Hoa dã quỳ người ta thường nghĩ ngay tới Đà Lạt, một thành phố mộng mơ đã đi vào thơ ca, nhạc họa của bao nhiêu thế hệ, nổi bật lên sắc hoa rực rỡ nhất là hoa dã quỳ, những cánh đồng rực rỡ sắc vàng của hoa dã quỳ đã đem lại sự tươi mới cho cảnh sắc nơi đây.
Hoa dã quỳ
Thơ: Oanh Kim
Đông lại về với cao nguyên lộng gió
Với mây chiều sắc đỏ buổi hoàng hôn
Ngắm màu hoa vàng rực đến mê hồn
Dã quỳ đó ngập tràn trên lối nhỏ
Ta say sưa nhìn hoa vờn theo gió
Có chút gì trợt xao động lòng ta
Tình vấn Vương khi nắng đã xế tà
Sương nhẹ rơi vương đầy trên lá cỏ
Dã quỳ ơi có bao điều muốn ngỏ
Hỡi loài hoa bé nhỏ mà ta yêu
Không kiêu sa chẳng vẻ đẹp mỹ miều
Mà xao xuyến mỗi lần qua lối đó
Những mùa hoa vàng rực nơi ngõ nhỏ
Đông lạnh về thêm ấm áp yêu thương
Ôi loài hoa vẻ đẹp đến lạ thường
Tô điểm mãi cho cao nguyên thơ mộng !
Mùa dã quỳ
Thơ: Hoàng Lan
Hoa dã quỳ nở vàng tươi trước ngõ
Kỷ niệm xưa còn đó vẫn chưa quên
Không kiêu sa nhưng đằm thắm dịu hiền
Không ngào ngạt, nét duyên hương đồng nội
Anh nhớ không? Ngày anh đi rất vội
Làm ngỡ ngàng hoa đồng nội anh yêu
Anh thường khen hoa xinh đẹp mĩ miều
Hái tặng em thật nhiều em yêu nhé
Anh đi xa hoa cũng buồn lặng lẽ
Không còn ai ngấp nghé nụ hoa xinh
Không còn nghe lời âu yếm chân tình
Lúc hoàng hôn hay bình minh ngày mới
Mùa dã quỳ năm nay cũng vừa tới
Anh có về í ới nép vào hoa
Trốn tìm nhau dưới ánh nắng chiều tà
Cho dã quỳ mặn mà khoe sắc thắm!
Trốn tìm
Thơ: Sinh Hoàng
Con đường dốc ngang qua nhà em đó
Hoa dã quỳ rực rở ánh bình minh
Em chờ anh sang chơi cuộc trốn tìm
Em lẩn vào hoa , anh tìm muốn đuối
Không tìm được, anh gọi tên ý ới
Quỳ ơi Quỳ em trốn biệt nơi mô
Từ phía sau em chợt đến cười ùa
Cả hai đứa vui đùa bao thương mến
Hoa dã quỳ khoe sắc hương đồi núi
Má em hồng tươi rói cả lòng anh
Mắt long lanh quyến cả hồn anh lại
Em là hoa xao xuyến mộng duyên lành
Anh đi xa lìa khoảng trời mây trắng
Xa con đường hoa cỏ ngát màu xanh
Ánh mắt em buồn lắm chiều đưa tiễn
Cúi mặt sầu dòng lệ chảy rơi nhanh
Tạm biệt em anh đi vào sương gió
Mang cả tình em ấp ủ trong tim
Em thương yêu đợi chờ anh em nhé
Ta lại bên nhau vui cuộc trốn tìm.
Duyên đông Đà Lạt
Thơ: Đỗ Thủy
Sắc Quỳ vàng lung linh trong mắt ai
Chiều nghiêng ngả nắng say cùng hòa quyện
Em bên hoa níu sắc vàng quyến luyến
Sợ phai màu như chiều xuyến xao rơi !
Dã Quỳ say bung tỏa miệng em cười
Rung rinh đượm thắm tươi cùng khoe sắc
Em bên hoa buông nỗi niềm vướng mắc
Nhẹ tênh nhìn hoa mặc áo cà sa !
Vui đi em mặc chiều đuổi bóng tà
Say em nhé cười bên hoa rạng rỡ
Nhớ chăng em phút ban đầu bỡ ngỡ
Em cùng hoa e ấp hé chờ đông
Hoa làm duyên đông rực rỡ ấm nồng
Em làm duyên bên hoa bồng bềnh tỏa
Nắng nựng yêu trên má em bừng đỏ
Cao Nguyên vang lời gió hát rộn ràng
Mai em về nỗi nhớ gửi thênh thang
Hoa ở lại dịu dàng duyên Đà Lạt
Ép trong tim màu hoa vàng dào dạt
Giữa núi đồi bát ngát Dã Quỳ hoa.
HOA TRONG GIÁ RÉT
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Tháng mười hai giá lạnh cắt thịt da.
Vậy mà có những loài hoa vẫn nở.
Hoa dã quỳ thân thương vàng rực rỡ.
Hoang dại bên đường đất đỏ Tây Nguyên.
Hoa cúc chi trắng tinh khiết dịu hiền.
Ở nơi quê mình một miền đất nhỏ.
Miền đất Thanh Hà mùa này lộng gió.
Hoa cải nở vàng rực rỡ sắc hương.
Những bông hoa trong gió rét thân thương.
Ngẩng cao đầu luôn kiên cường bất khuất.
Tô thắm đời những bông hoa từ đất.
Giản dị đời thường chân thật đáng yêu.
Anh về đây khi bóng ngả về chiều.
Nghe phảng phất tiếng sáo diều ngày đó.
Hiu hắt ven sông cô đơn con đò nhỏ.
Nhìn dòng nước buồn chợt nhớ người xưa.
Trong lòng anh lạnh giá gió đông lùa.
Em ở đâu sao vẫn chưa về lại.
Anh lang thang trên cánh đồng hoa cải.
Với một nỗi buồn hoang hoải không em.
Dã quỳ nở đợi anh
Thơ: Hoàng Anh
Em ngược thời gian níu gió tìm anh
Đại ngàn bước giữa xa xanh sâu thẳm
Mình em với Dã Quỳ vàng nở thắm
Lòng bộn bề ta nhớ lắm người dưng
Từng câu thơ mang thả giữa núi rừng
Mong ngày ấy hắn người dưng lượm được
Nhớ đấy nhé hoa Dã Quỳ em ước
Bỏ bùa vàng để đón rước tình anh
Mỗi bông hoa là nguyện ước mong thành
Tình hai đứa kết hương lành mật ngọt
Bởi thương thế lên tình em đã trót
Nặng lòng rồi ơi đất đỏ ba gian
Nhớ thương anh em hát giữa đại ngàn
Tình ca của chàng Đam San tê tái
Yêu ngây ngất oằn trong đêm hoang dại
Chàng thương nàng còn yêu mãi ngàn năm
Đồi thông kia hai ngôi mộ yên nằm
Để tình vẹn không xa xăm cách trở
Em chỉ muốn tình ta thành duyên nợ
Về nhé mình Dã Quỳ nở đợi anh….!!!
Hoa vàng phố núi
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Đông về thương nhớ Dã Quỳ.
Hoa vàng phố núi đến kỳ nở bông.
Không xinh tươi giống hoa hồng.
Không lộng lẫy tựa hoa trong sân vườn.
Dã Quỳ dân dã đời thường.
Hoang dại hoa đứng bên đường quanh năm.
Không người bón chẳng kẻ chăm.
Tự mình mọc chốn khô cằn hoang vu.
Ấp ủ qua cả mùa thu.
Khi cây héo úa sương mù lá rơi.
Dã Quỳ vẫn đứng chơi vơi.
Mùa đông giá buốt dâng đời hoa xinh.
Vàng tươi ấm áp hữu tình.
Mặc cho gió rét một mình đơm hoa.
Dã Quỳ sống mãi trong ta.
Mang bao cảm giác hiền hoà bình yên.
Như em cô gái Tây Nguyên.
Thật thà chất phác ngoan hiền dễ thương.
Cho anh say đắm vấn vương.
Khi mùa đông đến tìm đường lên thăm.
Tặng anh
Thơ: Hoàng Lan
Tặng anh đó đóa dã quỳ phố núi
Sắc hoa vàng tươi thắm buổi đầu đông
Không kiêu sa, không lộng lẫy như hồng
Chỉ mặn mà chút hương đồng cỏ nội
Rằng anh ơi! hoa nở vàng muôn lối
Gió lay cành như vẫy gọi mùa xuân
Thấy không anh hoa dại của núi rừng
Cả không gian tưng bừng tranh hoa thắm
Trời vào đông giá lạnh vương sợi nắng
Thưa thớt dần hơi ấm buổi ban mai
Dã quỳ thôi anh nhé chẳng hoa lài
Hay cúc, huệ, trang đài trông rực rỡ
Em tặng anh đóa dã quỳ chớm nở
Chút hương tình lan tỏa cuối trời xa
Thoang thoảng bay trong sương sớm la đà
Ấm lòng anh khi thu qua đông đến.
Xem thêm