CHÙM thơ về mái trường, thầy cô gợi nhớ bao kỉ niệm thời áo trắng

Mỗi năm hay mỗi dịp kỷ niệm trường là những bài thơ về mái trường lại tấp nập từ các nơi ùa về. Ai cũng có kỷ niệm về trường lớp thầy cô của mình. Làm sao có thể quên được thời gian ngồi trên ghế nhà trường, từng học sinh góp phần làm cho mái trường thêm bề dày lịch sử.

Đã có rất nhiều bài thơ về mái trường mến yêu vừa để kỷ niệm vừa là thể hiện tình cảm của mỗi người được Thecoth tổng hợp dưới đây chắc sẽ mang lại cho bạn nhiều phút giây lắng đọng.

1. Tuyển tập thơ về mái trường hay nhất

Trường học gắn liền với ghế đá sân trường nơi các bạn ngồi giải lao sau mỗi giờ lao động. Dưới gốc phượng vĩ già tỏa bóng mát là từng tốp học sinh rủ nhau chơi các trò chơi sôi động.

Rồi mùa hè đến, ngày cắm trại thật đông vui. Lớp lớp học sinh thi đua nhau học tốt,lao động hăng say. Tất cả đi vào thơ ca thật giản dị, sinh động để lại những kỷ niệm không thể nào quên.

Thơ hay về mái trường

Viết cho ta một góc sân trường

Thêm một lần ta đặt bút làm thơ
Thả câu chữ theo lá bàng rơi thoảng
Tặng riêng ta làm hành trang năm tháng
Góc sân trường thơ thẫn cánh chim bay.

Ngày qua ngày nghe riết cũng hay hay
Tiếng trống trường, những nô đùa, bài giảng
Có đôi khi… bóng áo dài xa – thoáng
Nghe mênh mang …tuổi hạ thuở – xa – nào.

Cũng có ngày trời đất chẳng ra sao
Nắng hâm hấp mưa xồn xồn quái lạ
Bãi xe ta cũng cựa mình rôm rả
Chú, anh ơi dắt hộ chiếc xe…hì.(cười)

Mùa hạ về ngheve hát lâm li
Ngắm phượng hồng xênh xang khoe áo mới
Ta nghe ta … một thời lưu bút gợi
Cũng bâng khuâng khi từng lớp ra trường.

Mùa theo mùa tâm trạng xếp theo chương
Có phần ghi: Trách cuộc đời đau đáu
Phần to hơn: Cảm ơn thầy đã tạo
Cho thằng ta cơm, áo sống qua ngày.

Ngẫm lại: Cười những sự kiện không may
Thôi chết rồi chú ơi! con …mất vé
Mặt nữ sinh đỏ hồng, khe mắt lệ
Bất chợt lòng nghe xao xuyến thương thay.

Và cứ thế ngày cứ lại qua ngày
Ta thuộc làu những tay thon, xe máy
Cả cái TÊN cũng từ lâu quên khuấy
Miệng thầm cười tên mới… “CHÚ XE ƠI”.

Nắng ấm sân trường

(Nguyễn Liên Châu)

Cây điệp già xòe rộng tán yêu thương
Lá lấp lánh cười duyên cùng bóng nắng
Giờ đang học, mảng sân vuông lặng vắng
Chim chuyền cành buông tiếng lạnh bâng qươ

Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ
Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa
Và cả gió cũng biết mê thơ nữa
Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm.

Cả lớp say theo từng nhịp bổng trầm
Điệp từng bông vàng ngây rơi xoay tít
Ngày vẫn xuân, chim từng đôi ríu rít
Sà xuống sân tắm nắng ấm màu xanh

Em ngồi yên uống suối mật trong lành
Thời gian như dừng trôi không bước nữa
Không gian cũng nằm yên không dám cựa
Ngại ngoài kia nắng ấm sẽ thôi vàng

Sân trường căng rộng ngực đến thênh thang
Kiêu hãng khoe trên mình màu nắng ấm
Lời thơ thầy vẫn nhịp nhàng sâu lắng
Nắng ấm hơn nhờ giọng ấm của người…

Bài thơ “Nắng ấm sân trường” tác giả Nguyễn Liên Châu đã miêu tả lại buổi học ngữ văn có giọng giảng trầm ấm của thầy: “Chúng em ngồi nghe thầy giảng bình thơ/ Nắng ghé theo chồm lên ngồi bệ cửa/ Và cả gió cũng biết mê thơ nữa/ Thổi thoảng vào mát ngọt giọng thầy ngâm…”.

Tác phẩm gồm 5 khổ thơ, mỗi khổ là một khoảnh khắc yêu thương về lớp học, quang cảnh sân trường và những người bạn thân quen. Ký ức tươi nguyên về tuổi học trò và tình bạn tuổi mới lớn sẽ là hành trang đẹp giúp chúng ta bước vào cuộc sống. 

 

Hình ảnh mái trường luôn in đậm trong tâm trí mỗi người

Mãi trong tôi, ngôi trường ấy

Ngày nào còn bỡ ngỡ
Loay hoay trước cổng trường
Chưa một chút bâng khuâng
Với ngôi trường mới ấy

Mấy hàng cây phượng vĩ
Mấy gốc lá bàng to
Hình như muốn thầm thì
Bạn ơi vào đi nhé !

Kia rừng dương vẫy gọi
Hoà quyện tiếng chim chuyền
Như một khúc giao tình
Cùng đón chào bạn mới .

Vậy mà giờ thấm thoát
Đã bao niên học rồi
Ngôi trường ngày nào ấy
Là một phần trong tôi .

Cũng hàng cây phượng vĩ
Cũng mấy gốc bàng to
Giờ là bạn tri kỷ
Ngày nào cùng có nhau

Mỗi khi lá xào xạc
Như những nốt nhạc vui
Cùng hoà vào điệu hót
Của lũ chim trên cành .

Đến khi hoa phượng nở
Đỏ rực cả sân trường
Cũng là khi ve khóc
Cho tình bạn chia ly

Ôi ! Mái trường yêu dấu
Ôi ! Thầy cô thân yêu
Chắp cho tôi đôi cánh
Bay cao trên đường đời .

Thời gian sao nhanh quá
Đã bao năm xa trường
Nơi phương xa xứ người
Nhìn cảnh nhớ trường xưa .

Tôi mong ước một ngày
Được về lại trường xưa
Tìm lại chút kỷ niệm
Của một thời mộng mơ .

Đừng nhé thời gian ơi !
Đừng phủ mờ kỷ niệm
Đừng phủ lớp rong mờ
Để còn mãi trong tôi.

Trường Tôi

(Tố Hữu)

Trường tôi kiểu cách gì đâu?
Không ham mái ngói, chẳng cầu tương vôi:
Nhà tranh vách đất đủ rồi
Đình quang chiếm chật, được ngồi là hay!
Trường tôi vui giữa luống cày
Bến sông, bãi chợ, bóng cây, lưng đồi
Trường tôi vui giữa biển khơi
Chữ reo mặt sóng, chữ ngời ghe câu
Trường tôi vui giữa rừng sâu
Chữ theo đuốc lửa, đêm thâu tiếng người.

Lại đây, ơi bạn mình ơi!
Trường tôi vang vọng rộn lời nước non
Ta nghèo, không mực thì son
Bút tre phấn gạch, bà con tạm dùng.
Nghiêng đầu trên tấm bảng chung
Phơ phơ tóc bạc, bạn cùng tóc xanh
Này em, này chị, này anh
Chen vai mà học, rách lành sao đâu!
I tờ mớm chữ cho nhau…

Trường tôi kiểu cách gì đâu?/ Không ham mái ngói, chẳng cầu tương vôi/ Nhà tranh vách đất đủ rồi/ Đình quang chiếm chật, được ngồi là hay! Trường tôi là thế, tuy mộc mạc, đơn sơ nhưng học trò luôn chăm ngoan, học giỏi, trở thành tú tài ra dựng xây đất nước.

Mái trường thân yêu rực đỏ hoa phượng

Trước cổng trường con gái

Khi các em ùa ra như đàn bướm
Bao anh chàng đứng dựa dưới hàng cây
Tôi ngoài cuộc – đứng bên – và thấy hết
Nhiều thư tình vội vã lén trao tay

Tôi cũng có một phong thư muốn gửi
Suốt mười năm lỡ thất lạc số nhà
Nào các em hãy nhắn giùm tôi với
Cũng cổng trường này, cô gái ấy đi ra

Cô gái ấy đi ra… mười năm không thấy lại
Chỉ các em cứ lũ lượt tan trường
Phong thư cũ niêm mối tình thơ dại
Tay tôi cầm muốn gỡ ngại tơ vương

Nên cứ mỗi buổi chiều tan lớp học
Khi các em đang rối rít hẹn hò
Mắt lơ đễnh thoáng ngạc nhiên bắt gặp
Có một người đãng trí đứng buồn xo.

Nhịp trống trường

Từ nhịp tay vỗ dắt con đi
Con lớn dậy men dần theo tiếng trống
Âm thanh mát lành, âm thanh nóng bỏng
Từ nhịp trống tròn lấp loáng mảnh sân vuông

Tuổi thơ chập chững bước vô trường
Nghe trống điểm để đời ta bật khóc
Để ta biết oà reo sau tiết học
Nhận ra mình trong nhịp trống trang nghiêm.

Cái âm thanh dữ dội lại rất hiền
Ta ngơ ngác trước điều chưa hiểu hết
Có niềm vui bài văn vừa kịp hết
Có nỗi buồn bài toán giải chưa xong.

***

Cái âm thanh bé nhỏ lại mênh mông
Qui tụ cả hai sắc đầu xanh bạc
Sau nhịp trống thấy mình luôn đổi khác
Một dáng hình đang đợi phía xa xăm …

Lớn khôn rồi rời mái lớp bâng khuâng
Ta mãi bước theo tiếng đời giục giã
Khi đứng trước một niềm đau vấp ngã
Lại nghe dồn tiếng trống những ngày qua.

Thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường là quãng thời gian đẹp nhất của mỗi người. Chúng ta được gọi là học sinh, sinh viên cùng thầy cô tìm bao lời hay ý đẹp trong những bài học. Mỗi mùa chia xa, phượng nở đỏ rực góc sân trường, bạn bè, thầy cô bịn rịn trong giây phút chia tay. 

Những bài thơ hay về mái trường trên đây hi vọng đã mang lại cho bạn nhiều xúc cảm khó diễn tả.

2. Những bài thơ về mái trường ngắn gọn nhưng sâu sắc

Mỗi năm hay mỗi dịp kỷ niệm trường là những bài thơ về mái trường lại tấp nập từ các nơi ùa về. Ai cũng có kỷ niệm về trường lớp thầy cô của mình. Làm sao có thể quên được thời gian ngồi trên ghế nhà trường, từng học sinh góp phần làm cho mái trường thêm bề dày lịch sử.

Không ai có thể không có thời dưới mái trường của mình. THECOTH mời bạn thưởng thức những bài thơ đẹp nhất, được nhiều người yêu thích nhất trên diễn đàn nhé.

Thơ về mái trường nhiều cảm xúc nhất

TỰU TRƯỜNG

Giờ náo nức của một thời trẻ dại
Hỡi ngói nâu, hỡi tường trắng, cửa gương
Những chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Rương nhỏ nhỏ với linh hồn bằng ngọc.

Sắp hạnh phúc như chương trình lớp học
Buổi chiều đầu, họ tìm bạn kết duyên
Trong sân trường hướng dạo giữa Đào viên
Quần áo trắng đẹp như lòng mới mẻ.

Chân non dại ngập ngừng từng bước nhẹ
Tim run run trăm tình cảm rụt rè
Tuổi mười lăm gấp sách lại, đứng nghe
Lòng mới mở giữa tay đời ấm áp.

Tựu trường đó, lòng tôi vừa bắt gặp
Nỗi xôn xao thầm lặng ở trong rương
Của chàng trai mười lăm tuổi vào trường
Mắt tin cậy và tóc vừa dưỡng rẽ

Người bạn nhỏ! Cho lòng tôi theo ghé
Không nỗi gì có thể vuốt ve hơn
Đêm tựu trường mùi cửa sổ mới sơn
Tủ mới đánh và lòng trai thơm ngát.

TRỜI SAO

Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô…

Trường ơi, là dòng sông mát
Giọt trong kiến thức loài người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa – tinh khôi.

Trường ơi, mái nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay.

Thầy chưa từng dang tay đánh
Búp hoa còn giấu trong cành
Tuổi thơ cần nhiều cá tính
Cho đời đủ sắc tươi xanh

Cô ơi dang đôi tay rộng
Ôm em siết chặt vào lòng
Để đôi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương

Cô ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy
Vào đời rửa sạch nỗi đau

Thầy cô cùng nhau thắp sáng
Niềm tin trong mắt học trò
Ngàn sao giữa trời ước vọng
Sáng ngời ánh mắt nên thơ.

Không giống như nhiều bài thơ khác thường lấy cây phượng làm chủ thể, bài thơ Trời sao đã lấy bầu trời sao để làm hình ảnh xuất hiện đầu tiên. Trời sao cũng biết cười cùng học sinh, với thâm niên tuổi tác của nó thì đã chứng kiến biết bao lời thì thầm và trò vui của học sinh.

Có thể là những quậy phá của của lũ tiểu yêu nữa. Trong bài giảng của thầy cô có ánh nắng, gió cũng hăng say theo bài giảng của thầy.

Thơ kỉ niệm về trường xưa

Mái Trường Thân Yêu

Tác giả: Tocngan.HYTV

Mười lần khai giảng qua rồi
Mà nay tôi lại bồi hồi xuyến xao
Mới vừa năm ngoài bước vào
Mái trường chuyên tỉnh tự hào lắm thay!

Vậy mà khai giảng lần này
Tim tôi rạo rực nhớ ngày đầu tiên
Thầy cô như thể mẹ hiền
Dày công dạy dỗ triền miên tháng ngày.

Cơm cha áo mẹ chữ thầy
Gắng công học tập có ngày thành danh
Thời gian rồi cũng qua nhanh
Nhưng bao kỷ niệm ngày xanh mãi còn.

Trên cao chim hót véo von
Phía xa cây phượng vẫn còn điểm bông
Ngôi trường là mái nhà chung
Đi xa mãi nhớ ngày cùng bên nhau.

Ơn thầy em mãi khắc sâu!
Dù cho cuộc sống dãi dầu nắng mưa
Em luôn nhớ mái trường xưa
Nhớ trường chuyên tỉnh sớm trưa đi về.

MÁI TRƯỜNG XƯA

Biết tuổi thơ có trở lại hai lần?
Để tiếng trống chiều nay thêm thương nhớ
Tôi như chiếc lá bàng sau bão gió
Đợi âm thầm hình bóng tuổi xưa yêu.

Tôi nhớ từng viên ngói phủ mờ rêu
Lũ chim sẻ ê a ngoài cửa sổ
Những hàm số ngổn ngang trên trang vở
Bài viết nào xộc xệch mấy câu văn.

Quả bàng non ấp ủ những tháng năm
Tôi đợi hoài ước mơ chưa chín nổi
Cái đáo, hòn bi, tiếng chim vồi vội
Trốn tìm nhau ngang dọc tiếng nói cười.

Nắng nghịch ngầm giấu nét chữ xinh tươi
Mưa hờn dỗi tìm mấy ngày chẳng thấy
Cái bím tóc đuôi gà hoe hoe ấy
Còn cong môi ngúng nguẩy nữa hay không!…

Đâu bài thơ tôi viết mãi chưa xong
Thời gian lấp kín dần bao trang vở
Hoa bàng trắng rồi đến mùa phượng đỏ
Và tóc thầy bụi phấn cứ trắng hơn.

Giữa cuộc đời bè bạn vắng nhau luôn
Để mỗi bận hoa cúc vàng trước ngõ
Tiếng trống xui nhớ nôn nao trường cũ
Thơ gieo vần bát ngát sắc vàng thu…

Thời gian đã trôi đi nhưng không gian của trường xưa thì vẫn như vậy. Đã có bao lớp lớp học sinh trải qua mái trường nhỏ bé thân thương. Họ trưởng thành và đi ra ngoài cuộc đời để tạo dựng sự nghiệp của mình. Lời thơ của thầy thì vẫn còn đó, nắng ấm vẫn vàng và gió thì cũng cứ chồm qua bậu cửa sổ để mê thơ cùng học sinh.

Mái trường cấp 3 thân thương

Yêu lắm trường lớp ơi

Sưu tầm

Em yêu mái trường
Có hàng cây mát
Xôn xao khúc hát
Rộn vang tưng bừng

Những giờ ra chơi
Sân trường nhộn nhịp
khi nào có dịp
Mọi bạn ghé thăm

Nơi đây biết bao
Bạn bè trang lứa
Thầy cô dạy bảo
Cho em bước vào

Lời cô ngọt ngào
Thấm tung trang sách
Cô dạy bao cách
Giảng bài thật hay

Những ngày nghỉ học
Em thấy nhớ trường
Nào các bạn ơi
Gắng đi học đều

Có đêm trong mơ
Bỗng cười khúc khích
Thích ơi là thích
Ngỡ đang ở lớp
Cùng bạn đùa vui.

TRƯỜNG TÔI

Cổng trường tôi trông rất xinh

Tường cao cổng sắt , dưới hình văn hoa

Bước vào thoang thoảng hương hoa

Trời cao xanh ngắt , mây là là bay

Râm râm bóng mát hàng cây

Trưa trưa gió thổi lay cây rì rào .

Xa xa hàng dương vẫy chào

Gần gần phượng hồng thì thào gọi thương

Cùng nơi khắp chốn trong trường

Sinh viên đùa giỡn , thân thương chuyện trò

Người nói nhỏ , kẻ nói to

Xôn xao tiếng hát tiếng hò du dương

Vọng xa nghe tiếng giảng đường

Bao la trang trải tình thương cô thầy

Dạo quanh xa đó gần đây

Nơi đâu đẹp nhất là đây trường mình .

Để tìm một bài thơ miêu tả chi tiết về mái trường thì bạn có thể đọc tác phẩm Trường tôi. Tác giả đi từ xa đến gần rồi lại từ gần lại xa. Từ xa có thể thấy cổng trường nhỏ xinh, bước qua cánh cổng là hàng cây bóng mát, hàng hoa xinh tươi đang rung rinh trong gió. Xa xa là hàng dương, lại gần chạm tay ngay vào gốc phượng già.

3. Tập thơ về mái trường thầy cô hay, dạt dào cảm xúc

Trong đời, ai cũng có thể ấn tượng với mái trường mà ở đó có những người thầy, người cô từng dạy mình. Đó là người mà bạn gắn bó thường tìm đến để chia sẻ với nhau kinh nghiệm làm bài và những bài học trong cuộc sống. Đối với họ, thầy cô như người cha mẹ thứ hai của mình, thậm chí thân thương hơn vì có thể giãi bày những điều thầm kín nhất.

Công thầy em mãi không quên

ƠN CÔ, NGHĨA THẦY

Thơ Dạ Quỳnh

“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Công thầy sánh tựa chân mây
Chữ cô tạc dáng cho “cây” nên người

O, a điểm chín điểm mười
Long lanh ánh mắt em cười cô vui
Vầng dương phía trước đừng lùi
Có công mài sắt ngọt bùi mai sau

Thầy cô chẳng quản công đầu
Đưa đò tri thức sông sâu ngại gì
Mỗi năm lại một chuyến đi
Chắp thêm đôi cánh thiên di tung trời

Hai mươi, mười một rạng ngời
Hiến chương nhà giáo nhớ ơn cô thầy
Mái trường yêu dấu còn đây
Bảng đen phấn trắng thơ ngây năm nào

Bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào
Một thời thơ dại đi vào trong mơ
Hôm nay ngồi viết vần thơ
Ghi sâu “nửa” chữ ơn cô nghĩa thầy…

THẦY

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn

Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ?

Đã bao năm rồi hở ?

Thầy ơi …

Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

Mái chèo đó là những viên phấn trắng

Và thầy là người đưa đò cần mẫn

Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa

Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu …

Đã bao giờ bạn hỏi Sao tóc thầy bạc thế hay chưa. Tóc thầy bạc vì bụi phấn, bụi thời gian vương trên tóc thầy. Thời gian đã bao năm thày đứng trên bụng giảng này để truyền dạy tri thức cho lớp lớp học trò.

Học trò thì ra đi, thầy vẫn ở lại đó chính là quy luật của cuộc sống, của thời gian và trường lớp. Nếu nói công ơn của thầy khó lòng mà đền đáp được thì cũng không có gì là quá. Có bao học trò khi ra trường nhớ đến thầy cô, những người đã giúp các bạn lớn lên thành người.

Trường xưa và thầy cô luôn trong tôi

NỖI NHỚ MÙA THU

Thơ Phan Hoàng

Mùa Thu về nắng mật ướp men say
Làn gió thoảng ngất ngây mùi hoa sữa
Tiếng trống trường cồn cào nỗi nhớ
Một thuở học sinh, một thuở làm thầy…

Nhớ tuổi học trò nhỏ dại thơ ngây
Tay dính mực, áo quần dây bụi phấn
Ngồi trên lớp nghe thầy cô giảng
Mong chóng hết giờ cùng bạn tung tăng

Tuổi học đường lớn lên từng tháng năm
Qua mỗi cấp có nhiều thêm bạn mới
Trường Đại học… những tháng ngày bom dội
Được luyện rèn, phơi phới niềm tin…

Ngày ra trường làm một giáo viên
Đi sơ tán với trường với lớp
Lấy tre nứa lá gồi làm lớp học
Thầy trò cùng lao động hăng say

Giữa núi rừng lớp học dưới vòm cây
Dòng suối chảy đêm ngày như tiếng hát
Trong sương sớm tiếng giảng bài ấm áp
Thầy trò chung mơ ước… ngày mai

Bà con nghèo vẫn dang rộng vòng tay
Vì sự nghiệp, đêm ngày che chở
Giúp học sinh, nhường thầy cô nơi ở
Ấm đêm đông bếp lửa giữa nhà

Hoà bình về xây lại trường ta
Giảng đường mới chan hoà nắng gió
Dẫu chưa hết những ngày gian khó
Với mái trường vẫn gắn bó thương yêu

Không ồn ào, không đòi hỏi chi nhiều
Là nhà giáo không tính điều hơn thiệt
Trong thầm lặng chỉ riêng mình mình biết
Lòng yêu nghề, tâm huyết sắt son

Người giáo viên còn hạnh phúc nào hơn
Khi học sinh ra trường thành đạt
Với thời gian mái tóc thầy điểm bạc
Để mầu xanh toả khắp bốn phương…

Mùa Thu sang tôi nhớ mái trường
Nơi ghi dấu những vui buồn năm tháng
Mùa Hè phượng nở thắm hồng tình bạn
Ngày Thu sang khai giảng rộn niềm vui…

9.2008

Về thăm thầy tôi 

(Trần Giang)

Tôi về thăm mái trường xưa

Thời gian vọng lại đong đưa tiếng thầy

Hàng cây đường cũ còn đây

Thầy tôi tóc điểm hoa mây nửa đời

Nhớ sao lớp học chỗ ngồi

Chia đôi phấn trắng đâu rồi ngày xưa

À ơi câu hát chiều mưa

À ơi bài giảng sớm trưa say nồng

Cả đời đưa sáo sang sông

Thầy tôi chẳng quản nhọc công sớm chiều

Lời thầy chan chứa tin yêu

Lòng con nhớ mãi muôn điều… thầy ơi!”

Hình ảnh người thầy hiện lên bao giờ cũng gắn với hình ảnh tóc điểm hoa sương. Màu tóc chính là màu thời gian mà thầy cô đã cống hiến cho sự nghiệp trồng người, với mấy chục năm đứng trên giảng đường. Tiếng thầy trầm bỗng vẫn đang vang vọng đâu đây, trầm bổng thân thương với những lời vàng ý ngọc.

Cả đời thầy đưa trò sang sông mà không kể công lao không ngại mệt nhọc. Lời thầy sẽ đi cùng chúng con suốt cuộc đời này. Xin gửi đến thầy những vần thơ nhớ thương nhất.

Bài thơ mộc mạc, giản dị nhất

NGƯỜI LÁI ĐÒ

Thơ: Nghĩa Trần

Mỗi năm đưa một chuyến đò
Chở bao con chữ về kho học hành
Học trò đỗ đạt công danh
Mai sau giúp Nước mình giành Vinh Quang

Trồng cây giữ Nước giữ Làng
Ươm mầm tri thức nặng mang nỗi lòng
Chẳng màn vất vả nhọc công
Chỉ mong tất cả thuộc lòng lời ru:

“Quê Hương sạch bóng quân thù
Gia đình hạnh phúc thầy U đỡ đần
Ra đường giúp bạn khó khăn
Lên Trường học hỏi: Lễ, Cần, Thanh, Liêm”

Thầy ,cô khi khó hỏi tìm
Để thêm kiến thức về ghim trong mình
Hãy là những đóa hoa xinh
Tô đời tươi đẹp bình minh nắng hồng

Nhọc nhằn dõi mắt nhìn trông
Dìu từng chân trẻ ẵm bồng giấc mơ
Học sinh tuổi trẻ dại khờ
Như bầy chim nhỏ bơ vơ trong vườn

Cô, thầy dìu dắt yêu thương
Làm nền vững trải con đường tương lai
Đò đưa cần mẫn miệt mài
Qua sông tri thức vì ai một đời ?

Trong bài thơ, tác giả đã thể hiện tình cảm nhớ ơn công thầy. Học trò xin cúi đầu để cảm ơn thầy, gọi tiếng thầy bằng cả trái tim của mình. Một bài thơ về mái trường ngắn gọn, với thể thơ tự do giúp bạn đọc dễ hiểu và dễ cảm nhận.

4. Những vần thơ về mái trường xưa với nỗi nhớ dâng đầy

Xung quanh cảnh sân trường chắc chắn không thể thiếu cảnh vui nhộn nhịp của học sinh rồi. Tiếng cười nói, nô đùa khiến sân trường chẳng khác nào như bầy chim vỡ tổ. Một đặc sản mà chỉ sân trường mới có. Có lẽ không có nơi đâu ghi nhiều kỷ niệm của học sinh như vậy.

Chẳng vậy mà năm nào cũng vậy, học sinh lại nô nức rủ nhau về thăm trường, chụp những bức ảnh để làm kỷ niệm. Để rồi những bài thơ về mái trường xưa hay nhất sau đây đã ra đời.

Về Trường Cũ

Sưu tầm

Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ.

Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước.

Ngày hôm nay những gì em có được
Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi.

Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.

Về thăm trường xưa

Về lại trường xưa

(Nguyễn Xuân)

Con về thăm lại trường xưa

Các em áo trắng ngây thơ nói cười

Từ đâu hàng lệ tuôn rơi

Con nghe vang vọng nụ cười ngày xưa

Con xa ngày ấy đến giờ

Con xa xa tiếng thầy cô giảng bài

Giờ về thăm lại trường ơi

Tóc thầy đã bạc điểm ngôi trên đầu

Xây bao nhiêu những nhịp cầu

Giờ đây cô cũng mái đầu pha sương

Cô thầy là những tấm gương

Hướng cho tuổi trẻ con đường mình đi.

Đã bao lâu rồi bạn không trở về thăm lại trường xưa của mình.  5 năm hay 10 năm. Quãng thời gian ấy cũng đủ để thấy thầy cô tóc đã không còn như xưa vì ai cũng đã thức trắng thâu đêm để soạn bài hay chấm bài cho học sinh. Bài nào chưa được thì thầy cô khuyến khích, bài nào tốt thì khen ngợi. Chỉ bằng những cử chỉ ấy cũng khiến học sinh càng thêm yêu thầy cô hơn.

Chắc chắn những cảm giác khi về thăm trường lúc nào cùng rưng rưng xúc động như vậy.

Bụi phấn xa rồi

Sưu tầm

Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng hương xưa dưới mái trường

Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi… gửi chút hương!

Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc đời cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

Nước mắt bây giờ để nhớ ai???
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vương lại?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ… xót xa!

Như còn đâu đây tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên!!!

Thầy cô luôn trong trái tim học trò

THẦY VÀ CHUYẾN ĐÒ XƯA

Lặng xuôi năm tháng êm trôi

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo chống đón đưa

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Bay lên tựa những cánh diều

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

Rời xa bến nước quên tên

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

Mắt thầy mòn mỏi xa trông

Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian…

Một mùa thu như bao mùa thu trước

Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò

Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ

Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa…

Thời gian qua, mùa thu nay có khác

Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu

Nghĩa thầy cô một đời không trả hết

Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.

Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở

Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa

Chúng con đi, biết khi nào về lại

Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ…

Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc

Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm

Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp

Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.

Thầy,cô  – những người trèo đò đưa bao thế hệ sang sông. Dù trò đã lên bờ rồi nhưng mắt không ngừng dõi theo bước chân của họ. Mỗi muad đi hoa, phấn rắng bảng đen khiến học trò nhớ về thầy cô. 

Những người luôn nhớ ơn thầy cô hiểu được có cả đời cũng không thể đền đáp được. Nhưng khi có thể trở về thăm lại thì thầy đã đi xa mãi mã. Chỉ còn lại sân trường vắng, hàng cây im lặng trước gió như lòng học trò lúc này.

Trường xưa

Sưu tầm

Ngôi trường ấy một thời tôi đã sống
Thời gian ơi xin trở lại một lần
Để nơi đó nghe gió buồn se tóc
Cát cuộc đời chưa che lấp hương xưa

Đây góc sân. Tôi nhớ, một cơn mưa
Làm rơi rụng những lá vàng cuối hạ
Xin yêu thương cho đời không xa lạ
Gắn tâm hồn bằng mảnh vỡ con tim

Đây! Xa xăm, ai dõi mắt đi tìm
Môi không thắm vì niềm vui hay hờn dỗi
Nơi cuối phố tiếng lòng đang vẫy gọi
Và gọi hoài cho cháy nát cả tim ta…!

Ôi màu hoa một thời ta ám ảnh
Còn ám ảnh nào cho đời còn lại của ta không?
Mây giăng giăng. Đêm không trăng
Hoa vẫn khóc cho đời thêm nước mắt

Khóc chi nữa màu hoa đêm cổ tích
Thời yêu thương là cổ tích mà thôi
Dù hương xưa không phải quá xa xôi
Nhưng thời gian có bao giờ trở lại!

Trường xưa đầy kỉ niệm

Nhớ trường

Sưu tầm

Ở nơi ấy có một mùa thu cũ
Lá phong bay vàng rực Polizu
Lớp học nhỏ trong một toà nhà nhỏ
Cùng sẻ chia những năm tháng diệu kỳ

Khi đông về lung linh bông tuyết trắng
Má em hồng như những đoá tầm xuân
Tuổi đôi mươi buồn vui như gió cuốn
Bao nỗi niềm tựa sương khói rưng rưng

Lúc hạ sang muôn sắc mầu chộn rộn
Mọi nẻo đường thơm ngát vạn hương hoa
Ai đã gửi lời yêu theo cánh gió
Mà lối về thương nhớ mãi thiết tha

Ở nơi ấy có mùa xuân chờ đợi
Dưới tuyết tan vạn chồi biếc non tơ
Chỉ mong ngóng tia nắng mới vàng mơ
Là trỗi dậy dâng đời muôn sắc thắm

Ở nơi ấy bốn mùa luôn chào đón
Có sắc hoa rực rỡ đến nôn nao
Có lòng người hiền hoà và nhận hậu
Với một tôi cứ ước biết khi nào.

Thơ về mái trường thầy cô luôn được làm bằng cách viết đơn giản, giọng thơ nhẹ nhàng và gắn với hình ảnh quen thuộc. Bất cứ khi nào bạn nhớ trường hãy ghé thăm THECOTH để đọc nhiều hơn những bài thơ hay nhé.

  • Xem nhiều hơn: TUYỂN TẬP THƠ VỀ BÁC HỒ HAY NHẤT XÚC ĐỘNG TRIỆU TRÁI TIM

Chia sẽ bài viết

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *