn cách nào khác để chơi. Đối với người không tuân thủ
quy tắc, nàng hoàn toàn không có cách!
Lam Linh Nhi cười hì hì đứng lên, đang muốn đưa hai tay đem Dạ Minh
Châu xin trả tay nàng đột nhiên trượt một cái Dạ Minh Châu rơi xuống
đất.
“Di, đây là cái gì?” Nàng từ bên người Lam nhị gia nhặt lên một viên đặc biệt tương tự như Dạ Minh Châu, lộ ra vẽ tò mò.
“Tiểu mặc, cái này cho ngươi chơi” Nàng đem Dạ Minh Châu cùng với quả cầu nhỏ đưa cho tiểu Mặc.
Tiểu Mặc nhận lấy tò mò xem xét một phen, trong lúc bất chợt quả cầu
nhỏ rời khỏi tay chạy đến ở giữa không trung ầm ầm nổ tung. Tiểu Mặc
ngây dại ngửa đầu nhìn lên bầu trời quả cầu nhỏ nứt ra lưu lại hình vẽ
kỳ dị, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên.
“Không tốt là đạn tín hiệu!”
Vân Khê ánh mắt ngoan lệ, thẳng tắp uy hiếp Lam nhị gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương
trước
Chương
tiếp