BÀI THƠ ” GÀ TRỐNG NUÔI CON” – LÊ TẤN ĐỨC

Bố Tôi

Bố tôi cũng một cuộc đời

Cũng hào hoa lắm một thời trẻ trai

Oái oăm …chữ Mệnh chữ Tài

Ngoảnh trông thương những lâu đài không tên

Vì đâu… ? cò phải ăn đêm

Phải vì nước lạnh mà mềm ngọn tre

Người ta xuống ngựa lên xe

Bố tôi cọc cạch đi về sớm hôm

Một thân gà trống nuôi con

Cái duyên bạc bẽo lại còn đùa dai

Dằn lòng vá tạm mảnh vai

Ngẩn ngơ trông xuống đã hai vạt  nhầu

Chẳng đành ôm khối hồn đau

Đem thơ thả xuống mặc dầu nước trôi

Vàng-thau để đó cho người

Nuôi con bằng giấc mộng đời dở dang

Lòng này dẫu phải xáo măng

Cũng không vẩn vấy trắng trong thân cò

Đàn con tháng đợi năm chờ

Dài lưng vẫn cứ dại khờ thế thôi

Bố đi đong gạo  cả đời

Chín cơm thì đã tối trời…còn đâu ! (Đồ Khươn)

Nhắn tin cho tác giả

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *