Là con gái thì đừng cố tỏ ra quá mạnh mẽ vì không phải ai cũng nhìn thấy được sự yếu đuối ẩn sau con người em. Là con gái đừng nên cười quá nhiều vì khi ấy chẳng ai tin em có thể khóc vì những điều người ta làm em tổn thương. Đừng để mạnh mẽ là vỏ bọc và nụ cười làm mặt nạ.
Con gái là thế đấy, càng mạnh mẽ thì càng yếu đuối, càng cười nhiều thì càng thấy trống trải, càng vô tư lại càng lắm ưu phiền. Biết sao được đây, cuộc đời thì chẳng màu hồng mà con gái thì không có màu nào làm đại diện.
Là con gái, ai chẳng cất giữ chút yếu lòng cho riêng mình. Em cũng yếu lòng khi phải tập quen với cô đơn. Quen rồi lại thấy bình thường. Em không khóc khi nhớ anh, cũng chẳng thở than khi anh quên bẵng em trong một khoảng thời gian dài đến mệt mỏi. Chỉ là, em mạnh mẽ, nên em tự ôm về mình tổn thương, sắc lạnh như mảnh trời mùa đông vỡ toạc.
Cô gái dũng cảm ạ, nếu đơn giản lại chỉ là em muốn chữa lành nỗi đau của em thì em đã không tỏ ra quá mạnh mẽ như vậy, em đã hét to rồi thoải mái cho những giọt nước mắt kia tự do làm những gì mình thích
Khi cùng lúc em và một cô gái yếu đuối cần người ở bên, người ta đều sẽ không chọn đến bên em. Bởi vì họ nghĩ em mạnh mẽ mà, nên em sẽ ổn khi một mình thôi.
Anh này, có phải vì em mạnh mẽ nên anh cứ cố gắng theo đuổi cuộc sống riêng của mình mà quên mất sự tồn tại của em không? Con trai luôn là điểm dựa của con gái khi mệt mỏi, lo lắng, khi muốn vứt bỏ những toan tính ngoài kia để lòng bình yên một lúc. Vậy mà em lại tự dựa vào chính mình, vì anh không muốn hiểu em, không muốn lo cho em, không muốn quan tâm em. Vì em mạnh mẽ như anh đã từng nghĩ.
Em này, cũng chỉ là em muốn chữa lành vết thương, muốn đi qua những đau đớn mà em chưa chấp niệm buông bỏ, em cứ ngột ngạt như vậy đến bao giờ, em không định chọn màu đại diện cho mình khi em đang sống giữa cuộc đời đầy song gió như vậy hả em?
Em đừng cố gắng chịu đựng được không, em đừng ép mình vào những nguyên tắc, luật lệ cứng nhắc mà em đang sống, đừng chịu đựng để dòng nước mắt không thể bật lên thành tiếng. Em thấy không, em cười đấy, em vô tư đấy, em nuốt nước mắt vào sâu nơi em giăng lối đấy, và rồi sao em? Tôi chắc em vẫn đau, em vẫn lạc lõng, em sẽ trở nên những những con búp bê có trái tim nhưng chất liệu con người lại là gốm.
Con gái ạ, dẫu em có tỏ ra lạnh lùng và bất cần đến đâu đi chăng nữa thì tận trong sâu thẳm vẫn là một tâm hồn mong manh, dễ bị tổn thương… Suy cho cùng có lẽ vẫn không thể phủ nhận rằng em là con gái, và cái tính nữ bẩm sinh ấy vốn là bất biến theo thời gian..
Em đã suy nghĩ như thế đấy, để rồi mạnh mẽ trở thành lớp vỏ chắc chắn, để rồi anh cứ mặc kệ em nơi đây, mặc kệ em hoảng hốt với những nỗi đau lớn dần theo mùa gió. Em như cơn gió hoang hoải ngoài kia, hoang hoảng tìm lại chính mình, tìm lại chút con gái ngày xưa để được anh yêu thương nhiều thêm một ít, quan tâm nhiều thêm một chút.
Cuối cùng, trái tim em vẫn là một trái tim con gái, rồi em cũng gặp được một người khiến trái tim ấy không còn tuân theo những khuông nhịp thường ngày…Người ta cũng bị ấn tượng bởi sự thông minh, cá tính nơi em, hai người là một cặp bài trùng thật hợp, nhưng sự tự tôn và lòng kiêu hãnh khiến em vẫn thế: mạnh mẽ, lém lỉnh, sòng phẳng, hiếu thắng và tự tin.
Tôi chỉ mong em sẽ là em, sống tốt cho hiện tại, trân trọng quá khứ, em còn trẻ hãy sống hết mình, hãy làm mọi thứ mình thích, đừng vì một điều gì đó mà làm em của tôi thay đổi…….Em biết vì sao không? Cô gái mạnh mẽ đau thương này, xứng đáng nhận được yêu thương và có hạnh phúc thật sự.
Nếu trong vài phút em nhìn lại con đường dài em đang đi, thì cô gái của tôi ơi! Gia đình của em, bạn bè của em, công việc của em vẫn bên em, một nửa yêu thương vẫn đang tìm kiếm em ở nơi nào đó, em sẽ thấy em không hề lạc lõng, em sẽ không cần phải gồng mình lên để mạnh mẽ nữa, em hãy cho mình được khóc thật thoải mái, được ăn nói vụng về, được đầu bù tóc dối, được đểnh đoảng 1 vài thứ và được trân trọng và yêu thương.
Em yếu đuối thật đấy, anh ơi! Em muốn vứt bỏ hết những mạnh mẽ này đi, em không thể gồng mình lên chống chọi với thương tổn từ phía anh. Một lần, quay lại phía em và nhìn trái tim chưa kịp lành đã sẹo này đi anh.
Nếu em đau buồn một cách yếu đuối, điều em mong muốn sẽ là ai đó có thể mang đến cho em niềm vui. Nhưng em à, người với người không chỉ mang đến cho nhau nụ cười. Người ta vẫn có thể mang đến cho em thêm một lần nước mắt nữa. Còn nếu em chọn mạnh mẽ, em sẽ thiệt thòi, nhưng sẽ chẳng ai làm em rơi nước mắt được nữa, bởi vì em biết cách làm cho mình an nhiên mỉm cười.
Lời kết: Tôi biết, có nhiều cô gái họ rất ” phi thường ’’ khi che chắn chính cảm xúc của chính mình. Họ sẵn sàng ruồng bỏ mọi thứ để bảo vệ chính cái vỏ bọc mạnh mẽ đấy.. Nhưng vốn dĩ làm gì có thứ gọi là mạnh mẽ, bởi vì thử buồn xem, thử cô đơn, thử vấp ngã liên tiếp xem, họ lại thui thủi khóc nấc lên như đứa trẻ bị bỏ rơi, “mồ côi ’’ nơi dòng đời có quá nhiều biển người.