Tháng 9, mùa thu về là mùa của tình yêu, của lứa đôi hò hẹn, bởi cái tiết trời man mát, lành lạnh, cùng với không gian lãng đãng mùi hoa sữa, dễ làm cho con người ta muốn gần và yêu thương nhau nhiều hơn.
Tháng 9, mùa thu về mang lại cho ta những cảm xúc miên man khó diễn tả thành lời như vậy. Dù chưa cảm nhận được rõ ràng nhưng đã nghe đâu đây cái sẽ lạnh về đêm, và chẳng mấy nữa thôi sẽ thấy không gian lãng đãng mùi hoa sữa. Hay phải chăng tháng 9, là cái mùa chông chênh của những mối tình non dại?
Tháng 9 về, mùa thu chạm ngõ, chợt nhận ra mình không còn quá trẻ để mà mơ mộng, để mà hi vọng với những niềm tin “rỗng tuếch” nữa rồi.
Tháng 9 về, cái mùa chông chênh của những mối tình non dại, người đến tấp nập, kẻ đi vội vàng. Dù vẫn biết, có đến được với nhau hay không, thì cũng còn tùy, tùy nhiều thứ lắm. Nhưng trong sâu thẳm con tim của những kẻ lo sợ yếu đuối kia vẫn thấp thỏm mong chờ một mối tình con cho những ngày thu đang cận kề.
Tháng 9 về, mang theo hương thơm dịu nhẹ của bông hoa sữa đầu mùa lại khiến mình nhớ đến những kỷ niệm xưa. Có những điều qua đi trong tiếc nuối, nhưng rồi nó lại để trong ta những kí ức đẹp đẽ của một thời mơ mộng, hồn nhiên. Mùa thu đến rồi, mùa thu gõ cửa trái tim cho tâm hồn ta thêm màu sắc, mở cửa trái tim và yêu thôi.
Tháng 9, người ta gọi là mùa yêu, mùa những người yêu nhau nắm tay, bước trên phố, để gió buông lơi trên tóc. Là mùa để những mảnh ghép chưa vẹn cứ mải thất lạc nhau, đang trên con đường đi tìm một nửa.
Một ngày tháng 9 rất khẽ, em gom nhặt hết mảnh vỡ ngày cũ, gói ghém trả về dĩ vãng xa xôi. Những ký ức mang màu bi thương thôi thì đến đây xin nói lời giã biệt, mùa lá đổ, trút hết vướng bận không vui để yêu, để hạnh phúc.
Tháng 9, phố vào thu, ta tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông, hai người xa lạ chẳng chút liên hệ bất chợt trở nên thân thiết. Tình yêu cứ thế đến nhẹ nhàng, an yên.
Thu về, em ngượng ngùng nói lời yêu, để chính mình có cơ hội đi tìm hạnh phúc sau những ngày đau đến quặn thắt, khóc đến mệt lòng.
Tháng 9 mùa chất ngất nhớ thương, mùa gió đổi chiều và trái tim cũng xoay trở để yêu một người khác, khép lại trang sách cũ đã ngả màu vì bụi thời gian…
Tháng 9 ! Mùa nhớ, Mùa yêu. Mùa của những lần đôi tay mình khẽ chạm… Mùa của những xao động nhớ nhung…Mùa của những hẹn hò và đôi má hồng người thiếu nữ…
Tháng 9, thu về em cần bàn tay ai đó lồng vào nắm lấy bàn tay em bé nhỏ. Cần bờ vai ai đó sánh bước cùng em mỗi chiều tà trên phố, nơi sắc lá giăng đầy.
Cần điểm đến trao yêu thương nồng nàn và đáp trả lại rất đắm say.
Thu qua ngõ chầm chậm rồi mau mải như tình qua tay lúc hời hợt, nông sâu. Tháng 9 mùa yêu rồi lại đợi, tháng 9 để thu đến vời vợi trong tim.
Tháng 9, người ta gọi là mùa yêu. Mùa dễ khiến người ta buồn, suy nghĩ, rồi lại nhớ thương vu vơ để bước qua những ngày thu dài đăng đẳng…
Phải rồi, tháng 9 thu về, mùa của những yêu thương, và ta đây vẫn đang đợi, đợi những yêu thương được trọn vẹn và đong đầy!
Mùa thu, mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha thiết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên. Tháng 9 về rồi yêu thôi kẻo bỏ lỡ.
Lời kết: Tháng Chín và mùa thu quyện chặt vào nhau, êm ái đến lạ. Tình yêu đã gõ cửa từ lúc nào không ai hay, chỉ biết rằng trái tim mình có thêm một điệu nhảy mới, điệu nhảy dưới mưa, xoay người cảm nhận, khẽ chạm mắt nhau. Như thế là tình yêu đã về.