Thất tịch không mưa là tác phẩm gắn bó với tên tuổi của Lâu Vũ Tình, cuốn sách được xem là đại diện của những câu chuyện ngôn tình có kết thúc không trọn vẹn.
Chỉ với mười bảy chương ngắn ngủi nhưng Thất tịch không mưa đã lấy đi nhiều nước mắt của nhiều độc giả khi miêu tả tình yêu không thắng nổi số phận.
Đôi nét về nhà văn Lâu Vũ Tình
Trung Quốc vốn là quốc gia nổi tiếng với dòng sách ngôn tình, tiêu biểu phải kể đến Diệp Lạc Vô Tâm, Phỉ Ngã Tử Tồn, Đồng Hoa, Thương Thái Vi và Lâu Vũ Tình, “mẹ ruột” của Thất tịch không mưa.
Lâu Vũ Tình còn có bút danh khác là Lâu Tâm Nguyệt, không chỉ khiến đồng nghiệp cũng như độc giả ngưỡng mộ với sự nghiệp thành công, cô còn nhận được nhiều yêu mến bởi lối sống lạc quan và thân thiện.
Tuy vốn học thức không được sâu rộng, thành tích kém nổi bật nhưng tác phẩm của cô lại có chiều sâu nội tâm, mang đến cho độc giả nhiều thông điệp giàu ý nghĩa. Câu nói mà Lâu Vũ Tình yêu thích nhất là:
“Bằng cấp không chứng minh được năng lực, nhưng bằng cấp có thể cho bạn cơ hội chứng tỏ năng lực của mình.”
Nhà văn có rất nhiều bộ truyện nổi tiếng như Nhật ký chia tay, Nợ em một hạnh phúc, Trái tim không đề phòng, Đừng nói lời tạm biệt và thành công nhất là Thất tịch không mưa. Tác phẩm đã đưa cái tên Lâu Vũ Tình đến gần hơn với độc giả Việt Nam với những cung bậc cảm xúc khó quên.
Thất tịch không mưa là tình cảm chân thành từ những ngày thơ bé
Cuốn sách xuất bản lần đầu ở Việt Nam vào năm 2013, sau đó nhanh chóng nổi tiếng và được các bạn trẻ đón đọc trong suốt nhiều năm liền. Tính đến nay, Thất tịch không mưa vẫn chiếm một vị trí quan trọng không thể thay thế đối với những độc giả yêu thích truyện ngôn tình.
Thất tịch không mưa mở đầu với nhiều tình cảm anh em tốt đẹp giữa Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình. Cô là một người hoạt bát và đáng yêu, luôn bám lấy anh trai giỏi giang của mình như hình với bóng.
“Tôi tên là Thẩm Thiên Tình. Đầu tiên, cũng giống như tất cả mọi người, tôi có cha mẹ rất hiền từ, lại có một người anh vô cùng đẹp trai, ưu tú khiến các nữ sinh nhìn thấy đều không kìm được mà hét lên ngưỡng mộ.”
Thẩm Hàn Vũ không chỉ học hành giỏi giang mà còn là người anh trai tốt, anh yêu thương và chiều chuộng Thẩm Thiên Tình vô điều kiện. Dù cho bố mẹ, thầy cô và bạn học có nổi giận vì những trò quậy phá của em gái thì Thẩm Hàn Vũ vẫn luôn bênh vực, che chở.
“Tôi tên là Thẩm Hàn Vũ. Cuộc đời tôi thực ra cũng chẳng có gì cao trào, kịch tính, tất cả đều xoay quanh một trọng tâm duy nhất là cô gái có tên Thẩm Thiên Tình.”
– Thất tịch không mưa
Tuổi thơ của hai anh em vô cùng đẹp đẽ khi Thẩm Thiên Tình cùng Thẩm Hàn Vũ đi qua mọi ngóc ngách ở quê nhà, chơi đủ mọi trò chơi. Cô thích ăn khế và hay trèo cây khế trước nhà hái cho anh trai những trái khế xanh vừa chát vừa chua.
“Tình yêu, giống như lần đầu tiên được nếm thử vị của quả khế mới chín. Chua chua, chát chát nhưng lại không kìm được muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào của anh, tình đầu trong sáng của em, lặng lẽ nảy mầm.”
Thẩm Thiên Tình sinh vào ngày Thất tịch nhằm mùng bảy tháng bảy âm lịch. Nó gắn liền với sự tích Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau mỗi năm một lần và ngày này thường đổ mưa, dân gian cho rằng đó là giọt nước mắt hạnh phúc khi tương ngộ của đôi phu thê trên trời.
Có lần, họ nghe lén cuộc trò chuyện bí mật của bố mẹ và biết rằng Thẩm Thiên Tình không phải con ruột trong gia đình mà là được nhận nuôi. Từ đó mà hai anh em lại có những tình cảm khác nơi đáy lòng.
Vào lần sinh nhật thứ mười lăm của Thẩm Thiên Tình, Thẩm Hàn Vũ hứa sẽ cho cô một bất ngờ, anh định tỏ tình cô như những người con trai khác, thế nhưng sau đó lại nhận một cái tát mạnh từ cha bởi họ thực sự là anh em cùng cha khác mẹ.
Thẩm Hàn Vũ hoàn toàn thất vọng, anh lên Đài Bắc học và không có một lời từ biệt nào với em gái. Thẩm Thiên Tình phải đối mặt với sóng gió ở nhà, từ việc bố cô mất rồi người mẹ hiền lành vì đau buồn mà đổ bệnh, cô phải quán xuyến toàn bộ công việc của gia đình.
Hơn cả là Thẩm Thiên Tình sống trong cô đơn khi anh trai không còn bên cạnh che chở cho cô nữa.
“Từ lâu tôi đã nhận thức được rằng, tôi có thể mất đi tất cả, những không thể không có anh trai.”
Đến năm mười tám tuổi, Thẩm Thiên Tình bất chấp sự ngăn cản của mẹ để đi tìm anh trai và bi kịch tình yêu của họ bắt đầu từ đây.
Khóc cho mối tình ngang trái đầy bi thương
Ba năm sống trong nhung nhớ, Thẩm Thiên Tình vất vả đến Đài Bắc tìm Thẩm Hàn Vũ nhưng khi gặp lại thì cô lại nhận ánh mắt lạnh lùng của anh.
“Anh biết nỗi nhớ là cảm giác gì không? Giống như hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải bắt ở chỗ nào mới có thể ngăn không bị ngứa, em nghĩ, phải tới ngày gặp được anh, những con kiến này mới có thể biến mất!”
Vào năm Thẩm Thiên Tình hai mươi mốt tuổi, mẹ cô mất, Thẩm Hàn Vũ về nhà lo tang lễ và đón em gái lên Đài Bắc sống cùng. Khi đó anh đã có bạn gái là Lưu Tâm Bình khiến cho Thẩm Thiên Tình trở nên tuyệt vọng và cô đã có mối tình chóng vánh với bạn anh là Tề Quang Ngạn.
“…Tôi đã đuổi anh ấy đi. Tôi nói, tôi không cần anh ấy nữa; tôi nói, tôi muốn bắt đầu lại từ đầu; tôi nói, sự tồn tại của anh ấy cản trở tôi tìm thấy hạnh phúc…
Thực ra, những lời nói đó đều chỉ để gạt anh ấy, tôi chỉ muốn để anh ấy tự do, sau khi mất anh ấy, cuộc đời tôi đã không còn hạnh phúc nữa…”
– Thất tịch không mưa
Năm Thẩm Thiên Tình hai mươi tư tuổi, cô phát hiện mình và Thẩm Hàn Vũ là anh em cùng huyết thống thì vô cùng đau khổ.
Cô hiểu được lý do năm đó anh trai rời đi và nhận ra sự hi sinh bấy lâu của Thẩm Hàn Vũ, bí mật nhiều năm ấy đã khiến Thẩm Thiên Tình nhủ lòng từ bỏ và chúc phúc cho tình yêu của anh trai.
“Hóa ra, tình yêu đẹp đẽ mà cô ấp ủ hy vọng chỉ là bọt nước, cô bước tới ranh giới cấm kỵ mà không hề hay biết, chỉ cần hụt chân một cái thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa, anh dùng chút lý trí còn sót lại để giúp cô giữ thăng bằng, nhưng cô khước từ, thậm chí… vô tri oán hận anh!”
Năm hai mươi sáu tuổi, Thẩm Thiên Tình triển lãm bức tranh tên Hồi ức vẽ về những kỷ niệm đẹp giữa mình và anh trai đã chiếm được nhiều tình cảm của người xem bởi những nét cọ của cô vô cùng chân thật.
Nhưng cũng chính lúc ấy, Thẩm Thiên Tình phát hiện mình mang bệnh đa xơ cứng, cô sắp đối diện với nguy cơ mắt mù hoặc tàn phế, thậm chí là chết.
Thẩm Hàn Vũ nghe tin em gái mắc bệnh liền vứt bỏ công việc đang dang dở ở Luân Đôn để đưa cô đến Thụy Sĩ điều trị. Khi bác sĩ lắc đầu, anh cùng Thẩm Thiên Tình trở về quê nhà và bên cạnh cô suốt quãng đời còn lại, họ đã vứt bỏ mọi rào cản để bên cạnh nhau, sống những ngày tháng hạnh phúc.
Khoảng thời gian ấy, Thẩm Hàn Vũ luôn sống trong lo sợ, anh không thể tưởng tượng được ngày em gái rời xa mình. Anh chăm sóc cô với tình cảm chân thành, hoàn toàn không có dục vọng hay toan tính.
“Chỉ cần được ở cùng em, anh sẽ không hối hận, em hiểu không, Tình?”
Sức khỏe Thẩm Thiên Tình yếu dần đi, mắt cô cũng không thể nhìn thấy mọi thứ rõ ràng như trước nữa nhưng những ngày tháng ấy thật hạnh phúc vì có Thẩm Hàn Vũ bên cạnh. Anh chăm sóc cho cô vô cùng chu đáo và luôn dành thời gian gần gũi với người em gái mang bệnh nặng.
“Cô từ bỏ tìm kiếm ánh sáng, mệt mỏi nhắm mắt.
– Anh, em muốn ngủ, anh hát cho em nghe…
– Được.
Anh cố nín nghẹn ngào, cố gắng phát ra âm thanh từ cổ họng cay cay, khẽ hát bài Thuyền Thái Hồ cô thích nhất…
– Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ …
Mất âm rồi!
– Anh, anh nghiêm túc hát chút đi, hát rời rạc thế.
– Xin lỗi, xin lỗi, anh hát lại.
– Non xanh nước biếc tĩnh mịch, một cơn gió bay đến từ giữa hồ…
Câu sau là gì? Anh không nhớ được, nước mắt nhấn chìm âm thanh của anh.
Giọng nói của anh trở nên rất xa, xa tới nỗi khó nắm bắt, nhưng cô không quên dặn dò rằng:
– Tới bữa tối nhớ gọi em, đừng để em ngủ mê man nhé.
Cô nhớ, cô nhớ cô vẫn muốn ăn mỳ hải sản anh nấu.”
Đó là những chương đẹp nhất trong Thất tịch không mưa, Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình bỏ qua mọi rào cản huyết thống, bên nhau bằng tình cảm chân thành nhất.
Cái kết của Thất tịch không mưa đã khiến độc giả ám ảnh sâu sắc
Cuối cùng Thẩm Thiên Tình đã trút hơi thở cuối cùng ở quê hương của mình, Thẩm Hàn Vũ khi ấy như cái xác không hồn.
Anh không khóc, không loạn và lặng lẽ lo cho hậu sự của em gái, ngắm nhìn những đồ vật mà Thẩm Thiên Thiên thường dùng và vô cùng đau đớn khi nhìn thấy dòng chữ trên những con hạc giấy cô gấp.
“Nếu có một ngày, anh nhìn thấy dòng chữ trong con hạc này, xin anh nhớ trái tim em yêu anh, hãy bảo trọng vì em, mang theo tâm ý em yêu anh, sống thật tốt, chỉ cần thỉnh thoảng viếng mộ, nhớ mang cho em bó hoa ngải tiên dại, nói khẽ những nhớ nhung cất giấu sâu kín, như thế là được rồi. Bảo trọng, anh trai, em yêu anh.”
Mất đi Thẩm Thiên Tình, Thẩm Hàn Vũ sống trong đau đớn, mỗi lần nhìn thấy những đồ vật của cô thường dùng thì nước mắt lại rơi.
“Nếu như còn có thể sống thêm một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết: Em yêu anh! Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của vẻn vẹn hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng em có. Chờ đợi kiếp sau hóa thành con ve sầu mùa thu hát cho anh nghe khúc ca du dương mùa hạ.”
Sau đó Thẩm Hàn Vũ đến bên mộ Thẩm Thiên Tình đốt đi hồ sơ bệnh án và đặt lên đó bó ngải tiên dại, bảo rằng cô hãy đợi anh.
Trước khi đi theo em gái, Thẩm Hàn Vũ đã viết thư gửi cho Lưu Tâm Bình với vỏn vẹn vài dòng chữ:
“Đời này, anh nợ em.
Anh và cô ấy, sinh tử không rời.”
Khi Lưu Tâm Bình đến quê nhà của hai anh em thì chẳng thấy người đâu mà chỉ thấy hai ngôi mộ xanh đề tên Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình.
Kết thúc câu chuyện là không khí đau thương của hai anh em, họ đã yêu nhau đến không thể quay đầu lại nữa, cuối cùng chỉ có thể hy vọng kiếp sau số phận không còn nghiệt ngã như vậy nữa.
Mặc dù chỉ có mười bảy chương ngắn ngủi nhưng Thất tịch không mưa đã lấy đi nước mắt của nhiều độc giả, đó là nỗi đau khi tình yêu không thắng nổi số phận.
“Mùng 7 tháng 7 năm 2003, trời trong.
Thất Tịch năm ấy. Trời trong.
Thất Tịch cuối cùng của họ.”
Ước mơ cả đời của Thẩm Thiên Tình là ngày Thất tịch không có mưa để cô có thể thả diều, bắt cá cùng anh trai nhưng cuối cùng thì không thể.
Ngày mùng bảy tháng bảy năm ấy trời trong nhưng họ đã chẳng còn ở trên đời nữa, chi tiết này của Thất tịch không mưa đã ám ảnh nhiều bạn đọc.
Cũng như Đông cung của Phỉ Ngã Tư Tồn và Từng thề ước của Đồng Hoa, Thất tịch không mưa là một trong những tác phẩm có kết thúc buồn và đau lòng nhất của ngôn tình Trung Quốc.
Tác phẩm tuy ngắn ngủi nhưng đã đem đến cho bạn đọc nhiều ám ảnh, câu chuyện của Thẩm Hàn Vũ và Thẩm Thiên Tình đã gắn liền với ngày Thất tịch của những độc giả yêu thích ngôn tình.
Thúy Trân