Đôi mắt biếc của Hà Lan là hình ảnh xuyên suốt trong toàn bộ tác phẩm. Đôi mắt trong trẻo, đẹp nhưng đã “làm khổ” Ngạn cả một đời. Trong một lần tâm sự với bà nội, cậu bé Ngạn bày tỏ mong muốn được cưới Hà Lan (Trúc Anh) khi lớn lên. Đáp lại lời của người cháu, bà cậu bé chia sẻ: “Con bé đó dễ thương. Mắt nó đẹp nhưng biếc. Nội sợ sau này nó sẽ khổ”. Những tưởng lời bà nội chỉ là câu nói thoảng qua. Phải đến sau này, khi Hà Lan bước qua những giông bão cuộc đời, phải chịu thương tổn từ những người đàn ông bạc bẽo, Ngạn mới hiểu câu nói lúc sinh thời của bà nội.