Ngày bế giảng năm học, ai cũng day dứt, bồi hồi, khóc nức nở hẹn nhau “cùng đóng băng” thời gian để được ở mãi cạnh bên, chôn chân dưới mái trường, ký tên lên áo nhau và cùng rơi nước mắt vì những tháng ngày tươi đẹp từng đi qua ấy.
Lễ bế giảng năm nay, mọi thứ vẫn đẹp nhưng không còn vẹn tròn, bởi ai rồi cũng phải lớn lên, đã đến lúc rời xa “cái ao làng” để vẫy vùng ra “biển lớn”, xa những người bạn để bước tới những “vùng đất mới” của cuộc đời. Trên hành trình tìm kiếm những “vùng đất mới” để ngày một trưởng thành ấy, có đôi lần chúng ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về hành trình trưởng thành của mỗi người.
“Chưa xa mà đã nhớ, chân chưa đi mà lòng đã rưng rưng”, 3 năm tưởng như dài nhưng hóa ra cũng chỉ bằng một cái chớp mắt. Lớp học vẫn còn đó, vẫn là chiếc nôi đưa ta lớn lên để trưởng thành. Mọi thứ sẽ vẹn nguyên khi trong tim ta đặt những kí ức đó trong một phần đẹp nhất của tuổi trẻ, để mỗi khi ta nhớ về đều cảm nhận được sự ấm áp, ngọt ngào và hạnh phúc!
Năm cuối cùng cũng đi đến hồi kết, giây phút chia xa cận kề, ở cái ngưỡng mà mỗi đứa đều phải bay cao đi tìm giấc mơ tương lai của mình, tụi mình mới có dịp nhìn lại những điều đã trải qua, về bản thân đã trưởng thành như thế nào, và về cấp 3… tuy ngắn nhưng lại đong đầy, đẹp tươi đến lạ.
Bế giảng cũng là buổi liên hoan âm nhạc cuối cùng, nơi học trò, thậm chí là các thầy cô cùng vui ngất trời, cũng là lúc nhớ lại biết bao mùa văn nghệ đã qua…
Buổi lễ bế giảng – tốt nghiệp có thể xem là cột mốc quan trọng, đáng nhớ nhất cuộc đời học sinh khi chúng ta chính thức chia tay mái trường cấp 3 để bước vào con đường đầy gian nan phía trước.
Lễ bế giảng hay lễ ra trường bao giờ cũng vậy, luôn có những nụ cười, những giọt nước mắt, những cái ôm, những ánh mắt lưu luyến và cả những câu nói cứ nghẹn mãi nơi đầu môi…
Một tà áo trắng, một góc sân bóng, một lớp học bàn ghế ngay ngắn… Tất cả đều có thể vẽ lên khung cảnh tuổi học trò…Tạm biệt năm học cũ, tạm biệt mái trường thân yêu, hẹn gặp lại sau ba tháng hè…
Bế giảng rồi mới biết hóa ra những đứa mình từng ghét cay ghét đắng ngày xưa lại có thể là những đứa mà mình nhớ nhất.
Bế giảng là buổi lễ cảm xúc mà… có cảm xúc ngại ngùng, có cảm xúc lưu luyến, có cảm xúc hạnh phúc, có cảm giác tiếc nuối, và cả những cảm xúc “khó tả” như thế này nữa.
Điều khiến mình nuối tiếc nhất trong khoảng thời gian cấp 3 là những điều chưa thể làm cho thầy cô – những người lái đò đưa học sinh chúng mình đến bến bờ tri thức. Công lao của thầy cô thì không thể đong, đo, đếm được thế mà có đôi lúc tụi em lại thường trách thầy cô vì hay la mắng và ra bài tập quá nhiều. Đến sau này, khi sắp sửa chia tay, mình mới nhận ra chính những điều thầy cô làm mới tạo ra chính mình ngày hôm nay.
Phượng đến, ve kêu, tiếng trống buổi lễ bế giảng kết thúc năm học vang lên, gửi mái trường một lời cảm ơn chân thành từ trái tim mình, nơi cho mình nhiều điều ngọt ngào nhất. Nơi dạy mình những bài học làm người và là nơi chắp cánh cho ước mơ bay xa. Cảm ơn nhiều lắm.”
1000 ngày không dài so với một đời người, nhưng là cả quãng đời tuổi trẻ, cả giấc mộng thanh xuân của bao thế hệ. Ngày hôm nay cũng nắng vàng, trời xanh nhưng đó là ngày cuối cùng của tuổi học trò được gọi là học sinh, ngày cuối cùng của những năm tháng học trò đầy mơ mộng. Tạm biệt mái trường, hàng cây, gốc phượng. Cảm ơn tất cả.
Hạ đến khiến lòng người nôn nao khó tả. Những lá thư viết vội trong ngăn bàn, những chữ kí dày đặc trên tà áo trắng tinh, cánh hoa phượng ngả màu in hình rõ rệt trên trang vở trắng còn thơm mùi giấy mới. Hạ vương vấn chùng chiềng nơi góc lớp, thổn thức trong suy nghĩ, rơi rớt đỏ cả trời phượng vĩ trên từng bài thi. Từng trang lưu bút bỗng dài thêm. Ai cũng muốn viết, muốn nói thật nhiều để lưu giữ hoài niệm, để rồi những dòng tâm sự cứ dàn trải lê thê nỗi niềm.
Tháng tư là tháng của mùa thi và cũng là mùa để những chú ve đong đưa trong điệu nhạc của nắng hè gay gắt. Tiếng kêu inh ỏi vang động cả một góc sân trường đổ nắng vàng soi rõ. Tiếng ve cùng hoa phượng đỏ cứ ngập ngừng, bồi hồi trong hơi thở chia tay bạn bè, sự quyến luyến thầy cô, thao thức tiếng trống trường vang lên vài tiếng ngắn khô khan trong lễ bế giảng.
Sau buổi lễ tổng kết năm học, tiếng trống trường im lìm lùi sau hàng phượng vĩ. Ghế đá hoang vắng, cánh phượng đỏ rơi bên thềm hiên buồn bã như cố lượm nhặt những mùa hè đã qua.
Hôm nay là ngày tổng kết, là lần cuối cùng tôi mặc áo dài, được ngồi nguyên ngày dài nghe thầy cô nói mà không thấy nhàm chán. Vì đây là lần cuối tôi sẽ ngồi ở hàng ghế cấp 3, trong không khí chia ly, cũng là lần cuối cùng tôi được làm cô học sinh duyên dáng trong áo dài trắng. Vì rằng hối tiếc, nên tôi mới càng trân trọng và quý giá nhiều hơn.
Chúng ta đã từng đi cạnh nhau suốt một hành trình dài, không ưu tư, nghĩ suy, lo lắng. Cho đến phút cuối, mới nhận ra rằng chúng ta rồi sẽ có ngã rẽ tương lai, con đường phía trước sẽ không bao giờ bước chung nữa… Nhưng lúc ấy, tấm ảnh tốt nghiệp là tầm ảnh đầu tiên và cuối cùng tôi và bạn có nhau.
Sau tất cả, suốt ba năm qua, mình luôn nợ các bạn những lời xin lỗi. Xin lỗi vì chúng ta chưa đủ chín chắn và đôi lần làm tổn thương nhau. Xin lỗi vì đã để những giận hờn làm lãng phí những khoảnh khắc thật đẹp mà chúng ta từng có với nhau. Và cuối cùng, gửi đến tôi, đến chúng ta của nhiều năm về sau, rằng ba năm sau dù đi đâu tôi cũng không bao giờ quên. Hẹn gặp lại nhé thanh xuân!
Chỉ còn hôm nay nữa được đến trường gặp thầy gặp bạn và mặc trên người tà áo dài trắng, chiếc áo đồng phục có in logo của trường nữa thôi. Từng bước, từng bước đi lại những nơi quen thuộc, kỷ niệm ùa về như thước phim tua nhanh, dào dạt cảm xúc.
Ba năm vô tư và tươi mới nhất cuộc đời con người, giờ sắp phải chia xa, không thể không khiến người ta bâng khuâng, luyến tiếc. Trong giờ phút nghe tiếng trống bế giảng vang lên, không còn những khoảng cách, những lo lắng về thi cử, mọi giận hờn đều bay biến.
Lời kết: Vậy là khép lại năm tháng đẹp nhất của thanh xuân, quãng đường hơn 1.000 ngày cũng đi vào chặng đường cuối. Giờ đây giữa khoảng trường đầy nắng, trong khi hoa phượng đang nở rộ ngày cuối tháng 5, chúng ta phải nói lời chia tay thôi. Cảm ơn cấp 3, cảm ơn mái nhà chung, cảm ơn thầy cô đã dìu dắt, cảm ơn đại gia đình đã cho hàng chục con người xa lạ có cơ hội gặp gỡ. Cảm ơn và chia tay nhé.