[Edit] Thiên quan tứ phúc – chương 11

Edit: Lan Thiếu

Quyển 1: HUYẾT VŨ THÁM HOA

Chương 11: Núi giấu miếu
cổ, rừng thi treo ngược [3]

Nữ quỷ có khuôn mặt hình trái trứng, hai hàng mày liễu nhướng
lên, quả thật vô cùng xinh đẹp. Vốn dĩ xinh đẹp còn mang theo ba phần khí phách
hào hùng, vậy mà hôm nay xinh đẹp chỉ mang theo một tầng oán hận khôn nguôi, giống
như quanh năm chỉ sống tại nơi nhỏ hẹp, chẳng thấy ánh sáng. Nàng quỳ trên mặt
đất, tầng áo cưới dưới đầu gối đã bị rách một mảng,

Tạ Liên bình tĩnh nhìn nàng một lúc, rồi mới nói: “Tuyên Cơ.”

Tựa như rất nhiều năm không ai gọi nàng bằng tên này, qua hồi
lâu, tầng oán hận tích tụ trên khuôn mặt nàng mới tan đi một chút, trong mắt xuất
hiện chút ánh sáng.

Nàng hỏi: “Có phải hắn phái ngươi tới tìm ta không?”

“Hắn” mà nàng nhắc tới, Tạ Liên nghĩ chắc là nói vị Bùi tướng
quân kia rồi.

Tuyên Cơ lại tiếp tục hỏi: “Hắn đâu rồi? Sao hắn không tới gặp
ta?”

Lúc nàng nói chuyện, vẻ mặt tha thiết, giọng điệu chờ mong, Tạ
Liên nghĩ tốt nhất không nên nói là “không phải”.

Thấy y nửa ngày không đáp, Tuyên Cơ thoáng chốc ngã ngồi trên
mặt đất.

Nàng tựa lưng vào tượng võ thần anh tuấn cao ngất kia, áo cưới
đỏ thẫm trải trên mặt đất như đóa hoa máu đỏ rực. Tóc tai nàng rối bù, sắc mặt
ngập tràn thống khổ, giống như đang phải chịu dày vò cực lớn vậy. Nàng nói: “Vì
sao hắn không tới gặp ta?”

Việc này, Tạ Liên không sao trả lời được, cho nên chỉ có thể
duy trì im lặng. Tuyên Cơ ngẩng đầu nhìn tượng thần, giọng nói thê lượng: “Bùi
lang à Bùi lang [1], ta vì chàng mà phản bội quốc gia của ta, vứt bỏ hết thảy mọi
thứ của ta, bản thân cũng biến thành dạng này, tại sao chàng không tới gặp ta?”

[1] Bùi lang: đây là
cách người vợ gọi người chồng họ Bùi.

Hai tay nàng vò đầu mình, chấn vấn: “Chẳng lẽ lòng dạ chàng
làm từ sắt đá sao?”

Nét mặt Tạ Liên vốn bất động, nghe nàng nói thế, âm thầm suy
nghĩ. Tuyên Cơ nói nàng bì Bùi tướng quân mà phản bội quốc gia của nàng, chẳng
lẽ Bùi tướng quân thừa dịp hai người đang thân mật mà dụ dỗ nàng tiết lộ tin cơ
mật, khiến cho quốc gia Tuyên Cơ thua trận? Nàng còn nói, nàng vì Bùi tướng
quân mà biến thành dạng này, “dạng này” tất nhiên là chỉ thảm trạng chân tàn phế
này rồi. Tuyên Cơ là một nữ tướng quân, thân ra chiến trường, không có khả năng
bị tàn tật bẩm sinh, chắc chắn là sau này mới bị. Chẳng lẽ việc này liên quan tới
Bùi tướng quân? Phải chăng vì Bùi tướng quân bội tình bạc nghĩa nên mới khiến
oán khí của nàng sâu nặng như vậy?

Y tuy rằng cảm thấy mình suy nghĩ như vậy có hơi ác độc tầm
thường, nhưng oán niệm của Tuyên Cơ nặng như vậy, nặng tới nỗi sát hại biết bao
tính mạng người vô tội, cho dù là ác độc tầm thường, y vẫn phải nghĩ theo hướng
này.

Ngay lúc này, ngoài miếu vang lên tiếng thét của nữ nhân: “Cứu
mạng với! Cứu mạng với!”

Tạ Liên và Tuyên Cơ cùng nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy ở vòng
tròn trắng, một kẻ kéo thiếu niên quấn băng vải ra ngoài, mà Tiểu Huỳnh thì
đang dùng sức ôm chân người nọ, không cho gã đi. Kẻ nọ mắng to, giọng đúng là
Tiểu Bành Đầu: “Cút đi! Ngươi đúng là đồ ngu! Lỡ như gọi nữ quỷ tới thì sao!”

Tiểu Huỳnh lớn tiếng đáp lời: “Đến thì đến, ngươi còn đáng sợ
hơn quỷ! Ta… ta thà rằng gặp nữ quỷ còn hơn.”

Thì ra, Tiểu Bành Đầu bị Tạ Liên đánh ngất giờ đã tỉnh lại,
nhìn thấy bốn phía đều là đám tân nương đang chậm chạp sờ soàn tìm kiếm, vốn là
rất hoảng sợ. Nhưng rất nhanh gã phát hiện ra đám các nàng không nhìn thấy gì,
lá gan lớn hơn, muốn thừa dịp đám người kia không dám nhúc nhích mà kéo thiếu
niên quấn băng vải này xuống núi lĩnh thưởng. Gã mặc kệ tên này có phải Quỷ tân
lang hay không, dù sao mọi người dưới núi đều đồn rằng hắn là Quỷ tân lang, vậy
bắt hắn là được. Ai ngờ Tiểu Huỳnh la to, làm kinh động đám tân nương đang du
đãng, kinh động cả Tuyên Cơ trong miếu Minh Quang. Tạ Liên thấy lại là gã,
trong lòng nghĩ đáng ra phải ra tay ác hơn chút nữa, đánh ngất ba ngày ba đêm
không tỉnh lại mới được.

Y lớn tiếng hô: “Vào lại trong vòng đi!”

Tiểu Bành Đầu thấy một làn khói đen đánh úp tới, cuống quýt
quay về, nhưng tay gã kéo thiếu niên quấn băng vải, đùi gã lại bị Tiểu Huỳnh
ôm, cuối cùng chậm một bước, bị làn khói cuốn lấy, kéo đến tay Tuyên Cơ. Gã
nhìn thử, thấy nữ tử tóc dài xõa ra bay tán loạn, âm khí bao trùm, này không phải
là tân nương xinh đẹp khi nãy bị gã sờ hai cái sao?

Tới lúc này, gã mới thấy sợ, lớn tiếng hét thảm thiết. Năm
ngón tay Tuyên Cơ khẽ cong lại, chọc vào sau ót gã, nháy mắt lột đi một tầng da
đầu thật dày, trặc ra cả đầu lâu.

Tầng da đầu nóng hôi hổi bị lột, gã vẫn còn há miệng kêu to:
“A——!”

Nhóm người trong vòng tròn trắng sợ hú hồn cũng há miệng kêu
to: “A——!”

Tiểu Huỳnh bị dọa sợ, vừa kéo thiếu niên quấn băng vải vào
vòng tròn vừa la to, Tuyên Cơ lại duỗi năm ngón tay về phía bọn họ. Tạ Liên
lách mình đứng trước mặt nàng, nói: “Tướng quân, đừng giết người nữa.”

Y gọi nàng là tướng quân, nhằm nhắc nhở nàng, rằng nàng từng
chiến đấu anh dũng trên chiến trường, từng là nữ anh hùng bảo vệ quốc gia.
Nhưng mà, Tuyên Cơ cầm cái da đầu trên tay, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, giờ
phút này đã bảy phần biến dạng. Nàng cười lạnh, hỏi: “Có phải hắn không dám đến
gặp ta không?”

Tạ Liên không còn cách nào khác, thầm nghĩ hay là trước tiên
cứ giả bộ như mình là người Bùi tướng quân phái tới, nhưng mà Tuyên Cơ không cần
câu trả lời của y nữa. Nàng cười to vài tiếng, xoay người thật mạnh, chỉ vào tượng
thần, nói: “Ta đốt miếu của chàng, làm loạn ở địa bàn của chàng! Tất cả chỉ vì
để chàng tới nhìn ta một cái! Ta đợi chàng rất nhiều năm!”

Nàng kinh ngạc nhìn tượng võ thần một hồi lâu, chợt nhảy lên,
điên cuồng lay cổ nó, nói: “Chàng còn không chịu tới gặp ta, có phải chính
chàng cũng biết chàng có lỗi với ta hay không? Chàng nhìn chân của ta xem! Nhìn
xem giờ ta thành dạng gì! Ta như vậy cũng là vì chàng, vì chàng! Lòng của chàng
làm từ sắt đá ư!”

Tuy là người ngoài cuộc, Tạ Liên cũng không muốn bình luận gì
cả, nhưng cá nhân y không nhịn được nghĩ thầm: “Nếu như ngươi muốn gặp hắn thì
có thể dùng cách thức khác mà. Nếu có người dùng cách thức này gặp ta, ta sẽ
không muốn nhớ tới.”

Đầu kia, rốt cuộc Tiểu Huỳnh và thiếu niên quấn băng vải kia
cũng vào được trong vòng tròn. Nàng nhìn về phía này, lo lắng nhỏ giọng nói:
“Công tử…”

Nghe tiếng nàng, Tạ Liên thoáng cười một cái, ra hiệu không cần
lo lắng. Ai ngờ, y thì cười, còn mặt Tuyên Cơ lại vặn vẹo, mạnh tay bổ nhào về
phía y: “Chàng không tới gặp ta, chàng thích nhìn… mấy ả nữ nhân thích cười
kia, ta liền cho chàng nhìn đủ!”

Nàng đánh về phía Tạ Liên, nhưng lời nói lại hướng về vị Bùi
tướng quân kia. Tạ Liên vốn nghĩ rằng vì Tuyên Cơ không gả được cho người mình
thương, nhìn thấy tân nương xuất giá mỉm cười hạnh phúc trong kiệu hoa, trong
lòng ghen ghét. Ai ngờ bởi vì Bùi tướng quân thích những nữ nhân hay cười, nàng
không tỉnh táo mà nghĩ rằng mấy tân nương kia muốn gả cho Bùi tướng quân. Khó
trách nàng đốt hết miếu Minh Quang, có lẽ do nàng không chịu đựng được ngày nào
cũng có nữ nhân ra ra vào vào trong miếu của Bùi tướng quân, cùng chia sẻ tượng
thần với nàng. Nữ quỷ này không hổ là “Hung”, hai chân bị gãy mà hành động vô
cùng nhanh gọn, cho dù bị Nhược Da đánh trúng mà vẫn khỏe vô cùng, còn giằng co
với Tạ Liên được. Y đang chuẩn bị triệu Nhược Da, lại nghe tiếng thét: “Aaaaaa ——”

Thiếu nữ Tiểu Huỳnh thấy y và nữ quỷ đánh tới bất phân thắng
bại, liền nhặt nhánh cây trên mặt đất, lao tới hô to, giống như đang tự tiếp
thêm can đảm. Tuyên Cơ căn bản chẳng thèm ra tay, chỉ là âm trầm quay đầu nhìn,
Tiểu Huỳnh còn chưa tới gần đã bị bay ra, bay tận mấy trượng, đầu lộn xuống dưới,
thân thể hướng lên trời, rơi xuống đất!

Thiếu niên quấn băng vải “a ư” kêu to chạy tới. Tạ Liên vừa
ngạc nhiên vừa sợ, bật người ngồi dậy, chợt thấy sau gáy lành lạnh, năm ngón
tay Tuyên Cơ trườn lên trên, giống như muốn lột da đầu y vậy. Dưới tình huống cấp
bách, Tạ Liên phải mạnh tay chộp lấy tay nàng, quát lên: “Trói!”

Chỉ nghe tiếng “xoàn xoạt” trên không trung, một dải lụa trắng
ập tới, quấn quanh Tuyên Cơ tới chín khúc mười vòng, trói nàng thật chặt chẽ.
Hai chân Tuyên Cơ đã gãy, không kịp tránh. “Phịch” một tiếng, nàng quỳ xuống,
lăn trên mặt đất, muốn thoát khỏi dải lụa trắng này, ai ngờ nó càng thít chặt
hơn. Vừa mới thoát thân, Tạ Liên không kịp thở gấp, vội vàng đứng dậy, lập tức
chạy tới chỗ Tiểu Huỳnh rơi xuống.

Nhược Da đã bị thu lại, hầu hết mọi người không ai dám lộn xộn,
nhưng có mấy thôn dân can đảm theo thói quen bao vậy những… tân nương đang sờ tới
sờ kui kia. Thiếu niên quấn băng vải quỳ trước thân hình đang nằm úp sấp bên cạnh,
chân tay luống cuống, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Không ai dám di
chuyển nàng, bởi vì sợ nàng ngả gãy bộ phận gì quan trọng, nếu di chuyển loạn
tình hình càng tệ hơn. Tạ Liên nhanh chóng nhìn qua, trong lòng biết rõ, ngã
thành như vậy, căn bản không sống nổi.

Tuy mới biết thiếu nữ Tiểu Huỳnh này chẳng bao lâu, thậm chí
chưa nói chuyện nhiều, nhưng biết rõ vẻ ngoài nàng xấu xí mà trong lòng lương
thiện, giờ nàng gặp kết cục này, thật sự làm lòng người nặng trĩu. Tuyên Cơ bên
kia giãy giụa một lát cũng không thoát nổi khỏi Nhược Da, Tạ Liên thầm nghĩ:
“Cho dù không còn cách cứu chữa, nhưng cũng không thể để nàng chết trong tư thế
này được.” Vì vậy, y cẩn thận từng li từng tí lật người nàng lên.

Trên mặt Tiểu Huỳnh đầy máu tươi, thấy mọi người đều đang chậc
chậc thở dài, nàng còn sót lại một hơi thở, nhỏ giọng thầm thì: “… Công tử, có
phải ta lại cản trở ngươi rồi không…”

Tuy nói rằng nàng không gây trở ngại gì, nhưng đích xác nàng
cũng chẳng giúp được gì. Khi ấy, Tạ Liên vốn dĩ muốn triệu Nhược Da rồi, căn bản
không cần người ngoài giúp đỡ. Mà nàng dùng nhánh cây đánh Tuyên Cơ không có
ích gì cả, thậm chí nàng còn chẳng thể lại gần nữ quỷ. Có thể nói rằng, nàng
tìm chết vô ích rồi.

Tạ Liên đáp: “Không đâu. Ngươi giúp ta việc lớn, ngươi xem,
ngươi xuất hiện, đánh lạc hướng nữ quỷ, ta mới có thể tranh thủ thời gian trói
nàng, thật sự cảm ơn ngươi. Nhưng lần sau ngươi không thể làm như vậy, nếu muốn
giúp đỡ thì phải nói cho ta biết, ngộ nhỡ ta không phản ứng kịp thì sao đây.”

Tiểu Huỳnh thoáng nở nụ cười: “Haiz, công tử, ngươi đừng lừa
ta. Ta biết rõ ta chẳng giúp được gì, giờ cũng chẳng còn lần sau nữa.”

Nàng nói chuyện mơ hồ không rõ, nhổ ra một ngụm máu tươi, máu
nhuộm răng thành màu đỏ. Thiếu niên gấp tới mức run rẩy, a a ô ô không hiểu
đang muốn nói gì. Tiểu Huỳnh nói với hắn: “Từ sau ngươi không được xuống núi trộm
đồ ăn nữa. Nếu bị phát hiện rồi bị đánh chết thì không ổn.”

Tạ Liên nói: “Nếu hắn đói bụng, có thể tới tìm ta.”

Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Huỳnh sáng lên, nói: “… Thật sao? Việc
này, thật sự cảm ơn ngươi…”

Nàng mỉm cười, đôi mắt bỗng dưng nhỏ xuống hai hàng lệ.

Nàng nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy ta sống trên đời này, hình
như chẳng có ngày nào thoải mái cả.”

Tạ Liên không biết nên an ủi gì, chỉ có thể vỗ nhẹ vào tay
nàng. Tiểu Huỳnh lại giận dữ thốt: “Haizz, được rồi. Có thể là do ta… trời sinh
đã xui xẻo.”

Lời nàng nói quả thật có chút buồn cười. Hơn nữa, bởi vì nàng
mũi lệch mắt lé, xấu tới nực cười, bây giờ máu chảy lệ rơi đầy mặt, nhìn càng
thêm buồn cười,

Nàng rơi lệ, nói: “Nhưng mà, cho dù vậy, ta vẫn… vẫn là…”

Nói tới đây, hơi thở nàng dứt hẳn. Thiếu niên quấn băng vải
thấy nàng đã chết, ôm thi thể nàng khóc nức nở, đầu vùi vào bụng nàng, giống
như đã mất hết chỗ dựa, chẳng dám ngẩng lên,

Tạ Liên dùng tay vuốt mắt nàng xuống, trong lòng nghĩ: “Ngươi
còn mạnh mẽ hơn cả ta.”

Ngay lúc này, một hồi chuông kì dị vang lên.

“Đing…”

“Đing…”

“Đing…”

Ba tiếng chuông ngân vang, thoáng chốc, Tạ Liên cảm thấy hoa
mắt chóng mặt, tự nói: “Chuyện gì thế này?”

Y nhìn quanh bốn phía, nhóm tân nương đã ngã trái ngã phải đầy
đất, chỉ có cánh tay vẫn thẳng tắp giơ lên trời. Một đám thôn dân cũng ngã
không đứng dậy nổi, giống như bị tiếng chuông đinh tai nhức óc kia làm ngất xỉu.
Tạ Liên có hơi không tỉnh táo, một tay nâng trán, cố gắng đứng thẳng, nhưng dưới
chân mềm nhũn, nửa quỳ trên mặt đất, may mà có người đưa tay đỡ y, ngẩng đầu
nhìn lên, là Nam Phong. Thì ra bảy tân nương chạy vào rừng sâu rồi tản ra chạy
lung tung cả, Nam Phong gần như phải đi một lượt cả ngọn núi Dữ Quân mới bắt được
tất cả về, giờ này đúng lúc trở về. Thấy hắn bình tĩnh vô cùng, Tạ Liên lập tức
hỏi: “Tiếng chuông này là sao?”

Nam Phong đáp: “Không cần lo lắng. Đây là cứu binh.”

Theo ánh mắt của hắn, Tạ Liên nhìn theo mới phát hiện, không
biết tự lúc nào, một hàng binh sĩ đứng thẳng tắp trước miếu Minh Quang.

Mỗi binh sĩ thân mặc áo giáp, thần thái sáng láng, uy phong
lâm liệt, trên người nào cũng bao phủ bởi một tầng linh quang nhàn nhạt. Mà
binh sĩ đứng đầu là một võ tướng cao lớn thanh tú, tuổi còn rất trẻ, rõ ràng
không phải người phàm. Võ tướng chắp tay đi tới trước mặt Tạ Liên, hơi hạ thấp
người xuống, nói: “Thái tử điện hạ.”

Tạ Liên còn chưa mở miệng hỏi, Nam Phong đã thấp giọng nói:
“Vị này là Bùi tướng quân.”

Tạ Liên nhìn thoáng qua Tuyên Cơ trên mặt đất, hỏi lại: “Bùi
tướng quân?”

Vị Bùi tướng quân này không hề giống trong tưởng tượng của y,
trông cũng vô cùng khác tượng thần. Tượng thần kia tư thế oai hùng, bừng bừng
phấn chấn, mặt mày tỏa ra một tầng kiêu ngạo, rất là tuấn mỹ, lại mang theo khí
phách xâm lược. Mà vị võ tướng trẻ tuổi này, mặc dù cũng tuấn mỹ, nhưng làn da
trắng nõn, mặt mày trầm tĩnh tựa như một khối ngọc lạnh băng, không có sát khí,
chỉ có khí thế tỉnh táo không chút sợ hãi. Nói là võ tướng cũng giống, mà nói
là quân sư cũng giống nốt.

Bùi tướng quân nhìn thấy Tuyên Cơ trên mặt đất, nói: “Điện
Linh Văn nói cho chúng ta biết, sự tình ở núi Dữ Quân lần này có khả năng liên
quan tới điện Minh Quang, tại hạ liền chạy tới xem thử. Không ngờ đúng là có
liên quan thật, làm phiền Thái tử điện hạ rồi.”

Tạ Liên thầm cảm tạ Linh Văn, điện Linh Văn hiệu suất cao thật,
y cũng nói: “Cũng vất vả Bùi tướng quân rồi.”

Tuyên Cơ trong lúc giãy dụa nghe được ba chữ “Bùi tướng
quân”, chợt ngẩng đầu, tha thiết gọi: “Bùi lang, Bùi lang! Là chàng sao? Chàng
tới rồi sao? Chàng rốt cuộc đã tới rồi sao?”

Nàng bị Nhược Da trói, lúc này mừng rỡ như điên quỳ gập lên.
Ai ngờ, nàng nhìn võ tướng kia, sắc mặt trắng bệch, hỏi: “Ngươi là ai?!”

Tạ Liên đang giải thích chuyện Quỷ tân lang cho Nam Phong, giờ
nghe nàng nói vậy, không nhịn được hỏi: “Đây không phải là Bùi tướng quân sao?
Chẳng lẽ nàng đợi lâu quá nên giờ không nhận ra được?”

Nam Phong đáp: “Đúng là Bùi tướng quân. Nhưng mà cũng không
phỉa Bùi tướng quân mà nàng đang đợi.”

Tạ Liên thấy thật lạ: “Chẳng lẽ có tận hai vị Bùi tướng
quân.”

Nam Phong lại nói: “Đúng vậy. Có hai vị.”

Thì ra, Bùi tướng quân mà nữ quỷ Tuyên Cơ đợi là chủ thần của
điện Minh Quang, mà người trước mặt bọn họ bây giờ, là phụ thần điện Minh
Quang, cũng chính là hậu nhân của Bùi tướng quân. Vì đề phân biệt, mọi người
thường gọi vị này là “Tiểu Bùi tướng quân”. Trong điện Minh Quang, hai người bọn
họ mỗi người đều có chính kiến riêng, không ai giống ai. Bùi tướng quân là chủ điện chính thần,
tượng thần đối diện cừa điện, tượng thần tiểu Bùi tiếng quân thì ở phía sau. Mặc
dù là hậu nhân của Bùi tướng quân, nhưng hai người bọn họ trông không giống
nhau lắm. Một dòng họ có tận hai người phi thăng, này cũng coi như một giai thoại.

(*) chủ thần là chủ
nhân chính thức của điện Minh Quang, phụ thần đại khái hiểu là dưới chủ thần,
trên mọi người trong điện.

Tuyên Cơ nhìn một vòng cũng không tìm thấy người mình muốn gặp,
giọng trở nên thê lương: “Bùi Minh đâu rồi? Tại sao hắn không đến? Tại sao hắn
không tới gặp ta?”

Tiểu Bùi tướng quân hơi gật đầu, đáp: “Bùi tướng quân hiện giờ
đang có việc cần giải quyết.”

Tuyên Cơ lẩm bẩm: “Có việc cần giải quyết?”

Dưới mái tóc dài, nàng vừa rơi lệ vừa nói: “Ta đợi hắn mấy
trăm năm, vậy mà hắn chỉ biết tới công việc? Năm đó, hắn vì muốn thấy ta, có thể
đợi cả đêm dài, hiện giờ hắn bận việc gì chứ? Quan trọng tới mức hắn không thể
xuống nhìn ta một lần sao? Có chuyện như vậy sao? Căn bản là không có đúng
không?”

Tiểu Bùi tướng quân nói: “Tuyên Cơ tướng quân, mời lên đường.”

Binh sĩ trong điện Minh Quang xếp thành hàng ngũ rồi đi tời,
Nhược Da trong nháy mắt bay khỏi người Tuyên Cơ, quay về quấn trên cổ tay Tạ
Liên. Tạ Liên vỗ nhẹ nó hai cái, an ủi nó. Tuyên Cơ bị hai tên lính giữ lấy,
ngây người chốc lát, đột nhiên giãy giụa kịch liệt, chỉ lên trời mắng: “Bùi
Minh! Ta nguyền rủa chàng!”

Giọng nàng sắc bén, Tạ Liên khẽ giật mình, thầm nghĩ: “Này
không phải đang mắng tổ tiên người ta trước mặt người ta hay sao?”

Thế như Tiểu Bùi tướng quân mặt vẫn không đổi sắc, nói: “Để
các vị chê cười rồi.”

Tuyên Cơ vẫn khàn cả giọng nói: “Ta nguyền rủa chàng. Chàng
vĩnh viễn đừng yêu kẻ nào, nếu không tới ngày đó, ta nguyền rủa chàng cũng giống
như ta bây giờ, vĩnh viễn xa cách, thời thời khắc khắc, vô cùng vô tận, bị lửa
tình ái thiêu đốt! Bị thiêu đốt, đốt sạch tim gan phổi thận của chàng!”

Lúc này, Tiểu Bùi tướng quân nói với Tạ Liên: “Thất lễ. Xin
chờ một chút.”

Hắn giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương. Này
là niệm khẩu quyết mở Thông Linh trận, hẳn là hắn đang thông linh với ai đó. Chốc
lát sau, hắn “vâng” một tiếng, thả tay xuống, lần nữa nói với Tuyên Cơ ở đằng
sau: “Bùi tướng quân nhờ ta chuyển lời tới ngài  —— ‘Chuyện đó không có khả năng xảy ra’.”

Tuyên Cơ thét to: “Ta nguyền rủa chàng ——!!!”

Tiểu Bùi tướng quân giơ một tay lên, nói: “Giải đi.”

Hai tên lính giữ chặt Tuyên Cơ đang giãy giụa điên cuồng, giải
xuống. Tạ Liên nói: “Tiểu Bùi tướng quân, cho ta hỏi một câu, Tuyên Cơ sẽ bị xử
lí như thế nào?”

Tiểu Bùi tướng quân đáp: “Trấn ở dưới núi.”

Tìm một ngọn núi trấn trụ, đây là một phương pháp Thiên giới
thường dùng để đối phó với yêu ma quỷ quái. Tạ Liên trầm ngâm một lát nói:
“Tuyên Cơ tướng quân này oán khí rất nặng, đối với việc vì Bùi tướng quân mà phản
quốc, gãy chân, nàng ta nhớ mãi không quên. Chỉ sợ trấn áp không phải biện pháp
lâu dài.”

Tiểu Bùi tướng quân bên cạnh hơi nghiêng đầu, hỏi: “Nàng nói
nàng vì Bùi tướng quân mà phản quốc, gãy chân sao?”

Tạ Liên đáp: “Nàng đã từng nói qua, nàng vì Bùi tướng quân mới
biến thành bộ dạng này. Nhưng sự thật đến cùng như thế nào, ta cũng không biết
rõ lắm.”

Tiểu Bùi tướng quân nói: “Nếu như nhất định phải nói, cũng có
thể coi là như vậy. Việc nàng vì Bùi tướng quân mà phản quốc là thật. Nhưng mà,
sự tình không giống người ngoài suy nghĩ. Sau khi Bùi tướng quân chia tay với
Tuyên Cơ, nàng vì muốn níu giữ người yêu, không tiếc chủ động đưa tin tình báo.
Bùi tướng quân không muốn thắng bằng cách như vậy nên không nhận.”

Tạ Liên chưa từng nghĩ tới, cái gọi là “ta vì ngươi mà phản bội
quốc gia của ta” thì ra là ý nghĩa này. Tạ Liên nói: “Vậy nàng nói nàng bẻ gãy
hai chân vì Bùi tướng quần nghĩa là…?”

Tiểu Bùi tướng quân đá[: “Hai chân nàng là tự nàng bẻ gãy.”

…Chính mình bẻ gãy ư?

Giọng Tiểu Bùi tướng quân bình thản không gợn sóng: “Bùi tướng
quân không thích nữ nhân mạnh mẽ, mà Tuyên Cơ tướng quân trời sinh tính tình hiếu
thắng, đây là lí do bọn họ không thể bên nhau lâu dài. Tuyên Cơ tướng quân
không cam lòng, vì Bùi tướng quân, nàng nguyện thay đổi, cho nên tự phế võ
công, còn tự bẻ gãy hai chân. Kể từ lúc ấy, nàng chẳng khác gì tự chặt hai
cánh, tự trói chính mình bên người Bùi tướng quân. Bùi tướng quân không vứt bỏ
nàng, nhận chiếu cố nàng, nhưng từ đầu tới cuối không muốn lấy nàng. Tâm nguyện
Tuyên Cơ tướng quân không thành, nàng ôm hận tự sát, chỉ là muốn để cho Bùi tướng
quân đau khổ. Nhưng thứ lỗi cho ta nói thẳng.”

Tiểu Bùi tướng quân vẫn luôn nho nhã lễ độ, thần thái tỉnh
táo, nói: “Tướng quân sẽ không đau khổ.”

Tạ Liên xoa xoa mi tâm, không nói lời nào, thầm nghĩ: “Này là
do ai chứ?”

Lại nghe Tiểu Bùi tướng quân nói: “Trong chuyện này đúng sai
như thế nào, ta cũng không rõ. Ta chỉ biết nếu Tuyên Cơ tướng quân tự nguyện
buông tay, chuyện sẽ không tới mức này. Thái tử điện hạ, tại hạ cáo từ.”

Tạ Liên cũng chắp tay, tiễn bọn họ đi.

Nam Phong bình luận: “Hiếm thấy thật.”

Tạ Liên nghĩ thầm, bản thân y cũng là trò cười tam giới, nổi
tiếng hiếm thấy, có tư cách gì nói người khác. Sự việc giữa Bùi tướng quân và
Tuyên Cơ, nếu không phải người trong cuộc, không ai có tư cách bình luận. Chỉ tội
cho mười bảy tân nương vô tội kia và cả nhóm võ quan, kiệu phu hộ tống họ. Bọn
họ cũng chỉ là bị tai bay vạ gió.

Về phía tan nương, y đưa mắt nhìn thử, chỉ thấy trên mặt đất,
mười bảy thi thể tân nương đều xuất hiện biến hóa. Có thi thể đã hóa thành
xương trắng, có thi thể bắt đầu thối rữa, tỏa ra mùi tanh tưởi. Mọi người bị
mùi thối làm tỉnh, bọn họ thong thả tỉnh lại, thấy tình cảnh này, lại được phen
hoảng hốt.

Nhân cơ hội này, Tạ Liên thần thần bí bí lải nhải với bọn họ
về thiện ác nhân quả, khuyên mọi người xuống núi phải cầu phúc cho các vị tân
nương, tìm cách thông báo cho người nhà các nàng tới nhận thi thể, tuyệt đối
không được buôn bán thi thể, cũng không được làm điều ác. Sau một đêm chấn động
lòng người, lại không còn kẻ đứng đầu, mọi người nghe y nơm nớp, lo sợ gặp báo ứng,
đều cảm thấy mọi thứ như một cơn ác mộng. Lúc này họ mới nhận ra, sao đêm qua bọn
họ lại nhất thời u mê? Nhiều người chết như vậy, sao bọn họ chỉ nghĩ tới cách
kiếm tiền? Giờ suy nghĩ lại, họ mới thấy chính bản thân mình đáng sợ tới nhường
nào. Tối hôm qua bọn họ cùng đi, ỷ vào nhiều người, lại có kẻ dẫn đầu, mơ mơ
màng màng vọt tới. Giờ nghĩ đến mà kinh, đều nên thành thành thật thật ăn năn cầu
phúc đi thôi.

Trời còn chưa sáng, chỉ sợ bầy sói trong núi còn đang rình rập.
Nam Phong vừa chạy một vòng quanh núi, giờ còn phải mang theo nhiều người trở về.
Hắn không oán hận nửa lời, cùng Tạ Liên bàn bạc chuyện sau này.

Sau khi thiếu niên quấn băng vải đã tỉnh dậy, hắn ngồi cạnh
thi thể Tiểu Huỳnh, ôm nàng không nói một lời. Tạ Liên cũng ngồi cạnh hắn, dùng
cả thanh xuân để nghĩ lời an ủi hắn, đang muốn mở miệng, chợt phát hiện đầu thiếu
niên chảy máu.

Nếu là máu từ rừng thi thể thì bây giờ phải khô rồi, nhưng
máu này vẫn đang không ngừng chảy, chắc chắn là hắn bị thương. Tạ Liên lập tức
nói với hắn: “Trên đầu ngươi bị thương, cởi băng vải xuống, ta giúp ngươi xem
qua một chút.”

Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu. hai con mặt đầy tơ máu nhìn
thoáng qua y, vừa như sợ vừa như do dự.

Tạ Liên mỉm cười, nói: “Đừng sợ. Bị thương thì phải băng bó.
Ta sẽ không bị ngươi hù.”

Thiếu niên do dự một chút, xoay người sang chỗ khác. Từng
vòng từng vòng một, hắn chầm chậm cởi băng vải. Động tác hắn rất chậm. Tạ Liên
kiên nhẫn chờ hắn, trong lòng đang nghĩ tới vấn đề tiếp theo: “Thiếu niên này
chắc chắn không thể ở lại núi Dữ Quân, vậy hắn có thể đi đâu được? Cũng không
thể cùng ta về Thiên giới. Nếu ở một mình chỉ có thể nay đây mai đó, phải nghĩ
cách thu xếp ổn thỏa mới được. Còn có, Thanh Quỷ Thích Dung…”

Lúc này, thiếu niên đã tháo xong băng vải, quay người lại.

Sau khi Tạ Liên nhìn rõ khuôn mặt hẳn, máu toàn thân y như muốn
cạn sạch.

Hết chương 11.

Lan Thiếu: đến nay coi như đã xuất hiện thêm 2 vị thần quan nữa rồi: Bùi tướng quân tọa trấn phía Bắc và Tiểu Bùi tướng quân

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *