Tuổi 17, cái tuổi cấp 3 lưng chừng chưa biết chọn cho mình một ước mơ hay một lối đi. Ngày ngày vùi đầu những bài kiểm tra bất chợt của thầy cô. Rồi cùng với đám bạn lang thang khắp các con phố.
Tuổi 17, là tuổi đã biết say nắng một ai đó. Thói quen là hay theo dõi họ ở dưới sân trường, sân bóng, hay cả lớp học có cả những lúc cố ý đi ngang lớp họ vì chỉ muốn nhìn thấy họ mỉm cười. Và cũng ở cái tuổi của mọi thứ lưng chừng này mối tình đầu cũng bắt đầu đẹp như nắng sớm.
Tuổi 17, cái tuổi ngang bướng. Khó chịu với mọi thứ không hài lòng với mình. Trở nên cáu gắt vì lời nhắc nhở của mẹ để rồi sau này trưởng thành thật sự lại thấy nước mắt lại rơi. Không phải cảm thấy có lỗi nhiều mà vì thấy thương mẹ nhiều hơn.
Tuổi 17, cái tuổi mà con người ta vẫn còn chưa muốn lớn nhưng cũng chẳng mong mình bé lại. Vì sự ẩm ương ấy nên ta muốn biết, muốn khám phá mà tò mò nhiếu thứ lắm.
Tuổi 17, cái tuổi cũng đã đến lúc tự nhận thức cho chính bản thân mình rằng. Con người ai cũng sẽ lớn rồi cứ ngồi đờ đẫn nhìn về cái thời còn được bảo bọc, yêu thương không lo không nghĩ và rồi nhận ra tất cả đã trở thành hồi ức mà sẽ mang theo suốt cuộc đời này.
Tuổi 17, đẹp, đơn giản chỉ vì chúng ta đang được đứng ở giữa cái danh giới, Đang lớn và Trưởng thành.
Tuổi 17, yêu ghét được rõ ràng. Ta yêu, ta kề cạnh. Ta ghét, ta cố cách xa. Nhưng, hậu 17.. Yêu, đôi khi phải xa rời. Ghét, luôn luôn lại phải gần bên. Để đạt được mục đích nằm trong Dự án tham vọng của chính mình.
Tuổi 17, cách nhìn cuộc sống đầy màu sắc. Hậu 17, nhìn cuộc sống bằng duy hai màu, đen và trắng.
17, mệt thì được nghỉ giải lao. Hậu 17, càng mệt, lại càng phải cố sức bước tiếp…Nhưng chuẩn bị 18, nhìn lại, tôi đã có – mất – được – học và ngộ ra những gì qua cái tuổi 17 mà với tôi, tôi đã quá phung phí nó với bao trì hoãn và lười nhác?
Tuổi 17, ta sẽ có nhiều cái lần đầu. Lần đầu có cảm cảm giác giận hờn một ai đó mà không rõ lí do. Lần đầu cảm thấy nhớ nhung một ai đó. Lần đầu biết yêu một ai đó. Có lẽ cảm giác ấy mới mẻ, lắm lúc cũng đứt quãng khiến ta chênh vênh lắm.
Phải, 17 tuổi vẫn chưa lớn, vẫn chưa hiểu hết bản thân ta muốn gì, vẫn chưa giãi bày hết cái cảm luân thường trong tận đáy lòng. Vì những lời còn khó, những yêu thương còn chưa kịp trao, những nhớ nhung còn chưa kịp lên tiếng đã tắt ngấm bởi những tổn thương đầu đời, bởi… những hi vọng còn non nớt.
Tuổi 17, là lúc mà ta muốn mình bước gần hơn với thế giới bên ngoài. Muốn tự lực bằng chính bản thân mình. Muốn chứng minh cho người ta thấy nhất định ta có thể làm được thứ này thứ kia, hay một sự chân thành vô định nào đó mà ta giữ cho riêng ta.
Tuổi 17, nó đẹp và yên bình lắm. Vì ta chưa lớn, cũng không còn bé. Vì ta còn chơi vơi giữa sự trưởng thành và còn lớn. Vì ta mãi cứ nhiệt huyết với một thời ấu thơ, bị cha mẹ thầy cô rầy la, vì còn mãi nhớ nhung, vấn vương một nỗi buồn nào đó mà đôi khi chính bản thân ta cũng không biết được. Vì tuổi 17, mọi thứ đều có thể nhầm lẫn.
Có câu: “Mỗi người đều có thanh xuân. Mỗi thanh xuân đều có câu chuyện. Mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc. Mỗi nuối tiếc đều có những hồi ức đẹp đẽ vô tận.”Tuổi 17, qua rồi mới mới hiểu hết cảm giác của sự trân trọng.
Tuổi 17, ta lại cảm thấy nuối tiếc vì một thời, một ngày nào đó còn chưa sống hết mình, còn chưa thỏa hết đam mê và… còn chưa nói lời yêu thương với người ta mong nhớ. Ta sắp bước qua cái ngưỡng cửa của sự trưởng thành, sắp phải bước vào ngưỡng cửa của cuộc đời, đối mặt với nhiều thứ, lại cảm thấy tiếc nuối cái tuổi 17. Vì đôi lúc, mất đi rồi ta mới nhận ra, an nhiên bằng những điều bình dị lắm.
Tuổi 17, cảm xúc dễ nổi loạn lắm. Vì có những giây phút, cảm thấy quá đỗi yêu thương một người, nhất định sẽ tìm cách bên cạnh, an ủi. Lại có những khoảng trống chứa đựng sự ghanh ghét đố kị, nhất định thể hiện ra mặt. Vì tuổi 17, cảm xúc dễ vỡ òa lắm.
17 tuổi, tôi đã bắt đầu phải suy nghĩ nghiêm túc về cuộc sống và tương lai của chính mình. Thế nhưng, 17 tuổi, tôi vẫn chưa thực sự trưởng thành, tôi vẫn cần lắm những yêu thương, và tôi vẫn muốn mông mơ, dong duổi….. 17 tuổi, không còn là sớm để có cái nhìn nghiêm túc, và không phải là quá muộn để tôi nhìn lại và chỉn chu, để tôi vẫn cho phép mình bay bổng.
Nắng có, mưa có, rồi ngày mai trời lại sáng và bầu trời lại xanh. Đúng 17, mọi thứ còn dang dở nhưng hãy đứng dậy xác định cho mình một đích đến không cần nhất thiết là cánh cửa đại học. Chỉ cần chọn cho mình một ước mơ một hoài bảo mà mình muốn đạt đến
Lời kết: Nụ cười trong như nắng của 17, không còn bé, cũng chưa hẳn là lớn vì thế hãy học cách trưởng thành để rồi nhìn lại bản thân một lần nữa thì cảm thấy yêu cuộc sống này hơn, yêu những người xung quanh hơn. Tuổi 17, em hãy trân trọng những gì em đang có, vì biết đâu một ngày nào đó em không còn sở hữu, cũng không thể níu lại. Vì tuổi 17, chênh vênh lắm!