Nguyễn Nhật Ánh (sinh ngày 7 tháng 5 năm 1955) là một nhà văn người Việt. Ông được biết đến qua nhiều tác phẩm văn học về đề tài tuổi mới lớn, các tác phẩm của ông được chuyển thể thành phim.
Ông lần lượt viết về sân khấu, phụ trách mục tiểu phẩm, phụ trách trang thiếu nhi. Ngoài ra, ông còn có những bút danh khác như Anh Bồ Câu, Lê Duy Cật, Đông Phương Sóc,…(Nguồn: Wikipedia)
Một số tác phẩm nổi bật của Nguyễn Nhật Ánh: Mắt biếc, Bồ câu không đưa thư, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, Đi qua hoa cúc, Tôi là BêTô,…Mời bạn đọc cùng Reader điểm qua những trích dẫn hay nhất trong sách của Nguyễn Nhật Ánh qua bài viết dưới đây nhé!
- Đối với một đứa bé, ngôi nhà rất quan trọng. Một đứa bé sống trong nhà mình cũng tự nhiên và máu thịt sống trong bản thân mình. Nó không thể chạy ra khỏi nhà mình, vì điều đó sẽ làm nó đau đớn. Cũng như một con thỏ không thể chạt ra khỏi bộ da của mình. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)
- Tất cả những gì người lớn dạy dỗ đều đúng về mặt lý thuyết, bọn trẻ đều thấy vậy. Nhưng bọn chúng vẫn có một sự thôi thức vô hình làm cho khác đi trong thực tế. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)
- Những ngày ẩm ương, chưa lớn mà cũng chẳng còn nhỏ, có ai chưa từng dõi mắt nhìn theo một ai. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh)
- Trẻ con thì không biết cách nuôi nấng nỗi buồn dài lâu như người lớn. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh)
- Khi lớn lên, trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người. (Mắt biếc)
- Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi kí thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về. (Mắt biếc)
- Trà Long, làng mình bao giờ cũng đẹp. Cháu hiểu rõ điều đó hơn mẹ cháu. Làng mình đẹp, nhưng buồn. Hồi chú còn nhỏ, làng vui hơn. Cũng có thể làng vẫn thế thôi, nhưng bây giờ chú thấy khác. Khi lớn lên, người ta thường thấy mọi thứ khác đi, cháu ạ! Chúng ít rực rõ hơn và ít trong suốt hơn. Nhưng dù sao chú vẫn tin trong mắt cháu, thế giới vẫn còn nguyên vẹn, dù ngày mai khi cháu đến đây thì chú đã đi rồi. (Mắt biếc)
- Có một người đi qua hoa cúc. Bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình. Có hai người đi qua hoa cúc. Bỏ lại sau lưng cả một mối tình. (Đi qua hoa cúc)
- Thiên nhiên và con người hiền hòa đẹp dịu dàng mê mải, trong một không gian chỉ toàn những tươi vui và thương yêu ấm áp. (Làm bạn với bầu trời)
- Dường như trái tim thằng Tèo luôn nhúng vào tình yêu. Nó luôn tìm thấy cơ hội để tha thứ cho cuộc đời, nhờ vậy tâm hồn nó lúc nào cũng bình yên. (Làm bạn với bầu trời)
- Nếu tình yêu không phải từ cả hai phía, tức là nếu tình yêu của bạn không làm nảy sinh tình yêu đáp lại, nếu bạn yêu nhưng không làm bản thân mình được yêu thì đó là một tình yêu bất lực, và đó là nỗi bất hạnh. (Cô gái đến từ hôm qua)
- Tôi đã từng chờ em dài hơn những năm tháng nhạt màu phía trước. Dù thế nào tôi vẫn muốn nhắc lại, em là người dưng tôi thương nhất cuộc đời này. (Cô gái đến từ hôm qua)
- Nếu bạn đối xử với một con chó như một con người, thì nó sẽ đối xử với bạn như một con chó. (Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng)
- Người lớn nên thấu hiểu và thông cảm cho trẻ con. Không phải vì người lớn nhiều tuổi hơn trẻ con. Mà là vì người lớn nay là “những đứa trẻ con đã lớn”. (Cảm ơn người lớn)
- Thời gian chưa bao giờ là bạn tốt của con người. Thời gian biến tóc ta thành hoa lau, nhuộm hồn ta thành lá đỏ. Và đến một ngày nó sẽ biến đời ta thành mây trắng lang thang. (Cảm ơn người lớn)
- Càng lớn tuổi, con người ta càng nói ít đi, nghĩ nhiều hơn. (Tôi là BêTô)
- Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại. Dù bản thân hắn là những kẻ không ưa hắn, xét cho cùng thì cũng chẳng ai ác độc gì. (Tôi là Bê Tô)
- Bạn cũng biết rồi đó, cái tên đôi khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp nó tỏa hương. (Tôi là Bê tô)
- Tình yêu là sự giằng xé nội tâm, nơi mà con tim luôn tìm cách đánh bại lý trí, nỗi nhớ vùng lên mạnh mẽ, nhưng rồi cũng lại gằn xuống vì nỗi đau. (Ngồi khóc trên cây)
- Khi yêu người ta sẽ có cảm giác nhớ. Nhớ khi không được gặp, nhớ khi vừa gặp xong… Thậm chí ngay khi đang ở cạnh nhau cũng thấy nhớ… Nhớ cho những lúc không được ở bên nhau. (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ)
- Hạnh phúc quá mức đôi khi là một cái bẫy của cuộc sống. (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ)
- Ra chuyện tình cảm tức là nhìn một ai đó rồi quay đi, rồi quay lại nhìn, rồi quay đi, rồi quay lại nhìn, rồi quay đi… Đến chừng nào mỏi cổ thì thôi! Chán ngắt. (Chúc một ngày tốt lành)
- Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp và đặc biệt là không biết phản bội. (Cây chuối non đi giày xanh)
- Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu, chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thội. (Cây chuối non đi giày xanh)
- Khi lần đầu tiên đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu ra rằng tuổi thơ của mình đã hết. (Hạ đỏ)
- Khi mùa xuân đến
Tình anh lại đầy
Lá nằm trong lá
Tay nằm trong tay. (Lá nằm trong lá)
Nguồn: Sưu tầm
Trích dẫn nào để lại cho bạn nhiều ấn tượng nhất, hãy để lại bình luận để Reader được biết nhé.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết này của Reader, hy vọng những bài viết tiếp theo của chúng tôi vẫn sẽ nhận được sự quan tâm, theo dõi từ bạn nhé.
Xem thêm: