Không chỉ cha mẹ mà ông bà cũng là những người hết lòng yêu thương và sẵn sàng hy sinh cho chúng ta bất cứ thứ gì họ có. Tình yêu thương và sự gắn bó của ông bà không gì có thể so sánh được, tình cảm đó bao la dạt dào như biển cả. Ông bà mái tóc đã bạc màu, sức khỏe cũng không còn, ngày càng gần đất xa trời, hãy trân trọng và yêu thương ông bà khi còn có thể bạn nhé!
Mong rằng những bài thơ về bà và ông ngập tràn cảm xúc dưới đây sẽ giúp bạn hiểu hơn về những điều quý giá mà mình đang có, đó chính là sự khỏe mạnh và nụ cười của ông bà.
Thơ về ông bà
1. Ngoại yêu
Đời ngoại năm nắng mười mưa,
Công ơn của ngoại con chưa đáp đền,
Tình yêu thương ngoại vững bền,
Cho con ký ức xây nền tương lai.
– Hương Hà
2. Nhớ ngoại
Con tìm Ngoại khắp chân trời,
Cho con bên Ngoại không rời nữa đâu,
Ầu ơ câu hát ví dầu,
Ngoại ơi Ngoại ở nơi đâu chưa về?
– Sưu tầm
3. Nhớ nội
Trong tuyệt vọng như đèn chiếu sáng,
Động viên mình khơi rạng cháu thơ,
Ảnh ai ảm đạm bàn thờ,
Tấm gương nghị lực bây giờ con noi.
– Phương Trang
4. Thăm quê nội
Long An xứ sở đất quê cha,
Nay trở về thăm lại ông bà,
Cô chú xóm giềng ra ngõ đón,
Họ hàng em cháu cũng chào qua.
Bồi hồi cảnh cũ con mương nhỏ,
Ray rứt quê xưa bụi chuối xa,
Tắm nước bờ ao nghe vị ngọt,
Bữa cơm bên nội thắm tình nhà!
– Nguyễn Tâm
5. Cháu về quê ngoại
Cháu về đầy tháng ngoại chăm,
Bon bon quê ngoại xa xăm dặm đường,
Cháu về trọn nghĩa yêu thương,
Tháng sinh về ngoại lẽ thường phải không?
Bố còn lo trọn việc công,
Nơi xa gọi điện, nóng lòng thăm con,
Ông bà chăm chút ngoại son,
Lớn nhanh cháu nhé, vẹn tròn tình yêu.
Thương yêu âu yếm sớm chiều,
Gian nhà đầy ắp tình yêu con người.
– Nguyễn Văn Thái
6. Các cháu về quê
Mượn mùa phượng vĩ đỏ hoa,
Cháu về vui với ông bà chốn quê,
Mỗi năm một dịp cháu về,
Ông bà vui, bớt tái tê cảnh già.
Những ngày xưa… cứ đi xa,
Chỉ mong có chút tình quà đó thôi,
Chắt chiu cũng đủ tiêu rồi,
Băn khoăn cái sợ mất nơi cội nguồn.
Cháu về vui cả làng thôn,
Khoe màu sắc thắm, thơm hương vườn mình,
Cháu ông, xin chớ vô tình,
Nên thành điệp khúc, vẹn tình quê hương.
– Nguyễn Văn Thái
7. Ru cháu
Ầu ơ… cánh võng chao nghiêng,
Lời ru đưa cháu tới miền trăng mơ,
Con cò con vạc mong chờ,
Về đây chung dệt câu thơ ân cần.
Cháu cười như nụ hoa xuân,
Ông bà ngắm nghía bao lần xôn xang,
Cháu là bạc, cháu là vàng,
Giống cha giống mẹ trong ngàn đắm say.
Ông bà theo cháu ngủ ngày,
Tay ôm miệng hát, giọng bay tiếng lòng.
Gió cười gieo cánh tuyết đông,
Giáng sinh mặc giá, trong phòng ấm nôi.
Cháu như hoa dưới mặt trời,
Lời ru như gió nhẹ rơi vỗ về,
Ầu ơ… Xen tiếng oe oe,
Bi bô nói nghịu theo bè… Trẻ thơ.
Tiếng ru như nước tràn bờ,
Nhà vui thêm tiếng, giấc mơ thêm người,
Ông bà cười nụ thắm tươi,
Mỗi lần ru cháu như người trên mây.
– Minh Tuấn
8. Nhớ Nội
Thương nội lắm cả đời tần tảo,
Năm tháng dài cơm áo nuôi con,
Đến nay sức khoẻ héo mòn,
Chúng con kính cẩn lòng son gửi Người.
Khi còn trẻ nào tươi màu nắng,
Chồng vắng nhà gánh nặng trọn mang,
Lá xanh rụng trước lá vàng,
Mất đi các bác tóc sang màu buồn.
Thêm lần nữa trời tuôn xối xả,
Tin nhói lòng bố đã mất đi,
Bà, con, mẹ nữa ngất vì,
Núi non sụp đổ nào chi sánh bằng.
Giữa đêm tỏ vầng trăng tắt ngấm,
Nuốt lệ sầu tim ngậm nỗi đau,
Thế rồi bữa cháo bữa rau,
Cả nhà vực dậy tuy màu tối đen.
Trong tuyệt vọng như đèn chiếu sáng,
Động viên mình khơi rạng cháu thơ,
Ảnh ai ảm đạm bàn thờ,
Tấm gương nghị lực bây giờ con noi.
– Sưu tầm
9. Ngoại yêu
Những ngày con bé ngây thơ,
Ngoại ru câu hát ầu ơ ngọt ngào,
Dừa xanh gió mát rì rào,
Tuổi thơ bên ngoại đời nào con quên.
Lời ru con lớn khôn lên,
Dắt con từng bước từ bên nôi này,
Con xa quê ngoại bao ngày,
Bôn ba khắp nẻo đó đây cuộc đời.
Nhưng không quên được nụ cười,
Cùng bao ký ức bên người ngoại yêu,
Mái tranh nghèo khó liêu xiêu,
Đời ngoại gian khổ bao nhiêu tháng ngày.
Tóc giờ ngoại trắng như mây,
Làn da mồi nám tháng ngày long đong,
Thương con ngoại đã lưng còng,
Bao nhiêu khắc khổ trên dòng đời qua.
Hôm nay lặn lội đường xa,
Con về thăm ngoại thiết tha nỗi niềm,
Ngược dòng ký ức đi tìm,
Tìm trong năm tháng bóng hình ngoại xưa.
Đời ngoại năm nắng mười mưa,
Công ơn của ngoại con chưa đáp đền,
Tình yêu thương ngoại vững bền,
Cho con ký ức xây nền tương lai.
– Sưu tầm
10. Ngoại tôi
Ngoại tôi tóc bạc lưng còng,
Đêm ngồi tựa cửa chờ mong con về,
Đường dài vạn dặm sơn khê,
Nghe mưa hiu hắt não nề tâm can.
Chiều nay tin tức lũ tràn,
Cuốn đi nhà cửa nát tan hết rồi,
Lòng buồn thương ngoại cút côi,
Nhà tranh vách lá ngoại ngồi nhìn mưa.
Bước chân về mái nhà xưa,
Tôi về thăm ngoại đong đưa võng dù,
Ấm lòng nghe lại tiếng ru,
Ngoài vườn vọng tiếng chim cu gọi bầy.
Bưởi, chanh, xoài, mít còn đây,
Bao nhiêu kỷ niệm những ngày còn thơ,
Mấy mùa hoa mận, hoa mơ,
Bạn bè thuở nhỏ bây giờ nơi đâu?
Bờ ao giàn bí, giàn bầu,
Hàng dừa nghiêng bóng bên cầu nhà tôi,
Pha sương tóc bạc, da mồi,
Lưng còng dáng ngoại trong tôi nhớ hoài…
– Sưu tầm
Thơ về ông bà đã mất
1. Ông bà ngoại
Thôi thế từ đây đã mất rồi,
Ông Bà yêu kính của lòng tôi,
Từ đây tất cả là dĩ vãng,
Số kiếp lạc loài tôi vẫn mang.
Thôi nhé từ đây còn đâu nữa,
Tình thân mái ấm thủa còn thơ,
Đời trôi sao nỡ mang đi mất,
Tình thân quý nhất của đời tôi.
Thôi nhé từ đây hết dịp mong,
Về thăm cùng ngoại hóng Xuân sau,
Lòng tôi như nghẹn bao buồn tủi,
Ngoại ở suối vàng ngoại có vui?
Thôi thế từ đây đã chôn vùi,
Hình hài yêu dấu ngoại của tôi,
Tình thân như đã vào cát bụi,
Chẳng khóc mà sao vẫn ngậm ngùi.
Tôi muốn gào to, khóc thật to,
Mong sao Chúa thấu nỗi lòng lo,
Mong sao ngoại được yên giấc ngủ,
Quên cõi trần ai rũ bụi trần.
– Donna Mai Hồng Thu
2. Về quê Ngoại
Nay con về nơi ấy ngày xưa,
Bịn rịn tiễn đưa chiều mưa quê ngoại,
Gió ướt lạnh lòng con tê tái,
Xa ngoại rồi mãi mãi tới trăm năm.
Bao năm rồi con lại về thăm…
Ngoại không còn lòng con trăn trở mãi,
Ngoại đi xa rồi chỉ còn để lại,
Trong lòng con nỗi nhớ mãi không nguôi.
Nhớ ngày xưa âu yếm ngoại mỉm cười,
Thương yêu con mỗi lần về thăm ngoại,
Phần con bắp ngô ngoại trồng ngoài bãi,
Ngô ngọt ngào như tình ngoại, ngoại ơi…
Thương yêu cháu con suốt cả cuộc đời,
Lòng con mãi khắc ghi những lời ngoại dặn,
Xa ngoại rồi con tìm về hơi ấm,
Di ảnh người vẫn đằm thắm nhìn con.
– Sưu tầm
3. Ông Bà
Ông Bà nghĩa trọng, đức dầy,
Yêu thương con cháu, tràn đầy ngất ngây.
Cả đời tận tụy lắt lay,
Ôm vào vất vả xác gây thân gầy.
Nhớ xưa nghèo khó quả quầy,
Đường đời sương gió, lội lầy bão giông.
Ông Bà dìu dắt gai chông,
Hướng chân-thiện-mỹ, hư không cảnh đời.
Tình cao nghĩa cả khó dời,
Đáp đền ơn lớn, đời đời chẳng quên.
Phận người, số kiếp lênh đênh,
Đời vô thường quá, gọi tên Ông Bà.
– Sưu tầm
4. Ngoại ơi!
Ngoại ơi, mỗi sớm khi chiều,
Cuộc đời con nhớ thương yêu Ngoại nhiều,
Nhạt nhòa bóng Ngoại liêu xiêu,
Tháng năm vất vả sớm chiều nắng mưa…
Thương con xót mấy cho vừa,
Một đàn cháu nhỏ còn chưa nên người,
Đói no, ấm lạnh, Ngoại ơi!
Miếng cơm nhường cháu, mặn mòi cá dưa…
Thân cò lặn lội sớm trưa,
Ngược xuôi bóng Ngoại, nắng trưa mưa dầm…
Tảo tần, khuya sớm âm thầm,
Cháo rau nuôi cháu lớn dần yêu thương…
Dẫn con đi suốt chặng đường,
Mảnh mai bóng Ngoại, trùng dương xa mờ,
Tiếng bà ru cháu ầu ơ,
Yêu thương còn đến bây giờ Ngoại ơi…
Tâm hương thành kính dâng Người,
Một đàn cháu nhỏ nên người hôm nay!
Ngoại ơi xin hãy về đây…
Vui cùng con cháu hôm nay ơn Người!
Bâng khuâng thoáng bóng Ngoại cười,
Yêu thương cùng Mẹ trên trời tiêu dao?
Ngỡ trong mơ tưởng ngày nào,
Ngoại cùng con cháu vui sao một nhà?
– Sưu tầm
5. Nhớ Ngoại
Chiều nay nắng ngả qua tây,
Lòng con hiu hắt vơi đầy Ngoại ơi!
Con chim hót ở bên trời,
Nỉ non nó bảo Ngoại rời thế nhân.
Thời gian cũng đã qua dần,
Mà con cứ mãi muôn phần nhớ mong,
Ngày nào thơ bé trong lòng,
Ngoại ẵm Ngoại cõng trong vòng tay yêu.
Giờ con khôn lớn đã nhiều,
Ngoại đâu còn nữa tiêu điều nhà xưa,
Thương sao biết mấy cho vừa,
Vườn rau héo úa giọt mưa không về.
Bao lần trong những cơn mê,
Con mơ thấy Ngoại bên lề gió sương,
Thương con Ngoại dắt tới trường,
Cho con đi học lúc đường trật trơn.
Vẳng bên có tiếng ai đờn,
Hoài lang dạ cổ khúc đơn bạn lòng,
Ngoại ơi con nhớ con Mong,
Làm sao để có Ngoại trong cuộc đời.
Con tìm Ngoại khắp chân trời,
Cho con bên Ngoại không rời nữa đâu,
Ầu ơ câu hát ví dầu,
Ngoại ơi Ngoại ở nơi đâu chưa về?
– Sưu tầm
6. Nhớ Ngoại
Con về ôm lại hàng cau,
Về thăm nhà ngoại hôm nào nắng lên,
Đường đê đất đỏ chênh vênh,
Khói cao quyền quyện mông mênh mái nhà.
Đàn cò bay lả bay la,
Cánh đồng mùa gặt chim tha thóc thừa,
Thương ngoại dầu dãi nắng mưa,
Một đời con cháu vẫn chưa yên lòng.
Lưng còng mắt kém vịnh song,
Tươi cười móm mém vẫn không trách hờn,
Quả cau cái vỏ vân vân,
Tiêm trầu cho ngoại một lần cũng vui.
Giờ con nhớ ngoại bùi ngùi,
Lạnh lùng nhà trống tiếng cười còn đâu,
Bay bay hương khói dòng châu,
Mỗi khi nhớ ngoại đục ngầu phù sa.
Cây cầu ngoại bước vô ra,
Khăn rằn quàng cổ bà ba sớm chiều,
Bên mộ mẹ khóc quạnh hiu,
Lấy chồng xa xứ cánh diều quê cha.
Khóc thầm nhớ buổi cơm nhà,
Mẹ chưa dâng ngoại chung trà tuổi cao,
Giờ ngoại tít tắp sông sâu,
Đời ngoại như khói như sao cuối trời.
Khăn tang phủ kín sầu ơi,
Nước ròng bìm bịp mồ côi não nùng.
– Sưu tầm
Thơ về bà
1. Lời ru cho cháu
Lời ru tự ở nơi xa,
Ngủ được không cháu lời bà gió đưa,
Sài Gòn lạc mất lối trưa,
Lời ru qua nắng có vừa giấc không.
À ơi, qua bao dòng sông,
Thấm cơn mát đẫm mênh mông cánh cò.
Ngọt ngào chắt đắng âu lo,
Nhớ thương gói lại dành cho ngày về,
Lời ru qua cả giấc hè,
Mượn giời mây trắng mà che ru hời.
– Sưu tầm
2. Cái quạt mo
Quạt mo Bà để gối đầu,
Hát ru thay Mẹ những câu ấm nồng,
“Cái cò, cái vạc, cái nông…
Sao mày dẫm lúa nhà ông hỡi cò…”
Lời thơ ngày ấy Nội cho,
Nửa đêm Nội quạt, câu hò Nội thương,
Cùng chung Bà Cháu chiếc giường,
Quạt mo trọn giấc mãi vương tháng ngày.
Lớn khôn dòng chảy đổi thay,
Con đi năm tháng phủ dày tuyết sương,
Cô đơn trên khắp nẻo đường,
Đêm về canh vắng nhớ thương Nội nhiều.
Quạt mo của Nội nhỏ xiu,
Mà sao nó mát quá nhiều Nội ơi!
Cho con trọn giấc nhớ đời,
Tháng năm vẵng mãi, Nội ơi, nhớ hoài!
Tuổi thơ tay ấm vòng tay,
Cháu yêu của Nội những ngày Nội thương,
Bàn tay cứng cỏi lạ thường,
Mà sao hơi ấm tình vương quá nhiều.
Đường đời phiêu lãng bao nhiêu,
Cho con gợi nhớ thương nhiều Nội ơi!
Đêm về nghe tiếng mưa rơi,
Quạt mo của Nội, vẵng lời Nội ru!
– Sưu tầm
3. Bà Ngoại Xì tin
Ngoại tôi nay đã chín mươi,
Nhưng trông ngoại vẫn vô tư không già.
Nhìn ngoại ai dễ đoán ra,
Ngoại mà nghịch ngợm “Xì Tin” không bằng.
Ngoại ăn nói cũng rất hăng,
Đứa nào láu cá, gãy răng bây giờ…
Càng già càng giống trẻ thơ,
Không lo, không nghĩ đến giờ là chơi.
Cả đời ngoại đã khổ rồi,
Bây giờ ngoại mới thảnh thơi chơi đùa.
Ngoại chơi cho bớt già nua,
Quên đi những chuyện hơn thua ở đời…
Quên bao cực khổ ngoại ơi,
Bao năm vất vả, cả đời vì con,
Bây giờ xuân sắc không còn,
Mong sao ngoại mãi sống đời “Xì Tin”.
– Sưu tầm
4. Ngoại ơi hãy đợi con
Hôm nay tôi viết đôi lời,
Nói về bà ngoại với đời gian nan,
Tuổi già ngoại vẫn nặng mang,
Lo cho con cháu chứa chan từng giờ.
Tình thương trong ngoại ngất ngời,
Tựa như là thể biển trời bao la,
Ngoại ơi có biết nơi xa,
Cháu luôn nhớ đến bài ca hôm nào.
Kèm lời ru ngủ ngọt ngào,
Từng câu từng chữ con nào có quên,
Bây giờ cuộc sống lênh đênh,
Nghĩ về bà ngoại mình ên quê nhà,
Cô đơn sống với tuổi già,
Không người chăm sóc thật là bi ai.
Giận đời sao quá nhạt phai,
Trách cho số phận kém may khó ngờ,
Ngoại luôn tựa bếp mong chờ,
Nơi xa con cháu nghe lời ngoại mong.
Quê nhà ngoại vẫn đợi trông,
Mà sao con cháu vẫn không quay về,
Hôm nay đặt bút con thề,
Mai này gia đạo yên bề nơi đây,
Con cùng đàn trẻ thơ ngây,
Về quê rước ngoại lên đây sống cùng.
Cháu con sum họp trùng phùng,
Con đây xin mở tiệc tùng mừng vui,
Xoá đi cảnh sống lui thui,
Từ nay con sẽ chăm nuôi ngoại hiền.
– Sưu tầm
5. Ngoại ơi!
Cháu yêu Bà lắm, Ngoại ơi!
Cháu mong Bà khoẻ, yêu đời tươi vui.
Ngoại như tia nắng mặt trời,
Sẽ chia ánh sáng, rạng ngời cháu con.
Đời Ngoại như dốc núi non,
Để cho con cháu, lon ton học cùng.
Ngoại là đồi núi ngàn trùng,
Thân cây cổ thụ, ôm cùng cháu con.
Ngoại như biển cả mênh mông,
Tắm mát tất cả, tấm lòng cháu con.
Hòn đá nước chảy sẽ mòn,
Tình thương Ngoại tặng, cháu con mãi còn.
Trăm năm tuổi Ngoại đã tròn,
Con Ngoại cả tá, nếp lòn cân nhau.
Cháu, chắt, chút, chít cả đoàn,
Buồn, vui quy tụ tập đoàn tươi vui.
Cảm ơn có Ngoại trên đời,
Đã sinh được Mẹ, sinh thời cháu, con.
Thương Ngoại nhiều tuổi héo mòn,
Cầu Trời Ngoại khoẻ, cháu con vui mừng.
– Phi Nga
6. Bà ơi!
Bà mình vẫn đẹp làm sao,
Duyên dáng như lúc má đào đương xuân,
Bàn tay khéo léo cuốn vần,
Mái tóc một thưở vấn trần làm duyên.
Ngày ấy bà đẹp như tiên,
Nay còn phảng phất trên miền nếp nhăn,
Nụ cười tươi tắn in hằn,
Thời gian không thể xoá băng nét từ,
Bà là Phật Mẫu tâm như,
Trong lòng con cháu suy tư tình bà.
Yêu bà lắm lắm đó nha,
Bà là gốc rễ cây đa cây đề,
Bà là tùng bách sơn khê,
Bà đã xây dựng đề huề tư gia.
Đời con cố gắng giữ nhà,
Nuôi dạy con cháu thành ra người hiền.
Học nhẫn, học đức, học siêng,
Trị gia đúng mức …con hiền, chăm, ngoan.
Công-Dung-Ngôn-Hạnh vẹn toàn,
Đây quà con cháu ngoãn ngoan trao bà.
– Sưu tầm
7. Chuyện kể của bà
Những buổi chiều mùa đông, trên sân nhỏ,
Lũ chúng tôi háo hức cả một đoàn,
Nhởn nhơ trên tuyết, trên đồi nhỏ,
Hướng về nhà rảo bước lang thang.
Khi xe trượt tuyết chúng tôi đã chán,
Chúng tôi ngồi vào ngay ngắn hai hàng,
Cùng lắng nghe bà ngoại tôi kể chuyện,
Câu chuyện kể về chàng ngốc Ivan.
Chúng tôi ngồi nghe, dường như nín thở,
Còn thời gian cũng gần quá nửa đêm,
Chúng tôi giả vờ không nghe gì cả,
Nếu mẹ kêu đã đến lúc đi nằm.
Chuyện đã hết rồi. Đến lúc đi ngủ…
Nhưng làm sao còn ngủ được bây giờ?
Chúng tôi nhìn khắp xung quanh, bốn phía,
Rồi lại bắt đầu nằng nặc đòi bà.
Còn bà nói e dè, không dứt khoát
“Chẳng lẽ ngồi nghe đến sáng hay sao?”
Vâng, chúng cháu xin bà cứ mặc,
Bà kể đi, bà cứ kể đi nào.
– Sưu tầm
Thơ về bà đã mất
1. Nhớ lắm bà ơi
Ai làm nên cảnh bể dâu,
Để Bà đi mãi tìm đâu bóng bà?
Bà đi hiu quạnh cửa nhà,
Giờ đây cháu nhớ lắm Bà… Bà ơi!
– Hoàng Quỳnh Mai
2. Bà tôi
Bà tôi váy đụp áo thâm,
Nón mê bà đội quanh năm ngoài đồng,
Như con cò trắng ven sông,
Hai vai gánh nặng lo chồng nuôi con,
Đường làng mòn vẹt gót son,
Ước mong con cháu vẹn tròn giấc mơ.
Yêu bà từ thuở ấu thơ,
Những ngày xưa ấy bây giờ đã qua,
Khi Cha chinh chiến miền xa,
Mẹ đi làm vắng ở nhà bà chăm,
Cháu đi học lúc lên năm,
Thương cháu bé bỏng đêm nằm bà ru…
Giờ bà yên giấc ngàn thu,
Hồn bà trong cõi phiêu du vô thường,
Thắp dâng bà một nén hương,
Mà lòng cháu cứ rưng rưng nhớ bà.
– Sưu tầm
3. Quê ngoại
Quê ngoại có bà ngoại tôi,
Làng nằm bên bờ sông cổ,
Con sông cũng lắm ưu phiền,
Ba năm ba lần đê vỡ.
Quê ngoại có nghề nấu kẹo,
Kẹo mầm thơm suốt mùa đông,
Bà tôi đã từng gồng gánh,
Kẹo quê đi bán trăm miền.
Bà ơi, áo nâu sờn bạc,
Bà ơi, cái nón gãy vành…
Bên sông mẹ con đứng ngóng,
Đò nan sóng vỗ đăm đăm…
Thôi đã khuất rồi, quê ngoại,
Bà tôi một nấm mộ gầy,
Quê ngoại thêm xa từ đấy,
Mẹ tôi nước mắt vào trong.
Lạy trời, đường đất đừng trơn,
Lạy trời, nắng thôi trút lửa,
Cho mẹ về ngóng bên sông,
Cho con bớt buồn quê ngoại.
– Sưu tầm
4. Bà Ngoại tôi
Tôi nhớ mãi bóng hình của Ngoại!
Người dưỡng nuôi, khuyên dạy đời tôi,
Tôi là đứa trẻ mồ côi,
Mẹ tôi “vắng số” khi tôi chào đời,
Cha buồn quá xa rời xóm thôn,
Để lại tôi, hôm sớm bên Bà.
Đời tôi mất mẹ, lìa cha,
Chỉ còn Bà Ngoại, mặn mà thương yêu,
Dù cuộc sống, hẩm hiu gian khổ,
Ngoại vẫn luôn, dạy dỗ đủ điều,
Lòng tôi không thấy quạnh hiu,
Nhờ vòng tay ấm, nâng niu của Bà.
Tôi khôn lớn, Ngoại già đã “mất”,
Khiến lòng tôi, se thắt quặn đau,
Dây trầu cùng với hàng cau,
Gục đầu đưa tiễn, vẫy chào Ngoại “đi”.
Tôi luôn nhớ khắc ghi lời Ngoại!
Sống làm sao, khỏi phải thẹn lòng,
“Cái vòng danh lợi cong cong,
Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào”.
Ngày thành đạt, tôi mau trở lại!
Viếng Ngoại tôi, cùng mái nhà tranh,
Ngồi bên nấm mộ cỏ xanh,
Lòng luôn hồi tưởng, lẫn quanh đời mình.
Ngoại có biết, ân tình của Ngoại!
Suốt đời con, mãi mãi không quên,
Nguyện cầu khấn vái ơn trên,
Đưa hồn của Ngoại, được lên Thiên Đàng.
– Sưu tầm
5. Nhớ lắm Bà ơi!
Đêm hè nằm ngắm trăng đầy,
Vầng trăng cổ tích còn đây thuở nào.
Chị Hằng, Chú Cuội trên cao,
Lắng nghe Bà kể biết bao chuyện đời.
Tay bà quạt mát không rời,
Cháu yêu, yêu nhất trên đời Bà thôi.
Gió xưa bà quạt lâu rồi,
Mãi trong ký ức không thôi nồng nàn.
Ầu ơ, khúc hát dân gian,
Cái cò, cái vạc mênh mang sớm chiều.
Tuổi thơ cháu nhớ rất nhiều,
Làm sao kể hết bao điều bà ơi!
Thời gian rồi cũng dần trôi,
Cháu yêu khôn lớn bà tôi đâu còn.
Trưa hè những giấc no tròn,
Gió tay bà quạt đâu còn nữa đâu.
Ai làm nên cảnh bể dâu,
Để Bà đi mãi tìm đâu bóng bà?
Bà đi hiu quạnh cửa nhà,
Giờ đây cháu nhớ lắm Bà, Bà ơi!
– Sưu tầm
Thơ về ông
1. Ông Và Cháu
Ngày nào cháu chập chững,
Ông dắt tay cháu đi,
Bây giờ ông còng lưng,
Lại vịn vai cháu bước.
Cháu hỏi ông sao thế,
Ông cười chỉ xuống chân:
“Nào ông cháu đều bước,
Đường xa mấy cũng gần”.
– Sưu tầm
2. Cùng ông thăm lúa
Cùng ông thăm lúa trên đồng,
Cháu vui vui giữa mênh mông đất trời,
Bồng bềnh mây trắng êm trôi,
Tiếng chim ríu rít gọi mời hân hoan.
Cánh đồng như một biển vàng,
Gió đưa lớp lớp hàng hàng sóng lay,
Hạt vàng tròn trịa căng đầy,
Mùi hương thơm ngát ngất ngây đồng chiều.
Theo ông cháu biết bao điều,
Có hạt cơm, phải mất nhiều công lao.
Nói gì mà lúa rì rào?
Hình như lúa bảo: “Sắp vào mùa vui”!
– Sưu tầm
3. Ông Cháu
Cháu chạy tung tăng trong nắng hanh,
Gió xuân ru mầm lá hiền lành,
Ông ngồi trông cháu trông trời đất,
Xao xuyến ngần xanh trên mạ xanh.
Cháu biến ông thành con ngựa cưỡi,
Ông thành tên lửa cháu giang bay,
Túm tóc ông reo bừng cả má,
Lại bắt ông làm ông rượu say.
Ông giả làm say lăn xuống đất,
Ngừng chơi, cháu chạy đến nâng ông,
Ông hé mắt nhìn, không muốn dậy,
Tình cháu làm say quá rượu nồng.
– Sưu tầm
4. Cháu yêu Ông
Ông ơi! Cháu rất yêu ông!
Có ông cháu thấy trong lòng luôn vui.
Những ngày nghỉ học đi chơi,
Theo ông câu cá, đi bơi sông nhà.
Tuy Ông tuổi cũng đã già,
Nhưng sao cháu thấy thật là trẻ trung.
Cháu cùng ông hay chơi chung,
Cầu lông, cờ tướng, bắn thun, đá gà…
Nhìn ông cười cứ như là,
Ông Bụt trong truyện Cổ mà cháu ưa.
Ông thường hay kể chuyện xưa,
Những ngày lam lũ sớm trưa nhọc nhằn.
Ông vẫn bám mảnh đất cằn,
Tảo tần cày xới, bón phân, làm mùa.
Quê nghèo nắng sớm, chiều mưa,
Ông nuôi Bố lớn, Bà vừa ra đi,
Một thân gà trống sá gì,
Hy sinh vun đắp cho đời cháu con.
Công lao Ông tựa núi non,
Cháu không biết lấy chi đền ơn Ông.
Cháu thường ấp ủ trong lòng,
Mong sao khôn lớn nuôi Ông tuổi già.
Ông phải sống thật lâu nha!
Cháu sẽ phụng dưỡng Bố và cả Ông.
– Sưu tầm
Thơ về ông đã mất
1. Ông nội của tôi
Nhớ về Ông Nội ngày xưa,
Lưng còng, tóc bới, tuổi vừa bảy mươi,
Cháu Ông chưa đến tuổi mười,
Nhớ cây gậy chống, Ông cười gỏ con.
Nhớ hoài ngày tháng vẫn còn,
Đầu con Ông gỏ, làm con nhớ hoài,
Ông cười tay nắm bàn tay,
Hôn trên chỗ gỏ, mắt cay Nội nè.
Thương cho cháu Nội Ông ghê,
Ba con vất vả mọi bề nghe không.
Đi làm nuôi cháu cả Ông,
Làm tròn hiếu đạo nặng lòng Ba con.
Bây giờ Ông mất đâu còn,
Ba con cũng bỏ cả con đi rồi,
Một mình như đứa mồ côi,
Nhớ về năm tháng Nội Tôi một thời.
Nhớ hoài, nhớ mãi Nội ơi!
Nhớ cây gậy gỗ, nhớ đời còn đây,
Tóc sương muối bạc giờ này,
Đầu con Nội gõ, còn đây nhớ hoài!
– Dũng Bùi
2. Ngày giỗ Nội con không về
Nay ngày giỗ, con không về bên nội,
Thắp tuần nhang tim bổi hổi nhớ người,
Nhớ nhăn nheo đôi mắt mỗi khi cười,
Truyền dạy con điều tốt tươi cuộc sống,
Nay ngày giỗ chợt nghe hồn trải trống,
Mấy chục năm giữ hình bóng trong tim,
Bao vất vả khuôn mặt hằn chân chim,
Lòng bao dung trong ánh nhìn nhân hậu.
Nay ngày giỗ, nhắc ân tình neo đậu,
Con không về nơi yêu dấu làng quê,
Để lại được dạo bước trên triền đê,
Ngát hương lúa mỗi trưa hè tháng sáu.
Chốn xa xôi nghe nỗi niềm con cháu,
Muốn tìm về nương náu đậm yêu thương,
Cả cuộc đời người như một tấm gương,
Rọi ánh sáng mỗi nẻo đường con bước.
Tháng sáu về con lại thầm ao ước,
Quay tuổi thơ để được nội vuốt ve,
Những câu chuyện người kể cho con nghe,
Ấm chân tình chốn quê nhà nơi đó.
Nay ngày giỗ con xin nhờ cơn gió,
Gửi tới người kính trọng tỏ trong tâm,
Con không về nơi ấy để tri ân,
Ghi khắc mãi âm thầm lòng tưởng nhớ!
– Sưu tầm
Nếu còn ông bà trên thế gian này đó là sự may mắn của chúng ta, hãy trân quý điều đó, đó là cơ hội để bạn được yêu thương, chăm sóc và báo hiếu với ông bà. Những bài thơ về bà và ông sâu sắc này không chỉ mang ý thơ mượt mà mà còn là một lời nhắc nhở chúng ta hãy dành nhiều thời gian cho ông bà để sau này không phải hối tiếc.
Nguồn ảnh: Internet