Bên cạnh những tình tiết ngược thảm thương được mong đợi, khán giả còn hy vọng êkip sản xuất sẽ đưa những câu nói, trích dẫn một thời từng gây trong nguyên tác tiểu thuyết lên phim.
Dưới đây là tổng hợp
đông cung quotes
,
những câu nói hay trong Đông Cung
Phỉ Ngã Tư Tồn
Trích dẫn trong đông cung
Biết đâu sự quên quên lãng đối với chàng mà nói lại là sự trừng phạt nghiêm khắc hữu ích hơn cả.
Chàng vĩnh viễn không bao giờ hay, tôi từng yêu chàng đến mấy.
–
Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi một lần nữa đâu.
Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.
–
Chính chàng đã chia lìa đôi ta, chính chàng đã chia lìa ta.. và Cố Tiểu Ngũ.
Chàng đã giết Cố Tiểu Ngũ mất rồi.
Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng đã giết chàng trai duy nhất tôi từng yêu.
Tôi đã quên tất cả những chuyện trước kia, để rồi đến nơi này, để rồi lấy Lý Thừa Ngân..
Chúng tôi đều quên hết quá khứ, thậm chí tôi còn không biết Cố Tiểu Ngũ đã chết..
–
Cho đến khi nhớ lại chuyện ba năm xưa kia, tôi vẫn không tài nào nhớ ra, tiếng gió vờn bên tai cùng lời chàng nói.
Thì ra chỉ một câu này: “Ta và nàng cùng quên”
Trên thế gian này, lãng quên so với việc ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc..
–
Chung quy Lý Thừa Ngân không phải Cố Tiểu Ngũ, có lẽ, Cố Tiểu Ngũ của tôi đã bỏ mạng trong cuộc chiến ngày đó từ lâu rồi.
Tiểu Phong
–
Chúng tôi như cô hồn dã quỷ, chúng tôi chưa từng sống dậy. Tôi bám víu lấy ba năm lãng quên, sống tạm bợ qua ngày. Còn chàng, ba năm lãng quên vừa qua, chàng đã gạt văng tất thảy quá khứ.
Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai?
–
Có con cáo nhỏ cô đơn
Ngồi trên cồn cát ngắm trăng một mình
Cơ mà đâu phải ngắm trăng
Cáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.
Có con cáo nhỏ bơ vơ
Ngồi trên cồn cát thơ thẩn sưởi mình
Nào đâu cáo muốn sưởi mình
Cáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua.
Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.
Đông cung trích dẫn hay
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô.. thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về..
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô.. thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua..
–
Có điều, chàng mãi mãi sẽ chẳng nhớ ra tôi đâu.
Cũng may, thà rằng chàng mãi mãi đừng nhớ.
–
Cố Tiểu Ngũ là Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ tốt hơn chàng gấp ngàn lần, gấp vạn lần.
Tiểu Phong
–
Đào hoa sở dĩ tịch mịch, là vì động lòng thế gian mà sinh ra, và cũng vì thiên hạ đau thương mà nở rộ.
–
Giữa chúng tôi đã tồn tại một quá khứ đớn đau, dòng sông Quên thần kỳ cho tôi quên đi tất cả, mà cũng lấy đi trí nhớ của chàng, chúng tôi ngây ngô dại dột, chẳng hiểu sự nào run rủi cho chúng tôi lấy nhau thế này. Và tôi ngây ngô dại dột thế nào mà đã ở bên chàng suốt 3 năm..
–
Hãy bắt cho ta một trăm con đom đóm. Ta sẽ bằng lòng lấy chàng.
Tiểu Phong
–
Lý Thừa Ngân và Đông Cung là thứ gông cùm nặng nề nhất trên đời này, nàng không cõng nổi nó nữa.
–
Muôn đời muôn kiếp rồi mãi mãi về sau, ta sẽ quên được chàng.
Ta và nàng cùng quên.
–
Nàng theo ta về, ta sẽ bỏ qua tất cả, chẳng những thế, ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn. Dù nàng còn nhớ nhung gã Cố Tiểu Ngũ kia hay không, chỉ cần nàng theo ta về, ta hứa sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa.
Câu nói hay trong phim đông cung
Nếu như ngươi dám làm tổn thương thê tử của ta, dù chỉ một mảy may thôi, cả đời ta – Lý Thừa Ngân này thế nào cũng phải nghiền bằng được ngươi ra thành từng thành mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây mới thôi!
Người vô tình vẽ hoa, vẽ lá. Tôi đa tình tưởng đấy là mùa xuân..
–
Nhưng muộn rồi, chúng ta cãi vã đã ba năm, vậy mà vẫn phải lòng nhau. Đây là sự trừng phạt của thánh thần dành cho những kẻ đã từng uống nước con sông Quên, đáng lẽ ra đôi ta nên mãi mãi chia xa, mãi mãi không được phép nhớ về nhau.
–
Nước sông Quên, đặng quên tình.
Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng nhưng không cho ta một đời được quên.
Cứ quên được như chàng, thì tốt biết mấy.
–
Nước sông Quên, đặng quên tình. Hễ ai dầm mình trong dòng nước thánh thần, kể từ đó về sau đều quên sạch tất cả những chuyện đau khổ từng trải. Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không còn vướng bận tiền duyên. Thế nhưng, tại sao sau khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi lại vẫn yêu chàng? Trước kia chàng đối xử với tôi tệ bạc, song tôi không ngăn được mình thích chàng. Ba năm chúng tôi không chỉ một lần đẩy nhau ra thật xa, cớ gì lại đến bước đường ngày hôm nay? Thánh thần đã từng nghe lời khẩn cầu của tôi, để tôi được quên đi những khổ đau những sầu muộn chàng chất chồng trên thân mình. Thế mà ngày hôm nay Thánh thần lại đang trừng phạt tôi chăng? Người khiến tôi nhớ lại tất cả, con tạo trớ trêu xoay vần đưa đẩy tôi lại lần nữa yêu chàng.
–
Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưới ngựa trắng, chưa chắc đã phải hoàng tử, mà có khi là Đường Tăng từ Đông thổ đại Đường đến Tây vực thỉnh kinh cũng nên.
Tiểu Phong
–
Thái tử phi qua đời đã 30 năm nay.
Mười mấy năm trước, thần có đi viếng, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ rồi..
–
Tiểu Phong, sau này ta sẽ chăm sóc và yêu thương nàng, nàng quên gã Cố Tiểu Ngũ kia đi, được không?
Ta.. thật ra ta thực lòng.. thực lòng..
Ta mãi mãi không bao giờ quên Cố Tiểu Ngũ.
Những câu nói ám ảnh trong đông cung
Tối qua lúc tôi bị thích khách bắt đi, chàng từng nhìn tôi, chàng từng gọi tên tôi, chàng bẻ tên thề.. Thế nhưng chỉ sau vỏn vẹn một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác.. Trong khi tôi sống chết còn chưa hay, trong khi tôi đáng lẽ mất tăm mất tích, trong khi, tôi mới là vợ chàng cơ mà.
Tiểu Phong
–
Tôi và chàng, giữa đôi ta là ân oán, là đôi bờ cách trở bởi biển máu hận thù. Thì ra lãng quên không hẳn là bất hạnh, có khi may mắn đích thực lại là nó. Ước gì tôi có thể quên như chàng thì tốt biết mấy.
–
Trên đời này chẳng một ai có lỗi với tôi cả.. trừ Cố Tiểu Ngũ.
Nhưng không sao, rồi tôi sẽ giết hắn, thế nào tôi cũng lựa thời cơ giết bằng được hắn.
Tiểu Phong
–
Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai?
Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc.
–
Tỷ cứ nhìn lũ hoa này mà xem, chúng mọc lên từ đất, đang yên đang lành lại bị người ta nhổ cả rễ, rồi bị bán tới đây, vậy mà vẫn sống được, rồi nở hoa xinh tươi. Trước nay chúng không hề lo cho cái thân mình, con người sống ở đời, sao cứ phải lo quẩn lo quanh, nên thế nào thì cứ thế ấy, lo bò trắng răng chứ báu gì.
Tiểu Phong
Xem thêm:
Viết review truyện kiếm tiền
Đông Cung được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn – một trong những đại diện xuất sắc của dòng tiểu thuyết ngôn tình, đặc biệt là trong mảng tiểu thuyết. Bộ phim có nội dung xoay quanh chuyện tình bi thương của công chúa Tây Lương – mỹ nhân Tiểu Phong vàThái tử Lý Thừa Ngân.Bên cạnh những tình tiết ngược thảm thương được mong đợi, khán giả còn hy vọng êkip sản xuất sẽ đưa những câu nói, trích dẫn một thời từng gâytrong nguyên tác tiểu thuyết lên phim.Dưới đây là tổng hợpPhỉ Ngã Tư TồnBiết đâu sự quên quên lãng đối với chàng mà nói lại là sự trừng phạt nghiêm khắc hữu ích hơn cả.Chàng vĩnh viễn không bao giờ hay, tôi từng yêu chàng đến mấy.Chàng sẽ không nhảy xuống sông Quên với tôi một lần nữa đâu.Cố Tiểu Ngũ trong lòng tôi đã ra đi như thế thật rồi.Chính chàng đã chia lìa đôi ta, chính chàng đã chia lìa ta.. và Cố Tiểu Ngũ.Chàng đã giết Cố Tiểu Ngũ mất rồi.Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng đã giết chàng trai duy nhất tôi từng yêu.Tôi đã quên tất cả những chuyện trước kia, để rồi đến nơi này, để rồi lấy Lý Thừa Ngân..Chúng tôi đều quên hết quá khứ, thậm chí tôi còn không biết Cố Tiểu Ngũ đã chết..Cho đến khi nhớ lại chuyện ba năm xưa kia, tôi vẫn không tài nào nhớ ra, tiếng gió vờn bên tai cùng lời chàng nói.Thì ra chỉ một câu này: “Ta và nàng cùng quên”Trên thế gian này, lãng quên so với việc ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc..Chung quy Lý Thừa Ngân không phải Cố Tiểu Ngũ, có lẽ, Cố Tiểu Ngũ của tôi đã bỏ mạng trong cuộc chiến ngày đó từ lâu rồi.Tiểu PhongChúng tôi như cô hồn dã quỷ, chúng tôi chưa từng sống dậy. Tôi bám víu lấy ba năm lãng quên, sống tạm bợ qua ngày. Còn chàng, ba năm lãng quên vừa qua, chàng đã gạt văng tất thảy quá khứ.Trên thế gian này, ai sống khổ hơn ai?Có con cáo nhỏ cô đơnNgồi trên cồn cát ngắm trăng một mìnhCơ mà đâu phải ngắm trăngCáo đang mong đợi cô nàng chăn dê.Có con cáo nhỏ bơ vơNgồi trên cồn cát thơ thẩn sưởi mìnhNào đâu cáo muốn sưởi mìnhCáo đợi cô mình cưỡi ngựa đi qua.Hóa ra cứ mãi đợi mãi chờ, con cáo ấy lại chẳng thể đợi được người mà nó muốn.Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.Ô.. thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về..Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.Ô.. thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua..Có điều, chàng mãi mãi sẽ chẳng nhớ ra tôi đâu.Cũng may, thà rằng chàng mãi mãi đừng nhớ.Cố Tiểu Ngũ là Cố Tiểu Ngũ, Cố Tiểu Ngũ tốt hơn chàng gấp ngàn lần, gấp vạn lần.Đào hoa sở dĩ tịch mịch, là vì động lòng thế gian mà sinh ra, và cũng vì thiên hạ đau thương mà nở rộ.Giữa chúng tôi đã tồn tại một quá khứ đớn đau, dòng sông Quên thần kỳ cho tôi quên đi tất cả, mà cũng lấy đi trí nhớ của chàng, chúng tôi ngây ngô dại dột, chẳng hiểu sự nào run rủi cho chúng tôi lấy nhau thế này. Và tôi ngây ngô dại dột thế nào mà đã ở bên chàng suốt 3 năm..Hãy bắt cho ta một trăm con đom đóm. Ta sẽ bằng lòng lấy chàng.Lý Thừa Ngân và Đông Cung là thứ gông cùm nặng nề nhất trên đời này, nàng không cõng nổi nó nữa.Muôn đời muôn kiếp rồi mãi mãi về sau, ta sẽ quên được chàng.Ta và nàng cùng quên.Nàng theo ta về, ta sẽ bỏ qua tất cả, chẳng những thế, ta sẽ yêu thương nàng nhiều hơn. Dù nàng còn nhớ nhung gã Cố Tiểu Ngũ kia hay không, chỉ cần nàng theo ta về, ta hứa sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa.Nếu như ngươi dám làm tổn thương thê tử của ta, dù chỉ một mảy may thôi, cả đời ta – Lý Thừa Ngân này thế nào cũng phải nghiền bằng được ngươi ra thành từng thành mảnh, khiến ngươi chết không toàn thây mới thôi!Người vô tình vẽ hoa, vẽ lá. Tôi đa tình tưởng đấy là mùa xuân..Nhưng muộn rồi, chúng ta cãi vã đã ba năm, vậy mà vẫn phải lòng nhau. Đây là sự trừng phạt của thánh thần dành cho những kẻ đã từng uống nước con sông Quên, đáng lẽ ra đôi ta nên mãi mãi chia xa, mãi mãi không được phép nhớ về nhau.Nước sông Quên, đặng quên tình.Sông Quên thần kỳ cho ta ba năm quên lãng nhưng không cho ta một đời được quên.Cứ quên được như chàng, thì tốt biết mấy.Nước sông Quên, đặng quên tình. Hễ ai dầm mình trong dòng nước thánh thần, kể từ đó về sau đều quên sạch tất cả những chuyện đau khổ từng trải. Tôi quên chàng, chàng cũng quên tôi, đôi ta không còn vướng bận tiền duyên. Thế nhưng, tại sao sau khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi lại vẫn yêu chàng? Trước kia chàng đối xử với tôi tệ bạc, song tôi không ngăn được mình thích chàng. Ba năm chúng tôi không chỉ một lần đẩy nhau ra thật xa, cớ gì lại đến bước đường ngày hôm nay? Thánh thần đã từng nghe lời khẩn cầu của tôi, để tôi được quên đi những khổ đau những sầu muộn chàng chất chồng trên thân mình. Thế mà ngày hôm nay Thánh thần lại đang trừng phạt tôi chăng? Người khiến tôi nhớ lại tất cả, con tạo trớ trêu xoay vần đưa đẩy tôi lại lần nữa yêu chàng.Sư phụ nói ấy à, những kẻ cưới ngựa trắng, chưa chắc đã phải hoàng tử, mà có khi là Đường Tăng từ Đông thổ đại Đường đến Tây vực thỉnh kinh cũng nên.Thái tử phi qua đời đã 30 năm nay.Mười mấy năm trước, thần có đi viếng, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ rồi..Tiểu Phong, sau này ta sẽ chăm sóc và yêu thương nàng, nàng quên gã Cố Tiểu Ngũ kia đi, được không?Ta.. thật ra ta thực lòng.. thực lòng..Ta mãi mãi không bao giờ quên Cố Tiểu Ngũ.Tối qua lúc tôi bị thích khách bắt đi, chàng từng nhìn tôi, chàng từng gọi tên tôi, chàng bẻ tên thề.. Thế nhưng chỉ sau vỏn vẹn một ngày, chàng đã đứng kia, đã sánh vai bên người con gái khác.. Trong khi tôi sống chết còn chưa hay, trong khi tôi đáng lẽ mất tăm mất tích, trong khi, tôi mới là vợ chàng cơ mà.Tôi và chàng, giữa đôi ta là ân oán, là đôi bờ cách trở bởi biển máu hận thù. Thì ra lãng quên không hẳn là bất hạnh, có khi may mắn đích thực lại là nó. Ước gì tôi có thể quên như chàng thì tốt biết mấy.Trên đời này chẳng một ai có lỗi với tôi cả.. trừ Cố Tiểu Ngũ.Nhưng không sao, rồi tôi sẽ giết hắn, thế nào tôi cũng lựa thời cơ giết bằng được hắnTrên thế gian này, ai sống khổ hơn ai?Trên thế gian này, lãng quên so với ghi nhớ xem chừng luôn là một điều hạnh phúc.Tỷ cứ nhìn lũ hoa này mà xem, chúng mọc lên từ đất, đang yên đang lành lại bị người ta nhổ cả rễ, rồi bị bán tới đây, vậy mà vẫn sống được, rồi nở hoa xinh tươi. Trước nay chúng không hề lo cho cái thân mình, con người sống ở đời, sao cứ phải lo quẩn lo quanh, nên thế nào thì cứ thế ấy, lo bò trắng răng chứ báu gì.