Những điều anh ấy không nói!
Trên đời này, mỗi ngày trôi qua, có biết bao nhiêu lời yêu chưa nói?
Bạn đã bao giờ yêu mà không nói ra?
Đôi khi câu hỏi ngớ ngẩn nhất lại là “Anh có yêu em không?” Bởi tình yêu không dừng lại ở những câu hỏi sáo rỗng, mà ở sự thể hiện của người kia. Vì thế, hãy quan sát để có câu trả lời chính xác nhất.
Yêu là khi anh ấy biết bạn luôn trễ hẹn nhưng lần nào cũng nhẫn nại chờ đợi.
Yêu là khi anh ấy thức đến tận khuya chỉ để nhắn tin liên tục hỏi xem bạn đã về nhà an toàn chưa.
Yêu là khi anh ấy im lặng ngắm nhìn bạn bằng ánh mắt say mê, dù ngày nào hai đứa cũng gặp nhau.
Anh ấy luôn chịu thua trong các cuộc tranh cãi vì sợ bạn buồn.
Anh ấy vội vàng ôm bạn vào lòng lúc bạn suýt té ngã.
Anh ấy nhìn theo bạn đến khi bạn vào trong nhà rồi mới quay xe về.
Hoặc đơn giản là câu nói: “Em cúp máy trước đi!”, vì tiếng cúp máy nghe rất buồn, anh ấy muốn mình là người nghe thấy những âm thanh khô khốc đó.
Mỗi hành động thay cho ngàn lời yêu. Nếu bạn nhận được những điều tương tự, tôi tin bạn là một người hạnh phúc!
Vì thế, bạn cứ quan sát hành động của anh ấy để lắng nghe những cảm xúc đang trào dâng trong bạn.
Tâm hồn và thể xác.
Có thể những dòng này sẽ làm bạn tổn thương. Vì thế, nếu chưa đủ mười tám tuổi, chưa đủ tự tin để bàn về sex, xin bạn dừng lại, đừng đọc nữa.
Có một thời gian, gặp ai tôi cũng hỏi: “Anh/chị/em nghĩ gì về sex?”
Câu trả lời đa số đều chung chung, người gọi sex là bản năng, là phân bón hữu cơ của tình yêu. Và dù là bản năng hay lí trí thì cũng có một nhận định: “Sex là bình thường.”
Nhưng tôi lại thấy sex không bình thường, trong một số hoàn cảnh và với một số người.
Bạn tôi kể, có hôm, bạn tôi đang trên đường về nhà, suốt quãng đường dài đó cậu bị một chiếc xe máy khác đuổi theo, người đó cứ nhìn chằm chằm vào cậu. Quá bực bội, bạn tôi hỏi là người đó muốn gì. Sau một vài câu giới thiệu, làm quen, trao đổi, người đó đề nghị bạn tôi hãy đến… khách sạn với hắn! Bạn tôi sợ quá, phóng xe bỏ chạy.
Có lần, tôi nghe một người bạn khác của tôi kể về một nhóm bạn chơi thân với nhau, trong đó có một người anh lớn tuổi hơn. Khi đi chơi cùng nhau, mọi thứ vẫn vui vẻ và bình thường. Nhưng một chuyện bất ngờ xảy ra khi anh thẳng thắn “nhờ” một cô trong nhóm hãy giúp anh “thỏa mãn”. Anh nói điều đó một cách bình thường, mặc dù giữa anh và cô gái kia không hề có chuyện yêu đương.
Rồi đâu đó họ kháo nhau về clip: “Xóc lọ giữa đường” với cảnh một gã thủ dâm nơi công cộng như ở chỗ không người!
Những chuyện kể trên có bình thường không? Sex là bình thường, vậy vì sao nghe những chuyện đó mọi người lại thấy không bình thường?
Làm tình là cách tạo ra thế giới. Nếu con người không duy trì nòi giống, ngày nay đã không có một thế giới sống động với Adam, Eva, cũng không có nhà máy, xe hơi, điện thoại, internet… Nhưng có lẽ đó chỉ là một nút thắt, bởi vì sợi dây tạo ra sự sống động của cuộc sống đâu phải có mỗi chuyện làm tình.
Làm tình để tạo ra sự sống, nhưng mọi người sống không chỉ có mỗi việc làm tình.
Vì sao khi chúng ta xem phim, nhất là những bộ phim kinh điển, có những “cảnh nóng”, dù ngại ngùng nhưng chúng ta vẫn không thể rời mắt khỏi những hình ảnh gợi cảm giác dục vọng đó. Bởi vì họ yêu nhau, trân trọng cơ thể nhau, họ yêu đôi môi, khóe mắt, muốn sở hữu cả thể xác và tâm hồn của người mình yêu thương trong khoảnh khắc đó. Sự hòa quyện tuyệt vời giữa tâm hồn và thể xác, lý trí và bản năng kỳ diệu ấy, bạn sẽ không thấy được ở những bộ phim cấp ba rẻ tiền. Bởi những “cảnh nóng” bạn xem trên màn ảnh nhỏ đã được những đạo diễn tài hoa dụng công đầy nghệ thuật, đưa con người đến tận cùng bản năng và cảm xúc chân thật.
Đã là con người thì luôn phải giằng xé giữa lý trí và bản năng, còn loài vật đến mùa thì giao phối như một phần quy luật của vòng đời.
Chúng ta hãy nhớ:
Ta rất muốn chia sẻ những gì bí ẩn nhất trong cuộc sống này với họ và ta luôn trân trọng những khó khăn, thử thách mà ta đã cùng họ trải qua.
Ta chỉ yêu một người, vì thế khi đã quyết định cùng ai đó bước chân vào hôn nhân thì ta sẽ không còn lựa chọn nào tối ưu hơn nữa.
Người đó yêu ta, đôi khi nhiều hơn chính bản thân họ. Vì thế, họ sẽ không bỏ rơi ta lúc khó khăn hay hoạn nạn. Bạn có thể yên tâm thức dậy vào buổi sáng và thấy buổi sáng đó thật trong lành khi bắt gặp người ấy đang làm bữa điểm tâm cho mình…
Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?
Hiệp ước buông tay.
Tôi đun một ấm nước, đậy nắp và bật lửa, đứng canh. Tôi sốt ruột, muốn sớm có cà phê uống nên cứ mở nắp liên tục xem nước đã sôi chưa. Tôi không biết mình đã vô tình làm chậm đi chính cái việc mình đang chờ đợi. Trong khi đơn giản nhất là buông tay, vì những gì diễn ra theo quy luật thì không cần đến sự tác động của con người. .
Một người bạn hỏi tôi, phải làm sao khi người yêu muốn chia tay? Tôi nói với bạn tôi là hãy… chia tay trước! Để giữ thế chủ động.
Thế chủ động không phải chỉ sự vuốt ve cái tôi kiêu hãnh của bản thân, bảo toàn năng lượng cho chính mình trong cuộc tình này và những cuộc tình sau đó nữa.
Bạn có muốn một mối quan hệ kết thúc trong niềm đau và day dứt? Vậy thì sao bạn không buông tay trước cho mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn?
Buông…
Buông sớm hay buông muộn cũng là cả một nghệ thuật ứng xử của những người đang gặp phải những rạn vỡ trong tình yêu.
Buông sớm quá làm ta thấy mình bất lực, buông muộn thì sẽ cạn kiệt cảm xúc và khiến cả hai cùng bế tắc. Vậy làm sao để buông đúng lúc?
Đến một lúc nào đó, việc quan tâm chăm sóc người ấy đã không còn là một niềm hứng khởi mà bạn chỉ thấy mệt nhọc và trách nhiệm. Đến một lúc nào đó, việc chia sẻ mọi thứ với người ấy khiến bạn thấy không cần thiết dẫu họ vẫn muốn lắng nghe???
Tự nhiên, bạn quay trở lại thời kỳ nổi loạn, thích được tự do.
Tự nhiên mối quan hệ của bạn trở nên bình lặng, an toàn đến đáng sợ.
Một mối quan hệ đều đều và không có điểm nhấn là điều đáng sợ nhất. Như điện tâm đồ, phải lên, xuống, chứ thẳng băng nghĩa là tim bệnh nhân ngừng đập, y học tiến bộ đến mấy cũng phải bó tay!
Lâu rồi tôi không gặp lại người bạn kia, nhưng tôi biết hai đứa, sau ba đến bốn năm yêu nhau đã chính thức chia tay. Tôi thấy điều này tốt cho cả hai, và cả tôi nữa. Vì tôi không muốn mất đi người bạn nào, cuộc chia ly ấy diễn ra khi họ còn đủ tỉnh táo để giữ gìn những giá trị còn lại, trong khi ở nhiều cuộc tình khác, ra đi là chấm dứt tình bạn. Bây giờ họ vẫn là bạn, vẫn hỗ trợ nhau trong công việc, họ cũng không ngại ngần khi chia sẻ thông tin về… người mới và sẵn sàng giúp đỡ nhau như trước. Đó chính là sự nhiệm màu của một cuộc tình được “buông đúng lúc”.
Tôi sống rất duy tâm và tin vào linh cảm. Tôi nghĩ rằng số phận đã có sự sắp xếp nhất định với duyên nợ của mỗi con người. Cái gì đã là của mình, số phận sẽ có cách đưa nó trở về mà bản thân mình có nỗ lực chối bỏ cũng không được.
Bạn cũng vậy nhé! Hãy ký một hiệp ước với số phận. Sớm buông những thứ không thuộc về mình để nhận về những điều thiết thực. Đó cũng có thể coi là một chân lý bất biến của số phận.
Chúng ta đã ngăn nắp chia tay nhau.
Phần em:
Chúng ta yêu nhau đủ để em đợi chờ anh. Điều đó thật khó khăn nhưng em còn gì ngoài anh. Và nếu lời hứa được đổi bằng nụ cười bình an của anh, em sẽ hứa tất cả.
Ngày tiễn anh ở phi trường, ngày chiếc máy bay đưa anh lên bầu trời xanh cao vợi kia. Em biết, ở một ý nghĩa nào đó, chúng ta đã ngăn nắp chia tay nhau.
Xúc cảm là điều khó tránh, và những tháng ngày cô đơn, anh biết đâu đấy lại ngã vào vòng tay người khác. Không phải người anh yêu như em, nhưng cô ấy luôn ở bên anh và làm anh vui. Những cung bậc khó khăn trong cuộc sống, anh luôn nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Em ghen, nhưng em không đủ lí lẽ để giận hờn anh. Em cứ đứng thật xa nhìn những thứ quen thuộc bị san sẻ cho người khác. Nhìn anh và cô ấy, nhìn yêu thương và cảm nhận em đang bị sứt mẻ.
Em đã không nói một lời. Nhưng hôm nay, để viết ra được những dòng này thì một điều gì đó quá sức chịu đựng đã vô ý len lỏi vào tim em.
Em không bắt anh phải suốt đời yêu thương em.
Em không bắt anh hoãn những cuộc vui của anh vì em.
Em không bắt anh bó buộc tình cảm khi thương yêu một người ở xa.
Chỉ là … đừng để em nhìn thấy! Khoảng cách của những đêm đi về một mình đã là quá đau đớn rồi anh.
Em vô hình nắm tay anh mà run lên bần bật.
Nếu ngày sau xanh nắng, a trở về, có lẽ em cũng vẫn đón anh như ngày đầu.
Chỉ khác là, kỉ niệm có rách nát đôi phần vì quá yêu thương!
Phần anh:
Anh hiểu rất rõ những cố gắng nơi em. Anh cũng nhận thức được về một người luôn đợi chờ anh.
Em biết đấy! Có quá nhiều khó khăn khi anh một mình đứng đây, nơi xa xôi này. Đã hơn một lần anh yếu lòng nhưng tất cả chỉ vì yêu thương em mà anh vượt qua.
Nếu hôm nay em khóc – giọt nước mắt của hờn ghen, tủi giận.
Nếu hôm nay em rạn nứt vì những niềm tin bị thời gian tẩy xóa, thì anh biết, tất cả là do anh.
Vì những khoảng khắc không vững lòng, anh vô ý kéo em vào những tổn thương. Để mình em nơi đó chịu đựng những thứ hỗn độn xung quanh anh.
Nhưng em ơi! Anh tin rằng, 3 năm qua đã có quá nhiều thử thách để chúng ta nắm chặt tay nhau hơn. Để đôi khi lòng tin nơi em bị vơi đi phần nào, thì em vẫn đủ bao dung để đợi anh về.
Tháng 8, Sài Gòn nhiều mưa lắm phải không em? Anh ở đây chỉ ước sao một ngày được thấy em cười sau màn mưa …
Ngay bên cạnh anh …
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…
Có liên quan