Một đêm ngủ thật ngon, vào sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Lục Hi đúng giờ gọi anh dậy.
Người đàn ông vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang hướng về phía mình, cô ấy vẫn đang ngủ, nhưng dường như là không được thoải mái nên mi tâm cô có chút nhíu lại, chiếc miệng nhỏ thì khẽ mở ra để thở một cách vô thức.
Người đàn ông sững sờ, một dòng ánh sáng ôn nhu như nước hiện ra dưới đáy mắt anh, anh nhớ tối qua cô ngủ đưa lưng về phía mình mà.
Là do cô nửa đêm đã len lén xoay người lại, hay là do ngủ say quá nên không chú ý?
Khoé môi Lục Hi khẽ nhếch lên, đáy lòng mềm nhũn.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, ánh nắng dịu nhẹ khiến người ta dễ chịu, chứ không hề gắt gỏng như ban trưa.
Lục Hi đưa mắt nhìn cô gái nhỏ nhắn vẫn đang say ngủ kia, anh không nỡ đánh thức cô, nhưng cũng không nỡ cứ như vậy mà rời đi.
Đợi lát nữa cô tỉnh dậy, hai người chắc chắn sẽ lại đối chọi gay gắt với nhau nữa cho xem, cũng chỉ có lúc này, cô mới ngoan ngoãn nghe lời, anh mới dám đem hết những thứ tình cảm mà anh đã tích luỹ trong năm năm qua hiện lên đầy trên ánh mắt.
Người phụ nữ thì ngủ say, người đàn ông thì tựa ở bên giường nhìn cô, bức tranh đẹp đẽ này giống như là chỉ xuất hiện ở trong phim điện ảnh thôi vậy.
Thế nhưng buổi sáng tuyệt đẹp này lại bị tiếng chuông điện thoại vang lên làm đứt đoạn.
Người đàn ông lập tức nhíu mày, anh đưa mắt nhìn về nguồn cơn của tiếng chuông, chiếc điện thoại được đặt ở trên bàn cách đó không xa. Thẩm Dĩnh bất an động đậy một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.
Đôi chân mạnh mẽ khoẻ khoắn nhanh chóng bước tới cầm điện thoại lên và định nhấn nút tắt tiếng, anh vốn không muốn trả lời, nhưng khi nhìn thấy ba chữ hiện lên trên màn hình, anh liền khống chế không được mà nhấc máy nghe.
Nhưng Lục Hi lại không ngờ, lời đầu tiên mà Mã Thiên Xích nói lại khiến trái tim anh như bị xé tan ra—
“Tôi đã đưa Thẩm Tiếu đến trường mẫu giáo rồi, hai ngày nay tôi sẽ tạm thời sắp xếp nó đến ở chỗ khác, tôi sợ bên căn hộ sẽ có người của Lục Hi.” Thanh âm thanh lãnh bình ổn truyền tới, nhưng lại để lộ ra một bí mật động trời.
Thẩm Tiếu.
Con.
Trường mẫu giáo.
Lúc đại não lược ra ba từ quan trọng này, cả người Lục Hi như bị đóng băng, đôi con mắt hẹp dài từng chút từng chút trừng to ra, đôi con ngươi cũng theo đó co lại dữ dội. Không phải là sét đánh ngang tai nữa mà là cả linh hồn anh đã bị câu nói này cuốn ra khỏi cơ thể luôn rồi, một suy nghĩ vô lý nhưng cũng hết sức là có thể đã hình thành trong đầu anh.
Động mạch lớn ở trên cổ anh nhảy lên thình thịch thình thịch, giống như là không thể chịu nổi nguồn năng lượng mà anh đã phóng thích ra trong lúc này nữa rồi.
“Em không cần lo lắng đâu, hôm qua tôi đã nói với Thẩm Tiếu là em đi công tác rồi, hai ngày nữa là về.” Mã Thiên Xích tưởng là do cô lo lắng quá nên mới nhất thời im lặng: “Chuyện của con tôi sẽ giúp em, em cứ quan tâm chăm sóc cho sức khoẻ của mình là được.”
“Con?”
Thanh âm bên kia vừa dứt, Lục Hi liền run rẩy thốt lên hai chữ này.
Bên đầu dây bên kia, năm ngón tay của Mã Thiên Xích lập tức siết chặt lại, sắc mặt biến đổi dữ dội: “Sao anh lại ở đó!? Thẩm Dĩnh đâu, anh làm gì cô ấy rồi?”
Bây giờ đáy lòng của Lục Hi toàn bộ đều đã bị lời vừa nãy của Mã Thiên Xích làm rối loạn cả rồi, hơi thở của anh như ngưng tụ lại, thanh âm thì giống như là được rặn ra từ trong lồng ngực của anh vậy: “Thẩm Tiếu là con của ai?”
Mã Thiên Xích còn chưa kịp trả lời thì đằng sau đã đột nhiên truyền đến tiếng ‘loảng xoảng’.
Thẩm Dĩnh không biết đã ngồi dậy từ lúc nào rồi, cô vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy người đàn ông đang cầm điện thoại của cô và đứng quay lưng lại với cô, cô không nghĩ ngợi được gì hết mà định xuống giường ngay nhưng lại vô ý đụng phải chiếc ly trên đầu giường.
Cũng chính trong giây phút đó, cô nghe thấy tên của Thẩm Tiếu thốt ra từ miệng của người đàn ông.
Toàn thân Thẩm Dĩnh lạnh toát, đôi mắt cô chạm vào ánh mắt của anh, mang theo một sự phòng bị.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Thanh âm cô rất ổn định, nhưng lại lạnh lẽo chết người.
Cõ lẽ là khi điều mà bạn sợ hãi nhất xảy ra, bạn lại cảm thấy không còn sợ nữa, muốn tồi tệ thế nào thì cứ tồi tệ đi, cùng lắm là cá chết lưới rách mà thôi.
Lục Hi khựng lại vài giây rồi ném chiếc điện thoại trong tay lên phía giường bên cạnh tay cô, thanh âm của Mã Thiên Xích cũng như đang phảng phất truyền đến: “Alo? Thẩm Dĩnh, em có sao không?”
Thẩm Dĩnh đưa điện thoại lên bên tai của mình, cả quá trình cô đều không nhìn Lục Hi lấy một cái: “Tôi không sao, anh yên tâm đi.”
“Lục Hi không làm gì em chứ?” Mã Thiên Xích nghĩ đến lúc nãy thì liền cau mày nhắc nhở: “Anh ta biết sự tồn tại của Thẩm Tiếu rồi.”
“Tôi biết rồi.” Ngoại trừ đôi môi thì khuôn mặt của Thẩm Dĩnh hoàn toàn không có chút biểu tình nào cả: “Tôi cúp máy đây.”
Nói xong, cô liền nhanh chóng cúp máy mà không có chút do dự nào.
Lục Hi vẫn đứng ở đó không hề động đậy gì cả, đôi mắt đen láy khoá chặt vào người cô, cả người anh căng cứng đến độ cả những đường gân xanh trên cổ cũng hiện ra hết rồi.
Một bầu không khí đáng sợ lan toả ra khắp phòng, giống như là một căn phòng kín tràn ngập khí CO vậy, phía bên không xa đó còn nhen nhóm một đóm lửa, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ nổ bùng ngay lập tức, không để lại chút tro tàn nào nữa.
“Thẩm Tiếu là con của ai?” Vì đã cố gắng khắc chế cảm xúc dữ dội trong lòng mình mà thanh âm của Lục Hi khàn đặc đến đáng sợ.
Anh lại hỏi một lần nữa, câu hỏi trực tiếp chọc vào trái tim của Thẩm Dĩnh. Những hình ảnh trong cơn ác mộng của cô đã thật sự xuất hiện rồi.
Cô dứt khoác tắt điện thoại, trên mặt hiện hữu một sự lạnh nhạt nồng đậm: “Không liên quan gì đến anh.”
“Trường mẫu giáo? Đứa trẻ mấy tuổi rồi, bốn tuổi sao?” Anh vốn không có ý định bỏ qua, anh bắt đầu chất vấn cô: “Thẩm Dĩnh, chắc em sẽ không lấy Mã Thiên Xích ra để qua loa với anh chứ?”
Trái tim của Thẩm Dĩnh bị câu hỏi của anh làm cho thắt chặt lại, phụ nữ vốn yếu đuối nhưng sẽ vì con cái mà trở nên mạnh mẽ, tất cả những sự yếu đuối của cô đều đã bị thu lại kể từ khi cái tên Thẩm Tiếu xuất hiện rồi, lúc này cô chỉ còn lại một thân mọc đầy gai nhọn thôi: “Tôi nói rồi, không liên quan gì đến anh!”
“Không có liên quan?” Thấy thái độ bướng bỉnh của cô, thì Lục Hi càng thêm phần khẳng định cái suy nghĩ đó trong lòng mình. Anh nghiêm túc bước đến trước mặt cô, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc của cô: “Có phải là đứa con mà năm năm trước em mang không, hửm?”
“Không phải!” Thẩm Dĩnh hung hãn trừng mắt nhìn anh, mỗi một chữ thốt ra đều phải dùng hết cả sức mình: “Đứa trẻ đó đã chết từ khi anh từ bỏ tôi rồi!”
“Anh chưa bao giờ từ bỏ!” Anh gào lên, anh dùng cách này để bày tỏ tấm chân tình của mình: “Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ em, chưa bao giờ!”
“Nhưng anh đã làm như vậy rồi, anh khiến tôi không nhìn thấy được hy vọng của ngày mai, khiến tôi giống như là một con ngốc bị che mắt vậy. Nếu anh đã lựa chọn như vậy thì tôi thà ngay từ lúc đầu anh đã không chọn tôi thì hơn!” Thẩm Dĩnh mang đầy suy sụp thốt lên, cô không nhịn được nữa, thật sự không nhịn được nữa rồi.
Thẩm Tiếu chính là công tắc trong trái tim cô, chỉ cần ấn một cái thì tất cả không thể ẩn giấu được nữa rồi.
Lục Hi làm như không nghe thấy, hàm răng anh cắn chặt lại như đang cố chịu đựng dòng máu đang trào ngược lên kia, chiếc quai hàm anh không ngừng run lên cầm cập, anh vẫn cố chấp hỏi đi hỏi lại một câu: “Đứa trẻ đó rốt cuộc có phải con của anh không!?”
“Không phải!” Thẩm Dĩnh lập tức phủ nhận, nhưng cô không hề biết cái bộ dạng này của cô trông giống hệt như một con gà mái đang cố bảo vệ gà con vậy, vừa cô độc, vừa giả vờ mạnh mẽ.
“Không nói sao?” Người đàn ông mỉm cười, anh bị cái bộ dạng bướng bỉnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ này của cô làm tức đến hoá cười rồi, sau đó anh đột nhiên đẩy cô xuống giường, lúc cơ thể cô ngã xuống giường, anh thậm chí còn để tay ra sau đầu để bảo vệ cô nữa.
Thẩm Dĩnh kinh hoảng: “Á! Anh làm gì vậy! Buông tôi ra, buông ra!”
Người đàn ông túm lấy vạt áo bệnh nhân dưới ánh mắt kinh sợ của cô: “Em không nói thì anh có thể tự xem!”
….….