Những Câu Nói Hay Của Nguyễn Nhật Ánh, Trích Dẫn Sách Hay Nguyễn Nhật Ánh

Nguyễn Nhật Ánh được biết đến là nhà văn viết sách cho tuổi thơ, tuổi mới lớn thành công nhất.

Bạn đang xem: Những câu nói hay của nguyễn nhật ánh

Với kinh nghiệm viết lâu năm cùng sự trải đời Nguyễn Nhật Ánh đã cho ra đời hơn 100 tác phẩm, những tác phẩm của ông luôn tạo dấu ấn đặc biệt trong lòng các bạn độc giả. Nếu là fan cứng của Nguyễn Nhật Ánh, chắc chắn bạn không thể bỏ qua bài viết này, dưới đây Sách Hay 24h sẽ tổng hợp những trích dẫn hay nhất trong sách của Nguyễn Nhật Ánh về cuộc sống.

Với kinh nghiệm viết lâu năm cùng sự trải đời Nguyễn Nhật Ánh đã cho ra đời hơn 100 tác phẩm, những tác phẩm của ông luôn tạo dấu ấn đặc biệt trong lòng các bạn độc giả. Nếu là fan cứng của Nguyễn Nhật Ánh, chắc chắn bạn không thể bỏ qua bài viết này, dưới đâysẽ tổng hợpvề cuộc sống.

*
Khi lần đầu đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu rằng tuổi thơ của mình đã hết. (Hạ đỏ)Hạnh phúc quá mức đôi khi là cái bẫy của cuộc sống. (Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ)Cảm thông cũng là một cách nghe. Trái tim có lỗ tai của nó, bạn tin không? (Tôi là Bê tô)Trẻ con thì không biết cách nuôi nấng nỗi buồn dài lâu như người lớn. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh)Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi làm người lớn. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)Với một trái tim tràn ngập yêu thương thì cuộc sống không bao giờ có cơ hội trở thành gánh nặng. (Làm bạn với bầu trời)Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại. (Tôi là Bê tô)Cuộc đời đã thực sự đổi thay. Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra. (Mắt biếc)Để đến được thảo nguyên bình yên, đôi khi con người ta buộc phải leo qua những ngọn núi cao trong lòng mình. (Ngày xưa có một chuyện tình)Nếu phát ra những thông điệp đẹp đẽ của tâm hồn, miệng lưỡi sẽ thơm tho hơn là chỉ dùng nó để chuyển thông điệp của thức ăn đến dạ dày. (Tôi là Bê tô)Khi bạn quá tin cậy hoặc sùng bái một ai, chắc chắn bạn không bao giờ đề phòng, thậm chí nghi ngờ. Và đôi khi bạn chết vì niềm ngây thơ của mình. (Tôi là Bê tô)Khi bạn thay đổi một góc nhìn, bạn sẽ thấy thế giới mà bạn đang sống hiện ra dưới một thứ ánh sáng khác, và biết đâu nhờ vậy mà quan niệm về thế giới cũng khác đi. (Tôi là Bê tô)Tình bạn là mảnh đất phù hợp nhất để tình yêu gieo xuống hạt giống của mình. Tới một ngày nào đó, chiếc áo tình bạn trở nên chật chội, con bé đó sẽ cần tới một chiếc áo khác. (Ngày xưa có một chuyện tình)Bạn cũng biết rồi đó, cái tên đôi khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp nó tỏa hương. (Tôi là Bê tô)Tôi đủ lớn để hiểu rằng, mỗi năm thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Tuổi ấu thơ chỉ có một con đường để cùng nhau chung bước. Khi lớn lên trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người. (Mắt biếc)Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu, chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi. (Cây chuối non đi giày xanh)Nhiều người sợ nỗi buồn. Nhưng tôi không sợ, tôi chỉ sợ một cuộc sống không buồn, không vui nói chung là nhạt nhẽo. Đôi khi chúng ta cũng cần có nỗi buồn làm bạn, nhất là lúc cuộc sống bỗng dưng trống trải và cảm giác cô đơn xâm chiếm ta từng phút. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)Và tôi xoay lưng nằm úp mặt vô tường, buồn muốn khóc. Tôi làm con cá nhỏ, bơi trong nỗi buồn. Nỗi buồn mênh mông như biển, tôi bơi suốt đêm vẫn chưa ra khỏi. Nhưng tôi vẫn lặng lẽ bơi, ngậm ngùi, cô độc, thỉnh thoảng quẫy mạnh chiếc đuôi dài làm xuất hiện những đốm bọt màu sữa như những ngôi sao nhỏ…. (Mắt biếc)Nếu con người sống trọn một trăm năm, trừ ra cộng lại một cách chi li thì thời gian thật sự vui vẻ, bình yên, hạnh phúc chỉ gói ghém trong vỏn vẹn một năm. Chín mươi chín năm còn lại được định nghĩa bằng những từ khóa: buồn khổ, toan tính, lo lắng, ưu tư và vô vàn những thứ mệt mỏi khác.

Khi lần đầu đón nhận nỗi buồn, tôi hiểu rằng tuổi thơ của mình đã hết.Hạnh phúc quá mức đôi khi là cái bẫy của cuộc sống.Cảm thông cũng là một cách nghe. Trái tim có lỗ tai của nó, bạn tin không?Trẻ con thì không biết cách nuôi nấng nỗi buồn dài lâu như người lớn. (Để sống tốt hơn, đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi làm người lớn. (Với một trái tim tràn ngập yêu thương thì cuộc sống không bao giờ có cơ hội trở thành gánh nặng.Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại.Cuộc đời đã thực sự đổi thay. Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra.Để đến được thảo nguyên bình yên, đôi khi con người ta buộc phải leo qua những ngọn núi cao trong lòng mình.Nếu phát ra những thông điệp đẹp đẽ của tâm hồn, miệng lưỡi sẽ thơm tho hơn là chỉ dùng nó để chuyển thông điệp của thức ăn đến dạ dày.Khi bạn quá tin cậy hoặc sùng bái một ai, chắc chắn bạn không bao giờ đề phòng, thậm chí nghi ngờ. Và đôi khi bạn chết vì niềm ngây thơ của mình.Khi bạn thay đổi một góc nhìn, bạn sẽ thấy thế giới mà bạn đang sống hiện ra dưới một thứ ánh sáng khác, và biết đâu nhờ vậy mà quan niệm về thế giới cũng khác đi.Tình bạn là mảnh đất phù hợp nhất để tình yêu gieo xuống hạt giống của mình. Tới một ngày nào đó, chiếc áo tình bạn trở nên chật chội, con bé đó sẽ cần tới một chiếc áo khác.Bạn cũng biết rồi đó, cái tên đôi khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp nó tỏa hương.Tôi đủ lớn để hiểu rằng, mỗi năm thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Tuổi ấu thơ chỉ có một con đường để cùng nhau chung bước. Khi lớn lên trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người.Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu, chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá. Ờ, ngay cả giấc mơ cũng lớn lên đó thôi.Nhiều người sợ nỗi buồn. Nhưng tôi không sợ, tôi chỉ sợ một cuộc sống không buồn, không vui nói chung là nhạt nhẽo. Đôi khi chúng ta cũng cần có nỗi buồn làm bạn, nhất là lúc cuộc sống bỗng dưng trống trải và cảm giác cô đơn xâm chiếm ta từng phút.Và tôi xoay lưng nằm úp mặt vô tường, buồn muốn khóc. Tôi làm con cá nhỏ, bơi trong nỗi buồn. Nỗi buồn mênh mông như biển, tôi bơi suốt đêm vẫn chưa ra khỏi. Nhưng tôi vẫn lặng lẽ bơi, ngậm ngùi, cô độc, thỉnh thoảng quẫy mạnh chiếc đuôi dài làm xuất hiện những đốm bọt màu sữa như những ngôi sao nhỏ….Nếu con người sống trọn một trăm năm, trừ ra cộng lại một cách chi li thì thời gian thật sự vui vẻ, bình yên, hạnh phúc chỉ gói ghém trong vỏn vẹn một năm. Chín mươi chín năm còn lại được định nghĩa bằng những từ khóa: buồn khổ, toan tính, lo lắng, ưu tư và vô vàn những thứ mệt mỏi khác.

Xem thêm: Em Mệt Rồi, Mình Buông Tay Anh À Em Buông Tay Anh Ra Nhé !, Em Mệt Rồi, Mình Buông Tay Anh Nhé!

(Ngày xưa có một chuyện tình)Con người có thể sống bằng nhiều cách. Và cũng có thể chết bằng nhiều cách, có những người chết lúc còn đang sống. Tôi không thấy có lý do gì để nghĩ đến lão dù là nghĩ đến để căm giận hay ghét bỏ. Nếu ai đó còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn. Nói cách khác, lão đã trượt khỏi cuộc sống tôi. (Tôi là Bê tô)Thực ra thì tư cách cũng cần cài nút, nhưng lúc quên cài thì chúng ta thường không thấy cảm giác nhột nhạt. Nhiều người lớn có khuynh hướng coi trọng sự ngay ngắn của quần áo hơn là sự ngay ngắn của tư cách. Bởi quần áo luộm thuộm dễ dàng bị người khác phát hiện còn sự luộm thuộm của tư cách là cái gì đó khó phát hiện hơn và khi bị phát hiện thì lại có vô số lý do để bào chữa. (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)Bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng vui tươi trong một số phận kém vui tươi, bao giờ cũng đối xử tốt với cuộc đời, mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình. Những phẩm chất đó có lẽ chỉ có ở thằng Tèo, đứa bé xem việc được làm bạn với bầu trời cao xanh và khoáng đạt là niềm vui lớn lao. Lớn lao hơn nhiều so với những mất mát của bản thân mình. (Làm bạn với bầu trời)Khi sắp xếp những ý nghĩ tươi sáng đó rồi rón rén bày ra trên giấy, có thể Lợi đang mỉm cười cho tương lai, cũng có thể nó đang nhỏ nước mắt tong tong xuống hiện tại. Nhưng tôi tin, dù nụ cười hay nước mắt thấm vào những trang văn thì câu chuyện tuyệt vời về chàng chăn ngựa có lẽ đã góp phần ru nó qua những cơn ác mộng của cuộc đời. Giống như người bị sóng nước nhấn chìm đang cố quờ tay vào cọc nhọn, một đứa bị số phận nhấn chìm như Lợi có vẻ cũng đang cố níu lấy một giấc mơ để vượt qua giông bão của cuộc đời. (Lá nằm trong lá)Hai bàn tay của ta giống như những người bạn thân, luôn chia sẻ với ta mọi vui buồn trong cuộc sống. Bạn cứ ngẫm mà xem, có phải khi bạn mừng rỡ hay phấn khích, hai bàn tay hăng hái vỗ vào nhau để nhân đôi niềm vui trong lòng bạn. Khi bạn khóc, hai bàn tay lại thay phiên nhau kiên trì lau khô những giọt lệ lăn tròn trên gò má bạn. Hai bàn tay đó giống như những chú chim vàng anh trong cổ tích, cần mẫn tha từng hạt cườm long lanh trên mặt bạn đem gởi vào nắng, vào gió, vào mưa để một chốc sau sự tươi tỉnh lại nhuộm hồng gương mặt mới đây còn tái xanh của bạn. (Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh)Trẻ con nghĩ đến mọi thứ trừ cái chết. Chúng không thấy cái chết có liên quan gì đến mình. Hoặc giả cái chết ở xa quá, tận múi bên kia cuộc đời, vì vậy bọn trẻ chẳng mấy bận tâm. Càng lớn người ta đến gần cái chết, vì thế người ta sợ. Cái chết cũng giống như chiến tranh. Khi chiến tranh còn ở xa, người ta chỉ nhìn thấy nó trên các bản tin thời sự báo chí hoặc trên ti vi, do đó người ta không có cảm giác sợ hãi. Người ta đọc tin chiến sự cũng bình thản như đọc tin thời tiết. Nhưng khi chiến tranh lan đến trước cửa nhà và bom rơi ngay trên nóc hầm, nỗi sợ lúc đó sẽ tóm lấy gáy từng người. Thật ra, con người ta nói chung ít nghĩ đến cái chết. Bởi vì nếu ngày nào cũng nghĩ đến cái chết thì chẳng còn ai hứng thú để mà sống tiếp. Nhưng khổ thay, cái chết thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến chúng ta. Đó là khi trong thị trấn có ai đó qua đời, và chúng ta buộc phải nghĩ đến nó. Lúc đó, tim ta thắt lại. “Cái chết khiến người lớn sợ hãi, nhưng chỉ làm trẻ con tò mò” (Cảm ơn người lớn)

Con người có thể sống bằng nhiều cách. Và cũng có thể chết bằng nhiều cách, có những người chết lúc còn đang sống. Tôi không thấy có lý do gì để nghĩ đến lão dù là nghĩ đến để căm giận hay ghét bỏ. Nếu ai đó còn xứng đáng để bạn nuôi nấng sự căm ghét, người đó vẫn còn giá trị trong mắt bạn. Nói cách khác, lão đã trượt khỏi cuộc sống tôi.Thực ra thì tư cách cũng cần cài nút, nhưng lúc quên cài thì chúng ta thường không thấy cảm giác nhột nhạt. Nhiều người lớn có khuynh hướng coi trọng sự ngay ngắn của quần áo hơn là sự ngay ngắn của tư cách. Bởi quần áo luộm thuộm dễ dàng bị người khác phát hiện còn sự luộm thuộm của tư cách là cái gì đó khó phát hiện hơn và khi bị phát hiện thì lại có vô số lý do để bào chữa.Bao giờ cũng nhìn thấy sự may mắn trong hoàn cảnh không may mắn, bao giờ cũng vui tươi trong một số phận kém vui tươi, bao giờ cũng đối xử tốt với cuộc đời, mặc dù không phải lúc nào cuộc đời cũng đối xử tốt với mình. Những phẩm chất đó có lẽ chỉ có ở thằng Tèo, đứa bé xem việc được làm bạn với bầu trời cao xanh và khoáng đạt là niềm vui lớn lao. Lớn lao hơn nhiều so với những mất mát của bản thân mình.Khi sắp xếp những ý nghĩ tươi sáng đó rồi rón rén bày ra trên giấy, có thể Lợi đang mỉm cười cho tương lai, cũng có thể nó đang nhỏ nước mắt tong tong xuống hiện tại. Nhưng tôi tin, dù nụ cười hay nước mắt thấm vào những trang văn thì câu chuyện tuyệt vời về chàng chăn ngựa có lẽ đã góp phần ru nó qua những cơn ác mộng của cuộc đời. Giống như người bị sóng nước nhấn chìm đang cố quờ tay vào cọc nhọn, một đứa bị số phận nhấn chìm như Lợi có vẻ cũng đang cố níu lấy một giấc mơ để vượt qua giông bão của cuộc đời.Hai bàn tay của ta giống như những người bạn thân, luôn chia sẻ với ta mọi vui buồn trong cuộc sống. Bạn cứ ngẫm mà xem, có phải khi bạn mừng rỡ hay phấn khích, hai bàn tay hăng hái vỗ vào nhau để nhân đôi niềm vui trong lòng bạn. Khi bạn khóc, hai bàn tay lại thay phiên nhau kiên trì lau khô những giọt lệ lăn tròn trên gò má bạn. Hai bàn tay đó giống như những chú chim vàng anh trong cổ tích, cần mẫn tha từng hạt cườm long lanh trên mặt bạn đem gởi vào nắng, vào gió, vào mưa để một chốc sau sự tươi tỉnh lại nhuộm hồng gương mặt mới đây còn tái xanh của bạn.Trẻ con nghĩ đến mọi thứ trừ cái chết. Chúng không thấy cái chết có liên quan gì đến mình. Hoặc giả cái chết ở xa quá, tận múi bên kia cuộc đời, vì vậy bọn trẻ chẳng mấy bận tâm. Càng lớn người ta đến gần cái chết, vì thế người ta sợ. Cái chết cũng giống như chiến tranh. Khi chiến tranh còn ở xa, người ta chỉ nhìn thấy nó trên các bản tin thời sự báo chí hoặc trên ti vi, do đó người ta không có cảm giác sợ hãi. Người ta đọc tin chiến sự cũng bình thản như đọc tin thời tiết. Nhưng khi chiến tranh lan đến trước cửa nhà và bom rơi ngay trên nóc hầm, nỗi sợ lúc đó sẽ tóm lấy gáy từng người. Thật ra, con người ta nói chung ít nghĩ đến cái chết. Bởi vì nếu ngày nào cũng nghĩ đến cái chết thì chẳng còn ai hứng thú để mà sống tiếp. Nhưng khổ thay, cái chết thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến chúng ta. Đó là khi trong thị trấn có ai đó qua đời, và chúng ta buộc phải nghĩ đến nó. Lúc đó, tim ta thắt lại. “Cái chết khiến người lớn sợ hãi, nhưng chỉ làm trẻ con tò mò”

Chúng tớ đến từ Ngôi Nhà Sách Hay 24h, rất vui vì được đồng hành cùng mọi người trong các bài viết truyền cảm hứng về việc đọc. Hy vọng rằng những gì chúng tớ đem đến cho sẽ là nguồn động lực giúp các cậu tiếp cận được nhiều đầu sách hay. Cảm ơn các cậu đã quan tâm và theo dõi. Đừng quên để lại câu trích dẫn tâm đắc nhất dưới phần bình luận để chúng tớ được biết nhé!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *