Thấm thoắt rồi tháng 8 cũng rời đi và mang theo cái hương vị ngập ngừng của tiết giao mùa chớm thu – cuối hạ! Thay vào đó, tháng 9 kiêu hãnh ghé về và mang những theo loài nắng vàng hoe, mang theo những con đường mênh mang và ngập tràn thi vị của những nàng thu trong truyền thuyết. Không gian của tháng 9 không nhuốm đầy sầu muộn như tháng 10, không xác xơ, không hoang toàn như thế. Đó là vẻ đẹp của của sự bình lặng, an yên, của những thứ nhỏ bé mà tinh tế, của những âm thanh dịu dàng mà sâu lắng, của những mùi hương thoảng qua mà ngào ngạt, để lại dấu ấn tới nghìn đời!
Chiều nay – một chiều tháng 9 vừa chạm chân lên thềm phố, hẳn là cũng có nhiều người cũng muốn chìm vào một vài đoạn tản văn, một vài hình ảnh đẹp cũng như một vài dòng stt tâm trạng về tháng 9 phải không? Hôm nay, sau những áng thơ tình tháng 9 rất hay và lãng mạn đã gửi tới mọi người trước đó. Mời các bạn cùng xem qua và thưởng thức những đoạn tản văn, những dòng stt tháng 9 rất hay cùng những hình ảnh tuyệt đẹp dành riêng cho tháng 9 sau đây. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích những dòng status tháng 9 và hình ảnh chữ tháng 9 đầy tâm trạng này. Chúc các bạn có những phút giây thật tuyệt bên những dòng cảm xúc tháng 9 cùng những câu nói hay về tháng 9!
» Stt tháng 9 trong tản văn “Tháng 9! Những Bóng Người Lang Thang Cô Quạnh” – Huỳnh Minh Nhật
Tháng chín đến, vàng phai trong gió. Những con phố đứng ngóng chờ nhau, những bóng người lang thang cô quạnh…
Có lẽ ở ngoài miền Bắc thu mới rõ màu, đậm vị. Còn nơi đây, miền Trung, chốn Cố đô, tháng chín ghé qua âu cũng là vài hương hoa sữa lạc đường. Ấy thế mà người ta cũng buồn nhiều lắm, người ta nghe nhạc mùa thu, người ta viết về mùa thu còn não nề hơn mớ xác lá dạt bên lề đường mỗi chiều rơi ở phương trời nào đó.
Tháng chín đến, giục giã trống trường. Khi xa rời một thuở học trò người ta mới bắt đầu vội vàng nhớ lại, thế là hóa ra hoa phượng chẳng hề đẹp mấy. Mùa phượng cười cũng là mùa phượng khóc, khóc vì chia ly, khóc vì xa nhau… Mỗi khi tháng chín trở về gợi nhớ một thuở thơ ngây áo trắng, có người cười, người khóc, người bâng khuâng và có người thì đã lãng quên. Tháng chín đẹp thì đẹp thật, nhưng hình như chẳng có gì vui. Tháng chín là một khoảng trời bao la của ký ức ngày xưa hãy còn đọng lại, ôm ấp nỗi buồn gửi vào hương thu sầu muộn…
Tháng chín đến, vàng phai trong gió. Bởi nơi ta ở cây lá vẫn một màu xanh, xanh đến rợn người nhưng lòng người thì lại ước ao mùa thu ghé lại. Bởi có một loài heo may siêng đến lạ lùng, cứ mỗi chiều lại chở bóng dáng người xưa trở về phố cũ. Nơi đây, bên ánh hoàng hôn đã thẫm màu này, ta đang chờ đợi đôi mắt thu mưa trở về ngõ ấy, lấp đầy biết bao khoảng trống thênh thang. Nhưng không, thu nơi đây vẫn là mộng tưởng, phương trời nào xa, xa lắm, nơi ấy mới có mùa thu…
Tháng chín đến, những con phố đứng ngóng chờ nhau. Những con phố xa nhau dẫu biết muôn đời không hề gặp gỡ, nhưng biết sao đây. Trong lòng phố giờ đã nuôi nấng đôi tim vĩnh viễn thuộc về, những tháng năm chẳng thể nhạt nhòa, in hằn sâu trong tiềm thức. Người vô tình quên nỗi nhớ nhau giữa đời vồn vã, để những con phố vốn dĩ chẳng biết yêu thương, chẳng biết yêu đương cũng phải động lòng. Những con phố khát khao mùa thu đến mức đảo điên, cây hạnh phúc vì xác xơ, lá mừng vui vì được chết. Nhưng thu đâu? Xanh của cỏ cây, xanh của bầu trời, còn cái sắc vàng thu hình như chỉ có những sợi nắng yếu mềm mang lại.
Tháng chín đến, những bóng người lang thang cô quạnh. Trên con hẻm giữa hai dãy nhà lạnh lùng trơ trọi, có những bước buồn đạp trên xác lá, ngân nga khúc hát mùa thu. Có những bóng người in trên tường trắng, gập gãy thành đôi nhả khói thuốc buồn, nhìn như họ muốn uống cả cái tình trăng đang treo nơi đầu phố. Nhìn như họ muốn nuốt cả cuộc phân ly vào lại cõi lòng. Than ôi! Tháng chín…
Và đúng là tháng chín nơi đây thu không vàng lá, thế nhưng dường như trong thẳm sâu của những mảnh hồn lạc lõng, thu đơn thuần là một khoảng trời nhớ cánh thiên di. Với những người mang nhiều tâm trạng mà nói, thu thật giản đơn, thu chỉ là một mớ bùi nhùi, huyễn hoặc còn làm họ si mê trong những chiều tà trở gió…
Ta với người còn lại gì đâu, là một cái với tay không đủ dài để chạm đến những yêu thương thật sự. Năm tháng miệt mài trôi qua, dòng thời gian không nỡ quên đi, vẫn cố khắc vào lòng nhau những vết cứa nhẹ nhàng, êm dịu rồi dấu sâu tận đáy tâm hồn. Có lẽ, chỉ vài tháng chín nữa thôi…
Chỉ vài tháng chín nữa thôi, rồi khi thu lại ghé đây với một tháng chín dịu vàng, rộn tiếng chim ca. Có một câu chuyện sẽ không bao giờ còn ai nhắc tới, khi ấy, mỗi người đều đang vui với cuộc sống riêng mình. Người không còn nói với ta người buồn, ta không còn ngồi nghe những nỗi niềm riêng chưa bao giờ kể… Rồi mai đây, với một người xa lạ, họ sẽ giữ câu chuyện ấy như một bí mật về tình trăng mười tám, hoặc, có thể họ sẽ kể cho nhau nghe như một chuyện tình vỡ lỡ trong quá khứ chẳng còn chút gì đọng lại trên môi.
Chỉ vài tháng chín nữa thôi, rồi tháng chín của ngày mai vàng thu sẽ không phai tàn trong gió, những con phố thôi ngóng chờ nhau, giữa những dãy nhà bên bức vách trắng cô đơn, bóng trăng thôi còn hằn in dáng gầy hiu quạnh. Khi thu ngập tràn tận trong hồn thơ, nét bút, có người tưởng rằng thu là mãi mãi, rồi họ cũng nhận ra, à rằng rồi cũng tới đông, rồi tới mùa xuân.
Chà! Chắc chỉ vài tháng chín nữa thôi!
(Tản mạn: Tháng 9 – Những bóng người lang thang cô quạnh – Huỳnh Minh Nhật)
Tháng chín nào em đến ngày mai?
Mùa thu mới, bờ vai ấm áp
Tuổi đôi mươi tròn đôi câu hát
Bụi tình đầu phai nhạt trên môiTháng chín nào ở lại cùng tôi?
Trong những chiều hoàng hôn gió vỡ
Ai, ai đấy? Tôi không còn nhớ!
Khoảng thu buồn nghiêng dệt vầng mâyTháng chín nào còn lại nơi đây?
Giữa khoảng “tôi”, đôi đầu tình ái
Tháng chín nào đã trôi xa ngái
Tháng chín nào em đến ngày mai?
(Tháng chín nào em đến? – Huỳnh Minh Nhật)
» Stt tháng 9 hay trong “Tháng 9 rồi, mình hò hẹn đi anh!” – Shi Shi
Tháng 9 rồi, sao mình không yêu nhau đi. Trời cũng đã qua hạ vào thu, trái tim ta cũng đã bớt chai sạn để có thể gạt bỏ đi những u uất trong hồn. Tháng 9 rồi, người ta đã có đôi có cặp với nhau để cùng đón một cái Tết trung thu đầy ấm áp, người ta đã có thể nắm tay nhau hẹn ước trên đồng hoa dã quỳ mang màu niềm tin rực rỡ kia, thế mà sao chúng ta vẫn cứ mãi khép trái tim này lại, để rồi bỗng chốc cô đơn trong thứ tình cảm không tên này.
Người ta thường nói, một khi đi qua nhiều tổn thương chúng ta sẽ ngại yêu thương thêm lần nữa, chúng ta sẽ ngại va vấp thêm lần nữa. Điều đó muôn vạn lần vẫn đúng. Ấy vậy mà càng lớn tuổi, càng đạt đến cái độ tuổi trưởng thành, người ta lại lao vào vào những điều hư vô nào đó, có thể là công danh sự nghiệp, có thể là lúc đó ta đã quá chán nản với việc toàn tâm toàn ý vào khái niệm yêu đương.
Thế nhưng độc thân bao lâu mới là đủ, chôn giữ tổn thương đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai. Thật tâm mà nói, cảm giác ấm áp không ai có thể chối từ, được quan tâm chiều chuộng không ai không thể đổ ngã. Thế nhưng hai con tim chai sạn tìm thấy nhau, cứ cảm thấy chông chênh đứng giữa vách ngăn của một thứ quan hệ không thể rõ ràng thì chúng ta định sẽ hoang phí thời gian thêm bao lâu nữa.
Tháng 9 rồi, sao mình không yêu nhau đi. Cái thời điểm thích hợp để cả hai nắm tay nhau trong những ngày đông lạnh, cái thời điểm vạn vật ẩm ương như cần một điểm tựa để sưởi ấm tâm hồn. Chúng ta đã mãi chờ đợi vào những tháng ngày hối hả trước, vậy vào thời điểm hết sức yên bình này sao lại vờ như muốn xuống nước xuôi tay?
Thế giới hơn 7 tỉ người, gặp được nhau đã là điều may mắn, cảm mến nhau lại là điều kì diệu ở lương duyên. Nếu có thể quan tâm nhau nhiều hơn một chút, nếu có thể trao nhau những nhớ nhung vụn vặt hằng ngày mà không vướng bận thì hãy yêu thương. Chúng ta cần vững chắc, chúng ta cần sự nghiệp nhưng liệu thứ đó có thể xây đắp trong một hai hay ba ngày mà lại nhẫn tâm đánh đổi với cơ duyên?
Tháng 9 rồi, mình yêu nhau đi. Đã đến lúc nhớ lắm những yêu thương vụn vặt, đã đến lúc cần lắm một một bàn tay ấm vỗ về, đã đến lúc cần một sự trách móc hay la mắng nghiêm nghị vì yêu thương. Cũng đã đến lúc muốn tuyên bố với cả thế giới rằng tôi đã có thể yêu thương thêm lần nữa, hạnh phúc và bình yên như đã từng Thế nên, mình yêu nhau nhé. Anh!
» Stt tháng 9 trong “Chào em, cô gái của tháng 9 nhẹ nhàng” – Gió Ấm
Chỉ là chút xao động chuyển mùa, nắng thì bớt gắt và gió thì mát dịu hơn. Chào tháng chín để tạm biệt cái oi ả của mùa hè nơi Sài thị, tạm biệt những cơn mưa ào tới không báo trước khi nắng vàng ươm còn chưa kịp tắt, hay chỉ là em còn chờ đợi những gì khác nữa?
Ừ cũng đúng nhỉ, người ta nói tháng chín là mùa yêu thương, mùa của ấm áp và đoàn tụ, mùa của ngày thu tựu trường, da diết vị mát lành. Những con đường huyên náo người qua lại sẽ chất chứa chút tàn dư của nắng nhè nhẹ, trải dọc cảm giác bình an lên tất cả mọi người.
Đã bắt đầu vơi đi những cơn mưa rào bất chợt làm em ướt áo, cho em nhớ người này thêm một chút, yêu thêm người kia một chút. Tháng chín để em chững lại một nhịp, hít hà mùi hương trời đất mà xuýt xoa sao thời gian trôi quá nhanh. Ghé lại một quán cà phê nơi góc phố, đợi cho cơn mưa bất chợt ngang qua. Đưa tay phủi những giọt nước còn đọng trên mái tóc, tay kia với menu gọi món khi hương cà phê xay ngào ngạt lướt qua mũi, cảm giác này, cũng khiến em thật khó gọi tên…
Thả người ngồi bệt xuống một góc quán để nhấn nhá hương vị ấm áp quen thuộc với cốc cà phê ngào ngạt giữa những người xa lạ, lim dim nhắm mắt để nghe những tiếng đàn dương cầm đâu đó vọng lại từ chiếc loa của quán, khúc giao mùa còn ướt át vị luyến thương, cho em buồn vì những chuyện quá khứ đã xa tít tắp, cho em nhớ những người đã bước ra khỏi cuộc sống của em, để lại những khoảng trống vẫn hẫng một nhịp mỗi khi tháng chín trở về. Để rồi bất chợt, lôi BBM ra chỉ để đăng vài dòng tâm trạng: “Mây của trời, cứ để gió cuốn đi”… Em à, tháng chín về rồi đấy!
Xin cho em cất lên giọng hát trầm lắng để chào tháng chín, chào những khoảng trống được lấp đầy, chào những rung động không thể nói thành lời, chào những thứ tha, những cái ôm dành cho người trở về, chào một mùa yêu thương lặng lẽ rơi đầy… Một Sài Gòn thanh bình đến lạ, với những cơn gió hát nhẹ nhàng của tháng chín thương yêu…
» Stt tháng 9 trong “Tháng 9 qua rồi, em có lỡ hẹn với yêu thương?” – Vô Danh
Mùa thu, mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha thiết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên. Tháng Chín đi, đi rồi đó, Hà Nội chẳng còn hanh hao, em có lỡ hẹn với yêu thương?
Con phố chiều nay nhẹ tênh, chầm chậm trôi như đang hối hả đi tìm một chút nhớ. Gió vẫn khẽ chờn vờn bên gốc bàng phủ đầy lá rụng. Bỗng lao xao gió hát khúc tình ca chiều thu bâng khuâng gợi muôn vàn kỉ niệm. Nắng xen nghiêng đổ loang vào mắt ai đang ngập ngừng, chầm chậm bước về phía cuối con hẻm nhỏ sâu hun hút. Trên vai mềm bỗng ướt nhèm, cơn mưa chiều chớm thu vội buông hững hờ, bỏ lại sau lưng những mảnh ghép loang màu thời gian cho một điều sắp qua, sắp cũ, sắp xa…
Tháng Chín sắp đi rồi, chóng vánh những yêu thương chưa kịp ngỏ, ai đó có bỏ lỡ những khoảnh khắc chưa kịp giữ, để rồi chợt một ngày loay hoay mải miết đi tìm lại yêu thương xưa cũ thì giật mình nhận ra chẳng còn gì để tìm. Mùa thu ùa về mơn man theo điệu nhảy nhẹ nhàng, êm ái, lâng lâng của tháng Chín như cô gái đôi mươi ngượng ngùng giấu nụ cười sau tà áo trắng tinh khôi ngày tựu trường.
Cơn mưa vội vã một chiều cuối tháng Chín dường như níu lòng người ở lại với thời gian, ở lại với mùa thu hanh hao thêm chút nữa nhưng rồi sự hối hả của tháng Mười đang gần kề chẳng thể giữ được mùa xưa cũ. Chợt thấy nhớ những sáng tháng Chín miên man xoay xoay người hứng lấy giọt mưa nhẹ tinh khiết, vỗ vỗ vào trái tim yêu những rung động êm ái. Tháng Chín thật đẹp…
Có ai nép mình bên gốc phượng già lả tả lá vàng bé xíu rơi nghiêng, chạnh lòng muốn ôm trọn cả bầu trời tháng Chín vào lòng, ôm trọn tình yêu đầu mới chớm giữa buổi chiều gió hát. Một nụ cười xen nghiêng, nắng ùa sâu vào đôi mắt ngập tràn mùa thu. Bên góc đường quen, dáng liêu xiêu bé nhỏ của cô gánh hàng hoa đang chầm chậm rảo bước như gánh đi hết những gì thuộc về tháng Chín, gánh đi yêu thương và gánh cả những vụng dại mới yêu.
Ai đó vẫn bảo rằng tháng Chín mùa yêu, mùa nhớ, mùa bàn tay khẽ đan chặt vào nhau, lắng nghe từng nhịp thở đều đều và cảm nhận tình yêu thật dịu mát như mặt nước mùa thu. Cô gái bẽn lẽn quay mặt đi, vương một nụ cười hạnh phúc, nắng chiều đổ xuống mái tóc buông dài trong gió bỏ chàng trai đứng ngẩn ngơ một mình. Tình yêu đầu ngượng ngùng, giấu che nhưng hình như trái tim cô gái đã hé mở khi thu về.
Cuối tháng, mưa ào ào thoáng qua, có chàng trai lao vội ra đường hớt hải gọi theo gánh hoa rực rỡ sắc màu, chọn nhanh một bó sen hồng cuối mùa… Và rồi nắng rớt. Tháng Chín sắp qua nhưng mùa thu còn ở lại, tình yêu còn ở lại trong đôi mắt đong đầy yêu thương đó.
Cô gái bé nhỏ giữa phố phường tấp nập, cố chen chân len vào dòng người để kịp lên chuyến xe cuối cùng, khi xe lăn bánh cô thấy cả quê hương trong mắt nhuộm nhớ thương.
Tháng Chín và mùa thu quyện chặt vào nhau, êm ái đến lạ. Tình yêu đã gõ cửa từ lúc nào không ai hay, chỉ biết rằng trái tim mình có thêm một điệu nhảy mới, điệu nhảy dưới mưa, xoay người cảm nhận, khẽ chạm mắt nhau. Như thế là tình yêu đã về. Những khoảnh khắc ấy, chỉ ngưng lại một chút thôi, đủ để cả hai cảm nhận và giữ trọn. Để mỗi lần nhớ lại còn thấy bối rối vì một miền nhớ thương đã cũ khi đành lòng nói lời chia tay với tháng Chín…
Mùa thu, mùa đổ lá, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng tha thiết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên.
Tháng Chín đi, đi rồi đó, Hà Nội chẳng còn hanh hao, em có lỡ hẹn với yêu thương?
» Stt tháng 9 trong “Thương một tháng Chín hao gầy” – Mộc Miên
Tháng 9 mùa thu, chợt thấy lá vàng rơi, mưa về, lòng lại chùn xuống với những mớ cảm xúc dư thừa…
Có một tháng 9 ta hát tình khúc thu buồn, ru mình lặng lẽ trong những xúc cảm lắng đọng sau những đoạn đường ta đã đi qua. Mùa thu ấy, ta biết mình chơi vơi giữa một chốn đông người, giữa một người quen bỗng dưng thành người lạ, giữa một phố không mùa dẫu lá vàng đã chạm ngõ. Và ta biết, mình như một đứa trẻ ngốc, nhặt nhạnh từng chiếc lá vàng rơi cuối phố, từng mảnh kí ức để cố ghép lại cho tròn mùa. Mà thu, thì vẫn lạnh tanh và dửng dưng…
Có một tháng 9 đi qua khẽ khàng, ta không cố tìm lại miền kí ức nào nữa. Ta không cố xòe ngón tay non nớt ngày ấy, hứng lấy thu dịu dàng nữa. Ta để mình an nhiên trong những khoảnh khắc giao mùa. Ta chợt nhận ra, đã thêm một mùa thu vàng rụng lá, ở nơi ấy “hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm”. Ta không nỡ đánh mất dòng kí ức ngọt ngào nơi ấy, khi chạy qua những con đường ngọt ngào hương hoa sữa, cái mùi dịu ngọt ấy khiến ta nhớ, ta quên, ta đánh mất…lưng chừng!
Tháng 9 của người Sài Gòn là những cơn mưa dầm cuối mỗi buổi chiều, những con đường lênh láng nước, kẹt xe, tắc đường. Một chiều ta trở về nhà trong cái sự bực bội với cái cảm giác lần đầu tiên ta thấy ghét Sài Gòn. Vậy mà ta vẫn nhắn nhủ bạn, hãy yêu Sài Gòn từ những điều dung dị nhất, nhìn Sài Gòn bao dung một chút thì ta sẽ an nhiên… Đến khi một chú nhắn nhủ với ta rằng, hãy yêu một chàng trai Sài Gòn, lập tức ta sẽ thấy Sài Gòn nhiều yêu thương chi lạ. Ta mới mỉm cười một mình!
Nhiều khi, cũng như bây giờ, ta muốn chạy về một nơi yên bình nào đó, có đủ yêu thương cho ta, cho một tình cảm vững bền. Giữa những mối quan hệ không tên, thân thiết, lạ lẫm, mới bắt đầu… tự nhiên ta chẳng còn hứng thú. Chắc có lẽ, vì ta chờ đợi, hay ta hi vọng nhiều hơn thế ở một mối quan hệ nào đó…nên ta thường vỡ tan nhanh chóng. Nơi này có đủ bao dung cho ta, ai đó có đủ bao dung cho ta… để ta vững tin đi tiếp đoạn đường phía trước không?
Tháng 9, trời mưa. Ngồi ở một quán cà phê nào đó cùng nhóm bạn, cười nói hồn nhiên như một đứa trẻ thơ. Là ta, vẫn yêu đời lắm đấy. Là ta, vẫn hồn nhiên lắm đấy. Là ta, vẫn thương người lắm đấy. Và, vẫn là một ta chờ những yêu thương đong đầy…
Thương một tháng Chín trời đổ mưa mỗi chiều như trút hết hỉ nộ ái ố xuống nhân gian. Thương một tháng Chín một mình với những yêu thương chưa vẹn tròn. Thương một tháng Chín gầy hao khi lá vàng vừa trút xuống…
Dù sao cũng là một tháng Chín nhiều tiếng cười….
» Stt tháng 9 trong “Cho tháng 9 đã đi qua…” – Bửu Thanh
Buổi sáng Sài Gòn trời trong như nước mắt của một cuộc tình đã vỡ. Những cụm mây trắng bỡ ngỡ soi mình trên nền xanh ngọc bích. Và nắng, vàng tươi như màu phản bội, nhức nhối!
Phố mùa này hay khiến người ta buồn nỗi buồn vẩn vơ vì những ngày đã cũ. Đó là ngày lũ học trò ríu rít quần áo trăng tinh cùng nhau tựu trường. Nhìn những gương mặt hồn nhiên ấy, người người lại thèm thuồng trở về với thời hoa niên đuổi hoa bắt bướm. Thời chẳng nghĩ suy, bề bộn nhiều vì đồng tiền, bát gạo. Thời của những mối tình trinh nguyên chớm nở, yêu – ghét – giận – hờn đều đẹp như đóa hồng chúm chím buổi ban mai…
Đó là những ước mơ cháy bỏng của cái tuổi chập chững bước vào đời, nhìn cuộc sống đẹp tươi và nhuốm màu lãng mạn. Ngoài kia, dù có bão giông, trong đôi mắt tuổi mười tám, đôi mươi ấy vẫn hừng hực lửa để đón chờ với niềm tin đôi khi ngông cuồng, kiêu hãnh, rằng, mình sẽ vượt qua tất thảy!
Phố chẳng vội vàng đưa ngày vào tối, cũng chẳng mảy may ngủ muộn lúc đêm về. Nhẹ nhàng, lãng đãng và cứ thế trôi. Chỉ có đêm, hình như khuya về hay tình tự cùng những cơn gió lạnh. Không đến nỗi run cầm cập như cái lạnh phố núi, nhưng lại vừa đầy để mong có người ngồi phía sau xe. Không cần ôm chặt lắm đâu, chỉ cần lâu lâu ngoảnh lại, nhìn thấy nụ cười của một người và thi thoảng cả hai ngân nga vu vơ vài câu hát không đầu không cuối. Ừ thì, cũng mong thêm nữa là cái hôn nhẹ nhàng lên vai và câu nói quen thuộc của ngày xưa: “Mình đi thêm một vòng nữa anh nhé!”… Chỉ vậy thôi… Mà đi bây giờ, xa lắm rồi…
Tháng 9, đã đi qua!
Vài ba cơn mưa bất chợt hay ghé đến vào buổi trưa như trêu ngươi những kẻ mài mòn vòng 3 nơi văn phòng máy lạnh. Cả lũ biếng nhác chẳng muốn ra ngoài, lại gọi bánh mỳ hay gà rán, rồi nhai trong sự mỏi mệt của cơ hàm, sự biểu tình vô vọng của dạ dày và khát khao mùi vị bữa cơm mẹ nấu của cơ mũi. Nhưng rồi cũng xong, với đa phần dân xa quê, chưa có gia đinh ở tạm trên mảnh đất khách lắm xô bồ và cạm bẫy này, bữa trưa, bữa sáng, hay thậm chí là cả bữa chiều, cũng chỉ là ăn tạm. Ăn cho qua ngày, để rồi lại chờ ngày đi qua. Để mong chờ đến vài ngày ngắn ngủi được về với vòng tay gia đình, được cười, được nói như những đứa trẻ lâu ngày được gặp mẹ!
Con người, đôi khi lạ lắm. Dốc hết sức lực và tâm trí để chạy theo công việc, tiền tài, danh vọng nhưng rồi có những lúc chợt cay đắng nhận ra mình cô đơn và cô độc giữa guồng quay vô tận của cuộc sống. Hoặc cố gắng giấu đi nước mắt vào trong, hoặc khẽ khàng quay mặt để những giọt mặn chát đó thi nhau trào ra khỏi hốc mắt, một chút thôi, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước mà bước tiếp. Có kẻ may mắn vượt qua, lại có người không may bị bỏ lại. Nhưng rồi cũng phải sống, phải vứt những nỗi niềm vu vơ đi để mà tìm kiếm ánh mặt trời. Bởi, suy cho cùng, yêu thương là không giữ cho riêng mình và cuộc đời cũng chẳng bao giờ là một màu hồng như thuở cắp sách vẫn hay hoang tưởng. Và, con người, vốn thế, vẫn hay nói ra những lời cay độc chỉ để che đậy sự yếu đuối và vụn vỡ trong tim mình. Nên, hãy cứ thương đi, đừng trách làm gì.
Tháng 9, đã đi qua!
Sài Gòn không có mùa thu đâu. Đừng mong chờ chút gió se lạnh mang theo những cánh bồ công anh lãng đãng trong chiều vắng. Cũng đừng chờ chi một sớm mai cúc vàng bung cánh ngoài ban công. Và tối nữa, không còn đâu những phút giây ngồi bên nhau nhìn dòng đường hối hả, rồi bất chợt em thì thầm câu hỏi quen thuộc: “mai này, mình cưới nhau được không anh?”.
Tháng 9 dù có mưa hay nắng, buồn hay vui, dòng đời vẫn cứ trôi.
Và vừa rồi là những dòng status tháng 9, hình ảnh chữ tuyệt đẹp về tháng 9, tản văn tháng 9 cùng những câu nói rất hay dành cho tháng 9 mà tôi muốn gửi tới các bạn. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ thích và yêu mến những dòng stt tháng 9 rất tâm trạng và ngập tràn cảm xúc vừa rồi. Nếu có hứng thú, mời các bạn xem qua chùm thơ tình tháng 9 hay và những bài viết hay về tháng 9 thường xuyên được cập nhật. Đừng quên thường xuyên ghé thăm blog để cập nhật nhanh những bài thơ tình, tản văn, status và cả hình ảnh nữa nhé, cảm ơn các bạn!
Hãy thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để cập nhật nhanh những danh ngôn ý nghĩa và status hay về tình yêu cuộc sống, ngoài ra, các bạn cũng có thể xem thêm thơ tình buồn cùng những chuyên mục khác trên blog. Chúc các bạn vui vẻ!
STT Tháng 9 Hay & Những Hình Ảnh Chữ Tuyệt Đẹp Đón Chào Tháng 9! – Xem thêm Những Câu Nói Hay Về Tình Yêu hoặc STT Hay Và Mới Nhất!
3.8
/
5
(
6
bình chọn
)